CHƯƠNG 3
Á á? Không phải chứ…
Văn Kiện cầm dao lên, cắt khúc chân giò hun khói ra thành từng đoạn dài cỡ ngón út, sau đó lần lượt đưa chúng vào tiểu huyêt đã được tháo nút chặn ra rồi, bởi vì bên trong đầy tương mayonnaise, nên tiểu huyệt dễ dàng nuốt lấy khúc chân giò, một cái… hai cái… Văn Tường ý thức mơ hồ rên rỉ, chỉ cảm thấy dũng đạo của mình bị dị vật không ngừng mở rộng. Đến khi chỉ còn một khúc chân giò không thể đi vào được nữa, một phần ba nổi ra ngoài tiểu huyệt, Văn Kiện mới dừng tay.
“Oa! Ca thật lợi hại nha, không ngờ có thể chứa những sáu khối, tuy rằng vẫn có một cái tắc ở ngoài, nhưng mà cũng coi là rất giỏi rồi.”
“Cáp… cáp…” Văn Tường đã hoàn toàn không thể nghe ra Văn Kiện đang khen ngợi cái gì, chỉ có thể thở hổn hển.
Văn Kiện kéo chân Văn Tường qua bả vai, sau đó cúi đầu, dùng đầu lười chà sát phía ngoài tiểu huyệt, khiến Văn Tường run rẩy một chặp. Thỏa mãn với phản ứng đó, Văn Kiện bắt đầu ăn miếng chân giò hun khói tại cửa huyện kia, hắn nhẹ nhàng cắn liếm, khối chân giò chậm rãi bị lôi ra, đồng thời kích thích nội bích sưng đỏ.
“Ân… Ngô… A…” Văn Tường mê đi rên lên, da thịt trắng nõn ướt mồ hôi.
“Ca, đem chỗ còn bên trong đưa ra đi, không ta ăn không được.” Văn Kiện ra lệnh.
“Ân… nga…” Văn Tường từ lâu ra mơ hồ ra rồi, thân thể hắn không tự giác nghe lệnh Văn Kiện, từng chút từng chút một cố sức đưa những khổi chân giò kia ra ngoài, để Văn Kiện có thể ăn được.
Thật vất vả mới mớm cho Văn Kiện ăn hết khúc chân giò hun khói, chưa kịp thở phào, từ tiểu huyệt đã truyền đến kích thích kịch liệt, dường như có vô số thứ thon dài ma sát trong nội bích.
“A Kiện… ngươi… nhét… cái gì… đó…”
“dưa chuột a.” Văn Kiện nói như đương nhiên, “Thịt ăn xong rồi thì phải đến rau chứ, không thì dinh dưỡng không cân bằng nha.”
“ngươi… a a….” Dưa chuột sần sùi kích thích đến điểm mẫn cảm bên trong, Văn Tường nhịn không được kêu lên, đến khi dưa chuột không thể đi vào tiểu huyệt được nữa, Văn Kiện mới vỗ vỗ mông hắn, ý bảo hắn mau đẩy ra.
Giày vò một phen, đến khi cái bụng Văn Kiện thấy mỹ mãn, thì cổ họng hắn đã khản đặc cả rồi.
Sau khi đưa Văn Tường đi tắm rửa, Văn Kiện ôm hắn về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường lớn, cảm giác êm ái khiến mí mắt hắn díp lại. Văn Kiện lại đảo tung cái rương một hồi, sau đó cầm mộtcây kim tiêm đi tới. Vừa nhìn thấy kim tiêm, ký ức đáng sợ lại tái hiện trong đầu, Văn Tường xanh mặt lại lắc đầu “Không! Ta khôm muốn dùng thứ đó!”
Thấy rõ nỗi sợ hãi của Văn Tường, Văn Kiện cười dịu dàng, an ủi “Yên tâm, ta không phải định đưa thứ gì cắm vào người ngươi đâu, ta chỉ muốn nghĩ nhan sắc tiểu huyệt ca ca rất xinh đẹp, nên muốn xem rõ ràng một chút mà thôi.” Hăn không giải thích nữa mà tách hai đùi Văn Tường ra, đẩy thuốc trong kim tiêm vào hết trong tiểu huyệt đã sưng đỏ.
“A Kiện! Ngươi cho thứ gì vào?” thanh âm Văn Tường đã có chút bất an.
“Chỉ là thuốc lỏng cơ mà thôi, như vậy có thể đem mật huyệt khả ái của ca ca kéo rộng hơn một chút.”
