Ta Thường Hay Nhìn Thấy Chữ Viết Kỳ Quái

Chương 13: Chương 13




Chương 29

Quý Trạch An ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Du Dịch cầm lấy khăn tắm đến bọc lên người cậu. Mặc dù là ngày mùa hè, người tại thời điểm chấn kinh sẽ theo bản năng cảm thấy lạnh, Du Dịch hiểu rõ đạo lý này, cho nên sớm chuẩn bị khăn tắm bọc kín người cậu. Hắn cúi đầu nhìn tiểu hài tử bọc khăn tắm nhu thuận ngồi ở chỗ kia, giúp cậu gỡ bộ tóc giả bị nước gây sức ép đến rối tinh rối mù trên đầu xuống để ở một bên, cầm khăn mặt chà chà mái tóc của mềm mại cậu. Không có ai rõ ràng hơn Thủy Du Dương không thể tiếp tục diễn 《 đăng tiên 》so với Du Dịch, hiện tại gỡ khăn trùm trên đầu tiểu hài tử xuống cũng không có bất luận ảnh hưởng gì, chờ trước khi đoàn phim tìm được diễn viên mới một màn chụp này tạm thời không sáng tỏ.

Để khăn mặt qua một bên, Du Dịch bán ngồi xổm người xuống, tận lực làm cho mình nhìn thẳng Quý Trạch An. Hắn nhìn cặp mắt mặc ngọc của tiểu hài tử do chìm trong nước suối mà mất đi sáng rọi thông thường kia, dán tay phải của mình lên một bên gương mặt cậu, nhẹ giọng hỏi, “Chỗ nào không thoải mái?”

Đồng tử có chút tan rã của Quý Trạch An lần nữa ngưng tụ lại, tầm mắt vừa khôi phục liền thẳng tắp đụng phải ánh mắt bao dung mang theo lo lắng ôn nhu của Du Dịch. Độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay hắn, làm mặt cạu nhịn không được giật giật, rồi cọ cọ. Tại trong nháy mắt nằm ở dưới nước như vừa rồi, Quý Trạch An đột nhiên thấy lại hương vị của tử vong, sợ hãi sau khi trọng sinh vẫn luôn tận lực xem nhẹ lần thứ hai đánh úp lại. So với đời trước, đời này cậu càng không nguyện ý chết đi như vậy, đột nhiên cậu liền cảm thấy hết thảy có được hiện tại là không chân thật.

“Lạnh.” Đời trước thời điểm chết cũng thật lạnh thật lạnh a…

Du Dịch vừa nghe, cầm lấy chai nước đặt ở một bên đưa tới cho Quý Trạch An. Trước đó chai nước vẫn luôn đặt ở dưới thái dương phơi nắng , tầng kim loại bên ngoài kia cũng hấp thu không ít nhiệt lượng. Nhìn Quý Trạch An cầm cái chai rúc vào trong khăn tắm, Du Dịch dừng một chút, sau đó liền mang cả người lẫn ghế dọn đến địa phương có thể chạm đến thái dương.

Quý Trạch An cầm cái chai, nhìn văn tự lại xuất hiện trên chai.

‘(? •v? v•? ) tiểu gia cho ngươi sờ sờ, đáng thương như vậy , ta liền miễn miễn cưỡng cưỡng làm đồ giữ ấm tay cho ngươi đi.’

“Cám ơn.” Quý Trạch An nhỏ giọng nói một câu, đối với Du Dịch cũng là đối với cái chai đáng yêu này.

‘Đứa nhỏ còn rất hiểu chuyện, tiểu gia không cần ngươi nói lời cảm ơn. Chỉ cần nhớ rõ đêm nay đặt ta ở cùng một chỗ với tiểu hồng bình thân ái cả đêm là được, đương nhiên, nếu ngươi mỗi ngày đều đặt chúng ta ở cùng một chỗ thì càng tốt (? ゝw? ? )ゞ.’

Du Dịch vươn tay dán đến sau cái lưng cong cong của Quý Trạch An, hắn có thể cảm thấy được da thịt của cậu phiếm lạnh như trước, “Ta đưa ngươi đi bệnh viện, đoàn phim bên này còn phải mời người khác trước, được không?”

Hắn đè thấp âm lượng, tận lực làm nó nhẹ hơn, không nghĩ lần thứ hai dọa đến tiểu hài tử.

‘|? ? ? ? )っ nhanh đi bệnh viện chích một mũi, nhìn bộ dáng yếu ớt này của ngươi ta đều không có hứng thú ước hội cùng tiểu hồng bình.’

Quý Trạch An ngẩng đầu, lại cúi đầu, sờ sờ cái chai còn mang theo độ ấm thái dương trong tay, lại ngửa đầu nhìn về phía Du Dịch đứng ở đối diện cậu, rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Ta không sao, chính là vừa rồi có chút sợ hãi.”

Sợ hãi tử vong… Sợ hãi hết thảy có được hiện tại bất quá là cậu ảo tưởng…

Lúc này, một bên khác, mọi người thấy một màn Thủy Du Dương ngã xuống nước lại không có đứng lên kia cũng không để ý, đều cho rằng hắn chỉ là sợ lên bờ bị Hoàng đạo cố ý phê bình đuổi di. Chính là thời gian một lúc lâu, đã có người thấy được không bình thường. Thủy Du Dương chậm chạp không đứng lên, như trước vẫn duy trì cái động tác nằm ở nơi đó kia, Hoàng Dật Dương đứng ở bờ biển hô hai tiếng thấy người không có phản ứng, bật người liền kêu nhân viên công tác xuống nước mò hắn lên. Một màn chụp diễn này tại địa phương mặt nước sông sâu nhất nhưng cũng bất quá đến đầu gối nam nhân, dưới tình hình chung là không có khả năng xảy ra chuyện , nếu như có người chết đuối, thì có chút không thể tưởng tượng. Nếu nhất định phải nói thì độ cao nước này chỉ có thể chết đuối hài tử nhỏ tuổi.

