Tà Trần

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Hàm hàm nhật tử yên phù, nghiên noãn phá kinh cừu, Khốn nhân thiên sắc, túy nhân hoa khí, ngọ mộng phù đầu.

Xuân thung kháp tự xuân đường thuy, nhất phiên cấu văn sầu. Dong dong duệ duệ, đông phong vô lực, dục tị hoàn hưu.

——Tống•Phạm Thành Đại

Gió xuân mơn man trên mặt khiến người buồn ngủ.

Trên thảm cỏ, một thiếu niên tóc tai rối loạn, gối đầu lên người một con bạch hổ, trên mặt phủ một quyển Tống từ màu lam, gió nhẹ hương huân, mơ màng. Bạch hổ dưới thân thiếu niên nhu thuận quỳ rạp trên mặt đất, liên tục buồn ngủ, cùng lười nhác.

So với một phía buồn ngủ mệt mỏi như vậy, một con bạch hổ bên chân thiếu niên thần thái sáng láng. Nó bướng bỉnh cắn giầy thiếu niên, vừa giằng vừa xé, kéo chiếc giày màu trắng trên chân thiếu niên xuống, cắn một bên xong, lại đi cắn một bên khác, rất nhanh, hai chiếc giày đều bị nó kéo xuống, nó ngậm đôi hài trong miệng, trốn về phía bụi cỏ.

Thiếu niên duỗi tay cầm lấy thư trên mặt, mắt mở hờ, quả nhiên nhìn thấy hai chân trống trơn, thiến niên bất đắc dĩ cười, đi chân trần trên thảm cỏ.

Đem giày thiếu niên giấu ở chỗ nào không biết, bạch hổ bướng bỉnh kia lại nghênh ngang trở về, lượn vòng quanh thiếu niên.

Thiếu niên cũng không trách cứ, dùng giọng mềm nhẹ nói: “Đại miêu, ngươi lại giấu hài của ta, lát nữa thị nữ tỷ tỷ lại phải đi tìm.”

Bạch hổ bướng bỉnh được gọi là đại miêu kia tựa hồ nghe không hiểu lời của thiếu niên, vênh váo tự đắc vẫy vẫy đuôi, hoàn toàn chẳng lo lắng gì.

Thiếu niên đỡ đầu, bất đắc dĩ thở dài.

Trên trời, mây trắng nhởn nhơ.

Ngẩng đầu, nhìn nhất ngão nhất lịch cách đó không xa, thiếu niên không kìm được bồi hồi.

Sơn trang xinh đẹp u tĩnh này, nó ở lại đã mười lăm năm. Trong năm năm sau khi mười tuổi, nó trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, đi theo phu tử tài trí hơn người, trang bị kiến thức đầy mình, nhưng tuyệt diệu võ công ở sơn trang này, nó nửa điểm cũng không biết.

Có lẽ sẽ có người thấy kì lạ, người thừa kế của thiên hạ đệ nhất vô tình kiếm vậy mà lại không rành võ công, nhưng, đây là sự thật. Đến ngay cả nó cũng không thể lí giải được, sinh phụ nó, trang chủ “Ngự phong sơn trang” Phong Lãnh Tà vì sao lại không dạy nó võ công?

Nhớ đến phụ thân tuấn mĩ vô tình hư hư thực thực như thiên nhân, nó thoáng thất ý.

Phụ thân a…

Năm năm qua, số lần nó mở miệng gọi “Phụ thân” có thể đếm được trên đầu ngón tay, nam nhân kia cũng không để ý nó gọi hắn là cái gì. Bọn ho tuy là phụ tử nhưng…chẳng hề thân cận? Nam nhân không nói nhiều lắm, trừ khi tất yếu, nếu không hắn có thể một ngày không nói lấy một lời.

Hắn suốt ngày không thấy bóng dáng, mấy tháng không ở nhà, thường thường mang theo bốn thuộc hạ, xuất tẩu giang hồ, cùng với kiếm khách khiêu chiến so bì cao thấp.

Hai năm trước, nhũ mẫu vẫn chiếu cố nó thường mắng phụ thân nó vô tình lãnh huyết, đến ngay cả nhi tử của mình cũng không thân cận, hiện giờ bên cạnh không bao giờ…còn có thanh âm lải nhải của lão nhân nữa.

Nhũ mẫu bà…

Hai mắt cay cay, nó không nói gì vỗ về bộ lông của đại miêu.

Nhũ mẫu thương nó yêu nó, đã đi rồi….

Ở trong sơn trang rộng lớn, cảm thấy cô độc vô tận. May mà có hai bạch hổ làm bạn, cuộc sống cũng đỡ ảm đạm.

“Đại miêu bướng bỉnh hiếu động, tiểu miêu biếng nhác yên tĩnh, thật là một đôi huynh đệ thú vị.” Nó thì thầm.