“Cái gì?” Còn đang nghi hoặc, hạ thể đã đột nhiên truyền đến một cảm giác tê dại, sau đó thì không thể cảm thấy gì nữa, hình như đến cả hai chân cũng không còn sức lực.
“Xem ra thuốc có tách dụng rồi, yên tâm đi, ca ca. Loại thuốc này tuy có tác dụng ngay lập tức, nhưng chỉ duy trì trong ba mươi phút thôi.”
Ngắm bộ dạng Văn Tường một lúc, Văn Kiện đưa ngón tay vào trong tiểu huyệt, bắt đầu mở rộng, tiểu huyệt càng lúc càng mở rộng, cuối cùng thậm chí có thể để toàn bộ ngón tay Văn Kiện ra vào dễ dàng.
“Cáp, thuốc này hiệu nghiệm thật, có thể nới rộng tiểu huyệt ca ra như thế này. Ta thấy đưa một con chuột bạch vào cũng không vấn đề.”
Văn Kiện vừa nỏi vừa chăm chú phía trong tiểu huyệt. “Ân, màu sắc thật diễm lệ, ta rất thích nha. Được rồi, nên nhanh chụp lấy một kiểu.” Văn Kiện hăng hái cầm máy ảnh lên, rút tay khỏi tiểu huyệt, chụp liên tục. Đợi đến khi thuốc hết tác dụng, tiểu huyệt bắt đầu co rút trở lại, Văn Kiện đã đem cảnh mật huyệt đầy dịch trắng thu lại. sau đó hắn ôm thân thể đã rã rời kia, đi vào trong phòng khách.
“Ca, ngươi đã mệt chết rồi. Chúng ta xem tivi nghỉ ngơi một lại nhé.” Văn Kiện dùng giọng ôn nhu nhẹ nhàng nói.
“Ân.” Văn Tường gật đầu, cái gì cũng được, hắn hiện tại thực muốn nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút thể lực.
Văn Kiện đi tới trước sô pha nhự nhàng đặt Văn Tường xuống, sau đó bưng chén nước cho hắn uống. Dòng nước mát lạnh thấm qua cổ họng khô khốc, khiến Văn Tường thoải mái mà nhắm mắt lại. Uống xong, hắn vừa định gục xuống ngủ, đột nhiên bị tách hai chân ra. Hắn vội vã mở mắt, thấy ngay Văn Kiện đang cười, lấy ra một quả cầu cỡ bằng trrais bóng bàn, đang nhét vào mật huyệt của hắn.
“A Kiện…”
“Không sao đâu!” Văn Kiện ngắt lời, “chỉ to cỡ này, giờ với ca ca hẳn là rất nhẹ nhàng thôi.”
Lười mở miệng, nghĩ thực ra cũng không phải rất khó chịu, Vì vậy Văn Tường không chống cự nữa.
Đem quả cầu vào chỗ sâu trong mật huyệt rồi, Văn Kiện quay người bật ti vi lên.
Đang dựa vào so pha mềm mại, Văn Tường thấy thật thoải mái, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng rên rỉ quen thuộc đến không thể chịu đựng, mới giật mình mở mắt. Hắn thấy rành rành trên màn ảnh tivi siêu lớn kia, chính mình đang thở dốc rên rỉ, mặt thoáng chốc đỏ đên tận mang tai, cuối cùng hiểu ra “xem tivi” của Văn Kiện là cái gì.
Văn Tường tức phát điên trừng mắt nhìn Văn Kiện.
“Oa! Ca à nhãn thần ngươi thực đáng sợ. Không nên như vậy mà, tốt xấu gì đó cũng là bằng chứng hai huynh đệ chúng ta “thân thiết” nha. Hơn nữa quay rất đẹp, ta đường nhiên muốn cùng ca ca thưởng thức mà.”
“Ngươi! Cái gì mà “bằng chứng thân thiết”! Ta không muốn xem! Mau tắt đi ngay!”
“Ca, ngươi không nên nói dối. Ngươi rõ ràng cũng rất thích mà. Ngươi xem, bảo bối của ngươi không phải có phản ứng rồi sao.” Văn Kiện cười xấu xa, ôm Văn Tường lên đặt trên đùi mình, sau đó nghịch nghịch phân thân của hắn.