Đương nhiên, tiền đề là sự tình phát sinh dưới tình hình chung …

Hai nam nhân thành niên cầm máy chụp ảnh dưới lời của đạo diễn liền đi xuống nước, cả giầy cũng không cởi, trực tiếp quạt nước chạy tới. Hai người dùng tốc độ nhanh nhất tới bên người Thủy Du Dương, vỗ vỗ người, phát hiện không có phản ứng, lại giúp hắn lật ngược thân thể một chút, thấy người đã hôn mê, lập tức hai người liền phối hợp nâng Thủy Du Dương lên bờ. Đặt người lên bờ, Hoàng Dật Dương bật người liền đặt ngón tay ở dưới mũi hắn, thời điểm phát hiện Thủy Du Dương còn có thể hô hấp, Hoàng Dật Dương thở ra một hơi, “Còn hô hấp, đưa đi bệnh viện địa phương.”

Hoàng Dật Dương cảm thấy sốt ruột gần chết. Hai người đều xảy ra chuyện, một màn này khẳng định là không thể tiếp tục. Cho nên hắn thấy như vậy liền trực tiếp kêu dừng, an bài mấy người mượn xe cư dân địa phương đưa Thủy Du Dương đi bệnh viện, gọi phó đạo diễn liên hệ công ty Thủy Du Dương thuyết minh tình huống. Về phần những người khác liền thoáng nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó bọn họ phải thay lại một màn chụp ảnh-quay phim, nên nhân viên công tác bắt đầu chuẩn bị công tác. Sau khi Hoàng Dật Dương an bài xong mọi chuyện, đi tới góc phòng Quý Trạch An đang bọc khăn tắm phơi nắng thái dương kia, vừa định hỏi tình huống một chút, liền trực tiếp bị ánh mắt Du Dịch “kêu dừng” .

“Tiểu An, ngươi cảm thấy thế nào, muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tái nhợt nhìn qua không giống bộ dáng không có việc gì, Hoàng Dật Dương rất là lo lắng, lập tức có hai diễn viên xảy ra chuyện, trong đó một người còn là nhân vật trọng yếu, làm tổng đạo diễn hắn cũng thực đau đầu . Cái nhân vật Kỳ Dương kia không có nhiều cảnh lắm, thay đổi người cũng tiện, về phần Khổng Ngọc Tiêu liền không dễ tìm người như vậy. Huống chi Quý Trạch An vẫn là do An Gian lão hữu phó thác, diễn xuất cũng không tệ, lại là vị thành niên, quan tâm nhiều hơn một chút vốn là lẽ thường. Xảy ra cái sự tình này, Hoàng Dật Dương một bên cảm thấy buồn bực một bên lại thực lo lắng thân thể Quý Trạch An.

“Không cần đi bệnh viện , ta nghỉ ngơi một chút liền không thành vấn đề .” Quý Trạch An xác định chính mình chỉ là bị dọa, nhất định là không có vấn đề gì khác, cậu cả một khối da đều chưa có bị cắt qua. So với chính mình, trạng huống Thủy Du Dương nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy rằng cậu không rõ ràng lắm sự tình sao lại biến thành cái bộ dáng này, bất quá Quý Trạch An vẫn là thở ra một hơi, cậu sợ ngay sau đó phải đối mặt Thủy Du Dương diễn nội dung vở kịch mới vừa rồi một lần nữa. Cái tiết tấu này, cậu nhất định sẽ không cách nào nhập diễn, mà là một lòng đề phòng Thủy Du Dương ra tay lần thứ hai.

Nhìn bộ dáng tiểu hài tử mím chặt môi, tâm tình Du Dịch đứng ở một bên vô cùng ác liệt, mặt không lộ vẻ gì nhìn qua càng lạnh hơn , đặc biệt ánh mắt của hắn, giống lưỡi dao sắc bén, sắc bén làm người không dám trực tiếp nhìn thẳng hắn.

Tên trẻ trâu này sẽ vì sở tác sở vi của mình mà trả giá đại giới, mặc dù tội không đáng chết, da thịt đau đớn là không tránh khỏi . Hắn sẽ ở trên giường bệnh có tư có vị nằm một đoạn thời gian, cho đến ngày《 đăng tiên 》chấm dứt. Từ đầu Du Dịch hắn liền không phải hạng người lương thiện gì, hắn mặc dù làm việc thiện, cũng bất quá vì mình, Du Dịch rất rõ ràng mình ích kỷ, hắn cũng chỉ nguyện ý bảo vệ người của mình, cái vòng luẩn quẩn hắn đặt ra kia thực nhỏ. Về phần những người khác, là sống hay chết, vui hay buồn, đều không quan hệ với hắn.

Có Du Dịch đứng ở một bên làm “Bảo tiêu”, Hoàng Dật Dương muốn nói cũng châm chước, bất quá làm tổng đạo diễn hắn vẫn muốn biết tình huống cụ thể, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng hỏi , “Tiểu An, thời điểm chụp diễn tại trong nước mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Quý Trạch An nhìn Hoàng đạo ăn ngay nói thật , chưa từng bị cảm xúc chi phối, chính là chân thật nhất nói ra cảm xúc lúc ấy của cậu.

Hoàng Dật Dương vừa nghe, trầm mặc một hồi, vỗ vỗ bả vai Quý Trạch An: “Hôm nay ngươi nghỉ ngơi một ngày, không cần lo lắng trễ cảnh diễn, dưỡng mình cho hảo . Về phần chuyện này, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích .”

“Cám ơn.” Quý Trạch An nhìn Hoàng Dật Dương tránh ra đi theo phó đạo diễn nói chuyện, sau đó đi cùng Du Dịch về phòng.

