Phương Vỹ Huyền nhìn Lệ Trúc Hiên một cái rồi xoay người trở về xe của Lý Vũ Kiêu.
“Đi thôi, về nhà.” Phương Vỹ Huyền nói với Lý Vũ Kiêu.
Lý Vũ Kiêu lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Phương Vỹ Huyền giống như nhìn thần tiên.
Anh ta biết, anh ta không hề theo sai đại ca.
Đi theo Phương Vỹ Huyền lăn lộn thì nhất định tiền đồ không thể đo lường!
Đinh Thanh Trúc nhìn Phương Vỹ Huyền, trong đôi mắt xinh đẹp ấy vô cùng rực rỡ.
Cô bây giờ cuối cùng cô ấy cũng đã thừa nhận, cảnh tượng vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cô ấy không phải là mơ, mà là sự thật.
Phương Vỹ Huyền, chính là có thực lực tay không ngăn chặn được xe hàng phóng nhanh như tên!
...
Mãi cho đến khi xe của Phương Vỹ Huyền biến mất trong màn đêm, Lệ Trúc Hiên mới đứng thẳng người dậy, thở phào nhẹ nhỏm một hơi.
Lúc này cô ấy đã đổ mồ hôi lạnh cả người.
Vừa rồi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền, trong lòng cô ấy lạnh lẽo, còn cho rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tính toán thì Phương Vỹ Huyền đã là cường giả cấp bậc này rồi thì đang làm việc mạo hiểm.
Một khi không cẩn thận thì sẽ rơi vào vực sâu thăm thẳm.
Kết quả ngày hôm nay, đã là kết quả tốt nhất.
Ít ra Phương Vỹ Huyền không ra tay với cô ấy, không ra tay với hội Thanh Nham.
Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi...
...
Khoảng chín giờ tối, Phương Vỹ Huyền về đến nhà. Anh ngồi xuống trước bàn làm việc, suy nghĩ một số chuyện.
Những chuyện gần đây khiến cho anh cảm thấy hơi không hợp lý.
Chuyện thứ nhất chính là Tử Viêm Cung, môn phái này hai ngàn năm trăm năm trước đây đã bị anh tiêu diệt, sao còn có người nắm giữ bí pháp của môn phái đó?
Phương Vỹ Huyền khẳng định, lúc đó anh đã phá hủy tất cả những thứ có thể hủy được trong Tử Viêm Cung, nào là Tàng Bảo Cát, Pháp Bảo Lâu, Phòng Luyện Công... không hề bỏ sót chỗ nào!
Thậm chí sơn cốc nơi ở của môn phái Tử Viêm Cung cũng bị Phương Vỹ Huyền làm cho sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn.
Nhưng bí pháp mà đêm đó Hùng Sơn Lang sử dụng, quả thật chính là bí pháp của Tử Viêm Cung.
Chuyện thứ hai, chính là sát thủ gặp được tối hôm nay. Rất dễ nhận thấy đó là truyền nhân của Ngũ Độc Tông, thuật pháp gã ta sử dụng gần như đều có liên quan với Ngũ Độc Tông.
Hơn nữa, lúc tên sát thủ này nhắc đến Ngũ Độc Tông, thậm chí còn dẫn phát sức mạnh lời nguyền, ngay lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Điều này chứng tỏ rằng, Ngũ Độc Tông vốn đã bị diệt môn hai ngàn năm trước, rất có khả năng vẫn còn tồn tại trên đời.
Hai chuyện này có một điểm chung.
Chính là môn phái bị diệt mấy ngàn năm trước, lại trong khoảng thời gian này đột nhiên xuất hiện truyền nhân.
Tại sao lại nói là đột nhiên?
Bởi vì Phương Vỹ Huyền vào thời điểm hơn hai ngàn năm trước, chưa từng gặp bất kỳ truyền nhân nào của môn phái đó.
Dạo gần đây lại liên tiếp xuất hiện hai người.
Hơn nữa tuổi của hai người này cũng không lớn, rất có thể là mười mấy năm gần đây, thậm chí là mấy năm trước, mới tiếp xúc với bí pháp của hai môn phái này.
Chứng tỏ di chỉ của hai môn phái này, hay nói cách khác là di bản và tàn trang bí pháp của môn phái, có thể gần đây mới bị người ta phát hiện ra.
Phương Vỹ Huyền càng nghĩ càng cảm thấy hai chuyện này kỳ lạ, anh cau mày.
“Thời gian tới phải đi Tuyệt Phong một chuyến.”
...
Buổi trưa ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp cùng đi đến nhà ăn của trường.
