Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 30: Chương 30: Hai bàn tay trắng!




Giọng của Tưởng Bắc Lâm thanh rất lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.1

Mọi người nhìn theo hướng cô ta chỉ, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang mặc đồng phục.1

Có không ít khách hàng đã sớm chú ý đến sự khác biệt của Phương Vỹ Huyền với tất cả mọi người ở đây.1

Người này là ăn trộm? Cũng có thể lắm!

Nếu không thì không thể nào giải thích, tại sao trong bữa tiệc ở tầng cao nhất lại xuất hiện một học sinh mặc đồng phục cấp ba.

Phương Vỹ Huyền nghe thấy giọng nói của Tưởng Bắc Lâm, xoay người lại.

“Là anh Phương?” Sắc mặt Cơ Hiểu Nguyệt hơi thay đổi, lập tức đi ra phía trước.

Tưởng Bắc Lâm nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt ngập tràn sự châm chọc.

Bị cô cả nhà họ Cơ bắt tận tay, lần này xem anh sẽ chết như thế nào!

Nhà họ Cơ là nhà giàu số một Giang Nam, Phương Vỹ Huyền ăn trộm bị bắt tận tay ngay chỗ này, cho dù là nhà họ Đường cũng không thể nào bảo vệ anh được!

“Anh Phương, anh đã tới rồi.” Cơ Hiểu Nguyệt hơi cúi người, chào hỏi với Phương Vỹ Huyền.

Tính cả hôm gặp phải Bạch Thịnh Phát, Phương Vỹ Huyền đã cứu mạng cô ta hai lần, hơn nữa còn có tính mạng Cơ Chấn Hoành, đã là ba lần.

Có thể nhà họ Cơ khó mà trả hết được nợ ân tình với Phương Vỹ Huyền.

Cho nên với nhà họ Cơ mà nói, Phương Vỹ Huyền là khách quý của khách quý, thân phận địa vị cao hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng hôm nay, thế mà Phương Vỹ Huyền lại bị người khác coi là ăn trộm?

Sắc mặt Cơ Hiểu Nguyệt lập tức sầm xuống.

Những người đứng xung quang đang chờ xem trò vui, nhìn thấy Cơ Hiểu Nguyệt chào hỏi Phương Vỹ Huyền đều ngơ người ra.1

Có chuyện gì vậy?

Cơ Hiểu Nguyệt chính là cô cả nhà họ Cơ, thân phận của cô ta tôn quý đến mức nào chứ?

Bất kỳ người nào trong sảnh tiệc này gặp được Cơ Hiểu Nguyệt đều phải tỏ vẻ cung kính, thế mà Cơ Hiểu Nguyệt lại cúi chào với chàng trau đang mặc đồng phục kia?

Rốt cuộc người này là ai?

Tưởng Kiến Tĩnh đứng phía sau thấy cảnh này, sắc mặt đã thay đổi.

Nhìn thấy thái độ cung kính của Cơ Hiểu Nguyệt với Phương Vỹ Huyền, ông ta đã biết e rằng mình đã làm ra một chuyện rất ngu xuẩn.

Mà lúc này Tưởng Bắc Lâm vẫn còn hơi ngây người, lớn tiếng nhắc: “Cô Cơ, đây là tên ăn trộm…”

Tưởng Kiến Tĩnh muốn che miệng Tưởng Bắc Lâm lại nhưng không kịp, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tiêu đời rồi!

Quả nhiên, Cơ Hiểu Nguyệt nghe thấy giọng của Tưởng Bắc Lâm thì xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên lạnh lẽo.

“Mấy người là ai?”

Tưởng Kiến Tĩnh bước lên trước một bước, cười lấy lòng run rẩy nói: “Cô Cơ, tôi… Tôi là Tưởng Kiến Tĩnh, là trưởng phòng bộ phận tuyên tuyền của tập đoàn Hoàn Bản…”

Tập đoàn Hoàn Bản, chính là công ty dưới trướng tập đoàn nhà họ Cơ.

“Chỉ là một tên trưởng phòng, sao lại có thể nhận được thiệp mời tiệc rượu?” Cơ Hiểu Nguyệt nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

“Là, là…” Tưởng Kiến Tĩnh đã sắp khóc tới nơi.

“Cô Cơ, là tôi đưa thiệp mời cho ông ta… Để ông ta đến đây tham dự tiệc rượu.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt mày tái mét bước ra.