Buổi tối, không có gì bất ngờ Quý Trạch An gặp ác mộng . Cậu rõ ràng mơ thấy chuyện đã xảy ra đời trước, nhất là đủ loại chi tiết ngày tử vong đó đều rõ ràng trong mộng, cậu bị nhốt bên trong thể xác kia vô pháp giãy dụa, cho đến khi từ thang lầu lăn xuống, trong nháy mắt cái ót hung hăng đập lên sàn nhà, cậu mãnh liệt bừng tỉnh, ngồi dậy từ trên giường.

Quý Trạch An từng ngụm từng ngụm thở dốc, chảy một thân mồ hôi.

Một hồi lâu sau nghe được Du Dịch kêu tên của cậu lúc này mới kịp phản ứng mở đèn lên , mà Du Dịch không biết thời điểm nào đã đứng tại đầu giường của cậu.

Du Dịch nhìn tiểu hài tử, ngồi vào bên giường của cậu, giúp cậu đẩy ra tóc mái bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp đang dán tại trên mặt, nhìn cậu.

“Đừng sợ.”

Phòng đột nhiên vang lên hai chữ, làm Quý Trạch An lập tức liền nhào qua phía hắn, gắt gao ôm chầm phần eo gầy gò của hắn, đầu hung hăng đập lên ngực hắn. Cậu hô hấp cực nhanh, giống như chạy một hồi Ma-ra-tông. Du Dịch cảm thấy trong tim một vòng một vòng nóng lên, hắn có thể cảm thấy tiểu hài tử còn đang hơi hơi run rẩy. Không có ghét bỏ cậu một thân mồ hôi, hắn nhân tiện ôm người đến trong ngực của mình, một bàn tay giống như đang an ủi đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Một hồi lâu sau, Quý Trạch An dùng cổ họng có chút khàn khàn hỏi: “Ta còn sống không…”

Thanh âm thực nhỏ, nhưng Du Dịch nghe thấy được.

Trong phòng quá mức an tĩnh, cho dù thanh âm nhỏ cỡ nào cũng có thể để người nghe được rõ ràng, huống chi là lời nói đến từ trong miệng Quý Trạch An.

“Ngươi còn sống.” Âm điệu Du Dịch chưa từng phập phồng, như trước là trầm thấp lại từ tính, lại làm cho Quý Trạch An rất là an tâm.

Cậu trầm tĩnh lại, không đầy một lúc đã an ổn ngủ tại trong ngực Du Dịch, không có tiếp tục nói mê.

Du Dịch vững vàng đặt người ở trên giường, đắp chăn lên, đứng dậy lấy từ trong rương của tiểu hài tử ra một bộ áo ngủ cậu dùng tắm rửa đặt ở đầu giường, lại đi buồng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, mang theo khăn mặt về tới bên giường. Chỉnh cao nhiệt độ điều hòa lên, Du Dịch nâng tiểu hài tử dậy, động tác hắn rất là cẩn thận, tận lực không đi đánh thức tiểu hài tử mới ngủ. Đầu tiên là giúp Quý Trạch An cởi áo ngủ ướt mồ hôi trên người, sử dụng khăn ấm giúp cậu lau thân mình một lần, lúc này mới mặc vào áo ngủ vừa mới lấy tới. Sau đó trực tiếp ôm ngang cả người đặt ở trên giường của mình, đắp chăn lên, bưng bồn nước trở lại buồng vệ sinh, tẩy sạch một phen, thời điểm trở về trực tiếp đặt Quý Trạch An lên trên giường chờ đổi mới xong hết thảy vật phẩm mới đi lên.

Làm xong hết thảy động tác, Du Dịch đứng dậy đi tắt đèn đầu giường.

Chụp đèn trồi lên một loạt chữ Du Dịch nhìn không thấy ‘ ——(? ? ? ) nguyện tiểu An một đêm vô mộng ngủ an giấc.’

Du Dịch kéo dây thừng dưới chụp đèn một chút, trong phòng lập tức tối đen.

Chương 30

Từ Kỳ thành trở lại Giang Thành Quý Trạch An không có sốt ruột về trường học đi lên lớp, cậu cũng không có ở hết một tháng tại Kỳ thành, có chút cảnh vẫn là cần hoàn thành tại căn cứ điện ảnh và truyền hình Giang Thành. . Sau khi trở lại nhà, cậu không có sốt ruột nghỉ ngơi, mà là bắt đầu thực hiện hứa hẹn lúc trước của chính mình. Cậu không có quên tắm rửa cho chén trà nhỏ, cũng không có quên spa toàn thân cho đại môn … Cả ngày cậu đều bận rộn “Chiếu cố” “Mọi người đáng yêu trong nhà” .

‘(●′`●) cám ơn tiểu An, ta thoải mái đến muốn ngủ.’

“Không có gì, trong khoảng thời gian này vất vả ngươi .” Quý Trạch An cười đặt khăn lau ở trong thùng, mang theo thùng nước vào cửa, đóng cửa lại, nhìn chữ trên trên cửa, đáp lại.

Hiện tại đến buổi tối, nhìn thời gian biểu treo tại trên tường một chút, Quý Trạch An lúc này mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Du Dịch vốn là nói muốn lại đây nếm thử trù nghệ của cậu , chính là một hồi liền nhận  được công tác người quen kính nhờ, chào hỏi cùng cậu xong liền vội đi. Tin nhắn mới vừa rồi thu được nói là sẽ không lại đây ăn bữa tối , vì thế nhiều nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị tốt lúc trước cũng không dùng được, Quý Trạch An chỉnh lý toàn bộ trong tủ lạnh một phen, chỉ chừa một phần dùng để làm bữa tối.

Mới vừa bật lửa, tiếng đập cửa liền vang lên.

Tay Quý Trạch An uốn éo, đẩy cửa ra, kêu một tiếng “Chờ”, cởi tạp dề, treo tại phía sau cửa, bước nhanh đi đến trước cửa.

Cậu xuyên thấu qua mắt mèo nhìn nhìn nam nhân bên ngoài, cảm thấy nhìn rất là quen mắt, nhưng là Quý Trạch An xác định chính mình không biết nam nhân này.

