Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 124: Chương 124: Đe dọa cô gái nhỏ?




“Keng!”

Sau khi đánh vào ngực trái của Phương Vỹ Huyền, chiếc gai bạc trực tiếp gãy tan!

“Sao có thể như vậy?”

Gã đàn ông mở to hai mắt nhìn Phương Vỹ Huyền được bao bọc trong ánh sáng vàng, sắc mặt trắng bệch.

Gai bạc của gã ta được chế tạo từ Cửu thiên huyền thiết, độ sắc bén đủ để đâm thủng tấm thép dày hơn nửa thước!

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại có thể dùng thân thể đối kháng trực tiếp, gai bạc còn bị đứa gãy!

Phương Vỹ Huyền….. Không phải là người!

“Chẳng thú vị gì cả, còn trông mong mấy người có thể làm tôi bị thương, khiến tôi chảy vài giọt máu, xem ra là không có hy vọng gì rồi.”

Phương Vỹ Huyền mở miệng nói.

Giọng điệu của anh không có lấy chút gợn sóng.

Trong lòng gã đàn ông chấn động mạnh, sắc mặt tái nhợt, nhìn thoáng qua người phụ nữ mặt mũi trắng bệch mất đi cánh tay phải bên cạnh mình, trong mắt hiện lên một vẻ kiên quyết, xoay người chạy mất!

Hiện tại gã ta không rảnh lo cho người khác, có thể sống sót mới là quan trọng nhất!

Gã ta biết bản thân không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền, nếu không chạy trốn, chắc chắn Phương Vỹ Huyền sẽ làm thịt gã ta!

Phương Vỹ Huyền này, không phải là người mà gã ta có thể xúc phạm đến!

Một trăm triệu đôla? Cho dù có là một tỷ đôla thì có sao?

Phương Vỹ Huyền là một tên quái vật! Ai mà giết nổi anh chứ?

Tốc độ chạy trốn của tên đàn ông nhanh như tên lửa, chỉ một thoáng đã chạy xa hơn mười mét.

Sắc mặt người phụ nữ xanh mét, cũng muốn chạy theo!

Nhưng tay phải ả ta có vết thương, mất máu quá nhiều, cũng không chạy nhanh được.

Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền thản nhiên nhìn hai người chạy trốn, bước chân tiến lên một bước, biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, anh xuất hiện ngay trước mặt tên đàn ông đang tháo chạy.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, sắc mặt gã ta biến đổi, lập tức dừng bước chân lại, tay phải thò vào thắt lưng, muốn lấy ra một viên đạn khói.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt, vươn hai nắm đấm, đánh một quyền về phía gã ta.

“Ầm ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất xung quanh đều bị chấn động! Bụi mù nổi lên xung quanh.

Hạ Vi Vãn bị đánh ngã trên mặt đất cách đó không xa.

Bốn bề khôi phục yên tĩnh.

Một lát sau, bụi mù từ từ tan đi.

Trên lối đi bộ xuất hiện một cái hố lớn hơn hai mươi mét.

Gã đàn ông đã biến mất không thấy.

Nơi gã ta đứng ban đầu chỉ còn lại một bãi máu.

Mà ở phía sau cách đó không xa có một bãi máu khác, còn có một số mảnh vụn tay chân còn sót lại…

Cặp sát thủ đứng thứ ba mươi hai trong danh sách, đồng loạt bị giết chết một cách đột ngột!

Hạ Vi Vãn ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt, trong lúc nhất thời rơi vào trạng thái dại ra.

Đây chỉ là một cú của Phương Vỹ Huyền…

Lúc này có một vật thể hình cầu chậm rãi lăn đến trước mặt Hạ Vi Vãn.

Hạ Vi Vãn phục hồi lại tinh thần, cúi đầu chăm chú nhìn vào, nhìn thấy một cặp mắt trợn trắng, vẻ mặt đầy hoảng sợ!

Đúng là đầu của người phụ nữ kia.

“A…”

Tiếng hét chói tai vang vọng khắp con đường.



Xử lý những thi thể đó xong, Phương Vỹ Huyền nhìn Hạ Vi Vãn bị dọa đến ngồi tê liệt trên mặt đất, nói: “Từ lúc ở cổng trường đến giờ cô vẫn luôn đi theo sau tôi, muốn gì đây?”

Trong lòng Hạ Vi Vãn vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền ngoài khiếp sợ ra cũng chỉ còn khiếp sợ.

