Tà Thiếu Dược Vương

Chương 174: Chương 174: Yêu khí kinh thiên.




Nhậm Kiệt hoàn toàn không nghĩ tới, trong lúc thần thức muốn thu về lại phát hiện bên trong hòn đá kia có người.

Hắn giật nảy mình, cảm giác thật kinh khủng. Còn kinh khủng hơn phim kinh dị đời trước, sợ cũng không phải một chút, mà là vô cùng sợ. Tên khốn này ở lỳ đó bao nhiêu lâu mà ngay cả Đồng Cường cách đó không xa cũng không phát hiện ra.

- Ông! Đúng lúc này, Nhậm Kiệt cảm nhận hạt châu Ngọc Tinh bên trong nhẫn trữ vật có vật gì đó như muốn xông ra ngoài.

Nhậm Kiệt không dám chậm trễ nữa, cũng chỉ có Ngọc Tinh mới có thể khiến thần trí của mình trở nên như vậy. Nhưng mà sau khi sử dụng Ngọc Tinh, lần sau sử dụng hiệu quả sẽ yếu đi, chỉ sợ tiêu hao không gượng nổi.

Nhưng mà tên khốn này vô cùng kỳ quái, Nhậm Kiệt sợ hiện tại thông tri cho Đồng Cường thậm chí lục thúc, tên khốn này cũng có thể chạy được.

Thần thức vừa động, Nhậm Kiệt trực tiếp dùng thần thức ngưng tụ ra một cái văn ấn, Thần Thức Văn Ấn. Thần Thức Văn Ấn trực tiếp in lên người tên đó, chỉ khi đạt tới Thái Cực Cảnh mới có thể bước đầu nắm giữ Thần Thức Văn Ấn, một khi bị lạc ấn, có thể lập tức phát hiện ra đối phương.

Tiếp đó hắn lập tức thu hồi thần thức, chỉ là như vậy chậm rồi.

- Oanh... Một cổ ý thức khủng bố từ trên nhẫn trữ vật của Nhậm Kiệt bạo phát, sau đó phóng lên cao.

Nhậm Thiên Tung và mập mạp ở bên liên tục giải khai phong ấn Thiên Huyền Hàn Tủy.

Lúc này Cổ Vương đã vỡ vụn, lúc Thiên Huyền Hàn Tủy gần mở xong, Vân Phượng Nhi đã mở mắt.

- Phượng nhi! Nhậm Thiên Tung cảm giác như chết đi sống lại, vui mừng chạy tới.

Nhiều năm như vậy... Rốt cuộc cũng đợi được ngày này.

- Ừ... Vân Phượng Nhi chớp mắt, hai mắt rơi lệ, sau đó nhắm mắt cảm nhận lực lượng trong cơ thể.

Trên thực tế nàng chỉ hôn mê, vẫn có thể biết được nhiều chuyện, nàng biết Nhậm Thiên Tung vì nàng mà làm tất cả mọi chuyện nhiều năm qua. Nàng cũng biết Nhậm Kiệt, cho nên dù có ngàn vạn lời muốn nói cũng không dám hủy diệt công sức của Nhậm Kiệt. Bởi vậy lập tức khống chế lực lượng của mình.

Mà cùng lúc đó, bên trong nhẫn trữ vật của Nhậm Kiệt bạo phát ra một cỗ ý thức kinh khủng, như muốn cắn nuốt thiên địa phóng lên cao.

- Không xong, đây là cái gì? Nhậm Thiên Tung hoảng sợ, khoát tay dùng lực lượng bản thân che cho Nhậm Kiệt, đồng thời phân ra một cỗ lực lượng tiến tới nhẫn trữ vật trấn áp, muốn tạm thời chế trụ nó trước.

Nhậm Kiệt dò xét Đồng Cường, sử dụng Thần Thức Văn Ấn chẳng qua là chuyện ngay tức khắc, cho nên vừa rút về thân thể ngừng phát đoạn phim kia.

Nhưng cỗ ý thức bên trong Ngọc Tinh lại như muốn sống lại, Nhậm Kiệt khoát tay, trực tiếp lấy ra, hắn nhìn rõ bên trong có một hạt châu, kết tinh giống như yêu đan vậy.