Thị nữ Bạch Sương vừa vào viện, liền thấy ngay tiểu chủ nhân của nàng tùy ý nằm ở trên cỏ, cùng hai bạch hổ chơi đùa một chỗ. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt đẹp vừa chuyển động, phiên đến đôi chân trần trụi của tiểu chủ nhân, nàng dở khóc dở cười.

Trên cỏ truyền đến âm thanh xột xoạt, thiếu niên he hé mí mắt, nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đi đến. Hắn khẽ ngáp, ngồi thẳng người lại, hai bạch hổ bên người lập tức cảnh giác, khi nhìn thấy người vừa đến, chúng lại lơ là.

Bạch Sương hạ thấp người nói với thiếu niên: “Hảo chủ tử, hài của ngài đâu rồi?”

Thiếu niên trong phút chốc đỏ ửng hai má, nó đứng lên, phủi phủi bụi cỏ, rồi trừng mắt nhìn đại miêu. “Cái kẻ này lại nghịch ngợm ni. Sương tỷ tỷ, ngươi giúp ta tìm xem.”

Đại miêu bị trừng, ầm ừ hai tiếng, xoay người ngúng nguẩy cái mông.

Bộ dáng bướng bỉnh của nó khiến hai người nở nụ cười. Tiểu miêu đang nằm úp sấp ngừng lại, bộ dáng buồn bực.

Bạch Sương mở miệng. “Thiếu chủ nhân, đại miêu của ngài kĩ năng giấu là hạng nhất ni, nô tỳ sao có thể tìm được hài của ngài? Hi, nô tỳ đã sớm chuẩn bị một đôi khác rồi…”

Nàng từ phía sau lấy ra một đôi hài tơ tằm. Đối với chuyện đại miêu giấu hài của Thiếu chủ, nàng chính là tập mãi cũng thành thói quen. Mỗi lần Thiếu chủ chợp mắt phơi nắng trên cỏ, đại miêu đều nghịch ngợm giấu hài của Thiếu chủ nhân. Lần đầu tiên Thiếu chủ nhân chân trần đi tìm kiếm khắp nơi, cả kinh toàn bộ hạ nhân trong sơn trang khiến bọn họ nghĩ đã xảy ra đại sự gì, một đống người toán loạn chạy theo Thiếu chủ nhân, mà đại miêu ở phía trước vừa gầm vừa chạy, cực độ hưng phấn. Lúc trang chủ trở về nhìn thấy kỳ cảnh đó, lập tức hạ lệnh tất cả hộ vệ tới, nhất thời, trong sơn trang bùng nổ náo nhiệt — khi cuối cùng Thiếu chủ nhân không thấy hài định bỏ mặc, mới phát hiện ra toàn bộ sơn trang vì nó lộn xộn. Sau đó trang chủ hỏi, mới phát hiện được nguyên do sự tình!

Chuyện như vậy xảy ra vài lần, mọi người cũng không khẩn trương như lúc đầu nữa. Sau đó Thiếu chủ cũng không hề vội vã tìm giày, nếu không có hài, nó liền đi chân trần trong sơn trang, trang chủ thấy, vẻ mặt lạnh lùng, hạ lệnh cho người hầu tùy thời mà chuẩn bị giày cho Thiếu chủ. Về phần đại miêu đem giày Thiếu chủ giấu ở chỗ nào, không có người nào có thể biết được! Năm năm qua, Thiếu chủ mất giày ít nhất cũng đến trăm đôi.

Lúc này, nàng cười khanh khách đưa giày ra, khiến thiếu niên ngại ngùng cười, đang muốn nhận lấy, đại miêu đột nhiên nhảy đến, định đoạt hài, Bạch Sương sớm đã có chuẩn bị, xoay người né, khẽ trách: “Đại miêu gia, ngài cũng đừng náo loạn nữa.”

Thiếu niên thở dài một hơi, vỗ vỗ đại miêu tinh lực quá thừa. Tiểu miêu ở một bên gầm nhẹ vài tiếng, tựa hồ cảnh cáo đại miêu không được nghịch ngợm. Đại miêu nhe ra hàm răng sắc bén trắng sáng, không chút sợ hãi, tiểu miêu bị nó khiêu khích, tự nhiên không hề ôn thuần, gầm lên một tiếng, kinh thiên động địa, đại miêu nghe xong, đột nhiên ủ rũ xuống, ngoan ngoãn như một miêu nhi thật sự. Tiểu miêu lúc này mới rung rung bộ lông, lười nhác đứng lên.

Bạch Sương cười khanh khách không ngừng. “Thật sự là một vật khắc một vật. Đại miêu nhi có nghịch ngợm như thế cũng không dám làm tiểu miêu nhi sinh khí đâu. Tiểu miêu nhi thích làm nũng Thiếu chủ, hì hì…”

Thiếu niên một tay chống hông, một tay bới bới tóc, ôn hòa cười.