“Ca, ngươi đúng là rất *** đãng, xem chính mình bị xỏ xuyên như thế mà lại có cảm giác. Có điều, tiếng ca ca rên rỉ thực không tồi nha,” Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu đáng xấu hổ của chính mình, hơn nữa phân thân lại bị người ta trêu đùa, Văn Tường nhanh chóng bắn ra. Vẫn còn đang ở mơ hồ, chợt có tiếng điện thoại vang lên.
“A lô?” Văn Kiện buông hắn ra, nhắc điện thoại lên.
“Nga, là mẹ sao, ngươi và ba ở Canada có khỏe không.” Nghe được ai vừa gọi đến, cơ thể Văn Tường bất giác run rẩy.
“Ta? Ta khỏe. Ân, ca ca cũng tốt. Có cãi nhau không? Không có đâu. ta hiện giờ ở chung cới ca ca rất tốt. Đúng không ca ca?”
Văn Kiện cười nháy mắt với Văn Tường. Văn Tường bất giác co rút thân thể, ngay lập tức hắn thấy Văn Kiện lấy ra từ trong túi một cái điều khiển, ấn nút.
“Thực mà ta không có lừa mẹ đâu, hai ngày nay ta vẫn ở nhà chơi với ca ca. không ra ngoài gây rối mà.”
Văn Tường tức giận nhìn Văn Kiện đang trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên cảm thấy quả cầu trong mật huyệt có xung động.
A, chuyện gì thế này? Hắn thấy dường như quả cầu nhỏ trong cơ thể đang không ngừng lớn lên.
“Ân… Ngô…” Không sai, nó đang lớn lên, Văn Tường liều mạng đè nén tiếng la hoảng.
Văn Kiện giữ nguyên bộ dạng không liên can đứng ở một bên cười xấu xa.
Không, không được. Lớn quá, bụng thật khó chịu. Văn Tường khổ sở giãy dụa thân mình, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Văn Kiện cầm điện thoại, ngồi xuống bên cạnh Văn Tường, vừa cùng mẹ trò chuyện vui vẻ, vừa thỏa mãn ngắm mật huyệt trước mặt đang từng chút từng chút một bị kéo từng nếp nhăn thẳng ra.
“A a… Ân…” Văn Tường cuối cùng cũng không nhịn được nữa bật thốt.
“A? Vừa rồi là tiếng Văn Tường phải không. Hắn kêu cái gì vậy?” Trong điện thoại truyền ra tiếng mẹ hắn nghi hoặc.
“Nga, không có gì, chỉ là ca ca vừa thấy con gián ý mà”
“Con gián?” Bà mẹ dường như không thể nào hiểu nổi.
Quả cầu vẫn đang không ngừng lớn lên, một phần đỉnh đã lộ ra khỏi mật huyệt.
“A… không…”
“A? lại sao vậy, sao A Tường lại kêu to vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là vừa có một đám gián chạy qua trước mặt hắn thôi.”
“Sao? Một đám?”
“Ân, đúng vậy. Đúng rồi, mẹ à… ” Văn Kiện bắt đầu lắng sang chuyện khác, tiện thể tay kia ấn nút, dừng không cho tiểu cầu lớn lên nữa, mà bắt đầu dao động.
“Nha… A…a….”
“A? Rốt cuộc có chuyện gì? nghe tiếng Văn Tường sao lại thảm thiết vậy?”
“Không có mà, chỉ là có một con chuột chạy qua thôi.”
“Chuột? Hết gián rồi chuột, các ngươi không quét dọn phòng sao? Sao lại có những thứ đó? A Kiện, để ca ca ngươi nghe điện thoại xem nào.”
“Được!” Văn Kiện ném điện thoại qua cho Văn Tường, tươi cười đầy thâm ý nhìn hắn.
“A lô, A Tường, ngươi vừa nãy sao nầy? Sao lại kêu lớn thê?”
“A… Không…. không sao… sao”
“A? Sao ngươi nói chuyện kiểu lạ vậy?”
“Không… không…. Chắc là… quét dọn… ta vừa quét … dọn… Mệt quá….”
“Nga, vậy sao. Thì ra ngươi đang quét dọn à. A Tường, ngươi là ca ca, lại hiểu chuyện từ nhỏ, chưa từng khiến chúng ta phải quan tâm nhiều. Hiện giờ ta và ba không ở bên hai anh em các người, có chuyện ngươi phải để ý một chút, biết không?” Mấu thân sâu sa dặn dò.