- Ngọc Tinh, lại là Ngọc Tinh dung hợp. Thật khủng khiếp, thật tà ác, cảm giác giống như muốn cắn nuốt hết tất cả vậy, phiếu cơm lão đại, nó là gì vậy? Mập mạp coi như là người kiến thức rộng rãi, nhưng thấy vậy cũng hoảng sợ.

Nàng biết Ngọc Tinh, tự nhiên cũng biết Ngọc Tinh trân quý, lại có người luyện chế Ngọc Tinh phong ấn vật sống. Thật kinh khủng!

Hơn nữa dường như thứ này rất quái dị.

- Yêu khí, thứ này có liên quan tới yêu thú, tuyệt đối không thể để cho nó bạo phát quy mô lớn, nếu không rắc rối to.

Lục gia Nhậm Thiên Tung toàn lực vận chuyển lực lượng áp chế cỗ yêu khí bạo lệ kia, nhưng hạt châu Ngọc Tinh phát ra yêu khí, hung lệ khí rất nhiều, Nhậm Thiên Tung có chút quá sức.

- Các ngươi nhanh rời đi, ta sẽ nghĩ biện pháp trấn áp nó! Hai mắt đỏ lên, Nhậm Thiên Tung dường như muốn liều mạng.

Chân Khí Cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong, thần thức lại tăng năm cấp, đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ bảy, ngay cả cường độ thân thể cũng tăng lên tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm, tốc độ đề thăng thật kinh khủng, còn nhanh hơn cả gặp kỳ ngộ.

Nhưng mà nó cũng là kỳ ngộ lớn nhất của Nhậm Kiệt, dù sao với cnarh giới của hắn. Dùng thần thức Thái Cực Cảnh thúc dục lực lượng, thúc đẩy công pháp Ngọc Hoàng Quyết, còn hấp thu linh khí Ngọc Tinh, còn mượn hoàn cảnh Thánh nhân luận đạo thúc đẩy thần thức. Nếu còn không đề thăng mới gặp quỷ đấy.

Chỉ là lúc này Nhậm Kiệt cũng không dám ăn mừng, bời vì bên ngoài càng nguy hiểm. Lục thúc bảo đám mình rời đi, chẳng lẽ hắn muốn vanajd ụng cỗ lực lượng kia. Nhìn ánh mắt hắn, Nhậm Kiệt dường như đã đoán ra.

- Lục thúc đừng gấp, ta nghĩ biện pháp phong ấn nó là được! Nhậm Kiệt giơ tay lên không ngừng ngưng tụ lực lượng phong ấn Ngọc Tinh.

- Ba ba ba... Nhưng mà hiệu quả có hạn, có dù với thần thức và lực lượng Chân Khí Cảnh của hắn lúc này, muốn phong ấn hạt châu kia cũng có hạn. - Lục thúc, ngươi có thể phân lực lượng dựa theo lời ta ngưng tụ trận pháp hay không?

- Bây giờ còn muốn phân ra. Nếu ta phân ra, hơi thở và yêu khí này sẽ không thể trấn áp được, yêu khí bên trong một khi bạo phát, chỉ sợ dẫn tới vô số người trong thiên hạ tơi. Như vậy xong đời. Nhậm Thiên Tung cấp bách nói. Hắn chịu áp lực quá lớn, đã sắp không chịu nổi rồi.

- Mẹ nó! Nhậm Kiệt cũng không nhịn được cau mày mắng một tiếng, nếu như lúc này có lão nhân mặt cười thì tốt rồi. Hai người hợp lực, ít nhất cũng có thể tạm thời phong ấn được Ngọc Tinh này.

Trách không được lão nhân mặt cười lúc đó nói không thể động vào hạt châu này, thì ra lão đã đoán được một chút tình huống.

Nhậm Kiệt hiểu được ý tứ của lục thúc, yêu khí này ẩn chứa lực lượng còn vượt qua cả Âm Dương Cảnh, thậm chí còn kinh khủng hơn, cho dù chỉ tản ra một chút cũng sẽ để cho người thiên hạ biết yêu đan của Thiên Yêu xuất hiện ở đây, tới lúc đó sẽ chen nhau kéo tới.

Nhưng nếu không phong ấn được, lục thúc không chống đỡ được bao lâu nữa.

- Phiếu cơm lão đại, nhanh nghĩ biện pháp a, lục thúc sắp không chống nổi rồi! Mập mạp sốt ruột tới dậm chân nói.

