Tà Thiếu Dược Vương

Chương 3: Chương 3: Trưởng lão răn dạy gia chủ quần áo lụa là




- Đúng, tại sao bằng bốn, năm, sáu, bảy, tám chứ? 1 vạn vạn, có khả năng sao?

Đột nhiên, Cao Nhân nghĩ tới những lời lúc trước của Nhậm Kiệt, tuy rằng một nam thêm một người nữ hơi có chút... , nhưng không thể không nói đúng là ý tưởng kỳ diệu à. Hơn nữa một giọt nước thêm một giọt nước vẫn là một giọt nước.

Có hai đáp án này, từ lúc Cao Nhân gặp được Nhậm Kiệt, mập mạp luôn như cao nhân cũng cảm thấy khó hiểu, muốn hỏi lại phát hiện Nhậm Kiệt đã sớm rời đi.

Ngọc Hoàng Học Viện là một trong hai đại học viện đỉnh cấp của Minh Ngọc Hoàng Triều, chỉ có con cháu hoàng gia, truyền nhân 5 đại gia tộc, nhà có thế lực mới có thể vào học, cũng được xưng là học viện quần là áo lụa. Mà học viên kia lại tập trung tất cả tinh anh trong tinh anh của Minh Ngọc Hoàng Triều, các lĩnh vực đều chọn nhân tài ưu tú nhất. Ngọc Tinh Học Viện này chính là nơi linh ngọc tinh túy nhất, bởi vì linh ngọc chính là căn bản để tu luyện, cho nên cũng được gọi là Tinh Anh Học Viện.

Ngọc Hoàng Học Viện cách đô thành Ngọc Kinh Thành của Minh Ngọc Hoàng Triều không tới 300 dặm, ở ngay mạn nam Minh Ngọc Hoàng Triều, Ngọc Tinh Học Viện thì lại ở mạn bắc Minh Ngọc Hoàng Triều.

Giờ phút này Nhậm Kiệt đang ngồi trong một cái xe xa hoa siêu rộng, xe rộng mười mấy thước vuông, bên trong trang trí như một phòng ngủ nhỏ, có chỗ nằm, có chỗ ngồi. Xe đi rất êm, kéo cửa sổ ra có thể thấy cảnh vật xẹt qua, bánh xè vù vù lăn qua mặt đường lót đá phẳng rộng mấy chục thước.

Vừa rồi bên trong vốn còn có hai tiểu nha hoàn, nhưng Nhậm Kiệt lệnh cho rút đi, hắn muốn yên tĩnh tu luyện.

Nhìn chiếc nhẫn độc đáo tượng trựng cho tộc tưởng gia tộc trên tay, Nhậm Kiệt không biết nên cười hay nên khóc, tuy rằng đời trước chỉ là người thường, hiện tại ngoài ý muốn xuyên việt lại trở thành quần áo lụa là chân chính, không đúng, là gia chủ một đại gia tộc, nhưng Nhậm Kiệt cũng không cảm thấy cao hứng gì.

Từ sâu trong lòng hắn cũng không phải thích, trước kia xem tiểu thuyết thấy nhân vật chính xuyên việt thì rất thích, bởi vì như vậy có thể dẫn dắt hắn như cùng tiến vào một Dị giới.

Nhưng khi chuyển kiếp, Nhậm Kiệt từ giờ phút này, không còn cơ hội chơi game trên máy tính nữa, không có điện thoại dùng, không TV coi phim, càng không có biện pháp trở về nữa. Mặc dù mình là cô nhi, dựa vào di sản cha mẹ để tới trường, không có khúc mắc gì, nhưng mà dù sao từ nhỏ tới lớn mình đều sống ở địa cầu à.

Thoát khỏi cuộc sống hiện đại chuyển kiếp, tâm tình rất không thoải mái.

Nhưng ván đã đóng thuyền, chỉ có thể tiến về phía trước.

- Người nào, dừng lại để kiểm tra.

- Làm càn, đây là xe của gia chủ Nhậm gia.

