Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, “Bệ hạ, binh bộ thượng thư đại nhân cầu kiến, có sự tình quân sự khẩn cấp cần bẩm báo“.
Trên mặt hoàng đế lộ ra thần sắc ảo não, ánh mắt dần thanh tỉnh trở lại, trước khi đi lưu lại một câu, “Trẫm là tiên nhân, quý phi là người phàm, đã vậy còn yêu cầu trẫm chỉ cần có một mình ngươi là đủ, nói khoác mà không biết ngượng.”
Trong ánh mắt khiếp sợ của Tiết Nghiên Tuệ, hắn chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại nếp nhăn trên vạt áo, ánh mắt lướt qua bụng nàng một lượt, “Chuyện hong khô bản chữ cứ giao cho cung nhân, nàng về nghỉ ngơi đi“.
Nói xong, trên mặt hoàng đế khôi phục thần sắc lạnh nhạt trước sau như một, đi ra ngoài điện.
Hoàng đế vừa rời đi, sau nửa ngày Tiết Nghiên Tuệ mới hoàn hồn trở lại, hắn là đang cười nhạo nàng sao?
Trận mưa lần này kéo dài tận đến lúc hoàng hôn mới chịu dứt, sự tình trong đại điện hình như cũng rất khó giải quyết, hoàng đế cứ một mực ở ngoài đại điện, sau khi mưa tạnh, Tiết Nghiên Tuệ liền trở về Thừa Gia Điện.
Ngày hôm sau, sắc trời phá lệ trong trẻo, ngoại trừ những chỗ trũng tích nước mưa, những chỗ còn lại hầu như không hề có dấu vết của trận cuồng phong dữ dội ngày hôm qua.
“Nương nương, mời người trở về đi“.
Hôm qua đột nhiên mưa to trút xuống, Tống nữ quan không thể lưu lại trong cung nhiều thời gian hơn nữa, sáng sớm hôm nay, sắc trời vừa hửng sáng bà đã tới đây chào từ biệt.
Tống nữ quan sắc mặt phấn chấn, bệ hạ không chỉ ban cho bà dinh thự, còn thưởng cho mấy tên cấm vệ quân, tính luôn cả mười cung nữ cường tráng do Tiết quý phi tặng, mấy xe vật chất cùng tiền bạc, lần này xuất cung cũng không giống với mấy lần trước, là mang theo hoàng ân rộng rãi mênh mông mà rời cung.
Hơn nữa, sự tình của Ngô Hiền Phi cũng làm cho Tống nữ quan triệt để thay đổi ý định ban đầu, bà đã ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, nhưng mà dường như cũng không hề đạt được nội tâm tĩnh lặng. Cho dù là xuất gia làm ni, từ nhà phật ở trong cung dời đến Pháp từ ni tự ở bên ngoài, thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Nếu như định mệnh an bài cho bà gặp được Tiết quý phi, khiến bà một lần nữa phải bị cuốn vào tranh đấu quyền lực trong hậu cung, thì lúc này đây bà chỉ muốn sống thêm những ngày an yên thoải mái.
“Nữ quan nhất định phải thường xuyên tiến cung thăm bổn cung.”
Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy hơi luyến tiếc, nàng cho Tống nữ quan lệnh bài, mặc dù không thể giúp bà ấy trực tiếp tiến cung, nhưng có thể để cấm vệ quân ngoài cửa đến thông tri cho nàng, nàng sẽ cho người ra đón bà ấy vào cung.
Tống nữ quan cười gật đầu, “Sự tình nương nương nhắn nhủ lão thân đã ghi nhớ kỹ, người mau quay về đi thôi“.
Tiễn đưa Tống nữ quan xong, trở lại Thừa Gia Điện, tác phẩm thư pháp bị mưa xối ướt kia hiện tại đã được hong khô, Tiết Nghiên Tuệ tự mình cuộn lại. Nàng vuốt vuốt phần bụng dưới còn hơi đau, uống thuốc xong ngáp nhẹ một cái, leo lên giường quấn chăn kín mít, vừa đặt lưng xuống đã ngủ say.
Một giấc ngủ này kéo thẳng đến giữa trưa, khi Tiết Nghiên Tuệ tỉnh lại tất cả rèm che đều được thả xuống, che đi ánh nắng chiếu tới, đang lúc mơ màng ngủ, nàng đưa tay vỗ vỗ đầu óc còn chưa thanh tỉnh của mình, tại sao ngủ lâu như vậy mà còn chưa muốn tỉnh?
Không biết vì sao, ngày hôm nay nàng đặc biệt mệt mỏi, thực tế cho dù là ở ngày thường không có việc gì, nàng cũng không muốn bước ra khỏi giường, thân thể này cũng quá suy nhược đi, Tiết Nghiên Tuệ cau mày xuống giường, định tìm một chút chuyện cho mình làm.