- Lục thúc, nếu không người lập tức rời khỏi Ngọc Kinh Thành bỏ nó đi, đồ có tốt tới mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng, ta từ bỏ, ai muốn thì cho bọn họ!

Nghĩ tới lão nhân mặt cười nói ngày ấy, biết Ngọc Tinh rất trân quý, mà Ngọc Tinh dùng để phong ấn, thì lại càng trân quý, nghĩ tới phải bỏ không khỏi đau lòng.

Nếu đổi thành người khác, thà rằng chịu gặp nguy hiểm, tự nguyện trốn tránh cũng không nguyện giao ra.

Nhưng Nhậm Kiệt lại không vậy, ông trời cho mình sống lại lần nữa đã là ân huệ lớn nhất rồi. Huống chi còn có một thứ đi theo mình làm bạn, tuy rằng trước mắt chỉ xem được đoạn phim kia, nhưng mà dù vậy cũng đủ rồi.

Cầm được buông được, lúc này nên buông, dù đồ có tốt hơn nữa mà không có thực lực giữ được chỉ rước họa cho mình và gia tộc mà thôi.

- Chuyện này... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói muốn bỏ, ngay cả Nhậm Thiên Tung cũng sửng sốt, bảo vật này người khác liều mạng cũng không lấy được mà Nhậm Kiệt lại muốn bỏ.

- Buông tha đi lục thúc, lúc dùng nó ta đã nghĩ tới có hậu quả này rồi. Lúc trước phong ấn rất tốt, chỉ là ta dùng đã tác động lên phong ấn. Tuy rằng ta còn có một ít phương pháp phong ấn, nhưng chúng ta lúc này không thể làm được, tốt nhất bỏ đi! Nhậm Kiệt khuyên Nhậm Thiên Tung.

- Tiểu tử thôi ngươi, vật quý giá ngươi như vậy mà ngươi dám làm bậy.

Nhậm Kiệt nói: - Lục thúc, đồ có tốt tới mấy, nhưng nếu có thứ có thể cứu được lục thẩm chỉ sợ ngươi sẽ không chút do dự đổi. Không cần lục thẩm, nếu như ta xảy ra chuyện ngươi cũng nguyện ý đánh đổi.

Lục gia Nhậm Thiên Tung chống đỡ càng lúc càng khó chống nổi yêu khí. Nhậm Kiệt nói vậy, hắn cũng cười, không tiếp tục không chế yêu khí nữa, đem theo Ngọc Tinh bay ra khỏi Ngọc Kinh Thành. Phải đem nó đi xa để cho ai tranh giành thì tranh giành.

- Chờ một chút... Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy vang lên.

- Phượng nhi... Nhậm Kiệt và mập mạp đều sửng sốt, Nhậm Thiên Tung lại trực tiếp nhìn về phía Vân Phượng Nhi.

- Dùng cái này! Mọi người thấy từ mi tâm của Vân Phượng Nhi trào ra một giọt máu, mà bên trong giọt máu kia lại có hình ngọn lửa. Giọt máu vừa xuất hiện, yêu khí trong Ngọc Tinh yên tĩnh lại.

Giống như đã cẩu gặp chúa sơn lâm vậy, không dám làm càn.

- Cơ hội tốt. Nhậm Kiệt khoát tay dùng huyết dịch đánh vào trong Ngọc Tinh, gần như trong nháy mắt, yêu đan bên trong lại rút nhỏ lại.

Cỗ hơi thở vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất, sau đó Nhậm Kiệt dùng chân khí tu bổ cấm chế, lại bổ sung thêm một chút.

Trận pháp cũng không phải quá cao mình, nhưng chỉ cần tu bổ hoàn thiện là có thể tạm thời trấn áp được.

Nhất là huyết dịch vừa rồi của lục thẩm hiệu quả còn tốt hơn.

- Lục thúc, không cần ném đi nữa rồi. Nhưng mà yêu khí, lệ khí vẫn vương trên tay người, nhanh rời xa Ngọc Kinh Thành đi!

Nhậm Kiệt nhắc nhở.

Nhậm Thiên Tung không do dự nữa, thâm tình nhìn thoáng qua Vân Phượng Nhi, tiếp đó bay thẳng ra ngoài Ngọc Kinh Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.