Bởi vì trong trí nhớ Nhậm Kiệt có một đoạn, Ngọc Hoàng Học Viện cách Ngọc Kinh Thành 300 dặm, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này suy nghĩ một hồi, cẩn thận nghĩ thông tất cả, dù sao đi tới một thế giới lạ lẫm, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng khiến hắn không nghĩ tới là, hắn vừa mới trầm tư một chút, nhớ lại cuộc sống hiện đại ở địa cầu, dường như chưa mất bao lâu. Dù tính vừa rồi thất thần, nhưng nhiều nhất chưa tới mấy giờ, coi như nửa canh giờ đi, nhưng sao lại nghe được bên ngoài có giọng nói.

Kéo cửa xe ra lại thấy xe ngựa đang chậm rãi vào thàn, xa xa thấy một thành thị to lớn khó có thể tưởng tượng được.

- Thì ra là xe gia chủ Nhậm gia, phải, phải.. Lập tức cho đi.

Bên ngoài có tiếng nói nhỏ cho xe tiến vào thành.

- Đến đâu rồi?

Nhậm Kiệt trong lòng nghi hoặc, hơi suy nghĩ một chút liền hỏi.

- Khởi bẩm gia chủ, đã tiến vào ngoại thành, cách Nhậm gia chưa đầy 200 dặm nữa, 30 phút nữa là tới.

Thị vệ bên ngoài cung kính trả lời.

Tiến vào ngoại thành, cách Nhậm gia 200 dặm? 30 phút cũng chính là nửa canh giờ, nửa canh giờ đi 200 dặm, chẳng phải tốc độ 400 dặm một giờ hay sao, trách không được 300 dặm lại nhanh tới như vậy. Đây là xe ngựa gì? Lại có thể sánh ngang với tàu đệm cao tốc bao nhiêu, đúng là kinh khủng.

Nhậm Kiệt đột nhiên phát hiện, mình không biết nhiều lắm về thế giới này, rốt cuộc đây là thế giới gì?

Về phần mình trước đó (ý nói nguyên chủ nhân), trong đầu trừ cuộc sống phóng túng với nữ nhân ra thì chẳng có gì khác.

Xem ra, nếu mình muốn hiểu biết thế giới này thì chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Tuy nhiên rất nhanh Nhậm Kiệt lại nghĩ tới một việc, nếu tốc độ xe nhanh như vậy, vừa rồi mình vén của lên lại không thấy cảnh vật nhòe đi. Những điều hắn hiểu biết lúc trước dường như cũng không có tác dụng gì à. Tuy nhiên có thể khẳng định, từ trong trí nhớ của tên kia hắn biết, mình vẫn chỉ là Luyện Thể Kỳ tầng thứ năm, gọi là thường nhân thì đã không tệ rồi.

Nhưng ở trong con cháu, hậu bối 5 đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều, trừ một phế vật không thể tu luyện, còn một tên ngốc bị người ta phế bỏ ra, ở trong đám ăn chơi trác táng của toàn bộ Minh Ngọc Hoàng Triều Ngọc Kinh Thành, hắn xếp thứ 4.

Dù tính như vậy, dưới tình huống di chuyển tốc độ 300, 400 dặm một giờ lại không thấy cảnh vật nhòe đi đúng là kỳ diệu, về phần trong trí nhớ còn có Chân Khí Cảnh, Thần Thông Cảnh và Âm Dương Cảnh, ở trên Âm Dương Cảnh cũng có tồn tại Thái Cực Cảnh gần như siêu thoát thế tục, đó là tồn tại có thể dựa vào lực lượng bản thân phi thiên độn địa.

Trời ạ, còn gì nữa không?

Việc này khiến Nhậm Kiệt cảm thấy hứng thú muốn biết, nhưng trí nhớ cướp đoạt được cũng vẻn vẹn chỉ có sau Luyện Thể Cảnh còn có Chân Khí Cảnh, Thần Thông Cảnh thôi. Thần Thông Cảnh có thể nắm giữ thần thông, sau đó là Âm Dương Cảnh cùng vượt qua thế tục, tồn tại cường đại như Thái Cực Cảnh vân vân thì hoàn toàn không rõ.

