Tà Thiếu Dược Vương

Chương 123: Chương 123: Thành phá




Vương trưởng lão chẳng qua là một trưởng lão bình thường, quyền lực cũng không lớn lắm, nhưng thời khắc này lão là đại biểu cho Minh Ngọc Đan Vương trang chủ của Minh Ngọc sơn trang đến đây, thân phận và phân lượng câu nói của lão khác xa. Đột nhiên nghe lão đến đây nói một câu như vậy Ngọc Nhân Long cũng tưởng mình nghe lầm!

Khi hắn muốn gọi Vương trưởng lão nói lại, thì Vương trưởng lão đã chợt lách người biến mất, vốn không thèm để ý tới hắn.

Cái này... cái này là chuyện gì?

Ngọc Nhân Long cũng biết rõ, hiện tại gia gia đang làm một chuyện cực kỳ trọng yếu, làm sao có thể bởi vì một tên từ bên ngoài đến, chỉ nói một câu đầu tiên là được gặp mặt chứ? Trước đây trong sơn trang cũng có rất nhiều chuyện, ngay cả một ít chuyện Ngọc Nhân Long cho rằng vô cùng trọng yếu, Ngọc Thành cũng trực tiếp để cho hắn quyết định xử lý.

- A... Này... Tốt lắm, tốt lắm! Ngọc Vô Song ở một bên mở to mắt, gương mặt mờ mịt không biết làm sao, bởi vì biến đổi này quá nhanh, cùng với trước đó sau khi mình để cho Nhậm Kiệt bọn họ đi vào, đột nhiên Nhậm Kiệt quyết định rời đi, rồi lại mạnh mẽ xông vào...

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng thật sự có điều không hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt cũng đầy ý nghi hoặc.

Tuy rằng chỉ gặp mặt hai lần trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mỗi một lần đều xảy ra rất nhiều biến cố bất ngờ, lại luôn làm cho sự việc đột nhiên chuyển biến. Hơn nữa cục diện hiện tại này, mình cầu xin cũng không có chút tác dụng gì, mà hắn chỉ nói một câu đơn giản như vậy, lập tức Vương trưởng lão vội xông ra ngoài giống như bị lửa đốt mông, thật quá khó tin mà!

Tuy nhiên có một việc còn là tốt lắm, chính là Vương trưởng lão bảo nàng mang người đi đại điện, dù sao cũng không đến mức hiện tại để cho bọn họ đi ra ngoài.

Cuối cùng Ngọc Vô Song thở phào nhẹ nhõm, lần nữa trừng mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt, sau đó ngoắc tay ý bảo mọi người đi theo nàng.

"Ầm..." Đúng lúc này, trong trận pháp to lớn ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sấm, sau đó mặt đất đều rung chuyển.

- Yêu thú bắt đầu tấn công...

- Ba mặt đều có yêu thú, không trung cũng có yêu thú!

- Đại trận đang bức tới gần...

Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sấm, trận pháp chớp động, đồng thời truyền đến tiếng gầm gừ của đủ loại yêu thú. Trong trận pháp bao quanh Minh Ngọc sơn trang nhiều chỗ chớp động, lập tức có người không ngừng báo về tình huống bất đồng.

- Đáng ghét! Lập tức khởi động đại trận, toàn bộ tiêu diệt những tên đáng chết này! Mấy người các ngươi đi đi! Ta thật muốn nhìn xem chúng có thể làm được gì? Mặc dù biết yêu thú bắt đầu công kích, nhưng Ngọc Nhân Long chỉ là phất tay ra hiệu cho một số người dưới tay đi khởi động đại trận diệt sát yêu thú, tự mình vốn cũng không hề để ý chút nào. Chiến đấu giữa Minh Ngọc sơn trang cùng yêu thú từng xảy ra rất nhiều lần, mỗi lần yêu thú đều sẽ làm ra một chút khác biệt, yêu khí ngất trời, trận thế kinh người, nhưng tới Minh Ngọc sơn trang bên này không phải lần nào cũng bưu đầu gãy cánh mà về sao?