Lý Vũ Kiêu đã sớm ở cửa nhà ăn đợi hai người họ.
Mặc dù Phương Vỹ Huyền đã nói rõ rằng không thu nhận đàn em, nhưng Lý Vũ Kiêu giống như kẹo cao su sống chết bám chặt bên cạnh.
“Đại ca, hôm qua anh thật sự mạnh mẽ, tối hôm qua tôi càng nghĩ càng kích động, cả đêm không ngủ được, anh còn giỏi hơn siêu nhân trong phim nữa...” Lý Vũ Kiêu đi theo sau Phương Vỹ Huyền, nói chuyện.
Phương Vỹ Huyền không để ý tới anh ta, đi tới trước cửa sổ lấy đồ ăn xếp hàng.
Xếp hàng gần mười phút, Phương Vỹ Huyền lấy đồ ăn xong, muốn tìm một chỗ còn trống để ngồi.
Nhưng vào lúc này, Hạ Vi Vãn ngồi ở bàn cách đó không xa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền.
“Chị, chính là người đó.” Hạ Vi Vãn chỉ vào Phương Vỹ Huyền đang nhìn quanh khắp nơi tìm chỗ trống.
Hạ Tuyết Nhan đang ngồi đối diện Hạ Vi Vãn, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt hơi thay đổi.
Là người kỳ dị này sao?
Ngày đó cô ta với ông nội đang câu cá ở bên bờ sông Lệ Giang thì đột nhiên mặt sông nổi lên một đống cá chết, sau đó Phương Vỹ Huyền từ trong nước ngoi lên, mà quần áo trên người anh không hề ướt chút nào.
Chuyện này làm cô ta cho rằng mình đã gặp ma, liên tiếp hai ngày đều gặp ác mộng.
Nhưng mà Phương Vỹ Huyền lại là học sinh của trường này.
Vậy có nghĩa là... anh không phải là ma!
Cho dù là ma thì cũng là một con ma biến thái!1
Dám bám theo em gái cô ta sao?
Tôi sẽ cho anh biết mặt!
Hạ Tuyết Nhan chần chừ đứng dậy, muốn đi qua đó.
“Chị, chị đừng kích động, chị ở tìm cậu ta gây phiền toái đây sẽ làm cho nhiều người chú ý đó.” Hạ Vi Vãn kéo cô ta lại, nhỏ giọng nói.
Hạ Tuyết Nhan cau mày nói: “Càng nhiều người chú ý không phải càng tốt hơn sao? Để cho con gái trường em cũng nhận rõ được tên biến thái cuồng theo dõi này!”
“Nhưng mà... em không muốn làm cho nhiều người chú ý đến, đợi một lát ít người thì chị đi qua đó cảnh cáo cậu ta một chút là được.” Hạ Vi Vãn nói.
Hạ Tuyết Nhan biết Hạ Vi Vãn da mặt mỏng, nghĩ một lát cũng thôi, chỉ có ánh mắt cô ta cứ luôn nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền, sợ anh chạy trốn.
Mười phút sau, Phương Vỹ Huyền ăn cơm xong, cùng với Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu rời khỏi nhà ăn.
Hạ Tuyết Nhan lập tức đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.
Hạ Vi Vãn đi theo phía sau.
Ba người Phương Vỹ Huyền bọn họ đi đến đường trường học, học sinh ở đây cũng không nhiều.
“Đại ca, bữa cơm tối hôm qua... ăn không thỏa thích gì cả, tối nay tôi mời hai người đến KTV chơi, thế nào?” Lý Vũ Kiêu nói.
“Tôi không đi.” Phương Vỹ Huyền trả lời.
“Không đi KTV, vậy đi quán bar nhé...” Lý Vũ Kiêu lại nói tiếp.
Phương Vỹ Huyền cau mày đang muốn từ chối.
“Phương Vỹ Huyền, cậu đứng lại cho tôi!” Lúc này, phía sau vang lên một giọng nữ.
Phương Vỹ Huyền quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tuyết Nhan tóc ngắn, mặc một bộ đồ thể thao.
Lý Vũ Kiêu ở bên cạnh nhìn thấy Hạ Tuyết Nhan hai mắt lấp lánh.
Lại là một người vô cùng xinh đẹp.
“Cô tìm tôi có việc gì sao?” Phương Vỹ Huyền cũng nhận ra Hạ Tuyết Nhan là cô gái ở bờ sông Lệ Giang hôm đó anh gặp phải, anh hỏi.
Hạ Tuyết Nhan không trả lời câu hỏi này, tiến lên ba bước đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, tức giận nói: “Tên biến thái cuồng theo dõi nhà cậu, cả ngày hôm qua cậu đều theo dõi em gái tôi là có ý gì?”
