Phải biết rằng, trước mặt anh chính là đại soái Hạ Tư Không của quân khu Giang Nam đó!
Dựa vào địa vị và quyền lực của Hạ Tư Không, muốn nhờ ai làm gì đó chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Nhưng Phương Vỹ Huyền không chỉ đòi thù lao, hơn nữa còn đòi thù lao cực cao.
Nếu như chọc giận Hạ Tư Không… Có thể sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Cơ Hiểu Nguyệt lo lắng quan sát nét mặt Hạ Tư Không, chuẩn bị đứng lên hoà giải bất cứ lúc nào.
Mà Phương Vỹ Huyền thì lại vắt chéo chân ngồi ở trên sô pha, cầm chén trà uống hai hớp, không hề có gánh nặng tâm lý.
Mời người ta giúp đỡ, trả tiền thù lao chính là chuyện bình thường.
Hơn nữa, cũng là vì Phương Vỹ Huyền nhìn trúng thân phận của Hạ Tư Không nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Đổi lại những người khác, cho dù Phương Vỹ Huyền yêu cầu bảy mươi viên nội đan của yêu thú, thì họ cũng không có cách tìm ra nhiều nội đan của yêu thú như vậy.
Nhưng Hạ Tư Không không giống vậy, ông ta là đại soái, tất nhiên ông ta có rất nhiều cách thu thập nội đan của yêu thú.
Hạ Tư Không chau mày, im lặng suy nghĩ.
Nhưng rất nhanh, chân mày ông ta đã giãn ra.
Trước vinh dự của quân khu, nội đan của yêu thú vốn chẳng đáng giá nhắc tới.
“Không thành vấn đề, chỉ cần đại sư Phương có thể bảo đảm quân khu chúng tôi đạt được ba thứ tự đầu trong cuộc thi, tôi nhất định sẽ trả cho cậu thù lao không ít hơn bảy mươi viên nội đan của yêu thú.” Hạ Tư Không cười nói.
“Được.” Phương Vỹ Huyền gật đầu, ngay sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, nói: “Đúng rồi, tôi đại diện quân khu của ông tham gia thi đấu, sẽ không dùng tên của mình, đến lúc đó tôi sẽ dùng một thân phận mới, sẽ không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.” Hạ Tư Không gật đầu, trả lời.
…
Phía Bắc Giang Nam, khu biệt thự trên đỉnh núi.
Trước cửa chính nhà họ Kim, dưới hai ngọn đèn đường cạnh cửa, xuất hiện hai cái bóng.
Trong đó có một cái bóng hình người dài lê thê, một cái còn lại lại có hình thù vô cùng dữ tợn.
“Phương Vỹ Huyền… Cậu sẽ không ngờ tôi quay về nhanh như vậy đúng chứ?” Ô Hạc Đức nhìn nhà họ Kim đèn đuốc sáng trưng trước mặt, ông ta nở nụ cười dữ tợn.
Cạnh chân ông ta là một con quái vật Sinh Linh Đại Để.
Lúc này, phía trong cửa chính nhà họ Kim, có hai gã vệ sĩ tuần tra chú ý thấy trước cửa có bóng người, hỏi to: “Ai vậy? Tìm ai?”
Ô Hạc Đức không trả lời.
Hai gã vệ sĩ liếc nhau, đi ra trước cửa xem thử.
Lúc này, trong cổ họng con quái vật đứng bên cạnh Ô Hạc Đức phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Đói bụng? Đừng nóng, hôm nay tất cả mọi người ở đây sẽ là đồ ăn của mày!” Ánh mắt Ô Hạc Đức toát ra vẻ tàn nhẫn, nói.
Hai gã vệ sĩ đi đến trước mặt Ô Hạc Đức, đang định tra hỏi.
Thì ngay lúc này, bọn họ chú ý tới con quái vật đứng bên cạnh Ô Hạc Đức.
“Á…”
Hai gã vệ sĩ lập tức sợ đến tái mặt tái mày, hét lên đầy chói tai, quay người muốn bỏ chạy.
“Hai người này là đồ ăn của mày, ăn đi.” Ô Hạc Đức nhếch miệng cười nói.
Ông ta vừa nói xong, quái vật bên cạnh đã xông lên trước, hai ba bước đã đuổi kịp hai gã vệ sĩ kia.
Nó xòe hai cái móng vuốt chụp lên đầu hai gã vệ sĩ.
“Bịch!”
Đầu của hai gã vệ sĩ giống như trái dưa hấu, lập tức nổ tan, màu đỏ và màu trắng văng tung tóe.
Con quái vật nắm cơ thể của một tên vệ sĩ nhét vào trong miệng, nhai hai cái đã nuốt cả người anh ta xuống, sau đó lại nhét một tên vệ sĩ khác vào trong miệng.