- Gia chủ thỉnh xuống xe, các trưởng lão đã ở trong phòng nghị sự chờ lâu, gia chủ xin nhanh tiến vào.

Suy nghĩ một hồi, rất nhanh đã tới Nhậm gia.

Từ trong xe đi xuống, đập vào mắt là một dãy nhà cổ to lớn, chỉ là khác những dãy nhà cổ ở địa cầu là, nơi này to lớn, sống động hơn, hơn nữa còn có rất nhiều kiến trúc đài các vượt qua suy nghĩ bình thường. Có một ít tòa nhà lại không kém những tòa nhà chọc trời kiếp trước bao nhiêu, mà rất nhiều hoa văn trang trí vượt qua khỏi phạm trù lý giải bình thường.

Oa, nếu có thể chút băng khô, sương khói thì có cảm giác như đây là tiên cảnh à.

Đại thính nghị sự Nhậm gia còn khoa trương hơn nơi nghị sự của Đế cung Nhậm Kiệt thấy ở Bắc Kinh, một đường đi vào đã thấy ba lão nhân và một người trẻ tuổi đang ngồi, ba gã lão nhân đều sắc mặt âm trầm. Mà khi người trẻ tuổi nhìn thấy Nhậm Kiệt tới, mũi hừ nhẹ cười khinh thường, tiếp đó hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lại sắp tới rồi, vậy là đã gần một năm, mỗi một tháng đều diễn ra chuyện như vậy, nghĩ đến sắp chuyện sắp xảy ra, hắn cũng có chút buồn cười.

Lục gia không muốn thấy bộ dáng khúm núm, lấy lòng các trưởng lão của hắn, lại phái mình đến, thực ra hắn rất ghét mỗi tháng nghị sự một lần, càng đáng ghét Nhậm Kiệt hơn, đúng là thật mất mặt lão tử Nhậm Thiên Hành của hắn, cũng làm mất mặt Lục gia hắn.

Lão nhân râu dài bên trái là nhị trưởng lão Nhậm gia, Nhậm Quân Dương, lão nhân hói đầu mập lùn ngồi dưới hắn là tam trưởng lão gia tộc, Nhậm Hàn Lâm, mà lão già mặt ngựa ngồi một bên là Nhậm Văn Húc, tứ trưởng lão gia tộc, tên trẻ tuổi ngồi gần Nhậm Văn Húc tên là Mặc Hồng, là đại biểu lục thúc Nhậm Thiên Túng của Nhậm Kiệt phái tới.

Tiến vào Nghị Sự Đại Điện, trong đầu Nhậm Kiệt đã nhớ lại tin tức về những người này.

Lúc phụ thân Nhậm Kiệt giao chức gia chủ cho hắn, đã ủy thác Nhậm Thiên Túng trợ giúp Nhậm Kiệt trong trưởng lão hội, chỉ là bình thường hắn chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện trưởng lão hội, cũng không nguyện tham gia loại chuyện này, cho nên mới tháng nghị sự đều phái đại biểu tới, cũng chính là tên thanh niên Mặc Hồng này tới đây nghe.

Nhậm Kiệt một đường bước tới, thầm nghĩ cũng may tên này chưa hỗn đản đến mức ngay cả trưởng lão trong gia tộc cũng không nhận ra, nếu không mình đã bị thất thố rồi.

Nhưng không khí luôn có cảm giác áp lực, Nhậm Kiệt thầm nghĩ, vẫn nên lấy bất biến ứng vạn biến, trực tiếp đi đến vị trí gia chủ ở trung ương ngồi xuống. Mà vị trí này cao hơn dưới rất nhiều, từ bên trên nhìn xuống chẳng khác nào như ngồi trên long ỷ, Nhậm Kiệt có chút không thích ứng.