“Xin hỏi là vị nào?” Tay Quý Trạch An đặt ở trên tay cầm cửa, nhưng là chậm chạp không mở ra, đang chờ người tới tự giới thiệu.

Đứng ở ngoài cửa Ninh Văn Ngạn nhìn về phía vị trí mắt mèo, không có trốn trốn tránh tránh, hắn biết mình đột nhiên bái phỏng sẽ làm đứa bé này bất an, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ mới tới cửa, lần đến này vẫn là cố ý gạt người nọ một mình đến, “Ngươi hảo, ta tên Ninh Văn Ngạn.”

“Xin hỏi tìm ai?” Nơi này chỉ có một mình Quý Trạch An, bất quá ngẫu nhiên vẫn sẽ có người gõ nhầm cửa, cậu lại hỏi thêm một câu như vậy.

Ninh Văn Ngạn: “Ta tìm ngươi, Quý Trạch An.”

Quý Trạch An vừa nghe, dừng một chút, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn nhìn chữ trên mặt Ninh Văn Ngạn, do dự một chút, vẫn mở cửa.

Cửa vừa mở ra, mặt đối mặt, Quý Trạch An có thể phát hiện nam tử thành niên cao cao bên ngoài, cái loại cảm xúc không thể chờ đợi được này lần thứ hai tăng vọt. Quý Trạch An để người tiến vào, lấy ra một đôi giầy để hắn thay, đóng kĩ cửa, liền đi phòng bếp pha trà. Tại trong nháy mắt hai người mặt đối mặt, Quý Trạch An liền nhận ra nam nhân này là ai, hắn là cái người phụ giúp nam nhân xe lăn không đúng dịp gặp được tại Kỳ thành, chẳng qua đến hôm nay mới biết được tên của hắn là Ninh Văn Ngạn. Hắn một bộ có việc muốn nhờ toàn bộ bị văn tự trên mặt bại lộ ra.

Trong bình thuỷ có nước ấm hôm nay vừa về nhà liền nấu, đơn giản pha trà, cậu liền bưng cái chén trở lại phòng khách, đặt ở trên bàn trà trước mặt nam nhân. Cái chén dùng không phải cái thường cho Du Dịch dùng Quý Trạch An là thuận tay muốn lấy cái chén trà nhỏ kia, chính là chén trà nhỏ “Thề sống chết không từ” .

‘(,,? ? ? ,,) tiểu An ngươi không thể đối với ta như vậy, thân tâm ta đều cho Du Dịch nam thần, ta vừa mới tẩy qua thân mình, lần đầu tiên phải cho nam thần a!’

Quý Trạch An nhìn đến chữ trên đó, tay run lên, thiếu chút nữa quăng nát chén trà nhỏ, sợ tới mức biểu tình chén trà nhỏ trở thành “(つ﹏? )”.

Bưng chén Mark chuyên thuộc của mình ngồi vào đối diện Ninh Văn Ngạn, Quý Trạch An uống một hơi nước sôi trong cái chén, sau đó nhìn hắn, chờ đối phương mở miệng trước.

“Ta tên Ninh Văn Ngạn, là ngươi … Bằng hữu của phụ thân ngươi ,.” Ninh Văn Ngạn nhìn mặt Quý Trạch An, trầm tư theo dõi cậu một hồi lâu, lúc này mới chọn một lời mở đầu như vậy.

“Ngươi hảo.” Quý Trạch An trừ bỏ hai chữ này không biết nên nói gì. Chuyện cho tới bây giờ, lòng hiếu kỳ với phụ thân sớm đã không còn, cậu tin tưởng vững chắc chính mình có thể sống tốt. Huống chi, cậu có “Mọi người đáng yêu trong nhà”, còn có Du Dịch. Tuy rằng lúc vừa mới gặp cái nam nhân xe lăn cực kỳ tương tự chính mình kia liền có suy đoán, nhưng là cậu chưa bao giờ nghĩ muốn đi nhận thân, hoặc là đi chất vấn, hoặc là được một ít cái gọi là bồi thường gì… Đều không có, Quý Trạch An chính là cảm thấy kia chẳng qua là một cái ngoài ý muốn không đúng dịp thôi.

“Ngươi không có một chút lòng hiếu kỳ nào đối với phụ thân của ngươi sao?” Ninh Văn Ngạn đối với thái độ của Quý Trạch An có chút không nắm chắc, hắn nguyên tưởng rằng một cái hài tử từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua cha mình, thậm chí không biết phụ thân mình là ai hoặc nhiều hoặc ít sẽ hiếu kỳ đối với cha của mình, cao hứng hoặc là phẫn nộ, ít nhất là một loại trong đó, mà không phải loại hiện tại này của Quý Trạch An, loại cảm giác bình tĩnh đến quá phận này. Thái độ Quý Trạch An làm Ninh Văn Ngạn cảm thấy chuyện kế tiếp sẽ càng thêm khó làm.

“Ninh tiên sinh, ta không còn nhỏ, nhiều năm như vậy đều sống một mình, sinh hoạt sau đó cũng có thể một mình sống tốt, hắn hoặc là phú quý hoặc là bần cùng đều không có liên quan gì với ta, từ pháp luật mà nói, ta cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng hắn, thậm chí cả quan hệ phụ tử cũng không có.” Nếu là đặt ở đời trước Quý Trạch An như trước sẽ để ý, đời này ngược lại không có, rất nhiều chuyện cậu đều thấy rõ ràng , cũng không xa cầu . Quý Trạch An cảm thấy tình huống hiện tại chính là vĩnh viễn không cần dính dáng đến nhau, hai người liền ở các nơi khác nhau, tại dưới tình huống không biết đối phương cứ như vậy mà sống sẽ càng tốt.