Bạch Sương thất thần trong chốc lát. Mấy động tác người bình thường làm thô lỗ đến đâu, thì Thiếu chủ làm lại tao nhã đẹp mắt đến đấy.

Khi Thiếu chủ phủi phủi nghịch nghịch lưu hải, chu sa chí giống bảo thạch ở giữa trán như ẩn như hiện, gương mặt ôn nhu giãn ra, như Hoa nhi dưới ánh trắng, trong suốt long lanh, lay động hồn người.

Trong lúc thất thần, một gã tiểu tư từ ngoài viện chạy tới, thấy người đứng trên cỏ, gã hô lớn: “Thiếu chủ, trang chủ đã trở về ——-”

Thiếu niên ngẩn ra, quay đầu.

Gã tiểu tư vẫy tay, vui vẻ kêu to: “Thiếu chủ, trang chủ quay về trang, lúc này đang ở đại môn.”

Tâm thiếu niên như siết lại, nghe lờ mờ, đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao.

Người ấy…người ấy đã trở về?

Xuất môn đã đến nửa năm, rốt cuộc đã trở về?

Đưa mắt nhìn liếc qua cây cỏ ngọc bích trong viện, hai chân nó vô thức chuyển động. Khi Bạch Sương lấy lại tinh thần, tiểu chủ nhân kinh động của nàng đã đi chân trần chạy ra khỏi viện, hai bạch hổ một trước một sau đi theo.

Nàng hét lớn một tiếng, đuổi theo. “Thiếu chủ ——hài của ngài——-”

Thiếu niên đang chạy băng băng sớm đã không nghe được, dọc theo đường đi, cảnh sắc thay đổi liên tục, nó vội vội vàng vàng đi qua, mái tóc dài buông thõng như tơ, đôi chân trần như chạm ngọc, lòng nóng như lửa đốt. Người hầu trên đường thấy nó, ai cũng kinh ngạc.

Thiếu niên chạy qua mấy viện lạc, một hành lang gấp khúc, bạch hổ phía sau gắt gao đi theo, và Bạch Sương mang theo giày thở hổn hển theo sát đằng sau.

Chạy hồi lâu, thể lực thiếu niên không thể chèo chống được nữa bèn dừng lại, tựa vào cột trụ trên hành lang, hít thở từng hồi từng hồi một. Người hầu thấy, lo lắng hỏi, nó lắc đầu.

Thất thần nhìn về phía trước, hành lang vô tận tựa hồ vĩnh viễn đi sẽ không hết. Khi ý thức được mình đang làm cái gì, nó gõ gõ trán.

Vì sao….lại thất thường như thế?

Trước kia “người ấy” trở về, nó cũng không tha thiết được nhìn thấy “người ấy” như thế này! Cho dù…người kia có là phụ thân của nó…

Bên chân có cái gì cọ sát, cúi đầu, chỉ thấy đại miêu vẫy vẫy đuôi, rống lên vài tiếng.

Nó kinh ngạc. “Ngươi…ngươi muốn ta ngồi trên thân ngươi?”

Đại miêu gật gật đầu.

Nó hưng phấn cười, không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền sải bước ngồi lên. Bạch hổ cao lớn lên tinh thần, gầm lên chạy về phía trước.

Thật vất vả Bạch Sương mới trở lại bình thường, liền nhìn thấy bạch hộ cõng thiếu niên mảnh dẻ đi xa. Nàng ngồi trên mặt đất, vô lực nhấc giày lên.

Tiểu miêu chạy vài bước quay đầu lại, nhìn thấy nàng mỏi mệt, liền xoay thân mình, chạy tới ngậm hài trong tay nàng, đi theo đuôi đại miêu.

Bạch Sương mở miệng, hữu khí vô lực.

Hai hổ một người kia tiêu dao ung dung tự tại, nàng lại chật vật chịu không nổi.

Xuân hoa lãng mạn, bên ngoài hành lang gấp khúc kia mở ra một khoảng không xinh đẹp yêu kiều.

*****************************

“Phong Lãnh Tà, ngươi chớ có ỷ lại trướng!”

Ngoài đại môn “Ngự phong sơn trang” tụ hội một đống người ngựa. Một thiếu nữ trang phục bạch y che mặt bằng vải mỏng, cưỡi trên lưng ngựa, giơ mã tiên, hướng về phía mấy nam nhân đứng ở cửa quát. Mà phía sau ả, là một mã xa hoa lệ, hai bên mã xa là bốn thiếu nữ lục y che mặt.

