Thôi xong, cụ ra đi thanh thản, trong đầu Thẩm Bạch chỉ quanh quẩn mấy chữ này.
Trên người hắn còn bị sư tôn hạ truy tung thuật, chỉ cần sư tôn muốn thì lúc nào cũng có thể tìm được hắn.
Hiện giờ hắn rời núi nhiều ngày mà vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ có một khả năng, sư tôn nhà mình chưa có xuất quan.
Kỳ quái, Phong Thiên đều đã xuất quan, sao sư tôn lại lâu như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Trong đầu Thẩm Bạch dần hiện lên hai tua màu bạc, tiếp đó là gương mặt như ma kiếm, cực kì diễm lệ.
Lắc đầu, Thẩm Bạch cảm thấy vẫn là nên trốn tránh sư tôn, hắn còn sợ không cẩn thận một cái, tự mình bước lên con đường một đi không trở lại.
'Hệ thống đại nhân, ta cảm thấy thật sự cần ngươi hỗ trợ hủy truy tung thuật.'
【Ta cự tuyệt】
'A, ngươi thế nhưng cự tuyệt ta, trước kia ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi cái đó, ngươi thế nhưng cự tuyệt ta!'
【...】
'Được rồi ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta nguyện ý đáp ứng yêu cầu của ngươi vô điều kiện, nhất định sẽ cẩn trọng hoàn thành cốt truyện, nơm nớp lo sợ đi hoàn thành nhiệm vụ!'
【Dù gì hiện tại còn chưa bị tìm được hay sao? Huống hồ hoàn thành xong cốt truyện 'Thẩm Tiếu Bạch', cốt truyện kế tiếp sẽ thay đổi thân phận, ngươi không cần dùng việc đáp ứng vô điều kiện để trao đổi】
'...'
Thẩm Bạch lập tức có loại cảm giác nói không nên lời.
Loại cảm giác này giống như ngươi thích một nam sinh, đối với y ngàn tốt vạn tốt mà y cũng không cảm kích, kết quả ngươi vừa mới quay người đi, đối phương lập tức đã hối hận, vẻ mặt thâm tình nói 'ta yêu ngươi'.
'Ngươi như này là lòng tốt thức tỉnh?'
Thẩm Bạch chần chờ.
【Mục đích cuối cùng của ngươi là hoàn thành cốt truyện, mà mục đích của ta, cũng là hoàn thành nhiệm vụ】
'Loại thay đổi kịch bản này, lòng ta có chút chịu không nổi!'
【Ah】
Thẩm Bạch hít sâu một hơi, truy tung thuật trên người hắn là một tai họa ngầm, sư tôn không có khả năng không nhận ra hắn, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, trước khi sư tôn xuất quan, hắn phải thục mạng hoàn thành cốt truyện 'Thẩm Tiếu Bạch', đến lúc đó có thân phận mới sẽ tiện hơn rất nhiều.
Đặc biệt là Phong Thiên đang hiểu lầm hắn, Thẩm Bạch nắm không chuẩn tâm tư của Phong Thiên, đại khái là chỉ biết Phong Thiên đã hiểu nhầm cái gì đó.
Chỉ cần hiểu lầm này không tồn tại, hẳn là sẽ không có chấp nhất đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bạch quay đầu dùng khuỷu tay chạm chạm Mặc Hiên bên cạnh, đè thấp giọng nói.
“Hiên Hiên, mục đích ngươi tới Ngộ Thiên bí cảnh là gì vậy?”
“Ngươi muốn biết?”
Mặc Hiên liếc Thẩm Bạch một cái, hỏi lại.
Thẩm Bạch ngượng ngùng cười nói, “Dù sao cũng không phải việc giống trên Nghênh Phong sơn.”
Mặc Hiên bước chân dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bạch không tính là tốt.
Thẩm Bạch chà sát đôi tay.
“Vô luận ngươi làm gì, hoặc là muốn làm gì, ta đều sẽ vô điều kiện đứng về phía ngươi, tâm ý của ta đối với ngươi, vĩnh viễn không thay đổi!”
