Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 161: Chương 161: Núi sâu khủng bố




Nghe thấy tiếng hét chói tai này, Phương Vỹ Huyền quay đầu lại.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì?” Chung Thế Viễn lớn tiếng hỏi, giọng điệu nôn nóng.

Lúc này sương mù đã dày tới mức khiến cho người ta không nhìn rõ được những thứ ngoài một mét.

“Trưởng, trưởng lão Lục… A…” Giọng điệu nói chuyện của Chung Mỹ Ân cũng đang run rẩy, hiển nhiên là sợ hãi tới cùng cực.

Lời còn chưa nói xong, lại thêm một hét chói tai nữa.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền có thể thấy, một bóng người, đang dựa vào trên người Chung Mỹ Ân.

Tập trung nhìn vào, sắc mặt Phương Vỹ Huyền hơi thay đổi.

Vậy mà lại là một cái xác khô!

Một cái xác khô, đang dựa vào trên người Chung Mỹ Ân!

Từ quần áo có thể thấy, cái xác này chính là một trong bốn vị trưởng lão của nhà họ Chung!

“Cô chủ… Đây là… Lão Lục?” Ba vị trưởng lão còn lại cũng chú ý tới cái xác khô dựa vào trên người Chung Mỹ Ân này.

“Mau lấy nó từ trên người tôi ra…” Chung Mỹ Ân run giọng nói.

Một vị trưởng lão lộ vẻ mặt khó coi, duỗi tay một cái, dùng chân khí đẩy cái xác khô này ra.

“Rầm!”

Cái xác khô ngã xuống mặt đất.

Phương Vỹ Huyền đi lên trước, ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát.

Máu thịt đã hoàn toàn khô kiệt, tròng mắt cũng khô quắt lại... Hoàn toàn rõ ràng chính là một cái xác khô.

“Sao lại như vậy? Sao Lão Lục đột nhiên lại…” Ba vị trưởng lão còn lại, nhìn xác khô trên mặt đất, hai mắt đỏ lên, sắc mặt xanh mét.

Bọn họ không thể nào ngờ tới, một người đang còn sống, hơn nữa còn là cường giả đã đạt tới cảnh giới tông sư, lại cứ thế lặng yên không một tiếng động mà biến thành một cái xác khô!

“Làm sao cô phát hiện ra ông ta biến thành một cái xác khô?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Chung Mỹ Ân vẫn còn chưa hoàn hồn, hỏi.

“Trưởng, trưởng lão Lục vẫn luôn đi ở bên cạnh tôi, cách tôi rất gần, cho nên tôi có thể thấy ông ấy… Nhưng vừa rồi ông ấy đột nhiên dừng bước. Tôi rất nghi ngờ, nhìn ông ấy một cái, thì phát hiện ông ấy… Biến thành dáng vẻ như bây giờ này.” Sắc mặt Chung Mỹ Ân trắng bệch, run giọng nói.

Nói cách khác, vị trưởng lão Lục này, đã biến thành một cái xác khô chỉ trong một thời gian cực ngắn.

Điều này thật kỳ lạ.

Phương Vỹ Huyền híp mắt quan sát cái xác khô này, đôi mắt khẽ chớp.

Muốn cho một người đang sống sờ sờ, biến thành một cái xác khô trong chớp mắt, hẳn là phải dùng một thuật pháp nào đó.

Nhưng vừa rồi Phương Vỹ Huyền chỉ đi ở phía trước cách đó không xa, vậy mà lại không hề phát hiện.

“Làm được như thế nào vậy?” Phương Vỹ Huyền tự hỏi.

Nhưng anh cũng không suy nghĩ lâu, đã đứng dậy, nói với anh em nhà họ Chung: “Tiếp tục đi về phía trước đi.”

Lúc này hai anh em nhà họ Chung, đã cực kỳ hoảng sợ.

Vừa mới đi vào núi Bạch Xuyên không bao lâu, đã mất đi một vị trưởng lão, còn là bằng một cách đáng sợ như thế.

“Phương, đại sư Phương, cuối cùng ở đây có gì vậy?” Chung Thế Viễn nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, hỏi.

Phương Vỹ Huyền hơi lắc đầu, nói: “Còn chưa rõ, tiếp tục đi về phía trước sẽ biết.”

Nói xong, Phương Vỹ Huyền tiếp tục đi về phía trước.

Hai anh em nhà họ Chung liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của đối phương.

Nhưng nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đi về phía trước, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng đuổi theo.

Vì thế, đoàn người tiếp tục đi sâu vào trong núi Bạch Xuyên.

Phương Vỹ Huyền vừa đi, vừa cảm nhận sự thay đổi của xung quanh.