Dù sao trạng thái lúc chết của đôi nam nữ kia, thật sự quá máu me thê thảm.

Cô ta lớn đến từng này, đến phim ảnh bạo lực còn không dám xem, huống chi là chính mắt nhìn thấy hiện trường máu me be bét này.

“Tôi, tôi, tôi...” Hạ Vi Vãn nhìn Phương Vỹ Huyền, mắt đẹp chỉ có hoảng sợ và bất an, giọng nói run rấy nói không ra lời.

Thấy Hạ Vi Vãn hoảng sợ như thế, Phương Vỹ Huyền biết đây là một cơ hội để cảnh cáo cô ta.

“Nếu cô không muốn rơi vào kết cục giống hai kẻ kia, tốt nhất cô đừng tiếp tục xáp đến trêu chọc tôi. Con người của tôi có một tật xấu, đó chính là cực kỳ thô bạo, rất dễ tức giận, vừa giận sẽ thích giết người.”

Phương Vỹ Huyền ra vẻ lạnh lùng nói.

Hạ Vi Vãn run bắn cả người lên, hai chân mềm nhũn.

Vừa mới chứng kiến khung cảnh vừa rồi, cô ta tuyệt đối không dám nghi ngờ lời nói của Phương Vỹ Huyền.

“Tôi, tôi tuyệt đối sẽ không trêu chọc anh nữa…” Hạ Vi Vãn run giọng nói.

“Tốt nhất là như vậy. Ngoài ra, chuyện vừa rồi cô nhìn thấy cũng không được phép nói ra, trừ khi cô muốn giống hai kẻ kia… …”

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, khóe miệng giơ lên một nụ cười lạnh.

Nhìn nụ cười của Phương Vỹ Huyền, trong giây lát Hạ Vi Vãn cảm thấy anh chính là hóa thân của ma quỷ!

“Tôi, tôi sẽ không nói ra … Anh đừng giết tôi…”

Hốc mắt Hạ Vi Vãn đỏ lên, oa một tiếng khóc lên.

Thấy Hạ Vi Vãn bị dọa khóc, Phương Vỹ Huyền biết mục đích đã đạt được, cảm thấy rất vừa lòng.

Dọa nạt một cô bé trẻ hơn cả mấy ngàn tuổi so với bản thân là hành vi khiến người ta khinh thường, nhưng Phương Vỹ Huyền lại không hề có gánh nặng tâm lý.

Không dùng đến thủ đoạn sấm giật mưa rền, cô gái này sẽ không ngừng gây phiền toái cho anh.

“Khi nào cũng phải dọa Đường Thanh Hiền như vậy mới được, gần đây càng lúc cô ta càng khiến người khác phiền chán.” Phương Vỹ Huyền nghĩ như vậy, xoay người rời đi.

Hạ Vi Vãn ngã ngồi trên mặt đất, nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền rời đi, mắt đẹp ầng ậng nước, trong ánh mắt chỉ có hoảng sợ.



Về đến nhà, Phương Vỹ Huyền đứng ở ban công, nhìn phong cảnh dưới lầu.

Rất rõ ràng, kẻ nặc danh treo thưởng một trăm triệu đôla trên web đen sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền toái.

Hiện tại mới chưa được mấy ngày, Phương Vỹ Huyền liên tiếp gặp sát thủ ám sát.

Gần đây gặp được Liễu Tiên San và đôi nam nữ vừa rồi, còn đều là người Hoa Hạ. Không biết còn có bao nhiêu sát thủ nước ngoài đang ẩn nấp ở thành phố Giang Hải.

Đám sát thủ đó mạnh mẽ một tí cũng thôi đi, đằng này tên sau còn yếu hơn tên trước.

Điều này khiến Phương Vỹ Huyền cảm thấy mất kiên nhẫn, đám sát thủ giống như ruồi bọ, luôn vo ve bên tai anh, đánh một con lại một con tới.

Anh đang nghĩ cách, dùng một lần diệt gọn đám ruồi bọ đó, khiến cho ruồi bọ khác không dám tới gần.

Một lát sau, ánh mắt Phương Vỹ Huyền sáng ngời, nghĩ ra được một cách.

....

Thành phố Giang Hải, một khu chung cư cao cấp.

Một người phụ nữ đang ngâm mình trong bồn tắm, biểu cảm thư thái.

Chính là Liễu Tiên San.

Phương Vỹ Huyền đáng chết kia đánh cho xương cốt cô ta muốn gãy vụn, nằm mất hai ngày, hôm nay mới khôi phục lại được!

