Khi Tiết Yến trở lại Tây trắc điện, đêm đã khuya.
Hắn ngồi dưới đèn, một mình ngắm nghía tiền đồng trong tay.
Chỉ là một tiền đồng bình thường, không có gì đặc biệt, phía trên có khắc bốn chữ "Thanh Bình Thông Bảo", khúc xạ một màu sắc ảm đạm dưới đèn.
Nhưng hắn cứ lật đi lật lại xem, ánh mắt chưa từng dời đi nơi khác. Tiến Bảo cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ ngẫu nhiên liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn.
Tiết Yến buông rèm mắt, lông mi dưới ánh đèn phủ xuống một cái bóng thật dài, con ngươi hắn phẳng lặng, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, Tiến Bảo thật đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Vì thế, Tiến Bảo trộm chuồn ra ngoài, lấy nước ấm cho hắn rửa mặt.
Thế nhưng hắn mới đi không bao lâu, lại vòng trở về. Nghe được tiếng cửa mở, Tiết Yến ngẩng đầu dòm hắn một cái. Tiến Bảo đứng ở cửa, dáng bộ ấp a ấp úng, do dự không dứt.
"Có chuyện thì nói." Nét mặt Tiết Yến lãnh đạm, lại dịch mắt về trên tiền đồng, cũng không quan tâm nguyên nhân vì sao hắn ngập ngừng không nói.
"Chủ tử, bên ngoài cung Minh Loan...... Tiểu Ngụy Tử tới." Hắn nói. "Nói có vị công công, muốn gặp điện hạ."
Tiết Yến dừng một chút, nâng mắt.
Tiến Bảo run run rẩy rẩy há miệng nói: "Hắn nói điện hạ phải từ cửa hông ra ngoài, nhất định không thể gây chú ý...... Chủ tử, chẳng lẽ là......!"
Hắn nói đến đây, đã gần như tắt tiếng.
Tiết Yến nhướng mày, có chút nghi hoặc mà nhìn hắn: "Có gì mà sợ đến vậy?"
Tiến Bảo nghe vậy, không chịu nổi nữa. Chân hắn mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất, khóc lã chã nói: "Có phải chuyện nô tài theo dõi hắn đã bị hắn phát hiện rồi không! Hiện giờ kêu chủ tử ra ngoài, hiển nhiên là muốn diệt khẩu! Chủ tử vẫn đừng nên đi, chỉ coi như nô tài không truyền những lời này, muốn giết muốn xẻo, tùy bọn họ......"
Tiến Bảo vừa nói vừa thút thít, dứt lời lại muốn khóc lên.
Tiết Yến có chút không nói nổi. Hắn đứng lên, tiện tay phủ thêm áo khoác dài, vừa mặc, vừa bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Tiến Bảo đang quỳ gối ngay cửa, còn đá mông hắn, ý bảo hắn cản lối, tránh đường một chút.
"Chuyện đã từ đời nào hù ngươi thành như vậy?" Tiết Yến một bên buộc dây lưng, một bên hạ mắt, từ trên cao nhìn xuống Tiến Bảo. "Đứng lên, khóc cái gì, đây là chuyện tốt đến nhà."
Tiến Bảo đang sợ đến liên tục lau chùi nước mắt, nghe vậy, hai mắt đẫm lệ mông lung mà giương lên, đụng vào đôi mắt hổ phách của chủ tử hắn.
Cặp mắt kia, lạnh lẽo mà bình tĩnh, bên trong bùng cháy hừng hực ngọn lửa quyền lực, cùng một ít tươi cười tự tin nắm chắc.
"...... Chuyện tốt gì ạ?" Tiến Bảo khó hiểu.
Tiết Yến thắt xong áo khoác, nhấc mắt nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài âm u như mực.
Hắn cong cong môi, rủ mắt nhìn Tiến Bảo. "Không lâu sau, xưởng đốc Đông Xưởng cũng phải dập đầu hành lễ với ngươi, không tính là chuyện tốt sao?"
Tiến Bảo bị dọa đến tim gan run lên.
Xong rồi xong rồi, chủ tử sợ hãi đến rồ dại rồi!
Hắn vội dùng đầu gối lết qua, muốn ngăn vị chủ tử bắt đầu ăn nói chuyện điên khùng của hắn lại. Nhưng Tiết Yến đã nhấc chân, vượt qua bên người hắn.