“Đem những hành quyển ngày hôm ấy Tề Vương phi mang đến tới đây.”
Tống nữ quan đã đem tên những người dâng hành quyển này ghi thành một bản để cho mình giữ, còn lại tất cả hành quyển đều để trong cung của Tiết Nghiên Tuệ.
Tiết Nghiên Tuệ tùy tiện cầm một cuốn lên lật xem, khoé miệng vô thức nhếch lên, những hành quyển này đều là đang ca ngợi nàng nha, không quan tâm là thật hay giả, đọc được cũng làm cho bản thân tâm tình sung sướng, nàng cũng rất yêu thích hư vinh.
Đôi mắt đảo một vòng, đem vài câu thơ đặc biệt ấn tượng chép lại trên hoa đào tiên, sai người đưa đến Tử Thần Điện.
Nguyên chủ từ nhỏ đã ở dưới lòng bàn tay của mẹ kế chật vật sinh tồn trong chốn nhà cao cửa rộng, cầm kỳ thư hoạ các loại bà ta đều ngăn cản nàng học, chỉ cho nàng học thêu thùa cơ bản của nữ nhân, thế cho nên nàng mặc dù lớn lên trong phủ Tề quốc công cũng chỉ nhận biết được vài mặt chữ, nhận hết châm chọc.
Nguyên chủ rất tự ti, cũng rất sợ bị người chế nhạo, hầu như chưa từng cầm bút viết chữ ở trước mặt người khác, cho dù là lỡ tay viết ra cũng đem đi đốt hết.
Tiếc Nghiên Tuệ trong lòng thổn thức, cũng rất thương tiếc cho nguyên chủ, nguyên chủ nhận lấy cái chết cũng chỉ mong được giải thoát, nàng là bị hố mới đi đến nơi này, tuyệt đối không để cho bọn người Thôi Thị cùng Tiết Hoa Lệ ngồi yên tận hưởng vinh hoa phú quý.
....
Tây Bắc đang gặp nạn man di cướp bóc, hoàng đế triệu tập đại thần luân phiên nghị sự, điều binh khiển tướng, từng đạo mệnh lệnh được ban xuống, các đại thần lần lượt nhận lệnh cáo lui.
Hoàng đế vừa mới nghỉ ngơi xong, Hàn Đạo Huy nhân cơ hội liền trình lên hoa đào tiên mà Tiết quý phi đưa tới, “Bệ hạ, đây là của quý phi nương nương gửi cho người“.
Lần này con bướm được xếp đẹp hơn một chút, hoàng đế mở ra, xem xong cười nhạt một tiếng, tính cách của Tiết quý phi này quả thực giống như một đứa trẻ, vừa mới được người ta khen nịnh nọt vài câu, liền nhanh chóng đưa đến trước mặt hắn khoe khoang.
Hoàng đế vốn định cười cho qua, bỗng nhiên nghĩ đến nàng ở Tiết gia trãi qua cuộc sống vô cùng khắt khe, Tiết Thành sủng ái thứ nữ, lại đối với nàng lãnh khốc vô tình. Nữ nhi kia của hắn dáng vẻ kệch cỡm, câu thơ sơ sài kia của Tống nữ quan đúng là nói vô cùng chuẩn xác, một nữ tử như vậy mà lại được Tiết Thành hết mực sủng ái, để cho Tiết quý phi bị ủy khuất hết lần này tới lần khác.
Cũng khó trách có người lấy lòng nịnh nọt khen vài câu nàng liền sẽ cao hứng như vậy. Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc thương tiếc, nếu như nàng thích được khen như vậy, thì cứ chiều nàng đi.
“Lựa một ít giấy tốt và bút mực đưa qua chỗ Tiết quý phi, để cho những kẻ khen tặng nàng dùng.”
Hoàng đế cũng thuận tiện nhớ lại sự tình hôm qua, nhíu mày, ra thêm một đạo khẩu dụ “Cho người đưa đến Hàm Ngọc điện của Ngô Hiền Phi một quyển “Nữ giới”, để nàng ta chép 300 lần cho trẫm“.
....
Nội phủ nhận được lệnh của bệ hạ, cân nhắc một chút nên nhiều ít khen bao nhiêu là đủ? Dựa theo ân sủng mà bệ hạ dành cho Tiết quý phi, cùng với cách khen thưởng hào sảng của Tiết Nghiên Tuệ, rất nhanh liền có quyết định, để cho mười hoạn quan trên tay cầm hộp gỗ sơn đỏ, trùng trùng điệp điệp đi qua Thừa Gia Điện.
Bên trong Hàm Ngọc Điện, Ngô Hiền Phi quỳ tiếp nhận nữ giới từ tay hoạn quan truyền thánh chỉ, người vừa đi khỏi vẻ mặt nàng ta liền trở nên dữ tợn khủng bố quăng mạnh cuốn “Nữ giới” xuống đất.
