Ta Tình Nguyện Để Ngươi Ngược Ta Đến Cùng

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Editor: Hiên

Beta: Tsuki

.

.

.

————————————————

Uể oải mở mắt ra, đau đớn chợt truyền đến. Đầu dường như rất nặng, khẽ xoay người, có tiếng xích sắt vang lên – Hắn gặp ảo giác sao, hình như trước đây rất lâu từng chịu cảm giác như vậy, mùi vị quen thuộc này, ngày đó…

Mí mắt nặng nề cố nhấc lên, ý nghĩ đó khiến Văn Tường nhanh chóng tỉnh táo. Đầu đau quá, đây là nơi nào? Vì sao hắn lại ở đây? Căn phòng xa lạ trước mặt làm hắn sợ hãi, mà, xiềng xích… Tay chân hắn đều bị xích sắt dài cỡ một mét khóa lại, vòng sắt chế tạo đặc biệt vừa hạn chế động tác của hắn nhưng cũng không tạo áp lực quá lớn và đau đớn. Chỉ là ký ức không chịu nổi kia thình lình hiện trong đầu, Văn Tường mặt đổi sắc, chẳng lẽ… A Kiện…

“A Kiện! A Kiện! Ngươi ở đâu? A Kiện!” Tiếng kêu bất an dội lại trong gian phòng, như là thấu qua xương cốt, không người đáp lại khiến hắn càng thêm sợ hãi.

“Két tt!” Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Văn Tường theo phản xạ nắm lấy chăn lùi lại đầu giường, thần kinh căng thẳng thấy bóng người kia mới có thể bình tĩnh lại.

“A Kiện! Đây là nơi nào? Sao ta lại thế này?”

“…” Văn Kiện không nói, chỉ đi thẳng tới chỗ hắn.

“A Kiện?” Trông sắc mặt hắn thật lạ, đã có chuyện gì?

Đến khi Văn Kiện ngồi xuống giường, bàn tay to lớn vuốt ve gò má Văn Tường, hắn mới chậm rãi mở miệng.

“Ca, ngươi là của ta. Ngươi chỉ có thể là của ta, tất cả đều là của ta. Ta ai cũng không cho. Trước đây ta đã nói, dù có chuyện gì, cũng không để ai cướp đi ngươi. Để giữ ngươi lại, thủ đoạn đê tiện hơn ta cũng không do dự sử dụng! Thế nên, ta quyết định rồi, ta sẽ nhốt ngươi cả đời! Đem ngươi khóa lại bên ta, như thế, không ai nhìn thấy người, trong mắt ngươi cũng chỉ có mình ta, ngươi không thể trốn đi nữa rồi…”

“A Kiện! Ngươi… ngươi điên rồi! Đây là chuyện không thể nào!”

“Điên? Đúng. Ta đã phát điên từ lâu rồi. Từ giây phút yêu ngươi, ta đã thành kẻ điên không cách nào chữa trị rồi… Ca, đây đều là vì ngươi ép ta. Là ngươi ép ta phải làm chuyện này. Trừ nhốt ngươi lại, ta không còn cách nào. Ngươi mắng ta vô sỉ cũng được, đê tiện cũng được. Dù ngươi thế nào, ta cũng đã quyết rồi!”

Thật đáng sợ… Một A Kiện như vậy hắn chưa từng biết. Giống như đổi thành người khác vậy, bỏ đi tất cả chỉ còn cuồng loạn. Làm sao bây giờ, hắn chỉ có thể ngây ngốc nhìn người kia, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám động.

“A… Có lẽ ta thật không bình thường. Giờ đối với ta tất cả chẳng là gì. Cái gì là mất mát cái gì là hủy diệt… Ngẫm lại ta thật là một kẻ ngốc, ta sao lại ngây thơ cho rằng chỉ cần chiếm được ca ca, ta có để đoạt được hạnh phúc. Thậm chí còn muốn cùng ngươi cả đời bên nhau, vui vẻ đến già… A… Cũng đúng… Loại dơ bẩn sâu bọ như ta nào có tư cách hoen ố ngươi, bị vứt bỏ cũng là hợp tình hợp lý… Ca… nói cho ta biết, ngươi nhẫn nại tới bây giờ, là tội nghiệp ta sao? Thương cảm ta sao? Hay là vì làm tròn bổn phận anh trai vĩ đại?”