Quý Trạch An nhìn về phía Ninh Văn Ngạn, còn nói: “Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta vẫn là bảo trì nguyên trạng mới tốt, hai chữ phụ thân đối với ta mà nói không có bất luận cái ý nghĩa gì. Ninh tiên sinh nếu là theo ta nói tình cảm phụ tử hiện tại có thể dẹp đường hồi phủ .”

Ninh Văn Ngạn nhìn Quý Trạch An, cảm thấy tình huống hiện tại càng thêm không xong .

Hắn hít một hơi, có chút chua sót nói: “A Thư hắn, cũng chính là phụ thân ngươi hắn, chưa bao giờ biết có một đứa con trai như ngươi ở bên ngoài, thẳng đến hiện tại.”

“Lần này ta cũng là gạt hắn tới, nếu là hắn biết nhất định sẽ cùng đi theo, chính là thân thể của hắn không tốt…” Ninh Văn Ngạn nhìn Quý Trạch An, giả bộ cầm lấy cái chén trà nóng trên bàn trà nắm trong tay, “Lần trước ta mang theo a Thư gặp được ngươi tại Lạc Tiên Sơn Kỳ thành, ánh mắt đầu tiên ta liền phát hiện ngươi lớn lên quá giống a Thư, sau khi trở về ta bật người tìm người điều tra ngươi, thế mới biết a Thư cómột cái nhi tử lưu lạc bên ngoài như ngươi, hắn…”

Quý Trạch An nhìn các loại văn tự di động rất nhanh trên mặt Ninh Văn Ngạn, đánh gãy hắn, văn tự trên mặt hắn nháy mắt cũng dừng lại ở hai chữ “Cầu ngươi”.

“Ninh tiên sinh, nói ý đồ ngươi đến đi, ta nghĩ ngươi không phải vì để ta nhận thân mà đến .” Nam nhân này vừa vào cửa, Quý Trạch An chỉ biết hắn có điều cầu, người này không giống một người sẽ dong dài, chính là hắn cố tình không nói thẳng đến chủ đề. Quý Trạch An không muốn tiếp tục như vậy, cậu hiện tại chỉ muốn làm rõ ràng ý đồ chân chính người này đến.

“Ta… Ta chỉ là muốn ngươi cứu cứu a Thư , cứu cứu phụ thân của ngươi, tuy rằng hắn chưa từng một ngày chiếu cố ngươi, nhưng là hắn cũng không biết sự tồn tại của ngươi.” Ninh Văn Ngạn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là nói thẳng chủ đề.

Lập tức trong phòng khách biến thành trầm mặc .

Quý Trạch An không trả lời, cậu không nóng nảy trả lời, cũng đang do dự.

Mà Ninh Văn Ngạn càng thêm khẩn trương, hắn đang chờ đợi, nếu như Quý Trạch An cự tuyệt… Hắn cảm thấy đã bị bức đến bất đắc dĩ hắn có khả năng sẽ làm ra một ít hành động điên cuồng.

‘(? ? ) An An, lực tay nam nhân này thực lớn.’

Trong nháy mắt ngẩng đầu, Quý Trạch An chú ý tới chén trà trong tay Ninh Văn Ngạn đang “Oán giận”, điều này làm cho cậu minh bạch nam nhân này khẩn trương hơn nhiều so với văn tự hình dung, “Hắn làm sao?”

“A Thư bị bệnh bạch cầu cấp tính, cha mẹ hắn đều không tại thế , không có huynh đệ tỷ muội đồng bào, những cái huynh đệ cùng cha khác mẹ với hắn lại không đủ độ xứng đôi, ngươi là con hắn, dưới tình huống bình thường có 50% cốt tủy xứng đôi, cho nên, ta cầu ngươi cứu cứu hắn.” Ninh Văn Ngạn đời này chỉ ăn nói khép nép hai lần, lần đầu tiên là vì theo đuổi cái nam nhân cao ngạo Sầm Ân Thư kia, lần thứ hai chính là lần này, cầu nhi tử hắn chưa từng thấy qua cứu hắn một mạng.

Quý Trạch An nghe Ninh Văn Ngạn nói tâm tình thực phức tạp, cậu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là đáp ứng .

Coi như là vì hắn cho mình cơ hội có thể sống ở thế giới này đi… Đây như thế nào cũng là lần đầu tiên và cuối cùng bọn họ dính dáng đến nhau.

“Cám ơn ngươi.” Ninh Văn Ngạn tức khắc nắm cái chén đứng lên, sau đó lại hoang mang rối loạn vội vội buông cái chén xuống, lấy điện thoại di động ra từ trong túi tiền, chuẩn bị gọi điện thoại, thoạt nhìn rất là không có hình tượng, “Ta, ta hiện tại liền gọi điện thoại hẹn trước bệnh viện làm kiểm tra.”

Quý Trạch An nguyên bản muốn hỏi có thể hôm nào hay không, chính là vừa nghĩ tới không phải trăm phần trăm thành công ghép đôi liền không nói gì. Hiện tại làm ghép đôi không thể so trước kia, chỉ cần rút máu là được, hiện tại đi bệnh viện rút máu cũng không tốn thời gian, liền không có đánh gãy cái nam nhân kích động này.

Thân phận địa vị của Ninh Văn Ngạn tựa hồ rất là không bình thường , bất quá Quý Trạch An không có hỏi nhiều, cậu chính là từ ăn mặc của hắn cùng với trễ như thế còn có thể để người bệnh viện kiểm tra độ xứng đôi cốt tủy cho hắn mà nhìn ra. Vào bệnh viện, cậu cũng không có gặp được cái nam nhân xe lăn kia, hoặc là phụ thân của cậu, liền như Ninh Văn Ngạn đã nói, hết thảy đều là gạt hắn tiến hành . Ninh Văn Ngạn nói với Quý Trạch An muốn nói cho hắn tồn tại của Quý Trạch An, chính là Quý Trạch An cự tuyệt , cậu muốn giữa bọn họ chỉ có giao tế lúc này đây là được, như vậy ai cũng sẽ không phá hư sinh hoạt của ai.