Thời khắc này Ngọc Nhân Long đang buồn phiền, phất tay cho người cứ theo lệ thường đi chống cự, chính mình thì lắc mình đi theo hướng đám người Nhậm Kiệt. Hôm nay nhất định hắn phải làm rõ chuyện này! Mình mới là người nắm trong tay Minh Ngọc sơn trang, không ai được phép làm loạn ở Minh Ngọc sơn trang, nhất là một tên quần áo lụa là kia, cho rằng cùng với Ngọc Vô Song cùng nhau quấy rối là có thể làm mưa làm gió trong Minh Ngọc sơn trang của mình sao? Đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể cho phép!

- Bắt đầu rồi sao? Ngồi ở trong linh thú tọa giá, Nhậm Kiệt đang theo Ngọc Vô Song chạy tới khu vực đại điện nồng cốt trong Minh Ngọc sơn trang, nghe được động tĩnh chung quanh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Trong nháy mắt trong đầu nổi lên những khí tức, mà thần thức mình cảm nhận được khi dò xét lần sau cùng trong yêu thú đại trận kia, nhất là một cổ khí tức vô cùng cổ quái trong đó.

Lập tức quay đầu nhìn lại, không ngờ Ngọc Nhân Long cũng đi theo, Nhậm Kiệt bất đắc dĩ cười khổ nói thầm trong lòng: Tên khốn này phỏng chừng bây giờ cái gì còn không biết đâu, không biết bên trong Minh Ngọc sơn trang có một tồn tại còn mạnh hơn so với viên đạn hạt nhân; không biết yêu thú tới vây công ở bên ngoài là cường đại cỡ nào...

Tuy nhiên từ đó hắn chứng thực một câu nói: người không biết không sợ, rồi lại cho tới bây giờ còn không cam lòng, còn ở nơi này dây dưa với mình, nặng nhẹ cũng không biết.

Những điều này chỉ chợt lóe lên ở trong đầu Nhậm Kiệt, kế tiếp hắn còn đang suy nghĩ một hồi phải làm thế nào mau mau cứu chữa cho thành viên thị vệ đội của mình, phải làm thế nào ứng phó với cục diện trước mắt này...

Mà lúc này Ngọc Vô Song cũng lên linh thú tọa giá ngồi ngay bên cạnh Nhậm Kiệt, vừa chỉ đường vừa không nhịn được len lén liếc nhìn Nhậm Kiệt, nhưng nàng vừa nhìn lại vội vàng nhìn về phía trước, mấy lần định lên tiếng nói gì đó với Nhậm Kiệt rồi lại nhịn xuống. Vốn trong lòng nàng rất muốn nói một chút với Nhậm Kiệt, lát nữa gặp gia gia nên nói như thế nào. Nhưng mỗi lần như vậy, nàng lại nhớ lại những màn xảy ra trước đó, từ lúc mình mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện Nhậm Kiệt bọn họ đi tới, đến sau cho bọn họ tiến vào sơn trang, hắn lại chủ động rời đi, sau đó lại có năng lực xông vào Minh Ngọc sơn trang... ca ca nghĩ ra đủ loại biện pháp làm khó, rồi hắn lại nói một câu để cho gia gia phái Vương trưởng lão ra mời hắn.

Đừng nói Ngọc Nhân Long nghĩ không thông, ngay cả Ngọc Vô Song đến bây giờ cũng đầu óc mờ mịt: Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra, gia gia chẳng lẽ thật sẽ xuất hiện sao?

Ai nấy đều ôm trong lòng ý nghĩ khác, dọc theo đường đi mọi người đều vô cùng trầm mặc chạy tới đại điện Minh Ngọc sơn trang. Tuy rằng khoảng cách không gần, nhưng chạy đi cũng rất nhanh. Minh Ngọc sơn trang kiến tạo đều không phải là xa hoa lắm, nhưng khi tới gần lại có thể cảm nhận được một loại khí thế bàng bạc, có thể cảm nhận được một màn đan khí lượn lờ... hơn một ngàn năm tích lũy nên vẫn rất kinh người!