“Không! Đều không phải…” Đừng nói nữa, đừng mà! Ai tới ngăn cản hắn!

“Không phải sao? Cũng được, quan tâm làm gì… Ca, ngươi lại thương cảm ta thêm một chút đi, bố thí cho kẻ vô dụng này chút tình thương đi. Mọi người không phải đều nói ngươi là thiên sứ sao?”

“Không phải! A Kiện! Van ngươi, dừng lại được không…” Đau đớn ủy khuất trào ra khỏi khóe mắt, vòng xuống đôi gò má đỏ hồng, cuối cùng biến mất giữa lớp chăn gối đệm giường.

“Xem ra ta quả là kẻ xấu rồi, làm ca ca khóc. Ngươi ghét bỏ ta cũng là đương nhiên… Ca. đừng khóc nữa…” Tự tay lau đi từng giọt nước mắt trong suốt, thanh âm Văn Kiện không kiềm được dịu dàng.

“Ca… Ngươi thuộc về ta, ngươi sẽ không rời xa ta, đúng không?” Từng chữ dịu dàng tựa như nước trong, lại chẳng khác nào đá tảng đè nặng lên tâm hồn… Tâm rối bời, tim đập loạn nhịp.

“Ca! Ngươi nói đi! Nói ngươi thuộc về ta! Nói ngươi vĩnh viễn không rời xa ta!” Giọng điệu đột nhiên thay đổi như mưa rơi xối xả.

Đừng, đừng ép ta! Chúng ta không có khả năng ở bên nhau! Hắn nỗ lực đấu tranh, đè nát mềm yếu trong lòng.

“…Được! Ngươi không muốn nói sao… Ta sẽ có biện pháp khiến ngươi nói!”



Thân thể thon dài đổ xuống, lực mạnh đẩy hắn ngã xuống đệm giường. Sau đó tiếng xé vải vang lên, hắn mờ mịt nhìn lớp áo mới một giây trước còn bao lấy hắn giờ biến thành đống vải vụn nằm trên sàn nhà. Giãy giụa? Chống cự? Có lợi ích gì? A Kiện sẽ không buông tha cho hắn, kháng cự chỉ phản tác dụng mà thôi. Hắn cũng chẳng có cái năng lực… Quên đi, buông tha, mặc hắn đi. Hắn đã không muốn lại tự hỏi nữa. Mặc tâm chìm vực sâu, hắn đã quá mệt mỏi rồi, sao còn phải dằn vặt bản thân thêm nữa…

Thấy hắn không giãy giụa, Văn Kiện vô ý thức biến động tác cuồng dã thành nhẹ nhàng ôn nhu âu yếm thân thể hắn vẫn yêu thương trong lòng. Hắn chậm rãi cắn nhẹ làn da non mịn đỏ bừng phía dưới. Vành tai, hõm cổ, vai thon, eo nhỏ, mặt trong đùi non,… từng chỗ từng chỗ đều hôn qua. Hắn muốn dấu vết của mình bao phủ lên  khắp người mình yêu.

Bản năng của con người rất đáng sợ, ý thức dù đã trôi dạt đi phương nào, thì cơ thể mẫn cảm vẫn phản ứng rất thành thật. Nhịp thở đã hỗn loạn không kiềm chế được mà phập phồng từng cơn, hơi nóng tuôn ra, khiến từng tế nào tê dại, hắn không thể điều khiển nổi mình.

Cái lưỡi linh hoạt của Văn Kiện quấn lấy hai nụ hoa trước ngực, di chuyển quanh, cắn mút, ấn nhẹ lại khẽ vuốt ve, tay phải đồng thời cũng khiêu khích không thôi. Thoáng cái, hai nụ hoa nhỏ đã trổ màu sắc cực độ kiều diễm.