“Xét về liều lĩnh ương ngạnh, trong cung này còn ai có thể qua mặt được Tiết Nghiên Tuệ? Bệ hạ không những không phạt ả ta, hôm qua còn vì ả ôm người đội mưa, chí tôn thiên tử à...bổn cung mới là người luôn tuân thủ lễ nghĩa, lại phạt ta chép 300 lần “Nữ giới”, bệ hạ thiên vị cũng thật là đủ hung ác“.
Ngô Hiền Phi đau khổ nghiến răng nghiến lợi, cung nhân chứng kiến sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu.
“Nương nương, cẩn thận tai vách mạch rừng”“.
Cung nữ tâm phúc của nàng Lệ Mạc vẫy tay cho những người khác lui ra, mặt trắng bệch cẩn thận nhắc nhở.
“Bổn cung sợ cái gì chứ?” Ngô Hiền Phi vẻ mặt thảm bại, “Trong mắt hay trong lòng của bệ hạ hoàn toàn không có ta, hôm nay tất cả mọi người trong nội cung này đều đang chế nhạo bổn cung. Đời này bổn cung cũng không có cơ hội ngẩng cao đầu được nữa.”
“Nương nương, sẽ không đâu“.
Ngô Hiền phi cười thảm một tiếng, nàng ta đã mất hết toàn bộ thể diện, trong lòng lại tràn ngập hận ý, nàng ta hận Tiết Nghiên Tuệ, nếu không phải Tiết Nghiên Tuệ cùng nàng ta khắp nơi đối nghịch, Ngô Hiền Phi nàng cũng vẫn là người chưởng quản lục cung, là Hiền phi nương nương tôn quý kiêu ngạo.
Ngô Hiền phi cũng hận người dì Thôi thị kia của mình, nếu không phải vì hả giận cho Tiết Hoa Lệ, nàng ta làm sao phải tự hạ giá trị bản thân đi tranh chấp cùng một cái nữ nhân của Túc Tông, Tống nữ quan kia, để bản thân rơi vào kết cục như thế này.
Nàng ta thậm chí còn hận luôn cả hoàng đế, hận hắn có mắt không tròng đi xem trọng Tiết Nghiên Tuệ.
“Lệ Mạc, tìm cách báo tin cho huynh trưởng của ta, để cho huynh ấy nhanh chóng điều tra.” Vẻ mặt Ngô Hiền phi tràn đầy oán độc, nàng ta nhất định phải tìm được nhược điểm của Tiết Nghiên Tuệ, một kích tất sát.
Ngô Hiền phi bị phạt chép 300 lần nữ giới, để cho tất cả bọn nô tài trong hậu cung lập tức thành thực hơn một chút, mà quần thần dưới thủ đoạn lăng lệ ác liệt của bệ hạ cũng yên tĩnh trở lại.
Nhất là Tiết Thành, sau một phen thăm dò, suýt nữa chọc cho hoàng đế động sát tâm, ông ta vẻ mặt chấn kinh đầy sợ hãi, đến cùng cũng là một lão hồ ly đa mưu túc trí, lập tức sữa chữa sách lượt, ra sức vì hoàng đế nhổ xuống thế lực của chính mình, trở nên thành thành thật thật.
Tiết Thành quả thực kính cẩn nghe theo, hoàng đế hiện tại vẫn còn muốn giữ lại hắn, cũng liền ngừng tay.
Tại trong sự ngầm cho phép của hoàng đế, trong triều sóng yên gió lặng.
Bọn người Tiết Thành, Xương Vương cứ như là vừa tránh khỏi được một kiếp, thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến lúc hoàng đế chết bệnh thì thiên hạ này chính là để bọn hắn tiếp quản.
Tiết Nghiên Tuệ thông qua Hàn Đạo Huy cùng Tống nữ quan biết được một ít sự tình của tiền triều, loại yên tĩnh này, nàng một chút cũng không thích.
Ngày hôm đó Tống nữ quan mang cho nàng một tin tức, sĩ tử nổi danh họ Chu sau khi uống say đã buông lời mỉa mai nữ nhi của Tiết Thành chỉ được hư danh, làm nhục sĩ tử trong thiên hạ, ngôn từ hết sức cay nghiệt ác độc. Ngày hôm sau, người này vì xấu hổ bản thân đã tiêu hết tiền, phải ở nhờ trong chùa, nhờ người ở chùa viết một bức thư báo tin cho gia đình, không biết như thế nào đã đắc tội Tiết đại thiếu gia, bị người ta cho người đánh gãy tứ chi.
Tên thiếu gia họ Tiết ra tay tàn nhẫn kia, chính là nhi tử của Tiết Thành cùng với Thôi thị, đệ đệ ruột cùng một mẹ sinh ra với Tiết Hoa Lệ.
Tiết Nghiên Tuệ nở nụ cười.