Hắc y nam tử đứng ở đại môn, một thân cô lãnh. Dáng người cao lớn anh tuấn sừng sững như núi, kiên quyết bất bạt, mái tóc đen nhánh bóng mượt tự ý tung bay phía sau người, trên gương mặt vô tình phủ một làn sương lạnh lẽo, đôi hắc mâu băng phách không một chút độ ấm, hắc bào không nhuốm bụi trần lay động theo gió, hàn khí quanh thân mờ mờ ảo ảo tản ra.

Bốn thanh niên đứng sau hắn bốn màu quần áo phân biệt tử, lam , thanh, hồng, bọn họ vẻ mặt đạm mạc rõ ràng cảm nhận được hàn khí trên người chủ nhân phát ra.

“Phong Lãnh Tà—–” bạch y thiếu nữ hét lên “Ngươi đừng có giả vờ câm điếc! Ngươi cho là trốn về “Ngự phong sơn trang” là xong sự?”

Hắc ý nam tử khoanh tay đứng, lãnh mâu thoáng nhìn, lãnh ngữ: “Ngươi —– muốn chết sao?”

Lời nói như tên bắn khiến thiếu nữ chấn động, ánh mắt ả tức giận trộn lẫn ai oán nhìn về phía hắc y nam tử vô tình.

“Ngươi…ngươi là loại nam nhân gì?” Thanh âm ả khàn khàn. “Ngươi khi dễ tiểu thư nhà chúng ta, nghỉ ngơi lại trướng! Tiểu thư chúng ta băng thanh ngọc khiết, xú nam nhân ngươi chiếm tiện nghi…”

“Ta cùng với nàng không hề can hệ!”Hắc y nam tử lạnh lùng bỏ lại một câu, không quan tâm, phất áo choàng, xoay người tiến vào đại môn.

“Phong công tử ——-”

Thanh âm tế nhu như nước của thiếu nữ cất lên từ bên trong mã xa truyền ra, mặc dù là nam nhân vô tình như kiếm, ít nhiều cũng sẽ bị lời gọi ôn nhu này mà dừng bước.

Hắc y nam tử ngiêng người đứng, không quay đầu lại.

Thanh âm của thiếu nữ bên trong mã xa lại vọng ra: “Tiểu tỳ hộ chủ nóng vội, ngôn từ nhiều điểm đắc tội, xin Phong công tử có thể thông cảm cho. Thiếp thân cũng không khó xử Phong công tử, chính là lúc trước…một tháng trước, Phong công tử ở “Phiêu vũ luận kiếm” đã đoạt quán, thắng được “Phiêu vũ kiếm” đồng thời cũng…thắng được thiếp thân. Thiếp thân giống như lễ vật, tất cả đã thuộc về Phong công tử. Nhưng công tử vì sao chỉ lấy kiếm mà…không quan tâm đến thiếp thân?”

Âm thanh tinh tế dịu dàng uyển chuyển khiến người khác liên tưởng đến nhạc khúc đàn tranh. Phong Lãnh Tà tâm cứng như sắt, lãnh khốc vô tình kia cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi, há sẽ mềm lòng?

Hắn hừ lạnh một tiếng, nâng áo choàng, xoay người muốn đi.

“…Phong công tử…” Thiếu nữ sầu lo.

“Phong Lãnh Tà! Ngươi thật không biết tốt xấu!” Bạch y thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa kia thấy chính chủ nhân mình đã mở lời nhưng vô pháp làm rung động Phong Lãnh Tà, ả tức giận đến tái mặt: “Tiểu thư chúng ta có điểm gì không tốt, ngươi vì sao không để ý đến? Giang hồ đồn đại, ngươi mặc dù từng lấy thê, nhưng chính thất cũng đã chết từ hơn chục năm trước, ngươi cùng tiểu thư nhà ta nên tình phu thê, sợ rằng là ngươi trèo cao đấy!”

Phong Lãnh Tà nháy mắt xoay người, mái tóc đen lất phất như có sinh mạng vụt qua, lời nói của thiếu nữ sớm đã chạm đến điều cấm kị của hắn, nhưng ả lại không biết sống chết, còn làm ầm ĩ lên: “Phong Lãnh Tà ngươi lãnh khốc vô tình, cho dù có nữ tử ưu ái, cũng sớm bị sự vô tình của ngươi làm tổn thương, hiện giờ trong lòng Tiểu thư nhà ta ngưỡng mộ ngươi, đó là phúc của ngươi, người đừng có mà mắt cao hơn đỉnh…”

Một đạo kiếm khí xé không lao đến, bạch y thiếu nữ đột nhiêm câm miệng, thân thể cứng ngắc, mặt trắng bệch. Gió lạnh xẹt qua, một lọn tóc đen nhánh rơi xuống —- thiếu nữ trừng mắt mở to nhìn hai lọn tóc mai rơi xuống dưới đất.

Y phục Phong Lãnh Tà lay động, tóc động, riêng thân bất động.

Không ai có thể nhìn thấy, lọn tóc của thiếu nữ kia làm thế nào mà có thể đứt lìa ra được!