Mới vừa rút máu xong, Quý Trạch An liền nhận được điện thoại của Du Dịch.

“Ở đâu? Ta tại nhà ngươi, ngươi không ở nhà?” Du Dịch rất là ngoài ý muốn sau khi bầu trời tối đen tiểu hài tử còn ở lại bên ngoài, khi đi học thường thường tại lúc này cậu liền ở lại trong nhà đọc sách hoặc là luyện tập diễn xuất.

Quý Trạch An cảm thấy chuyện này tựa hồ gạt Du Dịch cũng không có ý nghĩa gì, liền nói thẳng, “Ta tại bệnh viện.”

“Ngươi sinh bệnh ? Bệnh viện nào ? Ta lập tức tới.” Du Dịch tại đầu này điện thoại hơi hơi nhíu mi, đem hoa quả mua được treo tại trên cửa, lấy cái chìa khóa xe liền trực tiếp xuống lầu.

Quý Trạch An vừa nghe khẩu khí của Du Dịch chỉ biết hắn hiểu lầm, cho nên giải thích, “Không có việc gì, ta không có sinh bệnh, chính là lại đây rút máu, cụ thể tối nay sẽ giải thích với ngươi.”

Ninh Văn Ngạn nhìn thoáng qua Quý Trạch An gọi điện thoại không có lên tiếng.

“Ngươi chờ ta.” Du Dịch đã điều tra những người đó, hắn biết tiểu hài tử rút máu đại biểu cho cái gì, từ lúc có được địa chỉ từ trong miệng cậu, hắn liền bật người đuổi lại đây. Du Dịch một chút đều không thích bộ dáng đại nghĩa bỉnh nhiên này củatiểu hài tử, hắn hy vọng cậu ích kỷ một chút, tại trong mắt hắn cái nam nhân kia hắn cho dù không cứu cũng không có sai.

Chương 31

Đại đa số văn tự trong bệnh viện đều thập phần trầm trọng, Quý Trạch An ngồi trên ghế kim loại ở đại sảnh lầu một nhìn những cái chữ đó tâm tình có chút không xong. Cậu cự tuyệt yêu cầu đưa cậu về nhà của Ninh Văn Ngạn, một mình ngồi ở trong đại sảnh bệnh viện trống rỗng chờ Du Dịch lại đây, nguyên bản Ninh Văn Ngạn là muốn lưu lại bồi cậu, chính là nhận một cuộc điện thoại cũng rất là xin lỗi cậu, một mình lái xe ly khai bệnh viện.

Quý Trạch An có chút ngồi không yên, cậu đứng dậy đi đến cửa, đứng ở thang lầu đại sảnh, nhìn phương hướng xe tiến vào, chờ Du Dịch.

Cậu đột nhiên muốn học gối ôm nhà bọn họ nói một câu ‘Cầu ôm một cái? (? ? ? ? )’ để được an ủi, bất quá Du Dịch không ở đây, không có đối tượng. Cho dù ở, cậu cũng ngại ngùng nói ra lời này, Quý Trạch An cảm thấy lời này không khỏi quá mức thẹn thùng. Cậu là nam nhân, thích nên quyết đoán một phen ôm qua, không cần phải báo cáo.

Thời gian chờ không phải thực dài, xe Du Dịch thực nhanh liền đứng ở trước mặt Quý Trạch An. Nhìn hắn đi ra, Quý Trạch An bật người chạy vội xuống thang lầu, tiến lên, ôm Du Dịch một chút, sau đó buông ra. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta sẽ giải thích , hiện tại ta muốn về nhà, trên đường nói.”

Du Dịch khẽ gật đầu, giúp Quý Trạch An mở cửa xe phó lái, chính mình trở về trên xe.

Hắn nhìn tiểu hài tử thắt dây an toàn, chính mình lúc này mới làm theo. Lập tức, nổ máy, khởi động xe…

Quý Trạch An nhìn thoáng qua mặt nghiêng của Du Dịch, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hé miệng, “Hôm nay trước bữa tối, một nam nhân tên là Ninh Văn Ngạn đến trong nhà tìm ta, nói là bằng hữu của cái phụ thân ta chưa từng thấy qua kia. Hắn nói cái nam nhân kia bị bệnh bạch cầu cấp tính, đến nay không có tìm được cốt tủy xứng đôi, cầu ta cứu hắn một mạng.”

Du Dịch lái xe không có xen mồm, Quý Trạch An nói hắn nghe rất là chuyên tâm.

“Cha mẹ của ngươi đối với ngươi cũng thực quá phận, nhưng ngươi không phải vẫn là còn nhân quả với bọn họ sao? Cho nên ta cũng nghĩ còn thiếu hắn một cái nhân quả, dù sao không có hắn ta không tới được cái thế giới này.” Thời điểm Quý Trạch An nói đến đây cảm thấy có chút bi ai, không phải vì mình, mà là vì Du Dịch. Ít nhất cậu là chưa bao giờ có được, mà Du Dịch là có được rồi bị vứt bỏ, tính chất hai người không giống, Quý Trạch An cảm thấy đã từng được hưởng một chút lại mất đi càng thêm thống khổ, khi đó Du Dịch bốn tuổi , cũng đã bắt đầu ghi nhớ .

Quý Trạch An đột nhiên lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Du Dịch, thập phần nghiêm túc hỏi: “Ta làm sai sao?”

Môi Du Dịch mím chặt, hắn muốn nói không sai, chính là lại đau lòng tiểu hài tử, không đồng ý loại hành vi thương tổn chính mình này của tiểu hài tử.

Thấy hắn không nói lời nào, Quý Trạch An lại hỏi: “Thời điểm ngươi hồi báo Giang gia, chẳng lẽ không bị thương tổn sao?”

So với hắn, cậu có lẽ chỉ là rút chút máu đơn giản như vậy, Quý Trạch An cho rằng Du Dịch sẽ lý giải loại hành vi làm người tốt này của mình.