Đi vào trong đêm tối thâm trầm.
Tiến Bảo không thấy được, trong nháy mắt bước ra cửa, Tiết Yến đưa tay, bình tĩnh nắm chắc tiền đồng, rồi thả nó vào vị trí nơi tim.
——
Quả nhiên, đúng như Tiết Yến suy đoán, có hai người đứng trong hẻm trống vắng bên hông cung Minh Loan, ăn mặc đều là trang phục của thái giám bình thường.
Theo tính toán của hắn, người này cũng nên tìm tới cửa trong đoạn thời gian này.
Hiện giờ vào giữa đông, thời tiết vốn lạnh giá, các cung nhân đều sợ rét, dễ lười nhác. Hơn nữa, hôm nay là đông chí, một nửa cung nhân đang trực đều nghỉ lễ, đối với Đông Xưởng mà nói, đúng là thời điểm tốt để vào cung.
Hắn không cầm theo đèn lồng, chờ khi hắn đến gần, hai người đó mới thấy hắn. Kẻ hầu hạ bên cạnh vội vã tiếp đón, Tiết Yến xa xa vừa thấy liền biết là Tiểu Ngụy Tử.
Tiểu Ngụy Tử nghênh tiếp hắn, khom người hành lễ, cười nói: "Ngũ điện hạ, ngài tới rồi? Ngô công công đã chờ ngài ở đằng kia."
Tiết Yến nhìn qua hướng ấy, thì thấy một lão thái giám đứng cách đó không xa.
Hẳn là người nọ.
Thái giám bên người mẫu phi hắn năm đó, hiện giờ là thủ hạ đắc lực nhất của xưởng đốc Đông Xưởng Đoạn Sùng, Ngô Thuận Hải.
Động tác Tiết Yến dừng một chút, đúng lúc mà bày ra dáng bộ cận hương tình khiếp*, sau đó bước nhanh hơn, đi đến trước mặt người nọ.
*近乡情怯 - cận hương tình khiếp: người đi xa về càng gần quê nhà, tâm trạng càng lo lắng, bất an.
Không đợi hắn mở miệng, Ngô Thuận Hải đã quỳ gối thật mạnh trước mặt hắn, than thở khóc lóc mà dập đầu nói: "Ngũ điện hạ, lão nô cuối cùng cũng nhìn thấy ngài!"
Tiếng nói bén nhọn khàn khàn, mang theo nghẹn ngào thê lương, quanh quẩn trong ngõ hẻm giữa đêm lạnh như nước, nghe hết sức thê thảm và cảm động.
Tiết Yến đã hiểu.
Từ trước đến nay, muốn bắt chẹt một người thì cần vừa có kẻ xướng mặt đỏ, vừa có kẻ diễn mặt trắng*, hai mặt cấu kết với nhau mới có thể đùa bỡn người đó trong lòng bàn tay.
*Mặt đỏ, mặt trắng là hai mặt nạ điển hình trong Kinh kịch TQ. Mặt đỏ thường là người trọng tình nghĩa, hào hiệp. Còn mặt trắng là nhân vật mưu mô, xảo quyệt.
Lão già trước mặt chuyên phụ trách dùng tình cũ trói chặt hắn, làm hắn cảm thấy Đông Xưởng có tình nghĩa sâu nặng với hắn. Vậy một người khác sẽ đóng vai Đức Phật ít nói ít cười đứng phía sau thao túng hắn, để hắn đi theo phương hướng Đông Xưởng đã xếp đặt.
Bọn họ muốn đẩy hắn lên địa vị cao, chung quy sẽ có vài nguy cơ không thể khống chế. Thế nên, bọn họ cần uy hiếp hắn, nhưng cũng phải dùng chân tình cảm động hắn.
Chẳng qua là diễn kịch mà thôi, với Tiết Yến thì quá đơn giản.
Tiết Yến khom người, đỡ cánh tay Ngô Thuận Hải, tiếng nói có chút run rẩy, ra vẻ không biết làm sao: "Ngô công công, ngài làm gì vậy, mau đứng lên!"
Ngô Thuận Hải kiên trì quỳ, còn cúi đầu dập xuống đất. Hắn càng khóc càng thương tâm, lại cố gắng đè nén để không làm người khác chú ý, nghe thê thảm, đáng thương đến khôn xiết.