Một tay hắn chắp phía sau, một tay lưng chừng phía trước bụng, ống tay áo dài che đi bàn tay của hắn, không ai nhìn ra trong tay hắn có hay không có kiếm, nhưng kiếm khí vừa mới chợt lóe kia, ngay lập tức khiến mọi người cứng lại, chưa kịp phản ứng, tóc thiếu nữ kia đã bị cắt đứt!

Chuyện cắt tóc là nhỏ, nhưng nếu là huyết phong hầu, như vậy, bạch y thiếu nữ đã sớm trở thành một cái xác rồi!

Thiếu nữ biết rõ chuyện này, bởi vậy sợ hãi đến mức bộ dáng kiêu ngạo đều tan biến hết. Đôi mắt trợn tròn nhìn nam nhân hàn khí buốt người đứng ở cửa kia!

Hắn…hắn không ngờ đã đến cảnh giới kiếm khí hợp nhất?! Kiếm Thánh chân chính, không cần sử dụng kiếm, cũng thể thể giết người trong vô hình, kiếm khí tràn ngập toàn thân, thu phát như thường!

Hắn vô tình, không phải một ngày mà thành!

Hắn lãnh khốc, có thể thấy được thành hình!

Hắn, Phong Lãnh Tà, dường như là một lãnh kiếm được rèn từ khối sắt lạnh lẽo nghìn năm, lộ rõ tài năng, hàn quang chợt hiện, lại thị huyết vô tình!

Gương mặt tuấn mỹ như khắc băng, lãnh ngạnh mà tao nhã, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, phản chiếu những nét hàn quang.

“Ngự phong sơn trang, há là —– nơi loại người như ngươi giương oai?”

Dứt lời, bốn thanh niên đằng sau hắn phi thân tiến lên, xếp thành chữ nhất, rút ra trường kiếm ba thước bốn màu tử, thanh, lam, hồng, động tác đồng loạt vung lên, khiến cho đám người bạch y thiếu nữ lùi về phía sau.

Hai tay chết lặng kéo dây cương, bạch y thiếu nữ kinh hồn. Người bên trong mã xa lặng yên không tiếng động, các thiếu nữ hai bên xe mặt như màu đất.

Trong chốc lát, mùi chết chóc âm ỉ từ trong địa ngục bốc lên, bao phủ xung quanh mấy thiếu nữ!

Hắc y nam tử phía sau bốn thanh niên, nở nụ cười thị huyệt mà tàn nhẫn, như ma vương bước đến từ địa ngục, âm trầm đáng sợ nhìn vào tất cả bọn họ.

Phong Lãnh Tà — đúng là một nhân vật đáng sợ như thế!

Các thiếu nữ trong lòng hoảng sợ!

Các nàng lại không biết trời cao đất dày đuổi theo ma vương vô tình bề ngoài tuấn mỹ này?!

Cánh cửa địa ngục mở ra cho các nàng, các nàng hối hận không kịp!

Là sinh? Là tử?

Chỉ cần nam nhân ra lệnh một tiếng, các nàng lập tức sẽ đi tiếp kiến tử thần!

Vốn là xuân phong ấm áp, không biết từ khi nào lại thành se lạnh, ảm đạm, lượn quanh xuân sam mỏng, khiến người khác sởn gai ốc.

Nam nhân khẽ nhếch đôi môi trắng bệch như băng, kiếm của tử thần kia sắp vung xuống thì một thanh âm hổ gầm kinh thiên động địa từ trong sơn trang vọng ra, phá tan tử vong khí đang ngưng kết lại.

Mọi người bỗng nhiên chấn động, từ trong vực chết giật mình bừng tỉnh. Tiếng hổ gầm lại vang lên, đồng thời mọi người chỉ cảm thấy một đạo bạch quang vụt qua, trong không khí thoang thoảng một mùi hương hoa thấm vào lòng người, một hồi lóa mắt, chúng nhân gian đều bị tiên đồng kỵ hổ từ trên trời giáng xuống kia mê hoặc.

Phong Lãnh Tà nghiêng người lùi lại, chỉ thấy một bạch hổ cao lớn uy phong lẫm liệt từ bên trong đại môn đi ra, mà trên lưng nó, một bạch y thiếu niên khoảng mười lăm tuổi ngồi vững vàng? Mái tóc dài tung bay, y phục vân lụa phấp phới theo gió, đi chân trần ngồi trên người bạch hổ mang theo nhiên khí tinh khiết, giáng xuống nhân gian.

Minh mâu trong suốt như bảo thạch khẽ động, ánh sáng lấp lánh vô ngần lóe ra, dung mạo phiên nhiên chưa hiểu rõ nhân gian khói lửa kia khiến phàm phu tục tử chùn bước.