"Ầm!" Không đợi hai mắt nhìn nhiều tình huống chỉnh thể kiến trúc của đại điện Minh Ngọc sơn trang, đột nhiên ngay lúc đó tự nhiên nảy sinh ra một cảm giác lạnh như băng, vốn yêu thú đại trận ở bên ngoài tuy rằng yêu khí ngất trời, nhưng bên trong Minh Ngọc sơn trang vẫn như cũ ôn hòa, đan khí lượn lờ không bị ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này mọi người đều có một loại cảm giác âm u, đồng thời khí tức u ám đó liền bao phủ lên đỉnh đầu.

Cường giả siêu cấp ngưng tụ âm hồn!

Tuy rằng phía sau Ngọc Nhân Long có nhiều người là Thần Thông Cảnh, bên cạnh Nhậm Kiệt cũng có Đồng Cường bọn họ Thần Thông Cảnh nhiều hơn, nhưng so với tất cả mọi người Nhậm Kiệt vẫn trước một bước nhận ra khí tức của người này. Sau đó mọi người Đồng Cường, Ngọc Nhân Long phía sau đồng thời ngẩng đầu, liền thấy xa xa giống như một đám mây u ám nhanh chóng bay tới, trong nháy mắt đã tới gần mọi người, dừng lại ở độ cao chừng hơn ba thước phía trên linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt.

Ngay sau đó đám mây u ám chậm rãi tách ra, một lão nhân tóc hoa râm, sắc mặt có hơi tiều tụy, thời khắc này rõ ràng lại mang theo vẻ kích động chạy đến, chung quanh thân thể có một đoàn khí tức âm sát chậm rãi bao phủ nâng thân mình lão lơ lửng cách mặt đất chừng hai thước, vừa lúc lơ lửng ở nơi đó bốn mắt nhìn nhau cùng Nhậm Kiệt đứng ở trên linh thú tọa giá.

- Gia gia... Vừa nhìn thấy vị này, Ngọc Vô Song lập tức kích động kêu một tiếng, bởi vì bay thẳng đến đây chính là trang chủ của Minh Ngọc sơn trang, là Minh Ngọc Đan Vương hiện tại, Ngọc Thành.

"Nhanh như vậy?" Ngọc Nhân Long cả kinh trong lòng, vừa rồi phản ứng của Vương trưởng lão đã làm cho hắn rất là bất ngờ, giật mình, trong lòng kinh nghi không chừng... lúc này phát hiện gia gia lại thật sự xuất hiện, hắn càng thêm kỳ quái. Nên biết rằng gia gia đã rất lâu chưa xuất hiện, vốn trước đây Ngọc Nhân Long còn báo cáo với Ngọc Thành một ít chuyện, nhưng đối với một ít chuyện vốn là rất trọng yếu, Ngọc Thành cũng không quan tâm, thậm chí không có thời gian nghe hắn nói xong đã bảo chính hắn hãy tự quyết định.

Đây cũng là nguyên nhân gần đây Ngọc Nhân Long từ từ cường thế, nắm hết quyền hành. Thời điểm này gia gia lại đi ra, mà còn quyết đoán dùng lực lượng của Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn bay thẳng đến đây. Nên biết rằng gia gia luôn luôn trầm ổn, không ưa nhất chính là loại chuyện xao động nôn nóng, vội vàng này, hôm nay sao lại thế chứ?

Nhậm Kiệt nói câu nói kia rốt cuộc có ý nghĩa huyền diệu gì vậy? Đáng ghét! Rốt cuộc hắn định làm ra mê hoặc cái gì, mà lại kinh động tới mức gia gia vội vàng chạy đến như thế?

- Bái kiến trang chủ! Người của Minh Ngọc sơn trang vừa thấy Ngọc Thành, vội vàng thi lễ.

Nhưng Ngọc Thành cũng không nhìn một cái, hoàn toàn không để ý tới bất kỳ kẻ nào ở chung quanh, mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt.

- Ta với phụ thân ngươi cũng có qua lại một chút, tuy rằng tương giao không sâu đậm lắm nhưng cũng rất bội phục hắn. Vốn hậu nhân của hắn đến đây ta phải chiếu cố nhiều hơn, chỉ là hẳn ngươi cũng biết chuyện này vô cùng trọng yếu đối với Minh Ngọc sơn trang ta! Ngọc Thành nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt, giọng nói càng ngày càng lạnh như băng: - Nếu như ngươi không giải thích rõ được chuyện này, không nói rõ rốt cuộc là làm sao ngươi biết được, thì cũng chỉ đành phải vĩnh viễn lưu lại ngươi ở Minh Ngọc sơn trang này!