"Nô tài vô dụng, là nô tài vô dụng!" Ngô Thuận Hải khóc lóc nói. "Để tiểu chủ tử chịu oan ức nhiều năm như vậy, nô tài ngày sau chết nào còn mặt mũi gặp Dung phi nương nương!"
Nói xong, hắn lại thảm thiết nức nở. Bên cạnh, Tiểu Ngụy Tử cũng đứng lau nước mắt, nhất thời thương cảm lan tràn khắp không gian.
Tiết Yến trong lòng cười lạnh, tiếng nói lại nghèn nghẹn: "Công công khiến ta thật hổ thẹn...... Sao có thể trách công công được? Công công hiện giờ còn nhớ rõ ta, có thể tới xem ta, ta đã......"
Lời phía sau hoà tan vào thanh âm nghẹn ngào.
Tiết Yến đã sớm không còn kiên nhẫn, chỉ cảm thấy lão già này đúng là có thể diễn. Trên mặt hắn lại không hiện chút dấu vết, nhẹ giọng khuyên Ngô Thuận Hải hồi lâu, cuối cùng mới nâng lão dậy.
"Hiện giờ nhìn điện hạ khoẻ mạnh, nô tài cũng an tâm." Ngô Thuận Hải xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt, nói. "Chỉ là nghe nói điện hạ trải qua mỗi ngày không được tốt, nô tài thật không chịu nổi!"
Tiết Yến lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, an ủi hắn nói: "Công công không cần lo lắng, ta...... Đều chịu đựng được."
"Nếu Dung phi nương nương còn ở đây, nơi nào sẽ để điện hạ sống khổ sở như vậy!" Ngô Thuận Hải nói. "Lão nô hiện tại......coi như có chút thân phận không đáng khoe khoang. Điện hạ hiện giờ đã sắp mười sáu tuổi, gần đến lúc phải vào triều đình. Hiện giờ, nô tài không thể nhúng tay vào sự tình trong cung, nhưng ngày sau vào triều, nô tài chắc chắn dồn hết sức lực trợ giúp ngài!"
Quả nhiên. Tiết Yến cười lạnh một tiếng dưới đáy lòng.
Giúp đỡ một hoàng tử không được sủng ái trong hậu cung là một việc tốn công vô ích, Ngô Thuận Hải cũng không nguyện ý mạo hiểm phạm vào khu vực mà Linh Phúc khống chế.
Nhưng vào triều thì không giống. Đông Xưởng giám sát đủ loại quan lại và chức vị, mặc dù yếu thế, nhưng uy thế vẫn còn, làm việc cũng thuận tiện hơn. Mà Đông Xưởng chỉ cần bỏ ra một chút lòng tốt giúp đỡ hắn, một hoàng tử tiến vào triều chính, là lập tức thu được lợi tức rõ ràng ở mặt ngoài, có thể nói là một vốn bốn lời.
Cho nên, Ngô Thuận Hải đang cho hắn một cái hứa hẹn, đặt hy vọng trước mắt hắn, để khi hắn giãy giụa trong bóng tối, nhớ kỹ sự tốt đẹp của bọn họ.
Tiết Yến lòng như gương sáng, trên mặt lại biểu lộ kinh sợ: "Việc này...... Công công, ta chưa từng nghĩ chuyện xa như vậy."
Trong mắt Ngô Thuận Hải nhoáng qua một tia khinh thường, sau nhanh chóng biến thành đắc ý —— quả nhiên, loại hoàng tử này là nhào nặn tốt nhất.
Lão dịu giọng khuyên lơn: "Điện hạ, tuổi tác ngài cũng không nhỏ, nên có tính toán vì ngày sau. Điện hạ rốt cuộc không thể mặc người ta ức hiếp cả đời, nếu không...... Lão nô không có cách nào nói rõ với Dung phi nương nương!"
"...... Ngươi nói có lý." Tiết Yến nói. "Nhưng mà, ta từ nhỏ chỉ học qua cách thức đánh giặc, những việc khác, ta không biết làm như thế nào."
Hắn thấp thỏm nhìn về phía Ngô Thuận Hải, ánh mắt hổ phách tràn đầy lúng túng, còn có một tia chờ mong đối với quyền cao chức trọng.