“Răng rắc, răng rắc…”
Trong miệng nó vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn khiến người khác nghe mà sởn tóc gáy.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiếng hét chói tai của hai gã vệ sĩ đã khiến cho mọi người có mặt trong phòng chú ý, một người đàn ông trung niên bước ra.
Đúng lúc người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng trong miệng quái vật ngậm tên vệ sĩ, sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi chạy nhanh vào trong phòng.
“Có quái vật! Bên ngoài có một con quái vật!” Người đàn ông vừa chạy vừa la lớn.
Cả nhà họ Kim đều bị giọng nói của ông ta ảnh hưởng.
Lúc này người nhà họ Kim đang ngồi ăn tối trong phòng ăn, nghe thấy tiếng kêu của ông ta, sắc mặt thay đổi.
Người đứng đầu dòng họ là Kim Minh Quý đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông sợ đến tái mét mặt mày, hỏi: “Quái vật gì, ông đang nói gì vậy?”
“Bên, bên ngoài bên ngoài có một con…” Người đàn ông đã quá hoảng sợ, sau khi thở hổn hển vài cái đã ngã lăn xuống đất ngất xỉu.
Tất cả mọi người trong nhà họ Kim đều bị cảnh tượng bất thình lình này dọa ngây ra.
“Bịch, bịch, bịch…” .
||||| Truyện đề cử: Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em |||||
Đúng lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Nét mặt mọi người đều thay đổi, nhìn chằm chằm ra gian ngoài.
Dần dần, có một bóng người xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Nhìn thấy người này, mặt mày Kim Minh Quý đã biến sắc!
Không ngờ lại là Ô Hạc Đức!
Ngày đó, sau khi Phương Vỹ Huyền rời đi, ông ta vốn định đưa Ô Hạc Đức đến hiệp hội võ đạo Giang Nam, nhốt Ô Hạc Đức vào trong thiên lao.
Nhưng sau đó Ô Hạc Đức lại giả vờ đi WC để bỏ trốn.
Kim Minh Quý cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Ô Hạc Đức, nhưng không ngờ chưa được mấy ngày Ô Hạc Đức đã quay lại!
“Đang ăn cơm à, ông chủ Kim?” Ô Hạc Đức nở nụ cười châm chọc, lên tiếng hỏi.
“Ông muốn làm gì?” Kim Minh Quý biết người này không có ý tốt, gằn giọng hỏi.
“Bạn của tôi đói bụng, tôi muốn tìm cho nó chút đồ ăn.” Ô Hạc Đức nói.
Nét mặt Kim Minh Quý nặng nề nhìn Ô Hạc Đức, không hiểu ông ta nói vậy là có ý gì.
“Nào, tôi cho các người xem bạn mới của tôi.”
Lúc này, Ô Hạc Đức né người ra.
“Bịch, bịch, bịch…”
Lại vang lên tiếng bước chân.
Rất nhanh, tất cả người nhà họ Kim đã nhìn thấy con quái vật kia.
Trên răng nanh của nó còn dính máu tươi và nội tạng của con người, cả người nó tỏa ra mùi hôi thối và tanh tưởi của máu.
Đầu tiên, mọi người trong nhà họ Kim sửng sốt một lúc, ngay sau đó nét mặt trở nên trắng bệch, hét chói tai!
Thậm chí còn có không ít người sợ đến mức ngồi không nổi, ngã lăn ra mặt đất.
Ngoại trừ trên phim, bọn họ đã thấy con quái vật này ngoài đời bao giờ đâu?
Mặt Kim Minh Quý trắng bệch, nhìn về phía Ô Hạc Đức, hỏi: “Ông, ông muốn làm gì?”
“Đầu tiên, tôi muốn cho bạn của tôi ăn no, sau đó… Tôi muốn gặp Phương Vỹ Huyền.” Trong mắt Ô Hạc Đức ngập tràn thù hận.
“Phương, đại sư Phương…” Mặt Kim Minh Quý không còn chút máu.
“Tôi thấy sau đó ông và cậu ta nói chuyện cũng không tệ, thậm chí ông còn muốn để con gái mình bái cậu ta làm thầy. Tôi nghĩ là ông có thể gọi Phương Vỹ Huyền đến đây được nhỉ?” Ô Hạc Đức híp mắt nói.
“Ô, đại sư Ô… Tôi không thân với đại sư Phương đâu…” Ô Hạc Đức nói lại.1
Ô Hạc Đức cười khẩy, nhìn thoáng qua người nằm dưới nền đất.