- A... Này... Ngọc Vô Song lập tức trợn tròn mắt, vốn thấy được gia gia đột nhiên chạy đến, nàng hơi trầm tĩnh lại, nhưng không nghĩ tới gia gia lại nói như vậy.

Hả? Ngọc Nhân Long vừa nghe xong, ánh mắt đột nhiên sáng rực. Nhất là nhìn thấy sắc mặt của gia gia, càng làm cho hắn vốn đang khiếp sợ, kinh ngạc, lo lắng... đến tim đập nhanh, thoáng cái trong lòng mừng như điên một trận. Lập tức ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu: mình cũng chỉ biết là gia gia đang hiệp trợ lão tổ tông tu luyện, chẳng lẽ tu luyện xảy ra vấn đề gì, vậy mà bị tên Nhậm Kiệt này biết?

Ngọc Nhân Long phản ứng vẫn là vô cùng nhanh, lập tức đoán được một vài thứ, nhưng hắn hiện tại nhưng không có đi suy nghĩ nhiều lão tổ tông có xảy ra chuyện hay không? Hiện tại hắn càng vui vẻ hơn chính là tên Nhậm Kiệt lớn lối này bị chặn họng! Không phải hắn muốn gia gia đến đây sao? Ha ha...

- Gia gia! Tên Nhậm Kiệt này vừa rồi đánh vỡ tường thành Minh Ngọc sơn trang ta, nắm giữ đối với trận pháp phòng ngự, công kích vòng ngoài của chúng ta. Không chỉ như thế, hiện tại ở vào thời điểm này đột nhiên hắn cảm nhận được, hơn nữa đại trận bên ngoài uy lực kinh người, cho dù Minh Ngọc sơn trang chúng ta toàn lực ứng phó cũng phải cẩn thận, hắn lại có thể xông vào như vậy, ta xem trong chuyện này tất nhiên có vấn đề. Vừa rồi nếu không phải Vô Song một mực ngăn cản, để cho tên Nhậm Kiệt này liên tiếp kiếm cớ, ta sớm đã khống chế hắn điều tra rõ chuyện này rồi! Ngọc Nhân Long thấy tình thế có chuyển biến, lập tức xoay chuyển tròng mắt đoán được một chút tình huống, hơn nữa trông thấy gia gia lộ sắc mặt lạnh lùng, lập tức hắn tiến lên một bước tranh thủ nói trước.

Ngọc Nhân Long dù sao cũng là con cháu của Ngọc Thành, hơn nữa trước nay biểu hiện vô cùng xuất sắc, kiệt xuất... lúc này vừa nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của Ngọc Thành trở nên càng thêm lạnh lẽo, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ lo âu và tức giận. Nhưng lão cũng không có lập tức nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Nhậm Kiệt, chờ đợi câu trả lời cùng giải thích của hắn.

Xem ra lực lượng hẳn là chưa vượt qua âm hồn tầng thứ ba, bởi vì vừa rồi bay tới còn cần mượn âm phong, lúc này còn cần mượn lực lương âm sát nâng đỡ mới có thể lơ lửng trên không trung. Đây là Nhậm Kiệt nhìn thấy đầu tiên sau phản ứng của Ngọc Thành. Tuy rằng không có biện pháp nhìn một cái nhìn thấu loại cường giả siêu cấp này, nhưng Nhậm Kiệt vẫn có thể đoán được đại khái tình huống.

- Lưu tại Minh Ngọc sơn trang làm gì, để theo các người cùng chờ chết sao? Nhậm Kiệt như là nghe được một chuyện cười rất thú vị, tươi cười hỏi Ngọc Thành.

Ngọc Thành vừa nghe nói, sắc mặt không khỏi lại lần nữa biến đổi, trên nét mặt rõ ràng đã có vẻ không nhịn được.