Theo dõi em gái cô ta?
Phương Vỹ Huyền không hiểu chuyện gì.
Lúc này anh để ý thấy Hạ Vi Vãn đi tới phía sau.
Thì ra hai người này là chị em? Nhìn không giống chút nào.
Chỉ là Phương Vỹ Huyền đã theo dõi Hạ Vi Vãn lúc nào chứ?
“Thật ngại quá, tôi không biết cô đang nói gì, có thể cô tìm sai người rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Cậu còn không thừa nhận? Chính tay em gái tôi chỉ rõ là cậu! Vi Vãn, qua đây!” Hạ Tuyết Nhan kéo Hạ Vi Vãn qua.
Phương Vỹ Huyền không có lòng dạ nói chuyện vớ vẩn với Hạ Tuyết Nhan, cho nên xoay người rời đi.
“Cậu đứng lại cho tôi!” Hạ Tuyết Nhan lập tức vươn tay ra, đè lại bả vai của Phương Vỹ Huyền.
Nhưng khi cô ta dùng sức thì lập tức cảm thấy tay mình trượt một cái, cả người mất đi trọng tâm, té xuống đất.
“Chị, chị không sao chứ?” Hạ Vi Vãn ngay lập tức ngồi xổm xuống, đỡ Hạ Tuyết Nhan dậy.
Gương mặt Hạ Tuyết Nhan đỏ lên, chỉ cảm thấy thật xấu hổ.
Mà ngay lúc này đây, Phương Vỹ Huyền đã đi xa mấy mét.
“Cái tên khốn nạn này! Tôi...” Hạ Tuyết Nhan đứng dậy, lại muốn xông về phía Phương Vỹ Huyền.
Hạ Vi Vãn kéo cô ta lại nói: “Chị, chị đừng kích động, ở đây là trường học, chị gây ảnh hưởng như vậy không hay...”
Hạ Tuyết Nhan thở hổn hển nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền nói: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
“Không sao đâu, em tự có cách để cho cậu ta một bài học. Chị, chị quên em là võ giả Tiên Thiên bậc chín sao?” Nét mặt Hạ Vi Vãn lộ ra vẻ mỉm cười, cô ta nói.1
...
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đã đi ra rất xa.
“Ôi trời, không ngờ chị của Hạ Vi Vãn cũng xinh như vậy... Cặp chị em gái xinh đẹp này, nếu có cơ hội hái được một bông thì cả đời này không còn gì hối tiếc.” Lý Vũ Kiêu cảm thán nói.
“Đừng nghĩ nữa, cậu không có cơ hội đâu.” Lưu mập mạp ở bên cạnh nói.
“Tôi có thể là không có cơ hội, nhưng đại ca chắc chắn có cơ hội. Cậu xem, hai chị em họ đều đến tìm đại ca mà... Có điều đại ca không đổ hai người họ mà thôi.” Lý Vũ Kiêu nói.
“Đó gọi là tìm phiền phức!” Lưu mập mạp chỉnh lại.
“Phải rồi, Phương Vỹ Huyền, sao cậu chọc ghẹo Hạ Vi Vãn với chị cô ta vậy? Mấy người quen nhau à?” Lưu mập mạp nhìn Phương Vỹ Huyền hỏi.
Phương Vỹ Huyền lắc đầu, đang muốn nói thì điện thoại trong túi quần vang lên.
Anh lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy là Tần Lăng Thường gọi tới.
“Phương Vỹ Huyền, bây giờ tôi đang ở cổng trường cậu, tôi có việc muốn nhờ cậu giúp, cậu có rảnh không?” Tần Lăng Thường hỏi.
Phương Vỹ Huyền nghĩ một chút, trả lời: “Rảnh, bây giờ tôi ra ngoài.”
Sau khi ngắt máy, Phương Vỹ Huyền nói một tiếng với Lưu mập mạp rồi lập tức một mình đi ra cổng trường.
Có một chiếc Hummer đang đậu ở con đường trước cổng trường.
Phương Vỹ Huyền đi về phía trước, Tần Lăng Thường mở cửa xe ra để cho anh lên xe.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Tần Lăng Thường mặc một bộ lễ phục màu đen, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, có vẻ như sắp tham dự một nơi quan trọng.
“Tôi muốn mời cậu đi với tôi đến tham gia một hội nghị thượng đỉnh.” Tần Lăng Thường nói.
“Hội nghị thượng đỉnh gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Hội nghị thượng đỉnh võ đạo thế gia Giang Nam.” Tần Lăng Thường trả lời.