Từ trước đến nay, trong cung phải đợi đến ngày 30 Tết mới có thể mở tiệc chiêu đãi quần thần. Mà ngày Tết ông Táo hàng năm, phi tần và hoàng tử đều tụ tập cùng nhau, xem như một bữa gia yến.
Huynh muội Quân Hoài Lang năm nay ở lại trong cung, nên cũng cùng dự tiệc.
Yến hội được tổ chức tại Trường Xuân lâu nằm ở phía Tây Bắc hồ Thái Dịch. Trường xuân lâu cao ba tầng, một mặt hướng hồ, phía trên có sân thượng ngắm cảnh. Ngày hè xem sông, vào đông ngắm tuyết, vô cùng phong nhã, gia yến trước nay đều được tổ chức ở đây.
Mắt thấy sắp đến thời gian dự tiệc, Quân Hoài Lang bèn dắt Quân Lệnh Hoan cùng nhau ra cửa. Ngày Tết ông Táo, các phi tần cần hành lễ trước mặt Hoàng Hậu, cho nên Thục phi đã đi trước một canh giờ, không đi một lượt với bọn họ.
Sắp đến cửa cung Minh Loan, Quân Hoài Lang vẫn không quên phái Phất Y đi gọi Tiết Yến.
Ngày này, trang trí trong cung đã được đổi mới hoàn toàn, trừ những đồ vật dùng khi qua giao thừa vẫn chưa được bày ra thì còn lại đều trang hoàng đẹp đẽ. Đây là lần đầu tiên Quân Lệnh Hoan chứng kiến cảnh tượng ăn Tết trong cung, có rất nhiều thứ nàng chưa từng gặp qua.
Thế là, ba người đồng hành trên đường rất náo nhiệt. Quân Lệnh Hoan trước nay nói nhiều, lại nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nên có nhiều chuyện nói. Quân Hoài Lang cũng nghiêm túc nghe, cười đáp lại nàng.
Tiết Yến yên lặng đi ở bên cạnh.
Đến gần cửa Trường Xuân lâu, Quân Hoài Lang bỗng nhiên "A" một tiếng, dừng bước chân.
"Ca ca nhìn cái gì vậy?" Quân Lệnh Hoan vội vàng đuổi theo tầm mắt y, nhìn qua.
Trên mái hiên Trường Xuân lâu có treo một chiếc đèn lưu ly sáng long lanh. Đèn kia cực kỳ tinh xảo, có hình dáng đèn cung đình sáu góc, được điêu khắc khéo léo, trên sáu mặt đều chế tác kiểu hoa văn trúc xanh, xa xa nhìn thấy bóng trúc chập chờn, có vẻ đặc biệt sáng trong tinh tế.
Quân Lệnh Hoan chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt bị thu hút bởi hoa lụa bên cạnh. Còn Quân Hoài Lang thì vẫn dừng mắt ở đó, không tự chủ mà ngắm nhìn vài bận.
Một lát sau, y cười lẩm bẩm: "Quả nhiên vẫn là trong cung có nhiều người tay nghề giỏi."
Nói xong, y thấy Quân Lệnh Hoan an tĩnh chờ bên cạnh, khẽ cười xoa đầu nàng, xoay người nói với Tiết Yến: "Đi thôi."
Khi đi ngang qua vị trí Quân Hoài Lang vừa đứng, Tiết Yến ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua hướng y nhìn lúc nãy.
Một cái đèn rách nát trong suốt, phía trên khắc hoa văn màu xanh lá. Trừ việc có vẻ sáng sủa hơn mấy cái khác, lại không có gì bất đồng.
Nhưng mà, tại sao vừa rồi khi Quân Hoài Lang nhìn về phía cái đèn này thì nó đặc biệt...... đẹp mắt nhỉ?
Đôi mắt kia được ánh đèn chiếu đến sáng bừng, không thể che giấu thưởng thức bên trong.
Tiết Yến lại liếc nhìn cái đèn xấu xí tồi tàn kia một cái.
Chờ khi đến đại sảnh mở tiệc của Trường Xuân lâu, Tiết Duẫn Hoán đã ngồi bên trong. Căn cứ vào số ghế ngồi cùng hàng, hắn vừa lúc ngồi cạnh Tiết Yến, một bên khác là Quân Hoài Lang và Quân Lệnh Hoan.
Ngồi xuống, Tiết Duẫn Hoán thấy Quân Hoài Lang đang cúi đầu nói chuyện với Quân Lệnh Hoan, bèn nghiêng người hỏi Tiết Yến: "Ê, mới vừa các ngươi đứng ở cửa hồi lâu không đi vào là đang nhìn cái gì vậy?"