- Nhậm Kiệt! Ngươi cũng quá mức càn rỡ, lớn lối đi! Nơi này là Minh Ngọc sơn trang! Ngọc Nhân Long trực tiếp nổi giận quát một tiếng. Nếu như gia gia ủng hộ, vậy kế tiếp phải làm thế nào dọn dẹp, giày xéo tên quần áo lụa là lớn lối càn rỡ tự cho là đúng này.

- Hiện tại đoán chừng cũng chỉ một mình ngươi còn tưởng rằng đó là chuyện bí ẩn cái gì, đi ra bên ngoài xem một chút tình huống xem thế nào? Vừa rồi lúc bổn gia chủ dẫn người phá trận đi vào, cảm nhận được hai lực lượng rất cường đại. Một thì có yêu khí kinh khủng, chỉ sợ không phải là đại yêu hóa hình bình thường, mơ hồ cảm nhận được có 9 cổ khí tức, mỗi một cổ khí tức đều vượt qua ngươi gấp mười, gấp trăm lần. Một lực lượng khác cũng không yếu hơn bao nhiêu. Mà đại trận ở bên ngoài cũng không phải loại yêu thú có thể nắm trong tay, tuyệt đối là có bảo vật cường đại trấn áp, có người khống chế chuẩn xác mới được như thế!

- Đã rơi vào thời điểm này, Minh Ngọc sơn trang còn không có phản ứng hay phát hiện gì, lưu lại nơi này không phải chờ chết thì là gì chứ? Nhậm Kiệt nói, không có nhìn Ngọc Nhân Long, mắt nhìn vào Minh Ngọc Đan Vương Ngọc Thành, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Ngọc Nhân Long nói: - Đây là kẻ nắm quyền của Minh Ngọc sơn trang hiện tại ư? Bên ngoài sinh tử tồn vong hắn còn ở chỗ này chơi đùa làm bộ làm tịch... thật không biết sống chết! Ta xem Minh Ngọc sơn trang thật sắp xong rồi!

- Càn rỡ! Người đâu... Ngọc Nhân Long đã nhịn thật lâu rồi, thời điểm này bị Nhậm Kiệt nói như vậy rốt cục hoàn toàn bùng nổ, định trực tiếp xử lý tên đáng ghét này rồi tính sau.

Trong lúc Ngọc Nhân Long một lòng một dạ đều đối phó với Nhậm Kiệt bên này, đối với câu nói của Nhậm Kiệt hắn vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Ngọc Thành thì khác. Tuy rằng lúc này tâm tình của lão cũng rất phức tạp, nhưng còn có thể giữ vững tâm tính bình thường, vừa nghe Nhậm Kiệt nói, lập tức lão ý thức được không phải bình thường. Ngay lúc Nhậm Kiệt nói xong, Ngọc Nhân Long còn đang nói, trong nháy mắt lão thúc giục lực âm phong, âm sát quay chung quanh thân thể; thân mình Ngọc Thành nhanh chóng bay vọt lên không trung, đồng thời, thần thức của lão cũng bắt đầu dò xét tình huống ở chung quanh.

Sở dĩ lão coi trọng như vậy, là vì Nhậm Kiệt nhắc tới một câu có 9 cổ khí tức, còn có câu không phải đại yêu hóa hình bình thường kia khiến trong lòng lão run lên, nhớ lại một lão đối đầu đã dây dưa mấy trăm năm cùng Minh Ngọc sơn trang. Hơn nữa Nhậm Kiệt nói câu kia, còn có một tồn tại khác không yếu và không phải yêu thú nắm trong tay đại trận...

Lão vừa bay lên giữa không trung, không gấp gáp tung thần thức tìm tòi tra xét, lại thiếu chút nữa dọa cho Ngọc Thành sợ tới mức từ giữa không trung rơi xuống: lão đã biết bên ngoài phát sinh chuyện yêu thú công kích Minh Ngọc sơn trang, nhưng bởi vì lão tổ tông sinh tử tồn vong trước mắt, lão cũng không còn tâm tình đi để ý tới những chuyện khác. Hơn nữa Minh Ngọc sơn trang đứng sừng sững hơn một ngàn năm, loại chuyện này cũng không phải gặp một lần hai lần, cho nên lão chỉ để cho những người khác phụ tá Ngọc Nhân Long ứng phó. Vừa rồi lúc mới chạy ra đây, vốn lão một lòng một dạ suy nghĩ câu nói của Nhậm Kiệt, lúc này thần thức dò xét đến trận pháp giữa không trung kia, còn có dò xét đến tình huống một vài chỗ vòng ngoài gần hướng đại điện nhất, lập tức lão biết là tình huống không tốt.