Bạch hổ cõng tiên đồng dừng lại, đứng bên cạnh Phong Lãnh Tà đồng thời trong cửa lại vụt ra một bạch hổ cao lớn như thế, ngậm một đôi hài lụa tinh xảo, tới gần Phong Lãnh Tà, thả hài xuống mặt đất.

Người kỵ hổ hai má ửng đỏ, như dải màu phía chân trời, đôi mắt sống động mang theo một chút ao ước sâu thẳm, ngẩng đầu nhìn nam nhân ngạo nghễ sừng sững kia.

Trong đôi mắt băng lãnh của nam nhân tựa hồ kết lại một tình tự nào đó, như một tia nắng ấm áp xuất hiện trong những ngày đông, bất khả tư nghị nhìn thẳng vào đôi mắt đen thuần khiết lẫn chờ mong kia.

Hai đôi mắt đối diện nhau, vô thanh thắng hữu thanh, tình cảm lâu dài như giang hà tựa hồ có thể truyền đến đối phương.

Người trên lưng hổ hai má ngày càng nóng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nam nhân, ngượng ngùng hạ tầm mắt xuống.

Nam nhân chậm rãi loan hạ (khom) thắt lưng, cầm giày lụa ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay khoan hậu nhẹ nhàng đỡ lấy bàn chân trần của thiếu niên, lấy tay phủi lòng bàn chân dính bụi bặm, động tác thuần thục giúp thiếu niên đi giày.

Hành động của hắn, sự ngượng ngùng của thiếu niên trên lưng hổ, khiến các thiếu nữ đang cực kì sợ hãi bừng tỉnh trong cơn mộng ảo.

Người trên lưng hổ là nam hay nữ không thể nào phân biệt, nhưng dung mạo phiên nhiên bất phàm khiến các nàng tự thán bản thân mình không bằng kịp! Kia…kia thế nào lại là một phàm nhân? Khí chất thuần khiết không vấy bẩn kia, dung mạo thanh tú như tiên đồng cung nguyệt, rõ ràng là thần tiên trên trời!

Nhưng, lãnh khốc vô tình như Phong Lãnh Tà lại quỳ gối trền đất, tao nhã không mất ngạo khí, ôm nhu săn sóc thiếu niên đi giày?

Không thể tin!

Các nàng không thể tin, nam nhân lãnh khốc vừa mới bức các nàng vào chỗ chết, giờ phút này lại như tình lang, giúp một thiếu niên trẻ con đi hài?

Phong vân khó lường, thiên biến vạn hóa, xuất nhân ý biểu! *

Đến tột cùng thiến niên trên lưng hổ kia là thần thánh phương nào lại có thể khuất phục được Phong Lãnh Tà lãnh ngạo băng sương?

Bốn người Phong, Hỏa, Lôi, Điện cầm kiếm thu sát khí về, trên gương mặt đạm mạc lộ vẻ kinh ngạc.

Thiếu chủ nhân….như thế lại kỵ hổ xuất hiện?

Thiếu chủ nhân nửa năm không thấy càng ngày càng thanh tú! Gương mặt tương tự chủ nhân nhưng thêm phần nhu hòa, trẻ con cùng…ngượng ngùng.

Sau khi giúp Phong Trần Nhi đi hài xong, Phong Lãnh Tà chậm rãi đứng dậy, khoanh tay lại, lạnh nhạt hỏi: “Vì sao ra ngoài?”

Phong Trần Nhi nhảy xuống từ trên người đại miêu, xiêm y trên người nam nữ khó phân biệt lất phất theo chiều gió, thanh âm êm tai như nước suối trong vắt qua khe núi mang theo một  chút vui sướng. “Ta…ta muốn nghênh đón ngươi trở về.”

Phong Lãnh Tà nhếch nhếch khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu, nhưng vẻ mặt lạnh băng như trước. Hắn vươn tay, kéo thân mình nhỏ gầy của Phong Trần Nhi ôm vào lòng, Phong Trần Nhi cả kinh, ngẩng đầu, nghi hoặc. Áo choàng Phong Lãnh Tà giương lên, đem hắn giấu trong lòng, che đi ánh mắt dò xét của thế nhân. Hờ hững liếc qua mấy thiếu nữ đứng đối diện cửa, ôm người trong ngực, tuyệt nhiên nhập môn.

Hai bạch hổ thấy chủ nhân vào nhà, liền ngáp dài, lười biếng theo sát phía sau.

Bốn thanh niên đứng chắn trước mặt các thiếu nữ, sáp kiếm vào vỏ, không nhìn sắc mặt trắng bệch của các nàng, đi theo chủ tử nhẹ nhàng vào nhà.

Cánh cửa gỗ lim to lớn ngăn cách bụi bặm thế gian.

Bụi đất theo gió lạnh cuồn cuộn nổi lên, làm trống ngực đập thình thịch của các thiếu nữ thêm vô ngần thê lương.