Tiết Yến ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Từ góc độ này, vừa vặn thấy được một góc của chiếc đèn cung đình kia.
Lưu ly trong veo, ánh lên sắc xanh lợt lạt.
Tiết Yến thu tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Đèn kia khá xinh đẹp."
Tiết Duẫn Hoán ngóng theo, liền thấy một chiếc đèn lưu ly treo ngoài mái hiên, sáng ngời, liếc mắt là thấy được.
"Nghe nói thợ chế tác lưu ly của phụ hoàng thật vất vả mới nung ra được, phụ hoàng đặc biệt treo ở đấy, có thể thấy là thật sự thích." Tiết Duẫn Hoán nói.
Lần này Tiết Yến không nói nữa.
Tiết Duẫn Hoán chờ nửa ngày không nghe hắn đáp lời, có chút kỳ quái, nghiêng mặt nhìn qua.
Vừa rồi Tiết Yến còn yên lành tiếp chuyện với mình, chắc hẳn muốn tán gẫu cùng mình, sao bây giờ lại không lên tiếng rồi?
Vừa quay đầu, hắn đã thấy Tiết Yến điềm nhiên ngồi ở chỗ cũ, không có ý tứ phản ứng lời nói của hắn. Thấy Tiết Duẫn Hoán nhìn qua, Tiết Yến nhấc mắt, đụng vào ánh mắt chất vấn của hắn cũng không hoảng, nhẹ gật đầu, ý bảo bản thân đã nghe thấy.
Tiết Duẫn Hoán: "......."
...... Tên sát tinh này nghĩ mình là ai!
Muốn nói thì nói, không muốn nói thì một câu cũng không cho, thật là kẻ không lễ phép đệ nhất thiên hạ!
——
Không bao lâu sau khi các hoàng tử ổn định chỗ ngồi thì hoàng đế dẫn theo chúng phi tần đến.
Hoàng tử, phi tần hành lễ gặp mặt với hoàng đế; cung yến xem như bắt đầu. Cung yến này mang vài phần tính chất của gia yến, món ăn tinh tế phong phú, cũng không có quá nhiều lễ tiết hạn chế.
Các phi tần và hoàng tử lần lượt kính rượu Hoàng Thượng, nâng ly nói vài lời chúc rượu may mắn. Trôi qua một khoảng thời gian rộn rịp, yến hội cũng đã qua phân nửa.
Chờ xong một vòng rượu kính, mắt Thanh Bình Đế say đến có chút mông lung lờ đờ. Hắn chống mặt bàn nhìn một lát, cười nói: "Trẫm có vài người con, một người so một người càng ưu tú. Những năm qua khi kết thúc năm cũ, trẫm đều kiểm tra công phu của các ngươi, năm nay cũng không ngoại lệ, không thể bỏ quên."
Trong cung yến bình thường, đầu hồ* là trò du hí của con em quý tộc, thắng đoạt giải, thua uống rượu, thưởng phạt chẳng qua là đùa giỡn, chỉ muốn cùng nhau vui chơi náo nhiệt.
*Đầu hồ: ném thẻ (phi tiêu) vào bình rượu, rất được giới thượng lưu ưa chuộng.
Căn cứ vào quy củ của Thanh Bình Đế, ngày Tết ông Táo hằng năm đều phải chơi đầu hồ. Trò chơi này vì vậy cũng trở nên bất đồng, coi như một đợt kiểm tra kết quả học võ của các hoàng tử sau một năm, thắng không đơn giản để lấy được khen thưởng mà còn có thể vẻ vang trước mặt Thanh Bình Đế.
Các vị hoàng tử đó giờ đều tận lực tranh cao thấp ở trò này một hồi.
Quân Hoài Lang nhìn qua Tiết Duẫn Hoán, thì thấy hắn xoa tay hầm hè, dáng vẻ kích động.
...... Y nhưng biết, Tiết Duẫn Hoán không có bao lớn muốn thể hiện, mà chỉ thuần túy thích chơi đầu hồ thôi.
Đầu hồ tuy nói chỉ được con cháu quyền quý dùng giữa lúc yến ẩm vui đùa, trong đó lại rất tinh vi. Nếu nghĩ sâu vào, người chơi đầu hồ không chỉ cần giữ lực cánh tay, còn phải ngắm chuẩn xác, mới có thể khống chế vừa vặn.