- Ngươi câm miệng cho ta! Người đâu, lập tức khởi động tất cả trận pháp, thúc giục Địa Mạch Hỏa Diễm, sơn trang đi vào trạng thái khẩn cấp... Chuyện chỉ trong nháy mắt, ngay lúc Ngọc Nhân Long đang phẫn nộ quát tháo kêu người đối phó xử lý Nhậm Kiệt, thì Ngọc Thành bị dọa cho hoảng sợ cũng nổi giận quát một tiếng, trong nháy mắt phát ra mười mấy mệnh lệnh.

- Hả... Đã rất nhiều năm, cho tới bây giờ Ngọc Nhân Long còn chưa từng thấy Ngọc Thành phẫn nộ như thế, tất cả câu nói vừa ra một nửa miệng muốn bạo phát, cả người hắn lập tức sửng sốt đứng lặng ở nơi đó. Hơn nữa Địa Mạch Hỏa Diễm, tất cả trận pháp? Trạng thái khẩn cấp nhất? Từ nhỏ đến lớn Ngọc Nhân Long chứng kiến vô số lần yêu thú công kích Minh Ngọc sơn trang, còn chưa từng thấy gia gia như thế, đây là chuyện gì?

Ngọc Thành quát một tiếng này, rồi cũng không chỉ hạ lệnh cho bọn họ, ngay sau đó bên trong Minh Ngọc sơn trang một đoàn ngọn lửa bay lên trời, bên trên sơn trang sáng như ban ngày, trong nháy mắt yêu khí vòng ngoài tràn ngập trận pháp kia ầm ầm chấn động.

- Ha ha... Tới giờ mới phản ứng, xong rồi! Minh Ngọc Đan Vương, lão già Ngọc Trường Không ngươi đâu rồi? Chính mình không dám đi ra lại kêu một số tiểu tử đi ra tìm chết! Lăn ra đây cho bổn vương, lăn ra đây... Đột nhiên ngay lúc đó, ở trên bầu trời trận pháp truyền đến tiếng quát lớn, thanh âm vang động thiên địa. Sóng âm thanh khủng bố đó lại có một loại cảm giác sắp làm cho ngọn lửa vừa mới khởi động bên trên Minh Ngọc sơn trang bị thổi tắt.

"Ầm... Ầm... Ầm..." Trong nháy mắt kế tiếp, bốn phương hướng đồng thời truyền đến tiếng nổ như sấm, trong yêu thú đại trận vòng ngoài bất chợt co rút lại, bốn phương hướng ở thời điểm trận pháp bên trong Minh Ngọc sơn trang vẫn chưa hoàn toàn nối tiếp với bên ngoài, lại bị bốn đạo lực lượng bên ngoài trận pháp mạnh mẽ đánh xuống, trong nháy mắt ép vỡ tường thành ở vòng ngoài Minh Ngọc sơn trang.

- Không xong! Thành bị phá rồi!

- Đại yêu hóa hình, bên ta này có đại yêu hóa hình!

- Chặn lại, chúng ta bên này cũng bị công phá rồi!

Trong nháy mắt, toàn bộ tường thành chung quanh Minh Ngọc sơn trang đều bị công phá, bốn phương tám hướng yêu thú điên cuồng xông tới công kích, mà đại trận ở bên ngoài cũng nhanh chóng bị áp lực, chẳng mấy chốc tình thế chuyển ngược tân đoạt chủ, Minh Ngọc sơn trang bị bao phủ ở trong đại trận yêu thú.

Đáng sợ hơn chính là thanh âm khủng bố vang dội thiên địa kia, sắc mặt của Ngọc Thành cũng trở nên càng khó coi, đúng thật là Cửu Đầu Long Vương đến đây, lần này đúng là phiền toái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.