“Ngược lại, ta càng tò mò mục đích của ngươi, rốt cuộc là cái gì?” Mặc Hiên hỏi lại.
Thẩm Bạch ngượng ngùng cười cười.
“Đáng ghét, mọi người đều nói ta muốn cùng ngươi đoạn tụ ó.”
Mặc Hiên:...
Mặc Hiên lại gần vài bước, khóe miệng như cũ vẫn là ý cười ôn nhu, y vươn tay, giúp Thẩm Bạch sửa tóc mái, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không giết ngươi, nhưng nếu như ngươi có tâm tư khác...”
Ha hả ngươi cái đồ quỷ sứ, nam nhân đều là đại móng heo!
Thẩm Bạch quay mặt đi, ánh mắt không ngừng đảo xung quanh.
Hắn không thể ở mãi bên người Thẩm Bạch, hắn tới Ngộ Thiên bí cảnh là vì cốt truyện, hơn nữa Phong Thiên cũng đã giống như trong cốt truyện, hắn sẽ đi tìm Phong Thiên, sau đó làm những gì cần phải làm, việc của nhân vật này hắn đều cần phải hoàn thành.
“Hiên Hiên, ta đi ra kia một lát.”
Mặc Hiên ánh mắt hồ nghi, Thẩm Bạch ngượng ngùng chớp mắt, “Uống nhiều nước quá, cần xả.”
Mặc Hiên nhìn Thẩm Bạch, Thẩm Bạch chạy nhanh lắc mình đứng sau bụi cây, vừa định cởi quần, Mặc Hiên liền đi tới.
Thẩm Bạch:...
“Hiên Hiên ngươi nhìn ta làm ta tiểu không ra.”
“Cổ độc trên người ngươi ba giờ sau sẽ phát tác.” Mặc Hiên nhẹ giọng nói.
Thẩm Bạch thân thể cứng đờ.
“Sau khi phát tác, nửa giờ trong người ngươi sẽ nóng lạnh luân phiên, lại thêm nửa giờ, sẽ đau đớn muốn chết, một nửa giờ nữa mà không giải được thì toàn thân sẽ thối rữa rồi chết.”
Thẩm Bạch:...
Thật tàn nhẫn!
Mặc Hiên cúi đầu, sửa tay áo, “Ngộ Thiên bí cảnh nói lớn không lớn, đi xa, ta tìm không thấy người thì không thể trách ta rồi.”
“Hiên Hiên ngươi...”
Nguyên lai ngươi đã sớm biết ta tới Ngộ Thiên bí cảnh còn có mục đích khác nên cố tình nói cho ta thời gian sao.
Thẩm Bạch nước mắt lưng tròng, vừa định mở miệng, Mặc Hiên đã tiếp tục nói.
“Yên tâm, tuy rằng ngươi sẽ bị chết thống khổ một chút, nhưng ta sẽ trân quý hồn phách của ngươi.”
Thẩm Bạch:...
“Hiên Hiên, ta nói rồi, yêu, vĩnh viễn sẽ không vì tử vong mà kết thúc!”
Nói xong, Thẩm Bạch đem quần kéo lên, quay đầu liền chạy, hiếm khi Mặc Hiện nguyện ý cấp hắn một con ngựa, này mẹ nó đứa nào không tranh thủ đứa đấy là heo!
Mặc Hiên đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Thẩm Bạch rời đi trong hoang mang rối loạn.
Nghênh Phong sơn cũng vậy, Ngộ Thiên bí cảnh cũng thế, hình như y chỉ cần gặp người này, người nọ vĩnh viễn đều là một thân chật vật, luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, có khi ngươi sẽ muốn giết hắn, có khi lại không đành lòng, ah, thú vị.
“Yêu, vĩnh viễn sẽ không bởi vì tử vong mà kết thúc?”
Mặc Hiên thấp giọng lẩm bẩm, sau đó khóe miệng gợi lên, thật là làm người...
Làm người muốn lột da, đào tim, xem người nọ cùng những người khác rốt cuộc có cái gì bất đồng.
- ----------------------------------------------------------------
@MBA10v3y0u: Cảm ơn vì đã đọc ο(=•ω<=)ρ⌒☆