“…” Du Dịch muốn nói chúng ta không giống, chính là hắn biết lời này không thể nói, như vậy tương đương kéo dài khoảng cách giữa hai người, đây không phải là điều hắn muốn thấy . Cuối cùng, vẫn bất đắc dĩ nói một câu, “Ngươi còn nhỏ.”

“Ta không nhỏ.” Quý Trạch An rất là bình tĩnh nói ra những lời này. Cậu vẫn luôn nghĩ chính mình phải có bộ dáng một học sinh trung học, tận lực áp chế chính mình, tận lực khống chế một ít hành vi của mình, làm cho mình trở nên hợp với tuổi. Có lẽ hành vi của cậu quá tốt , tại trong lòng nam nhân này còn là một hài tử, mà hắn sẽ vẫn luôn bảo vệ người yêu như một hài tử? Quý Trạch An cho rằng người yêu chính là có thể tin cậy lẫn nhau, dựa vào lẫn nhau, bọn họ tuy rằng sẽ có việc riêng của từng người, nhưng là sẽ lý giải lẫn nhau.

Nhìn mặt nghiêng lạnh lùng của hắn, trong mắt Quý Trạch An hiện lên cảm xúc phức tạp. Cậu không có tận lực che dấu, rũ xuống mắt, đủ loại cảm xúc đều nhất nhất hiện lên tại trong ánh mắt nửa mở, rắc rối phức tạp.

Hai người bọn họ thật sự thích hợp sao? Trong tư tưởng loạn thành một nồi cháo của Quý Trạch An đột nhiên nhảy ra một cái này, bất quá cậu thực nhanh liền áp xuống. Du Dịch thực tốt, cậu thực thích, Quý Trạch An xác định đây là tiếng lòng của mình. Cậu cảm thấy chính mình loạn thất bát tao bị xen lẫn trong các loại cảm xúc hỗn loạn, cái tư tưởng thiên mã hành không gì đều đi ra. Bất quá cậu nghĩ đại khái là cậu không muốn làm cái tiểu hài tử trong cảm nhận của Du Dịch kia, được hắn sủng thực tốt, cậ thực thích, thậm chí là cực điểm hưởng thụ, chính là trong nháy mắt này ý thức được vị trí chính mình tại trong cảm nhận của hắn vĩnh viễn đặt ở tiểu hài tử cậu liền nhịn không được không vui.

Không phải không thừa nhận, cậu càng ngày càng để bụng Du Dịch

Quý Trạch An nâng mắt lên, nhìn ngoài cửa sổ, ha một hơi thật dài ở bên cửa sổ xe.

‘(`? ? ? ′) tiểu An, lấy hiểu biết của ta với chủ nhân, hắn hiện tại tuyệt đối là đang lo lắng ngươi a, hắn không hy vọng ngươi bị bất cứ thương tổn gì a! Chính là miệng hắn ngốc sẽ không nói.’

Nhìn trên cửa sổ xe trong suốt xuất hiện chữ màu trắng, dưới sự trợ giúp của ngọn đèn ở bên ngoài, Quý Trạch An mới một chút một chút thấy rõ ràng.

Cỗ lo lắng trong lòng cậu lần thứ hai đánh úp lại, cái loại buồn bực này cũng phai nhạt một chút.

Quý Trạch An biết mình nghĩ nhiều, cậu biết lời nói Du Dịch không tốt, hắn có lẽ không có cách nào biểu đạt ý tứ chân chính của mình, nhưng hắn đối tốt với cậu là không vương chút tạp chất gì , về phần nguyên nhân tốt với cậu rốt cuộc có phải ái tình hay không … Vô luận là không phải, cậu đều cảm tạ cái nam nhân yên lặng trợ giúp cậu này. Chỉ là bởi vì là hắn, cho nên cậu nguyện ý lại một lần nữa phiêu lưu, thử thử. Nhận thức lâu như vậy, tâm của cậu sớm đã bị một cái lại một cái hành động của hắn cạy mở, Du Dịch tại trong tim của cậu đã có một vị trí.

Có thể tiến thêm một bước hay không, Quý Trạch An nói không chính xác, nhưng là cậu vẫn chờ mong …

“Đây là đâu?” Quý Trạch An xuống xe, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, không hiểu nhìn Du Dịch dừng xe tại ga ra.

Du Dịch đi đến bên người Quý Trạch An, dưới ngọn đèn hoàng nhìn Quý Trạch An trong ngực mình, “Nhà của ta. Hôm nay ở bên này.”

Cậu ở một mình, liền sẽ để những người đó hữu cơ thừa dịp, Du Dịch không hy vọng tại dưới tình huống hắn không biết cậu lại xảy ra chuyện gì.

Hai người vào thang máy, thời điểm tới tầng mười bảy thì ngừng lại, tòa nhà lớn này trừ bỏ ba tầng phía dưới cùng là siêu thị, khách sạn, quán cà phê cùng với bệnh viện, toàn bộ trên lầu đều là khu dân cư, cái loại một người một tầng. Hắn đã xem qua phong thuỷ tòa nhà này, cũng ứng theo yêu cầu của chủ khai phá bố trí một cái bố cục phong thuỷ, lúc ấy chủ khai phá liền nói để hắn tùy ý lựa chọn một tầng cư trú ở trong này. Lúc ấy hắn cự tuyệt , trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ thường trú tại Giang Thành, bất quá tình huống hiện tại bất đồng .

Du Dịch đã lựa chọn nơi này làm nhà bọn họ sau này, một là hoàn cảnh nơi này không tồi, công tác bảo toàn cũng coi như hoàn thiện, lại có đầy đủ không gian tư nhân, mua đồ dùng sinh hoạt cũng tiện, quan trọng nhất là cách trường học hiện tại của tiểu hài tử rất gần, hắn biết tiểu hài tử đã cao tam , hắn không hy vọng cậu tốn nhiều thời gian như vậy trên việc đi đường, ở bên cạnh cậu có thể càng dễ chiếu cố cậu.