Ông ta chính là bộ trưởng bộ phận tuyên truyền tập đoàn Hoàn Bản, Triệu Đình Quy.

Nói như vậy, mỗi lần nhà họ Cơ tổ chức tiệc mừng đều sẽ phát hai tấm thiệp mới cho cấp cao trong tập đoàn từ cấp bộ trưởng trở lên.

Tưởng Kiến Tĩnh là cấp dưới đắc lực của Triệu Đình Quân. Bởi vậy mỗi lần dư thiệp mời Triệu Đình Quân sẽ đưa cho Tưởng Kiến Tĩnh, để ông ta đến mở rộng tầm mắt.

Nhưng không ngờ rằng đêm nay Tưởng Kiến Tĩnh lại gây ra họa lớn như vậy!

“Bộ trưởng Triệu, ông tự ý đưa thiệp mời cho cấp dưới thì không sao, nhưng ông đã đưa người đến thì phải quản cho tốt! Anh Phương là khách quý của nhà họ Cơ chúng tôi, thế mà bọn họ dám bôi nhọ anh Phương là ăn trộm? Rắp tâm muốn làm gì?” Cơ Hiểu Nguyệt lạnh giọng tra hỏi.

Cả người Tưởng Kiến Tĩnh run lên.

Cuối cùng Tưởng Bắc Lâm và Hứa Ái Ninh đứng bên cạnh đã hiểu chuyện gì xảy ra.1

Tưởng Bắc Lâm mở to đôi mắt, nhìn Phương Vỹ Huyền thờ ơ như không có chuyện gì đứng bên cạnh, vẻ mặt không dám tin.1

Sau anh lại có thể quen Cơ Hiểu Nguyệt? Lại còn được Cơ Hiểu Nguyệt gọi là khách quý?

“Cô, cô Cơ… Lúc trước tôi không biết cậu, cậu Phương là khách quý của cô… Xin cô rộng lượng…” Tưởng Kiến Tĩnh lắp bắp nói.

Khuôn mặt Cơ Hiểu Nguyệt vẫn vô cảm nói: “Lập tức xin lỗi anh Phương ngay!”

Vẻ mặt Tưởng Kiến Tĩnh vui vẻ, cho rằng chuyện này còn có thể sửa đổi, lập tức khom lưng luôn miệng nói với Phương Vỹ Huyền: “Thành thật xin lỗi cậu Phương, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu tha lỗi cho chúng tôi…”

Phương Vỹ Huyền không hề phản ứng, Tưởng Kiến Tĩnh lại kéo Tưởng Bắc Lâm và Hứa Ái Ninh đang đứng sững sờ bên cạnh sang, bắt các cô cùng khom lưng xin lỗi Phương Vỹ Huyền.

Sắc mặt Tưởng Bắc Lâm tái nhợt, cắn răng, không chịu khom lưng.

Muốn cô ta xin lỗi Phương Vỹ Huyền còn làm cô ta khó chịu hơn cả chết!

“Con đang làm gì vậy? Nhanh xin lỗi cậu Phương đi!” Tưởng Kiến Tĩnh giận dữ nói

“Con, con không…” Tưởng Bắc Lâm đang muốn nói chuyện.1

“Chát!”

Tưởng Kiến Tĩnh lập tức tát lên mặt Tưởng Bắc Lâm một cái.

“Lập tức xin lỗi cho cha!” Hai mắt Tưởng Kiến Tĩnh đỏ bừng, trừng mắt với Tưởng Bắc Lâm.

Tưởng Bắc Lâm bụm mặt, nước mắt rơi xuống, nhìn về phía Trịnh Nguyên Phồn: “Anh Trịnh, anh giúp tôi đi, nếu anh giúp tôi, đêm nay rồi đồng ý theo anh…”

Trịnh Nguyên Phồn không ngờ rằng đột nhiên Tưởng Bắc Lâm nói như vậy, mặt biến sắc.

Đây không phải muốn dẫn lửa lên người cậu ta sao?

“Tôi giúp cô ư? Tôi giúp con mẹ cô ấy! Con ả khốn! Cô cho rằng mình có giá lắm sao? Tôi có liên quan gì đến cô? Cô đắc tội với khách quý của cô Cơ thì nhanh xin lỗi người ta đi!” Trịnh Nguyên Phồn cũng không màng hình tượng, chửi ầm lên.