Con quái vật này đi về trước vài bước, vươn móng vuốt ra bắt được một thành viên trong nhà họ Kim, nhét vào trong miệng.
Người này thậm chí còn chưa kịp hét lên thảm thiết thì đã bị con quái vật nhét vào trong miệng, chia thành hai nửa.
Máu tươi văng ra, dính lên thức ăn trên bàn.
Thấy cảnh tượng này, những người còn lại trong nhà họ Kim đều liên tục hét lên, thậm chí có không ít người sợ đến mất khống chế, không ngừng la khóc.
Kim Minh Quý mặt cắt không còn chút máu, run run nói: “Đại, đại sư Ô, ngày đó ông cũng ở đây… Hẳn ông cũng biết đại sư Phương vốn không nhận lễ bái sư của con gái tôi, chúng tôi thật sự không thân quen với cậu ta… Là cô Lệ dẫn đại sư Phương đến. Nếu ông, ông muốn tìm đại sư Phương báo thù, tội gì khó xử nhà họ Kim chúng tôi…”
Ô Hạc Đức bật cười vô cùng dữ tợn, nói: “Kim Minh Quý, bây giờ ông còn biết phủi sạch quan hệ? Ngày đó sao không thấy các người ra cầu xin giúp tôi?”
Cả người Kim Minh Quý run lên, không nói thành lời.
“Nếu không phải ông gọi cái tên Phương Vỹ Huyền đáng chết đó qua, ngày đó mặt nạ tôi sẽ không bị đánh vỡ, tôi cũng có thể thu phục oan hồn ngàn năm, tu vi của tôi sẽ không bị phế… Ông cảm thấy, tôi nên tha cho các người sao?” Giọng nói của Ô Hạc Đức trở nên tàn nhẫn.
Nhìn thấy sự điên cuồng và hận thù trong mắt Ô Hạc Đức, hai chân Kim Minh Quý nhũn ra, suýt nữa đã ngã khuỵu xuống mặt đất.
“Gọi Phương Vỹ Huyền tới đây ngay! Nếu không tôi sẽ giết chết cả nhà ông!” Ô Hạc Đức cười khẩy, nói.
Lúc này, quái vật đã nuốt một người trong tộc xuống, mùi tanh tưởi của máu tươi và hôi thối tràn ngập cả căn phòng.
Không ít thành viên trong nhà đã không chịu nổi mà nôn ra.
Kim Minh Quý biết, bây giờ Ô Hạc Đức đã trở nên điên cuồng, nếu không làm theo thì đêm nay nhà họ Kim sẽ xảy ra chuyện lớn!
Kim Minh Quý lập tức xoay người móc di động ra, gọi vào số điện thoại của Lệ Trúc Hiên.
Ông ta không có cách liên lạc với Phương Vỹ Huyền, ông ta chỉ có thể thông báo cho Lệ Trúc Hiên.
Nhưng mà, điện thoại reo ba mươi giây mà không có ai bắt máy.
Mau nghe đi, mau nghe đi mà…
Kim Minh Quý nóng nảy đến mức toát mồ hôi, nhưng mà vẫn không ai nghe máy.
Gọi liên lục ba bốn cuộc, Lệ Trúc Hiên mới nghe điện thoại.
“Ông Kim, có chuyện gì vậy?”
“Cô Lệ, xin cô lập tức đưa đại sư Phương đến nhà họ Kim chúng tôi một chuyến, đại sư Ô… Ô đang muốn tìm Phương Vỹ Huyền…” Giọng nói Kim Minh Quý vô cùng gấp gáp.
“Đại sư Ô… Ô Hạc Đức?” Lệ Trúc Hiên sửng sốt, hỏi lại. Kim Minh Quý gấp đến mức muốn bật khóc.
“Tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu Phương, đầu tiên ông nghĩ cách khống chế Ô Hạc Đức.” Lệ Trúc Hiên nói.
…
Khu chung cư Lệ Giang.
Hôm nay Vương Duyên Tú không bận việc nên về rất sớm, làm cho Phương Vỹ Huyền một bữa tối vô cùng phong phú.
Tay trái Phương Vỹ Huyền cầm đùi gà, trong chén còn có một đống thịt lớn, tất cả đều là do Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà gắp cho anh.
“Vỹ Huyền, gần đây dì ít nấu cơm cho cháu, hôm nay cháu ăn nhiều vào.” Vương Duyên Tú vừa cười vừa nói.
Trong lúc Phương Vỹ Huyền đang vùi đầu ăn cơm, điện thoại trong túi quần lại vang lên.
Phương Vỹ Huyền nhận điện thoại.
“Cậu Phương, đã xảy ra chuyện…” Trong điện thoại phát ra giọng nói nôn nóng của Lệ Trúc Hiên.