Vào nhà, hắn liền lấy từ tủ trong để giày ra một đôi giầy đã sớm chuẩn bị tốt đặt ở trước mặt tiểu hài tử, chính mình đóng cửa lại trước hết tiến vào nhà rót cốc sữa.

Thời điểm Quý Trạch An thay dép lê tiến vào bên trong, Du Dịch liền đưa sữa cho cậu, động tác của hắn thực nhanh. Nhìn tay hắn ướt át, Quý Trạch An có chút kinh ngạc hắn không có lãng phí nhiều thời gian rửa tay, tẩy cái chén, mà là tại trong lúc cậu đổi giày liền rót sữa ra, thậm chí không để cho cậu đi gột rửa tay trước khi tiếp nhận sữa. Có lẽ cảm xúc Du Dịch hiện tại rất là không tốt, thế cho nên chứng khiết phích lợi hại của hắn cũng không có phát tác.

Bưng sữa, Quý Trạch An nhìn hắn, không biết mình muốn nói gì, làm như thế nào. Nói lời cảm tạ ngược lại khách sáo , Quý Trạch An cảm thấy tuy là hai người ở cùng một chỗ, vẫn là thực mới lạ, thực khách khí. Thường ngày thời điểm cậu tiếp nhận sữa nhất định liền nói lời cảm tạ , chính là lần này cậu không có.

Du Dịch cũng không biết là cái gì không đúng.

“Ngồi ở trên ghế sa lông chậm rãi uống.”

Hai tay Quý Trạch An nắm cốc sữa, tìm một vị trí trên ghế sa lông ngồi xuống, tiếp tục trầm mặc không nói.

Cậu không thể nghĩ được hiện tại giữa hai người nói cái gì đó mới là tốt nhất, không khí hiện tại giữa hai người tựa hồ rất là không thích hợp. Quý Trạch An cảm thấy được, Du Dịch tự nhiên cũng cảm thấy được. Lần này, cuối cùng đánh vỡ bầu không khí này chính là Du Dịch, “Ngươi dọn lại đây ở cùng ta đi.”

Vừa mới uống một hơi sữa độ ấm vừa phải Quý Trạch An đột nhiên đình chỉ động tác nuốt, buông cái chén xuống, cậu nhìn Du Dịch ngồi ở đối diện.

Ở chung.

Quý Trạch An ngẫu nhiên nghĩ qua, bất quá đó là ý tưởng trong nháy mắt, cũng không có tính toán chân chính thực thi, ngày xưa Du Dịch thường xuyên đến nhà cậu ngủ sô pha.

Cậu cho rằng cái bước đi này sẽ là về sau mới tới, mà không phải hiện tại.

Thích hợp? Hay là không thích hợp?

Cậu không biết…

Văn tự nhà Du Dịch phần lớn đều là giống nhau, “Phi thường sạch sẽ “, cậu biết đây là chứng khiết phích của nam nhân này làm ra. Cái bạn trai này cậu hiểu một chút, tỷ như khiết phích, nhưng nhiều hơn là không biết .

Nếu ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều mặt đối mặt, mâu thuẫn cũng sẽ trở nên nhiều, cậu không thể cam đoan quan hệ của hai người bọn họ vẫn sẽ luôn hài hòa như vậy, tuy rằng không có tiến triển, nhưng cũng không có dao động lớn, là cái loại đời sống tình cảm bình tĩnh an ổn cậu theo đuổi, chính là muốn tiến thêm một bước cũng thực khó… Quý Trạch An lo lắng gặp được mâu thuẫn hai người không giải được được cho đến nhịp độ chia tay, cậu biết mình quá mức bi quan, đối với cậu hoặc là Du Dịch đều không đủ tin tưởng. Nhưng là vấn đề tình cảm, không phải có lòng tin hay không có thể quyết định .

Quý Trạch An sợ hãi, nhịn không được muốn lùi bước, cậu có chút hối hận đến trong nhà Du Dịch, cậu cảm thấy chính mình ở vào một loại vị trí tiến thối lưỡng nan.

Cậu đột nhiên hâm mộ loài rùa có thể nhát gan lui đến trong xác tránh né, mà không phải giống nam tử hán chân chính đối mặt chuyện này, một đoạn tình cảm nóng đầu lại thất bại trước kia để lại cho cậu di chứng , cậu muốn tiếp thu Du Dịch, lại sợ hãi tại trong quá trình tiếp thu sinh ra ma xát, có thể nói cậu chính là sợ tại trong ma xát mất đi nam nhân này.

Hạnh phúc Du Dịch cho cậu, nếu lập tức mất đi, cậu sẽ như thế nào?

Cậu khẳng định vẫn sẽ sống tốt , nhưng tình cảm cậu sẽ càng thêm mâu thuẫn, Quý Trạch An xác định nhất định mình sẽ ở phương diện tình cảm mặc cho mình bộ khôi giáp dày nặng nhất, cho dù khôi giáp kia ép tới cậu không thở nổi. Đây là một loại phương thức cậu lựa chọn để bảo vệ mình, có lẽ phương thức này sẽ làm cậu cô độc sống quãng đời còn lại.

“Du Dịch, ta thực sợ hãi.” Thời điểm Quý Trạch An nói chuyện ngữ điệu ngoài ý muốn bình tĩnh, chính là chỉ cần nhìn kỹ liền sẽ phát hiện trong mắt của cậu tất cả đều là bối rối.

xin lỗi mấy gái rất nhiều hôm qua đăng lộn = = tại mấy gái cũng thấy đó mấy cái dòng đầu đều edit rồi mà tui đọc vô tưởng đây là bản edit hết rồi nên đăng lên ai dè word nhà tui nó troll tui chỉ lưu lại cái edit dở dang hiu hiu dập đầu cho nên rất xin lỗi gặm khăn chấm nước mắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.