“Ân… Ngư… A a…”

Tiếng kêu tiêu hồn bật ra khỏi môi, Văn Tường khó nhịn cong người lên, mồ hôi bắt đầu kết dính trên thân thể trắng ngà.

Thu được kết quả mong muốn, bàn tay Văn Kiện vươn tới phân thân đã đứng thẳng, vừa không ngừng hôn sâu, vừa chậm rãi xoa bóp, khiến phân phân trướng lớn trào mật nước, cơ thể dường như đã đến cực hạn, Văn Kiện đột nhiên lấy ra một cái trinh tiết đái đem phân thân buộc chặt lại.

“A… Không… Lấy ra… A…” Kháng nghị còn chưa nói xong đã biến mất giữa nụ hôn nồng nàn, Văn Kiện một tay đẩy chân Văn Tường quá đầu vai, một tay nhẹ đẩy vào nơi tư mật.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng cọ xát mị thịt bên trong, không nhanh không chậm vẽ theo từng nếp nhăn, thỉnh thoảng lại nhẹ chọc vào trong huyện, cố ý chỉ ra vào nửa vời, tạo nên ngứa ngáy khó chịu khiến người trong lòng lửa nóng ngút trời. Phân thân sưng phát đau, phía trên bị ghim chặt tràn ra lệ nóng, âm sắc kiều mị quanh quẩn trong phòng, tràn ngập hương diễm sắc tình. Động tác âu yếm trở nên mau hơn, Văn Kiện cố ý vô tình đụng chạm phân thân đã chảy lệ kia. Khuôn mặt Văn Tường đã ướt đẫm, chịu không nổi cầu xin.

“A Kiện.. Không.. Đừng…”

“Không gì? Đừng dừng lại sao? Không nói sao ta biết được.” Ngón tay xấu xa đột nhiên đâm mạnh vào trong huyệt.

“Ô… A a… Không… Ân…” Đột nhiên bị kích thích khiến nước mắt chảy càng mau.

“Ca, ngươi khó chịu sao, rất muốn sao? Cầu ta đi, cầu ta cho ngươi giải thoát, có được không? Thanh âm tà mị chẳng khác nào thôi miên.

Văn Tường từ lâu đã chẳng còn sức lực suy xét chỉ có thể gật đầu, “Cầu… cầu ngươi.. A Kiện… Ô…” Hai cánh môi anh đào không sao khép lại được run lên.

“Chậc, ca, nói cho ta biết ngươi thuộc về ai?”

“Ô.. ta…”

“Nói đi!” Ngón tay búng nhẹ lên phía dưới căng thẳng đã phát tím lại.

“Ô… Ta thuộc về… A Kiện… Ô…”

“Ân ~~~ Tiếp tục, nói ngươi vĩnh viễn không rời xa ta!”

“Ta… ta vĩnh viễn… không rời… xa ngươi… A a….” Tròng mắt ướt át, ngôn ngữ ngọt ngào đầy tình ái khiến lí trí Văn Kiện nổ tung, hắn thô bạo giật đi ràng buộc dưới thân người trong lòng, dịch thể trắng đục thoáng chốc phun ra. Hắn nâng thân thể người trong lòng còn đang thảng thốt như đi vào cõi thần tiên lên, vội vã đưa lửa nóng đã trướng lên của mình vào mật huyệt. Tốc độ đưa đẩy liên tục khiến người trong lòng chỉ có thể thở dồn, nhục côn ma sát vách tường mềm mại một lần lại một lần đánh vào nơi mẫn cảm. Khó khăn ngửa đầu ra sau, chỉ có thể xoay eo nhỏ phối hợp với lửa nóng đang ra vào. Dục vọng được lấp đầy cùng mềm mại bao bọc khiến khoái cảm len đến từng tế bào hai người, mây mưa không ngừng quấn quít, tiếp tục kéo dài…