*****

Trong ***g ngực ấm áp của phụ thân, Phong Trần Nhi không kiềm chế được trái tim cuồng loạn, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào các ngón tay đan lại với nhau.

Đại miêu cùng tiểu miêu bị bốn hộ vệ đưa đi, Phong Lãnh Tà ôm nó thẳng đến “Ngưng nguyệt trì”. Dọc theo đường đi, người hầu thấy, ai cũng hành lễ, nhưng khi nhìn đến thiếu niên trong ngực hắn đều sửng sốt, ngay lập tức cúi đầu mỉm cười.

Phong Trần Nhi im lặng lạ thường, khi rẽ qua một hành lang gấp khúc thấy Bạch Sương, Bạch Sương vừa thấy trang chủ đạm mạc lập tức hiểu được hắn đi nơi nào. Cúi mình, đi theo phụ tử họ.

Đi vào “Ngưng nguyệt trì” Phong Lãnh Tà buông Phong Trần Nhi xuống. Hai chân chạm đất Phong Trần Nhi nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

“Ngẩng đầu” Phong Lãnh Tà nói.

Nó đỏ ửng hai má, từ từ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của phụ thân. Phong Lãnh Tà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của nó.

Bạch Sương ngó nhìn không khí quái dị lưu chuyện giữa hai người họ, im lặng không quấy rầy, lặng lẽ mở ngăn tủ, thu xếp y phục thường ngày hai người họ muốn thay.

Phong Lãnh Tà lấy từ giữa mái tóc đen của Phong Trần Nhi ra một vụn cỏ, Phong Trần Nhi “A” lên một tiếng, đây là do chiều nó nằm trên bài cỏ dính lại. Vội vàng để ý đến đầu tóc, không biết còn có nữa hay không. Phong Lãnh Tà xoay người, vén sa liêm lên, trên vào nội gian, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.

Phong Trần Nhi xem xét đầu tóc xong, bắt đầu tìm trên người có vụn cỏ hay không. Bạch Sương hé miệng cười. “Thiếu chủ nhân, hay là người tắm rửa luôn đi.”

Phong Trần Nhi gãi gãi đầu. Quả thực là buổi chiều nó lăn trên bãi cỏ làm bẩn hết cả người.

Lục trắng mông lung, mơ hồ có thể thấy được trong nội gian Phong Lãnh Tà đã xích lõa đi vào trong “Ngưng nguyệt trì”.

Phong Trần Nhi nắm chặt cổ áo, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại càng đỏ hơn. Đã hơn nửa năm chưa cùng phụ thân cùng tắm, không biết vì sao lần này nhìn thấy phụ thân, lòng dạ nó rối bời không hiểu nổi.

“Hì hì” Bạch Sương ở bên cạnh cười. Ngốc chủ tử, cùng phụ thân mình tắm thì có gì mà phải thẹn thùng?

Phong Trần Nhi ảo não liếc mắt trừng nàng, nàng hướng nội gian chớp chớp mắt mấy cái, ngón tay chỉ chỉ vào đó, Phong Trần Nhi dễ thương lắc lắc đầu, thoát khỏi ánh mắt trêu ghẹo của Bạch Sương, tiến vào nội gian.

Thở phảo một hơi, nó giương mắt nhìn phía trước, giật mình.

Trong “Ngưng nguyệt trì” tạo từ tự nhiên, một mỹ nam tử xích lõa đứng sừng sững trong đó, mái tóc đen sáng bóng mềm mại ướt nhẹp, cùng nước ao tạo thành một thể thống nhất, hắn đứng nghiêng người, nửa thân trên trắng bóc trần trụi trong không khí, vô số những giọt nước nhỏ bám trên người hắn, lóe ra ánh sáng rực rỡ lóng lánh.

Hắn ngẩng đầu mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang hấp thụ linh khí trong trời đất.

Phong Trần Nhi ghì lên trái tim như đang muốn nhảy ra ngoài, đôi mắt mê hoặc chăm chú  nhìn mỹ nam tử trong ao như tuyệt tác của tạo hóa.

Nam nhân như có linh cảm, cúi đầu mở mắt ra, trong mâu tử như sao ẩn chứa tình tự không người nào có thể nhận ra.

Dưới ánh mắt của nam nhân, Phong Trần Nhi hai tay run rẩy, đem y phục và vật dụng thông thường từng thứ một cởi ra.

Khi hoàn toàn xích lõa, nó chậm rãi đi về phía nam nhân trong ao.

Thiếu niên ngượng ngùng bước vào trong nước, cơ thể run rẩy không thôi.

Thân thể đã cao lên rõ rệt, sẽ không ngập đầu trong ao nữa.

Cúi đầu, không có nhìn nam nhân, nó vươn tay làm ướt tóc, khẽ thở dài một hơi.