“Ân… Ta… ta đã biết…” Văn Tường mông lung đáp ứng.
“Còn nữa, phải thường xuyên quét dọn, vệ sinh sạch sẽ nha, nhớ ra siêu thị mua thuốc diệt chuột diệt côn trùng đi. Đừng để chuột gián chạy khắp nơi như vậy, thật đáng sợ.”
“Ân… biết… đã biết…” Hanh, thực sự nên đi mua thuộc diệt côn trùng, tốt nhất là nên diệt luôn con “đại trùng” dọa người kia, miễn nguy hại nhân gian! Văn Tường vừa nghĩ vừa cố sức trừng mắt nhìn Văn Kiện vẫn đang cười không nói kia.
“Còn có, A Kiện không như ngươi, vẫn luôn không nghe lợi, lại thích mua phiền phức. Người là ca ca phải quan tâm hắn, biết không?”
“A a… ngô… ta… ta biết… Đã nói rồi…” cảm giác quả cầu trong mật huyệt càng lúc càng rung động mạnh, dù liều mạng chịu đựng, nhưng Văn Tường vẫn không thể ngăn mình phát ra tiếng rên rỉ. Sợ bị mẫu thân phát hiện, giống như tiểu hài tử đang làm chuyện xấu, tim hắn kinh hoảng nhảy lên, cả người đầy mồ hôi nhễ nhại.
“Đúng rồi, A Kiện nói hai ngày nay hắn ngoan ngoãn ở nhà cùng ngươi vui vẻ, không chạy loạn, thật không?”
“Ân… Đúng… đúng vậy….” Hạnh, hắn đúng là rất “ngoan ngoãn”, còn cùng ta vui vẻ… Ô ~~~~~~~ hắn thật khóc không ra nước mắt.
“Thật tốt quá, hai huynh đệ các ngươi chưa từng hòa thuận, vốn khiến chúng ta rất lo lắng đấy. Hiện giờ A Kiện có thể cùng ngươi thân mật hòa thuận với nhau, mẹ rất an tâm.”
Ô ~~~~~~~ ghê tởm! Tên cầm thú đó khi nào cùng ta “thân mật hòa thuận” chứ, hắn chỉ biết khi dễ ta thôi. Ô ~~~~~~~~ thật khó chịu…
Văn Tường nỗ lực điều chỉnh thanh âm cho tự nhiên, thỉnh thoảng dưới hạ thân lại bất hợp tác quấy rối, vất vả lắm mới có thể cúp máy, thần kinh căng thẳng của Văn Tường cũng lơi lỏng ra được một chút. Nỗi sợ bị phát hiện cùng với cảm giác ấm ức khiến Văn Tường phát khóc lên.
Thấy Văn Tường chảy nước mắt ra rồi, Văn Kiện mới tắt điều khiển, khiến quả cầu trở lại kích thước bình thường rồi lấy ra khỏi thân thể.
Hắn quay về phòng lấy quần áo, vừa thay cho Văn Tường vừa nhẹ giọng dỗ dành “Ca, đừng khóc, là ta không tốt. Được rồi, để chuộc lỗi, ta mang ngươi đi hóng gió nhé? Giờ là nửa đêm, bên ngoài rất ít người, đi một chút nhất định rất thoải mái!”
“Hóng gió?” Nghĩ đến chuyện đã bị nhốt trong phòng hai ngày, Văn Tường không khỏi nhớ không khí bên ngoài. Vì vậy nên cảm động gật đầu.
“Thật tốt quá, ta đã chuẩn bị tốt rồi, đi thôi! “Văn Kiện ôm lấy Văn Tường ra ngoài.
“Khoan, khoan đã! A Kiện!”
“Sao vậy?”
“Đây là trang phục gì vây?”
“Đây là trang phục dạo phố a!”
“Ngươi! ta đương nhiên biết đây là cái gì, nhưng không phải thứ này chỉ có con gái mới mặt sao?” Văn Tường đỏ lựng lên, bên dưới hắn là một cái quần soóc siêu ngắn, trên người là rõ ràng là một cái áo phông kiểu nữ.
“Có sao đâu, thực sự là rất hợp mà! Hơn nữa muộn thế này không ai thấy đâu.” Văn Kiện nói rồi đi tới gara, đặt Văn Tường chẳng thể nào tự nhiên được đứng một bên, rồi lấy ra xe máy bảo bối của hắn, sau đó bế Văn Tường lên.