Ngô Thuận Hải đã sớm thả lỏng cảnh giác, hiển nhiên không nhìn ra trong đôi con ngươi tưởng chừng như vô hại, lại cất giấu một con sói hung tàn sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Ngô Thuận Hải nghe vậy, càng cảm thấy vừa lòng.
Trên mặt hắn hiện ra vẻ từ ái, nói lời dễ nghe: "Điện hạ cứ yên tâm, hết thảy đều có nô tài."
Tiết Yến bày dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Ta đây cũng yên tâm, chỉ phải phiền toái công công."
Ngô Thuận Hải thấy hắn nói gì nghe nấy, trong lòng vui mừng còn không kịp. Lão cười tươi rói, nói: "Lời này của điện hạ là như thế nào? Năm đó, cái mạng này của nô tài là của Dung phi nương nương, hiện giờ tất nhiên cũng phải vì điện hạ tận tâm tận lực, mới không phụ ân tình năm đó của nương nương!"
Tiết Yến cũng nể tình mà cảm động nói: "Bất kể Tiết Yến ngày sau thế nào, đều sẽ nhớ rõ ân nghĩa hôm nay của công công!"
Ngô Thuận Hải cấp tốc nặn ra hai giọt nước mắt đục ngầu, liên tục nói không dám.
Lão lại hỏi: "Tiểu chủ tử hiện giờ sống ở nơi này ra sao?"
Lão che lấp thăm dò kín kẽ dưới vẻ mặt ân cần.
Mấy ngày nay, Tiểu Ngụy Tử báo cáo, nói Tiết Yến mỗi ngày đều đi chung với thế tử Quân gia và Lục hoàng tử, thoạt như trở thành bằng hữu. Bất quá, Ngũ hoàng tử chỉ một mực yên lặng đi bên cạnh, hai người kia cũng không lưu tâm hắn lắm, có lẽ coi hắn như tuỳ tùng theo ở đằng đuôi, ngược lại không có gì đáng lo.
Nhưng lão vẫn có chút không yên tâm. Trong cung canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ Đông Xưởng rất khó nhét người vào cung của các nương nương, cho nên cũng không biết tình huống trong đó như thế nào.
Tiết Yến nghe vậy, thần thái tự nhiên, khẽ khép mắt, nhàn nhạt mở miệng, như là không muốn nói nhiều: "Cung Minh Loan ngày thường không ai làm khó dễ ta, công công yên tâm."
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Ngô Thuận Hải gần như an lòng. Lão làm như quan tâm, nhắc nhở một câu.
"Thục phi nương nương thật ra không phải người khó sống chung." Ngô Thuận Hải nói. "Nếu ngài có thể lấy lòng nàng, ở trong cung cũng sẽ dễ dàng một ít."
Tiết Yến lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Công công......?"
Nhìn dáng bộ này của hắn, nhất định sống trong cung Minh Loan không được tốt lắm, nên mới không tin lời của lão.
Ngô Thuận Hải hoàn toàn yên tâm.
Lão có chút đắc ý, nhân tiện nói: "Đúng vậy. Nàng tuy được sủng ái, nhưng cũng hồ đồ. Vì sao nàng đến bây giờ cũng chưa có con? Còn không phải do ngay cả người bên cạnh cũng không quản lý tốt."
Mặc dù thế lực của Đông Xưởng trong cung không đủ mạnh, nhưng bên ngoài các cung vẫn có chút tai mắt. Đại cung nữ nọ của nàng, thường xuyên lén lút ra vào Ngự dược phòng, còn lẻn gặp người trong cung Nghi tiệp dư, còn có thể đang làm chuyện tốt gì?
Chẳng qua, bởi vì chuyện cũ năm đó, Nghi tiệp dư và Đông Xưởng trở mặt, trong tay nắm được nhược điểm của bọn họ, nên lão cũng không muốn vì chuyện không liên quan mà lại xảy ra lục đục với Nghi tiệp dư.
Vả lại, làm nữ nhân trong cung mà bụng của mình cũng không bảo vệ được, còn trông cậy vào ai che chở nàng?
Ngô Thuận Hải chỉ tiện thể nhắc đến, không chú ý tới khi Tiết Yến nghe được lời này, trong mắt che giấu suy ngẫm và tính kế.