Tiếng rước róc rách, tiếng bọt nước nổi lên, nó ngẩng đầu, nam nhân đã đứng gần phía trước người nó, chỉ cần nó tiến về phía trước một tấc, có thể kề sát trong ngực nam nhân.

Hơi thở tế trường, va chạm ấm áp vào ***g ngực nam nhân.

Phong Lãnh Tà vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy nó, hai cơ thể trần trụi cùng dán vào nhau trong nước. Da thịt thân cận khiến Phong Trần Nhi tâm viên ý mã, hô hấp rối loạn.

Tay nam nhân lướt trên tấm lưng trơn nhẵn của nó, nó khẽ rên một tiếng: “…Phụ thân…”

Bàn tay trên lưng ngừng lại một chút, hai tay Phong Lãnh Tà bất chợt siết chặt, kéo hắn khóa chặt lại trong lòng ngực. Nó khẽ kêu đau một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, ngẩng đầu chăm chú nhìn phụ thân, đôi mắt sáng ngời lóe lên khó hiểu.

Phụ thân tựa hồ không có cảm nhân được đau đớn của nó, vẫn ôm lấy nó như thế, cúi đầu, chạm trán vào trán nó, thân thiết không gì sánh được, có thể nghe rõ được tiếng hít thở của đối phương.

Phong Lãnh Tà khẽ giật giật khóe miệng, buông lơi một bàn tay, ngón tay tiến đến bên môi nó, đầu ngón tay khẽ miết lên đôi môi đỏ hồng.

Một chút sợ hãi nhộn nhạo trong lòng, thở gấp, lệ trong mắt Phong Trần Nhi trào ra, nó không rõ vì sao phụ thân lại làm vậy, nhưng nó đã vô pháp chống đỡ được.

Ngón tay ngừng lại, trong trầm tĩnh trộn lẫn một chút hàn ý, bàn tay ôm chặt thiếu niên lỏng ra, Phong Trần Nhi chậm rãi thở, ly khai ngực hắn, tập tễnh vài bước trong nước, tựa sát vào bên cạnh ao, yếu ớt hít thở, đợi cho hô hấp trở lại bình thường, nó thầm cắn môi.

Thân thể thư giãn, vô cùng mệt mỏi, cơn buồn ngủ đột nhiên bay đến.

Hài tử dụi dụi mắt, nghĩ muốn tỉnh táo lại, nhưng cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, nó ngăn không được, cuối cùng nhoài vào bên cạnh ao mơ mơ màng màng ngủ.

Trong mắt Phong Lãnh Tà hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào gương mặt ôn nhu ngủ say của thiếu niên, một lúc lâu sau hắn tiến đến, mở vòng tay, đỡ lấy hai bên hông thiếu niên, ôm lấy thân hình gầy yếu của nó vào trong lòng ngực, cúi đầu, chăm chú nhìn, trong mắt dần dần ngưng tụ lại một lớp nhân tử.

Thiếu niên bất an nhíu đôi lông mày thanh tú, khẽ thở nhẹ, mím mím môi.

Mắt Phong Lãnh Tà lại càng tối sầm, lặng im như thế, hắn chậm rãi cúi đầu…

Một cơn gió xẹt qua, Bạch Sương rùng mình, nguyên bản nàng đang ngủ gật liền thanh tỉnh vài phần, để ý đến đống y phục, nàng bỗng nhiên quên lấy tất cho chủ tử, liền vội vàng đứng dậy lục ngăn tủ, quá vội vàng làm một kiện y phục đánh rơi trên mặt đất, nàng cúi xuống nhặt, bỗng nhiên, gió thổi hé mở một góc sa liêm trắng, trong lúc vô tình nàng thoáng nhìn, lại trộm thấy một cảnh xúc mục kinh tâm* bên trong —–

Thiếu niên yếu ớt ghé người vào bên cạnh áo, ngủ say, nam nhân ôm lấy thiên niên đó, chậm rãi cúi đầu, gương mặt xưa nay lạnh lùng xuất hiện một mạt ôn nhu hiếm thấy, môi của hắn nhẹ nhàng phủ lên trên đôi môi hé mở của thiếu niên —– như hôn trân bảo…

Lụa trắng phiêu theo chiều gió, giấu đi tất cả.

Bạch Sương ngây dại cầm y phục trên mặt đất, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, thân thể như ở trong hầm băng.

—–

Xuất nhân ý biểu : ý người khó đoán.

Tâm viên ý mã: Tâm: lương tâm, chơn linh, linh hồn. Viên: con khỉ, con vượn. Mã: ngựa.

Tâm viên ý mã là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.

Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý nói cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái Tâm, kềm giữ không cho dao động, tư tưởng không không.

Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi, chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên.

Xúc mục kinh tâm: nhìn thấy khiến kinh động, giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.