“Đây là cái gì?” Văn Tường liếc xuống chỉ vào cái vật bằng nhựa mềm đang dựng đứng lên trên đệm ghế.
“Nga, cái đó, chỉ là để thêm thú vị thôi, ngồi lên đi.”
“A? Nhưng mà, làm sao được…” Còn chưa nói xong, hắn đã cảm thấy huyệt hẩu của mình bị cái thứ nhựa mềm đó chọc chọc vào. (Sao thằng này có thể ngây thơ đến mức này???)
“Yên tâm đi, ta đã sớm xé một lỗ chỗ quần ngươi rồi, sẽ ngồi được mà.” Văn Kiện đắc ý cười.
“Ngươi! Chuộc tội gì chứ! Ngươi đã sớm có âm mưu!”
“Ha ha ha, bị ngươi đoán ra rồi, thế, chúng ta nhanh lên thôi.” Văn Kiện đáp qua quýt rồi cười ruồi, khởi động xe máy, rồi nhanh ấn Văn Tường xuống một cái.
“A a… Ân…” cây nhựa mềm thoáng cái xuyên vào chỗ sâu nhất, Văn Tường không chịu nổi kinh hô. Văn Kiện ôm lấy Văn Tường, bắt đâu phóng ra đường lớn.
Văn Kiện xấu tính cố tình tìm đường khó đi mà chạy, xe xóc điên cuồng. Văn Tường nghiêng ngả theo thân xe, liên tục phải duy trì động tác nhấc lên ngồi xuống, khiến cây nhựa trong mật huyệt của hắn liên tục theo động tác mà va chạm, xuyên càng lúc càng vào sâu trong.
Văn Kiện càng đi càng nhanh, tiếng gió thổi vi vu bên tai, Văn Tường ngửa đầu ra sau, chịu đựng nỗi thống khổ và vui vẻ đan xen quá lớn, ý thức dần ly khai.
“Ca! Ca! Mau tỉnh lại!”
A? Ai đang gọi hắn? Văn Tường khó khăn mở mắt, thấy bóng người quen thuộc trước mắt lay động, hắn dần dần tỉnh táo lại.
“A… ta về nhà… lúc nào vậy…”
“Nga, ta đã bế ngươi về, vửa rồi rất kích thích phải không! Tiếp theo chúng ta chơi gì nữa đây?”
“A? Không! Không cần! Ta không muốn chơi nữa!” Văn Tường khóc kêu.
“Vì sao? Ca không phải chơi rất vui sao?”
“Ô… không nên…. A Kiện… ta van cầu ngươi! Đừng chơi mấy trò kỳ quái ấy nữa!” Văn Tường khóc đến lê hoa đái vũ.(lê hoa đái vũ: khóc trông rất đẹp, giống như hoa lê đọng hạt nước)
“Ta… ta chỉ muốn A Kiện ngươi…”
“Cái gì?” Văn Kiện trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn hắn.
“Kỳ thực… ta vẫn rất thích ngươi, nhưng A Kiện lại rất ghét ta, chưa bao giờ để ta vào mắt. Vì muốn ngươi chú ý, nên ta mới mắng mỏ ngươi, khiến ngươi không thể lờ ta đi. Ô…”
“Ngươi… ngươi nói.. cái gì? Không thể nào!” Văn Kiện ngây ra không thể nhúc nhích.
“Thật mà.. ta cũng biết chúng ta là huynh đệ, loại tình cảm này thậm chí không được phép tồn tại. Nhưng, ta… Thế nên, đừng dùng mấy thứ đó nữa, ta tình nguyện để A Kiện ngươi khi dễ ta, có được hay không… Ô…”
“Tức quá mà! Ngươi sao không nói sớm!” Văn Kiện không kiên nhẫn nữa hôn lên bờ môi đỏ mọng của Văn Tường, một cái hôn cuồng nhiệt điên cuống mà cắn mút. Bốn vành môi hợp lại một chỗ, quấn quít giao thoa, Văn Tường thấy dường như mình bị lửa nóng nuốt sống rồi.
Văn Kiện hôn lên gương mặt Văn Tường, mí mắt, vành tai, cổ, trên từng tấc da thịt, Văn Kiện đều muốn lưu lại dấu vết trên người hắn, sau đó truyền lửa nóng của chính mình vào trong cơ thể Văn Tường, điên cuống va chạm.
———————————————
Sửa lỗi chính tả mất mười lăm phút =___=