Bây giờ ít ra anh có thể xác định, núi Bạch Xuyên này, chắc chắn không phải là một dãy núi bình thường.

Tâm trạng của Chung Thế Viễn rất thấp thỏm, anh ta sợ rằng tiếp tục đi nữa, thì chính anh ta sẽ đột nhiên biến thành một cái xác khô.

Là cậu cả của nhà họ Chung, anh ta rất ít khi phải đối mặt với nguy hiểm như vậy.

“Biết trước như vậy thì đã không vào rồi!” Trong lòng Chung Thế Viễn cực kỳ hối hận.

Bây giờ anh ta, mỗi một bước đi đều nơm nớp lo sợ, sợ tới muốn chết.

“Răng rắc!”

Nhưng vào lúc này, Chung Thế Viễn đột nhiên dẫm phải thứ gì đó, phát ra một tiếng giòn vang.

Sắc mặt Chung Thế Viễn thay đổi, từ từ nhìn xuống, ngay sau đó kêu lên một tiếng thảm thiết, mặt cắt không còn giọt máu.

Anh ta đã dẫm phải một cái đầu lâu!

“Lại làm sao vậy?”

Phía trước truyền tới giọng nói của Phương Vỹ Huyền.

“Tôi, tôi dẫm phải một cái đầu lâu…” Chung Thế Viễn nói.

Phương Vỹ Huyền dừng lại bước chân, nhìn thấy dáng vẻ Chung Thế Viễn bị dọa sợ đến mức bay hết hồn phách, nhíu mày nói: “Chẳng phải chỉ là một cái đầu lâu thôi sao? Đến mức phải sợ hãi như vậy?”

Nghe Phương Vỹ Huyền nói xong, Chung Thế Viễn có chút xấu hổ.

Nói gì thì anh ta cũng là ông chủ tương lai của nhà họ Chung đứng đầu dòng họ võ đạo của Giang Nam, bây giờ dẫm phải một cái đầu lâu, lại hét lên chẳng khác nào đàn bà con gái, biểu hiện quả thật đã nhát gan quá rồi.

Nhưng anh ta vẫn không đè lại được sự sợ hãi trong lòng!

Sau khi trông thấy trưởng lão Lục không có nguyên do mà biến thành một cái xác khô, anh ta lập tức nổi lên lo lắng đề phòng.

“Tiếp tục đi thôi, đừng có chốc chốc lại hét toáng lên nữa.” Phương Vỹ Huyền nói.



Lại đi về phía trước thêm nửa canh giờ, trong lúc đó cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc này sương mù, bắt đầu dần trở nên loãng hơn.

Phương Vỹ Huyền biết, điều này có nghĩa là có thể bọn họ đã đi vào bên trong núi Bạch Xuyên.

Đường núi trở nên càng lúc càng gập ghềnh, không dễ đi.

Mà suốt chặng đường này, trên đường lại gặp được mấy cái xác khô, nhưng cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Vị trưởng thôn kia đã nói lúc trước, đã có rất nhiều võ giả đi vào núi Bạch Xuyên.

Nếu như vị trưởng thôn kia nói không sai, vậy thì đám võ giả này... Có lẽ đã sớm chết hết rồi, không thì sao có thể không nghe thấy chút tiếng động nào được.

Nhưng vào lúc này, Phương Vỹ Huyền đột nhiên cảm nhận được một hơi thở khác thường.

Cực nhỏ mà lại rất mơ hồ, nhưng vẫn bị Phương Vỹ Huyền phát hiện được!

“Lạch cạch!”

Cùng lúc đó, phía sau lại vang lên một tiếng va chạm, giống như có thứ gì ngã xuống đất.

“Trưởng lão Bát!”

“Lão Bát!”

Phía sau truyền tới những tiếng kêu to.

Phương Vỹ Huyền quay người lại, nhìn thấy một bóng người ngã rạp trên mặt đất.

Một vị trưởng lão của nhà họ Chung đi lên trước, lật thân người nằm rạp ở trên mặt đất lại.

Lại là một cái xác khô!

Nhìn thấy cái xác khô này, mặt của Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân đều cắt không còn hột máu.

Sự khủng khiếp không rõ lý do, lại càng đáng sợ hơn!

Vì sao càng đi, lại sẽ đột nhiên biến thành một cái xác khô?

Nhất là hai vị trưởng lão đã chết này, đều là võ giả cảnh giới tông sư, đều là cường giả đứng đầu bảng ở Giang Nam!

Nhưng bọn họ lại bị chết một cách âm thầm lặng lẽ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không hề phát ra.