Cậu ta không thể để Cơ Hiểu Nguyệt hiểu lầm cậu ta cùng một giuột với đám Tưởng Kiến Tĩnh được, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Sắc mặt Tưởng Bắc Lâm trắng bệch, cả người run bần bật.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng có một ngày mình sẽ rơi vào cảnh này.

Mất hết cả mặt mũi, tôn nghiêm bị giẫm đạp xuống tận cùng.

“Nhanh xin lỗi cho cha!”

Tưởng Kiến Tĩnh lại đè Tưởng Bắc Lâm xuống, ép cô ta khom lưng xin lỗi Phương Vỹ Huyền.

“Cậu Phương, là chúng tôi xúc phạm cậu, thành thật xin lỗi, mong cậu tha lỗi cho chúng tôi…”

Cả sảnh vang vọng tiếng xin lỗi của ba người Tưởng Kiến Tĩnh.

Trong đám người vây xem, có không ít người tỏ vẻ đồng tình, nhưng càng có nhiều ánh mắt châm biếm và xem trò vui hơn.

Không cùng một tầng lớp mà lại muốn chen chân vào, đó chính là kết cục.

Mà người này, trước mặt bọn họ chỉ là một vai hề mà thôi.

“Được rồi, bỏ qua cho bọn họ đi, ồn ào quá.” Phương Vỹ Huyền luôn im lặng đột nhiên nói.

Cơ Hiểu Nguyệt ra hiệu, Tưởng Kiến Tĩnh lập tức dừng động tác lại.

“Bắt đầu từ lúc này, ông đã chính thức bị tập đoàn Hoàn Bản sa thải, từ mai không cần đi làm nữa.” Cơ Hiểu Nguyệt nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Câu nói này thật sự nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều như đâm vào trái tim Tưởng Kiến Tĩnh!

Ông ta bị sa thải rồi!

Ông ta cần cù chăm chỉ làm việc trong tập đoàn Hoàn Bản mười năm, dựa vào quan hệ mới bò lên chức trưởng phòng này.

Nhưng bây giờ ông ta đã bị sa thải! Nỗ lực gần mười năm của ông ta đã hóa thành bọt biển!

Ông ta còn nợ khoản vay trăm vạn mua nhà mua xe, làm sao có thể trả nổi đây?

Tưởng Kiến Tĩnh chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngất xỉu

“Bộ trưởng Triệu, ông cũng có trách nhiệm, tạm thời cách chức một tháng, trở về tự kiểm điểm lại!” Cơ Hiểu Nguyệt còn nói thêm.

“Đã rõ.” Sắc mặt Triệu Đình Quy xanh mét đáp.

Lúc này ông ta hận không thể bóp chết Tưởng Kiến Tĩnh!

“Đưa bọn họ đi đi.” Cơ Hiểu Nguyệt lại ra lệnh cho vệ sĩ đứng xung quanh đại sảnh, mang ba người Tưởng Kiến Tĩnh đang mất hết hồn vía đi.

Ba người Tưởng Kiến Tĩnh xám xịt đi ra khỏi cửa nhà họ Cơ.

Dọc theo đường đi, ba người không nói chuyện, chỉ luôn im lặng.

Đi ra bên ngoài, nhìn thấy chiếc BMW vay năm mươi vạn để mua, trong lòng Tưởng Kiến Tĩnh lại càng rối bời.

Qua đêm nay, ông ta sẽ không còn gì nữa.

Mà đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này không phải là ai khác, mà là Tưởng Bắc Lâm và Hứa Ái Ninh!1

“Chát!”

Tưởng Kiến Tĩnh lại tát Tưởng Bắc Lâm một cái.

Tưởng Bắc Lâm che má nóng rát, ánh mắt trống rỗng.

“Chú Tưởng, đừng đánh Bắc Lâm nữa, không liên quan gì đến cậu ấy …” Hứa Ái Ninh đứng bên cạnh cản lại.

Tưởng Kiến Tĩnh nhìn Hứa Ái Ninh, hai mắt đỏ bừng.

“Nếu không phải tụi mày nói Phương Vỹ Huyền chỉ là một tên nghèo hèn, nói cậu ta muốn lẻn vào nhà họ Cơ trộm đồ… Đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì! Tụi mày làm hại tao trắng tay rồi! Tao có đánh chết Tưởng Bắc Lâm, cũng không cách nào cứu vớt lại tổn thất ngày hôm nay!” Tưởng Kiến Tĩnh nghẹn ngào nói.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Tưởng Kiến Tĩnh, sắc mặt Hứa Ái Ninh tái nhợt, không dám nói nữa.