Nhìn chăm chú lên trần nhà đã có phần quen thuộc, Văn Tường khẽ thở dài, không phải hắn không muốn dậy, có điều toàn thân hắn giờ đau nhức đến động một ngón tay đều khó khăn. Từ khi bị đưa đến nơi này, A Kiện không quan tâm sáng tối luôn đòi hỏi. Hắn đã không còn phân biệt nổi đâu là mộng đâu là thực nữa rồi. Toàn thân đều phủ đầy những vết hồng tím không đồng nhất, thiết liên khóa lấy tay chân. Tình trạng này hắn đã thành quen rồi, chính mình cũng thấy không thể tin nổi.

Bên người truyền đến tiếng hô hấp nhịp nhàng và nhiệt độ cơ thể quen thuộc, một bàn tay to lớn lại bá đạo đặt trên lưng mình, đôi con ngươi vốn sáng trong giờ nhắm chặt, gương mặt khi ngủ không hề phòng bị, không tưởng được trông lại trẻ con như thế.

Chỉ có lúc này mới nhìn ra hắn vẫn còn nhỏ tuổi, Văn Tường không biết làm sao lắc đầu. Được rồi, còn có mỗi lần đòi hỏi lời nói và cứng đầu đến đáng sợ kia, cũng có thể coi như là biểu hiện của trẻ con đi.

Suy nghĩ miên man, ánh mắt mất mát đầy ưu thương hiện lên. Hắn nhớ mỗi khi giữa đêm tỉnh lại, thường thấy bên cửa sổ có một bóng người. Bóng người đó hay dùng ánh mắt đau đớn ấy trông ra ngoài màn đêm u tối bên ngoài. Khi đó, tâm can hắn sẽ bị đau đớn không báo trước, đau đến nỗi hắn khó có thể hô hấp…

Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Từ khi quen với cách sống này, hắn phát hiện mình luyến tiếc sự yên ổn không sóng gió hiện giờ. Ngày rồi lại đêm, ngày đêm bất định khiến hắn không rõ rốt cuộc giờ đã qua bao ngày. Hắn cứ thế mà sống, chuyện sau này ai có thể nói trước được.. Thế nhưng, sâu trong linh hồn có một âm thanh thì thào khát vọng hắn luyến tiếc sự bình an hiếm có này, dù kỳ thực hơn ai hết hắn hiểu hoàn cảnh hiện giờ mong manh và nhỏ nhoi biết chừng nào.

“Ân…” Người bên cạnh khẽ xoay người, sau đó mở ra đôi mắt ngái ngủ.

“A? Ca, người tỉnh rồi…”

“Ân.”

“Có đói không? Ta làm chút đồ ăn cho ngươi.”

“Khoan đã.” Nỗ lực vươn tay kéo người đang đứng dậy lại, Văn Tường bình tĩnh lên tiếng.

“A Kiện, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Thần kinh lơi lỏng trong nháy mắt căng thẳng, trong mắt Văn Kiện đã hiện nét cảnh giác.

“… Chúng ta ở lâu như vây, nơi này rốt cuộc là phòng ai vậy?”

“… Là của một người bạn của ta. Hắn đã đi Hàn tìm cha mẹ rồi, thế nên nhà này, hắn nói ta có thể sử dụng tùy ý…”

“A, vậy sao…”

“…”

Hai đôi mắt trầm mặc nhìn nhau, ai cũng không có ý mở miệng. Bởi hai người họ biết, nếu phá vỡ thời khắc này thì sẽ không quay đầu lại được nữa…

Tĩnh lặng đôi lúc sẽ khiến cho người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn, Văn Tường chịu không nổi đành lên tiếng.

“Ân, A Kiện, ta hơi đói bụng. Ngươi đi lấy cái gì ăn được không…”

“Được, ta đi ngay.” Vẻ căng thẳng đổi lại thành thở phào nhẹ nhõm, Văn Kiện gần như chạy vào nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.