Dùng loại phương thức này tại yến hội để kiểm tra hoàng tử, có thể nói là phong nhã lại tinh tế.
Được lệnh, cung nhân nhanh chóng thu xếp một khoảng trống giữa đại sảnh yến hội, bày ra một bình đồng có hai tai.
(Cre: anhsontranduc.wordpress.com)
Mấy vị hoàng tử tuổi tác lớn nhận được hoàng mệnh bèn sôi nổi đứng lên, nói nói cười cười mà đứng vào vị trí ném thẻ. Bên cạnh, các phi tần cũng vừa cười vừa bàn luận, bất quá trong lúc nói cười bâng quơ, không biết đã qua lại bao nhiêu ám chiêu.
Quân Hoài Lang thấy Tiết Yến yên lặng đi ở một bên, không nói chuyện với ai. Các hoàng tử khác tuy đang đùa giỡn, nhưng nếu nhìn kỹ thì đều đã chuẩn bị tốt, ống tay áo được sửa sang đến gọn gàng, tránh ở thời khắc mấu chốt bị kéo chân sau.
Tiết Duẫn Hoán thậm chí có chút kích động, hận không thể vén ống tay áo lên bả vai.
Trái lại, ngay cả áo choàng Tiết Yến cũng không cởi. Áo choàng lông cáo dày nặng, phủ trên người hắn thoạt nhìn ung dung quý phái, nhưng nếu muốn vận động, chung quy vướng víu không ít.
Tứ hoàng tử Tiết Duẫn Hoằng đứng ở bên cạnh, cười như không cười nhìn hắn một cái, cũng không mở miệng nhắc nhở.
Quân Hoài Lang không khỏi có chút lo lắng.
Y biết võ nghệ Tiết Yến cao cường, nhưng đầu hồ chú trọng linh hoạt, ống tay áo và áo choàng hễ mắc vào đâu một cái, đều ảnh hưởng đến thành tích.
Một cái miệng bình nho nhỏ ở xa xa, chỉ cần sai một ly đều sẽ ảnh hưởng kết quả.
Tiết Yến quanh năm ở quan ngoại*, hiển nhiên chưa từng chơi qua trò hề này của công tử trong kinh. Cưỡi ngựa bắn tên lại không giống đầu hồ; có lẽ lần này vì căn bản không hiểu, Tiết Yến mới không có một chút chuẩn bị mà đã ra trận.
*Quan ngoại: chỉ vùng phía đông bắc TQ.
Nhưng Quân Hoài Lang không có cách nào tiến lên nhắc nhở, Tiết Duẫn Hoán đã chạy đến trước mặt thái giám để chọn mũi tên, cũng không chú ý đến.
Quân Hoài Lang đành phải thầm nhủ, chỉ là một trò khoe mẽ vặt vãnh, thắng hay thua đều không có gì quan trọng.
Bên kia, các hoàng tử đã ổn định vị trí, Thanh Bình Đế cười nói: "Vậy bắt đầu đi, mỗi người ba mũi tên, ai đạt thành tích tốt nhất có thể yêu cầu phần thưởng từ trẫm."
Tiết Duẫn Tắc đã sớm chờ không kịp.
Luận về võ nghệ, anh em bọn họ không phân cao thấp, có thắng có thua. Năm nay hắn nếu gặp may, đạt được hạng nhất, nhất định phải xin ý chỉ từ Hoàng Thượng, thăng cấp cho mẫu phi.
Vừa nghĩ, hắn vừa khoanh tay đứng tại chỗ, chờ Đại hoàng tử khởi đầu.
Đại hoàng tử hiện giờ hai mươi, đã vào triều làm quan. Làm quan viên dĩ nhiên khác biệt so với các hoàng tử khác, không chỉ tiếp xúc với Thanh Bình Đế thường xuyên, quan hệ giữa hai người càng giống quân thần hơn một chút.
Cho nên hắn cũng không phô trương, ba mũi tên có một trúng miệng bình, xem như không trên không dưới, lưu lại cơ hội thể hiện cho bọn đệ đệ phía sau.
Thanh Bình Đế có chút vừa lòng mà gật gật đầu.
Đợi hắn lui về một bên, Tiết Duẫn Tắc liền bước lên.
Bản thân hắn luyện tập trong cung rất lâu, lúc này trong lòng đã có dự tính. Hai mũi tên đầu, hắn trực tiếp quăng vào miệng bình (10 điểm), đến mũi tên cuối cùng, hắn chơi liều, ném về phía tai trái của bình.