- Hả?

Mặc Hồng hơi híp mắt, hôm nay tiểu tử này sao lại không giải thích gì hết vậy, cũng không khác sao với ba vị trưởng lão như trước mà lại ngồi xuống.

Chẳng lẽ là biết mình đã làm quá mức, không nên biết giải thích làm sao, cho nên không lên tiếng để đánh trống lảng sao?

- Ầm...

Nhậm Kiệt vừa đặt mông ngồi xuống, tứ trưởng lão Nhậm Văn Húc đột nhiên nặng nề đặt chén trà xuống:

- Không thể tưởng tượng nổi, ngay cả ngày trưởng lão gia tộc nghị sự cũng quên, bắt chúng ta chờ ngươi ở trong này hơn 6 canh giờ. Hơn nữa, còn vì tranh giành tình nhân với người ta, ngươi xem ngươi giống gì nữa...

Tam trưởng lão Nhậm Hàn Lâm cũng chân mày nhíu mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt đang ngồi ở vị trí gia chủ:

- Gia chủ, ngươi thân là gia chủ phải nên làm gương à, không chỉ trễ ngày trưởng lão nghị sự, mà ta còn nghe người ta tộc báo lại, gia chủ lại vì một nữ nhân trong Ngọc Hoàng Học Viện mà cùng người khác tranh giành tình nhân, còn bị đánh cho ngất đi, không biết có việc này không?

Hắn nói vậy căn bản vô nghĩa, cái bứu trên trán Nhậm Kiệt còn chưa khỏi, tên ngốc cũng hiểu được vì sao, không phải là bị người đánh thành như vậy, thì đúng là đầu óc mình có vấn đề.

- Gia chủ, đây là hóa đơn ngươi tiêu sài, gia tộc rõ ràng cung ứng dược liệu, sao gia chủ lại còn mua sắm nhiều dược liệu vô dụng như vậy chứ. Hơn nữa còn tiêu sài hoang phí nhiều thứ khác nữa, cái này, cái này...

Nhị trưởng lão lấy ra một cuốn sổ, trực tiếp mở ra. Hắn chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề, dùng nó như làm cầu nối, tiếp theo cùng Nhậm Kiệt nói những chuyện khác nữa.

- Mua nước suối đỉnh cấp ở Dũng Tuyền Quận tắm rửa mất 3000 lượng vàng... Mua Hỏa Vân Tước 1 vạn lượng vàng chỉ để ăn lưỡi nó, tháng trước gia chủ đã tiêu sài vượt quá ba thành. Hơn nữa còn dùng vào những chuyện hoang phí này, xem ra mỗi một tháng cung cấp cho gia chủ 5 vạn lượng vàng, 10 vạn lượng vàng dự chi vẫn còn quá nhiều, hôm nay chúng ta phải bàn lại vấn đề tiêu phí và dự chi của gia chủ.

- Bịch!

Nhậm Quân Dương nói xong, sắc mặt âm trầm gấp lại cuốn sổ, đúng là chưa thấy tên phá gia chi tử nào như vậy, nếu không phải đại trưởng lão còn đang bế quan, hai trưởng lão trong hội còn ở Ngọc Kinh Thành, mà Nhậm Thiên Túng cũng chỉ phái người mỗi tháng tham gia ngày trưởng lão nghị sự, không có việc khẩn cấp thì bọn họ cũng không mời đủ được.

Hôm nay rốt cuộc cũng tới ngày trưởng lão nghị sự, Nhậm Quân Dương vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề.

- Đúng vậy, hiện tại gia chủ làm việc càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng quần áo lụa là.

- Như vậy sao được, đường đường là gia chủ Nhậm gia, lại vì tranh giành tình nhân mà bị đánh bể đầu, truyền ra ngoài chính là truyện nực cười.

- Gia nghiệp Nhậm gia tuy lớn, nhưng cũng không thể phá sản như thế, nhất định phải giảm bớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.