Đối phương… Cuối cùng là thứ gì vậy?

“Thật sự có lời nguyền, thật sự có lời nguyền!” Chung Thế Viễn nhớ đến lời của trưởng thôn, hai mắt đỏ bừng.

Trên đường đi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, càng đi, không khí lại càng đè nén, hơn nữa dọc đường còn nhìn thấy mấy cái xác khô khác, khiến cho anh ta có chút không chịu đựng nổi.

“Không thể tiếp tục đi về phía trước nữa!” Chung Thế Viễn lẩm bẩm nói.

Phương Vỹ Huyền nhìn xác khô ở trên mặt đất, lại nhìn khắp xung quanh, ánh mắt nghiêm nghị.

Trong chớp mắt lúc vị trưởng lão này biến thành xác khô, anh cảm nhận được một hơi thở.

Hơi thở này, khiến cho anh cảm thấy có chút quen thuộc.

Rất giống với hơi thở phát ra ở trên người vị trưởng thôn đã gặp ở thôn trang hôm nay!

“Chẳng lẽ…”

Phương Vỹ Huyền có chút manh mối, nhưng vẫn chưa thể kết luận.

Bởi trước mắt mà nói, anh vẫn chưa có cách nào xác nhận được nơi phát ra hơi thở này.

Nhưng thật ra những việc này cũng không quan trọng.

Đi vào phía sau núi Bạch Xuyên, chuyện mà Phương Vỹ Huyền để ý duy nhất, chính là linh tuyền.

Anh vẫn luôn đi theo về phía linh khí, càng đi, linh khí càng thêm nồng đượm.

Mà lúc này, anh đã đứng ở một nơi mà độ nồng đậm của linh khí còn không chỉ cao hơn gấp chục lần với thế giới bên ngoài.

Phương Vỹ Huyền biết, có lẽ sẽ rất nhanh tìm được linh tuyền.

Còn phải tiếp tục đi thêm nữa.

Nhưng lúc anh muốn đi về phía trước, lại chú ý tới anh em nhà họ Chung, đều đang đứng bất động.

“Làm sao vậy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Đại sư Phương… Không thể tiếp tục đi về phía trước nữa, nơi này thật sự có lời nguyền! Chúng ta không thể đi sâu vào bên trong nữa! Nếu không cũng sẽ giống với hai vị trưởng lão, biến thành xác khô đấy!” Trong mắt Chung Thế Viễn tràn đầy sợ hãi, nói.

Phương Vỹ Huyền chau mày, nói: “Không tiếp tục đi về phía trước, thì mục đích anh đi vào là gì?”

Ánh mắt Chung Thế Viễn hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Nếu ngay cả tính mạng cũng mất, thì muốn linh tuyền kia làm cái gì chứ?”

“Vậy được thôi, các anh cứ đứng ở đây đi, tôi sẽ đi tiếp.” Phương Vỹ Huyền nói.

Sắc mặt Chung Mỹ Ân thay đổi.

Tuy rằng cô ta cũng sợ hãi, nhưng nếu đã đi vào trong núi Bạch Xuyên, thì nhất định phải tìm được linh tuyền.

Hơn nữa, đứng ở đây thì được cái gì chứ?

Nếu thật sự có lời nguyền, thì đứng ở đây cũng vô dụng, bị chết thì vẫn sẽ phải chết.

Quay đầu lại rời đi?

Phía sau toàn là sương mù, đường đi cũng không thấy rõ, thì rời đi như thế nào được?

Nghĩ đến đây, Chung Mỹ Ân khuyên nhủ: “Anh, nếu đã đi vào rồi… Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi.”

“Không thể đi tiếp nữa, thật sự không thể đi tiếp nữa…” Chung Thế Viễn dường như đã hoàn toàn bần thần, nói.

“Nếu đã sợ như vậy, thì trước đó đừng đi vào làm gì.”

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói tàn nhẫn.

Đây cũng là lần đầu tiên đám người Phương Vỹ Huyền nghe thấy tiếng của người khác từ sau khi đi vào phía sau núi Bạch Xuyên.

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một đám người đi ra từ trong sương mù.

Chính là đội ngũ của Hàn Minh Lý và Trần Diệc Khang.

Vẻ mặt của Hàn Minh Lý và Trần Diệc Khang cực kỳ thản nhiên, cũng không hề sợ hãi giống như Chung Thế Viễn.

Nhìn thấy đám người Hàn Minh Lý, Chung Thế Viễn lại cảm thấy có chút thân thiết, sắc mặt đỡ đi không ít.

Ít ra điều này cũng chứng minh rằng, trong dãy núi Bạch Xuyên này vẫn còn có người sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.