Nếu ném vào tai bình rượu thì xem như trúng quán nhĩ (xuyên vào tai bình), điểm số đạt được gấp đôi so với trúng vào miệng bình.
Tay hắn có chút run, muốn quyền lợi phải mạo hiểm.
Tên dài bay lên, xuyên qua tai trái bình rượu một cách hiểm hóc.
Trúng! Tiết Duẫn Tắc trong lòng cao hứng, ngẩng đầu nhìn về hướng bàn tiệc của mẫu phi hắn.
Từ trước đến nay huynh đệ bọn họ ném thẻ vào bình rượu, cả ba mũi tên trúng vào miệng bình rất ít. Hắn lần này ghi được một Quán nhĩ, hạng nhất tối nay chắc hẳn không thể là ai khác ngoài hắn.
Từ lần mẫu phi vì việc hắn bị cấm túc mà khóc lóc kể lể một phen với phụ hoàng, tuy cấm túc bị giải trừ, nhưng mẫu phi hắn bị thất sủng đã một đoạn thời gian. Hắn muốn thừa dịp này, làm mẫu phi nở mặt mày, cũng khiến phụ hoàng nhìn bằng con mắt khác, thấy nhiều hơn điểm tốt của mẹ con hai người.
Mẫu phi hắn ngồi trên ghế, mặt giấu không được mừng rỡ, khẽ gật đầu với hắn.
Tiết Duẫn Tắc đứng ở bên sườn, nhường vị trí cho Tiết Duẫn Hoằng.
Tiết Duẫn Hoằng thu hết vào mắt động tác qua lại giữa hai mẹ con kia, trên mặt không biểu lộ nhưng trong lòng cười khinh miệt.
Chỉ có lão nhị đần độn biết ở trong cung khổ luyện sao? Vì giành giải nhất trước mặt phụ hoàng, duy nhất lão lục, loại ngu ngốc chỉ biết cười ngây ngô, là sẽ không vụng trộm bỏ ra công sức.
Tiết Duẫn Hoằng đứng vào vị trí, vẻ mặt bình thản không chút để tâm, cười gật đầu với Tiết Duẫn Tắc.
Như đang khâm phục vừa rồi hắn ném thật tốt.
Tiết Duẫn Tắc tức khắc biểu lộ ra tươi cười đắc ý mà khinh thường, chỉ lo hí hửng việc mình ném trúng mũi tên thứ ba mà không chú ý tới, nét mặt lúc này của hắn đã rơi vào mắt Thanh Bình Đế.
Tiết Duẫn Hoằng thu hồi tầm mắt, cầm mũi tên, thản nhiên bước ra.
Mũi tên đầu tiên, quán nhĩ.
Mũi tên thứ hai, quán nhĩ.
Mũi tên thứ ba, quán nhĩ.
Theo từng mũi tên ném ra, yến hội dần dần an tĩnh, Tiết Duẫn Tắc ở bên cạnh tươi cười cứng ngắc ở trên mặt.
Chưa từng có hoàng tử nào có thể làm ra thành tích xuất sắc như vậy, trong lúc nhất thời, ngay cả Thanh Bình Đế cũng lộ ra biểu cảm mừng rỡ, cao hứng nói: "Võ nghệ của Hoằng nhi đích thực tiến bộ không nhỏ!"
"May mắn thôi ạ." Tiết Duẫn Hoằng hời hợt rút tay về, chậm rãi hành lễ với Thanh Bình Đế, cười nhạt nói.
Hắn biết, phụ hoàng thích đứa con như vậy nhất.
Nói xong, hắn không mảy may hiện ra chút tự đắc nào, chỉ nghiêng thân, nhường vị trí cho Tiết Yến.
Lại nghe Tiết Yến đứng bên cạnh Tiết Duẫn Hoán, nhìn thoáng qua vị trí ném thẻ, hỏi Tiết Duẫn Hoán: "Quy tắc thế nào?"
Thanh âm không lớn, nhưng người chung quanh đều nghe thấy được.
Nhất thời, đám người liếc nhìn nhau, vẻ mặt không đồng nhất.
Cho dù là Tiết Duẫn Hoằng không đổi sắc mặt, nghe được lời này cũng không khỏi dừng một chút. Đáy lòng nổi lên khinh miệt.
Bất quá là tên mọi rợ từ đất Yến. Hắn nghĩ thầm.
________
Zoey: Đã trở lại rồi đây. Xin lỗi vì đã biến mất lâu như vậy:( T sẽ cố gắng 1 tuần /2 chương và hoàn thành bộ này trong năm nay. Cám ơn mọi người đã đọc nhé ♥️