“Rầm!”

Tưởng Kiến Tĩnh mở cửa xe, ngồi vào trong xe, dùng sức xoa huyệt Thái Dương.

Ông ta phải nghĩ cách, ông ta cần phải nghĩ cách cứu vãn.

Nhớ lại thái độ cung kính của Cơ Hiểu Nguyệt dành cho Phương Vỹ Huyền, trong mắt Tưởng Kiến Tĩnh lóe lên một tia ánh sáng.

Tất cả mấu chốt đều nằm ở Phương Vỹ Huyền, nếu Phương Vỹ Huyền đồng ý lên tiếng thì sẽ có thể cứu vãn mọi chuyện.

Lúc này Hứa Ái Ninh đang đỡ Tưởng Bắc Lâm ngồi vào bên trong xe.

“Hai đứa nghe kỹ lời cha…” Tưởng Kiến Tĩnh quay đầu nói.

Nhà họ Cơ.

Sau khi ba người Tưởng Kiến Tĩnh bị đuổi đi, tiệc rượu tiếp tục tiến hành.

Có điều nội dung bàn tán trong miệng phần lớn khách mời đều đã chuyển thành Phương Vỹ Huyền.

Rốt cuộc người mặc đồng phục đó là ai?

Vì sao Cơ Hiểu Nguyệt lại cung kính với anh như thế?

Chẳng lẽ anh là con cháu trong dòng họ lớn nào đó? Nhưng anh rất lạ mặt, hơn nữa khí chất trên người anh cũng không giống xuất thân từ những dòng họ lớn.

Cho dù thân phận của anh có là gì, nếu anh có thể làm Cơ Hiểu Nguyệt đối xử cung kính như vậy thì anh chính là đối tượng không thể đắc tội.

“Anh Phương, có lẽ là đại sư Phù đã đánh bài xong đang nghỉ ngơi, bây giờ tôi dẫn anh đến gặp ông ấy.” Cơ Hiểu Nguyệt nói.

“Được.”

Phương Vỹ Huyền đi theo Cơ Hiểu Nguyệt lên lầu, đi theo phía sau anh có thể thưởng thức được dáng người yểu điệu của Cơ Hiểu Nguyệt.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Cơ Hiểu Nguyệt, luôn làm anh nhớ đến người phụ nữ nhiều năm về trước.

Đều sắc nước hương trời, đều phong nhã tài hoa như nhau.

Nhưng khác biệt chính là thiên phú tu luyện của người phụ nữ kia cứ như yêu quái, chỉ tốn chưa đến hai trăm năm đã đột phá lên tới Phân Thần kỳ, trở thành người xuất sắc trong thế hệ trẻ.

Nếu cho người phụ nữ kia thêm năm trăm năm nữa, rất có thể cô ta sẽ phi thăng thành tiên.1

Chỉ tiếc, sau một trận đại chiến của giới môn phái Tu Tiên, vì bảo vệ môn phái mà người phụ nữ kia đã bỏ mình.

Vì để tưởng niệm cô ta, Phương Vỹ Huyền đã lập cho cô ta một bia mộ ở đỉnh núi chân trời.

Có điều đã rất lâu rồi Phương Vỹ Huyền chưa đi tế bái, có lẽ bia mộ kia đã sớm bị mài mòn biến mất.

Trong lúc suy nghĩ, Cơ Hiểu Nguyệt đã dẫn Phương Vỹ Huyền đi vào một phòng trên tầng hai.

Trên chiếc ghế sô pha trong phòng có một ông già mặc áo bào màu tro, Cơ Chấn Hoành đang ngồi bên cạnh trò chuyện với ông ta.

“Anh Phương, vị này chính là đại sư Phù.” Cơ Hiểu Nguyệt giới thiệu với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền gật đầu, ngồi xuống một phía sô pha khác.

Vị đại sư Phù trước mặt anh có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười một, thần thái vừa nhìn trông rất sáng láng. Chẳng qua trong thần thái của ông ta ngập tràn vẻ khinh thường.

“Đại sư Phù, vị này chính là cậu Phương Vỹ Huyền - người muốn mua tin tình báo từ ông.” Cơ Hiểu Nguyệt nói với đại sư Phù.

“Chỉ là một thằng nhóc Thiên Tiên bậc năm, mua tình báo có tác dụng gì?” Vẻ mặt đại sư Phù đầy kiêu căng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.