Ngày mai, cô ta phải rời khỏi thành phố Giang Hải quỷ quái này! Không bao giờ đặt chân đến lần nữa!

Còn cái gọi là ấn chú mà Phương Vỹ Huyền thêm trên người cô ta, Liễu Tiên San ngẫm nghĩ suốt hai ngày, cũng đã hỏi không ít người, cuối cùng dám chắc Phương Vỹ Huyền chỉ hù dọa cô ta mà thôi!

Cái gọi là thuật ấn chú hồn phách chính xác là một thuật giết người có tồn tại, nhưng đã sớm thất truyền từ hai ngàn năm trước!

Phương Vỹ Huyền chắc chắn không thể nắm giữ thuật pháp như vậy!

Sau khi biết được kết quả này, Liễu Tiên San thở phào nhẹ nhõm. . Truyện Cung Đấu

Một người quan trọng nhất là mạng sống, nếu tính mạng của chính mình mà cũng không được nắm giữ trong tay, cảm giác này thực sự quá đau khổ.

“Lần này trở về cung Sương Hàn, nhất định mình phải để tông chủ ra tay giải quyết tên Phương Vỹ Huyền đáng chết kia, còn thu được một trăm triệu đôla tiền thưởng, nộp lên làm kinh phí cho tông môn!” Liêu Tiên San hung tợn nghĩ.

“Nếu cô muốn hại chết tông chủ của mình thì cứ việc gọi bà ta đến đây.”

Đúng lúc này, trong đầu Liễu Tiên San xuất hiện một giọng nói của người khác.

Sắc mặt Liễu Tiên San biến đổi, lấp tức đứng dậy khỏi bồn tắm, lộ ra thân hình hoàn mỹ của cô ta.

“Ai?”

Liễu Tiên San nhanh chóng chụp lấy một chiếc khăn tắm, bọc lấy thân thể mềm mại, đồng thời la lớn.

“Tôi là Phương Vỹ Huyền, tôi đang dùng hồn lực liên hệ cùng cô, cô không cần phải đi tìm, trong phòng cô cũng chẳng có ai.” Giọng nói của Phương Vỹ Huyền lại vang lên trong đầu Liễu Tiên San một lần nữa.

Nghe câu nói đó, thân mình Liễu Tiên San chấn động, đứng đực mặt ra.

Cô ta nghe được đây đúng là giọng của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền dùng hồn lực giao lưu cùng cô ta?

Như thế chẳng phải chứng minh rằng, ấn chú mà Phương Vỹ Huyền để lại trong cơ thể cô ta là có thật?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Tiên San trắng bệch.

“Tôi có chuyện muốn giao cho cô làm.” Phương Vỹ Huyền nói.

Tâm trí Liễu Tiên San lúc này loạn thành một nùi, không nghe lọt tai lời Phương Vỹ Huyền nói.

“Hình như cô không tin vào ấn chú? Vậy được thôi.” Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.

Giây tiếp theo, Liễu Tiên San hét một tiếng thảm thiết, ngã ngồi trở lại bồn tắm.

Đột nhiên cô ta cảm nhận được sự đau đớn cực hạn, không phải phát ra từ thân thể, mà đau đớn phát ra từ sâu trong linh hồn!

Giống như có một bàn tay xé rách linh hồn của cô ta, khiến cho cô ta đau đến chết đi sống lại!

Liễu Tiên San liên tục kêu thảm thiết, điên cuồng xoay chuyển thân thể trong bồn tắm.

“Đừng mà...”

Vài giây sau, cảm giác đau đớn kia mới biến mất.

Liễu Tiên San mặt không còn chút máu, giãy giụa ngồi dậy.

“Giờ cô có thể nghe tôi nói được chưa?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“…. Cho dù anh muốn tôi làm chuyện gì, tôi, tôi đều đồng ý …”

Liễu Tiên San run giọng nói, cô ta không bao giờ muốn cảm nhận loại đau khổ này một lần nào nữa.

“Nói chuyện với tôi không cần mở miệng, tôi dùng hồn lực giao lưu cùng cô.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Vâng… Tôi đã hiểu.” Liễu Liên San nói ở trong lòng.

“Tôi muốn cô điều tra sát thủ mạnh nhất mới đến thành phố Giang Hải gần đây, thông tin của mỗi người kèm theo vị trí, tôi đều cần phải biết rõ.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Cái này, cái này tôi tra kiểu gì?”

Sắc mặt Liễu Tiên San thay đổi, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.