Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 95: Chương 95: Tôi muốn lên thử một lần




Trưởng lão Lục của nhà họ Chung đứng trên đài cao chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ nhàn nhạt.

“Là trưởng lão Lục của nhà họ Chung! Nghe nói người này tuy không phải là trưởng lão có cảnh giới cao nhất trong nhà họ Chung, nhưng lại là người có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhất!” Một người hô lên.

“Mẹ kiếp! Vừa bắt đầu đã là những nhân vật hung ác như nhà họ Chung, thế này thì thi đấu kiểu gì? Còn ai dám lên đài nữa!” Không ít người đại diện thế gia phàn nàn.

“Có ai muốn lên so tài cùng với trưởng lão Lục của nhà họ Chung không?” Trọng tài nhìn khắp xung quanh hỏi.

Xung quanh bàn luận sôi nổi, nhưng mãi mà không có ai dám chấp nhận thách thức.

Chung Thế Viễn đứng tại chỗ nhìn về phía Tần Lăng Thường với ánh mắt kiêu ngạo.

Tần Lăng Thường, tôi muốn cho cô tận mắt nhìn thấy địa vị và thực lực của nhà họ Chung chúng tôi ở Giang Nam cao đến mức nào!

Trưởng lão Lục của nhà họ Chung đứng trên đài cao, dùng ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống mọi người.

“Nhà họ Tào chúng tôi muốn lên so tài!” Rốt cuộc cũng có một giọng nói vang lên.

Người nói là Tào Sinh Nguyễn, anh ta là người đại diện cho nhà họ Tào.

“Chúng tôi cử đến trưởng lão Tào Phú Nhâm của nhà họ Tào!” Tào Sinh Nguyễn lớn tiếng nói.

Một ông cụ tóc bạc sau lưng Tào Sinh Nguyễn tiến lên một bước, giẫm lên thành cầu, dễ dàng nhảy lên đài cao.

Lời thách đấu của nhà họ Tào khiến cho khán giả bên dưới không khỏi xôn xao!

Nhà họ Tào là một trong số ít thế gia võ đạo phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây, có thể nói chỉ đứng sau ba dòng họ Chung, Võ, Lạc.

Trong một lần hội thượng đỉnh của các thế gia võ đạo, nhà họ Tào liên tiếp thắng ba thế gia võ đạo, đến cuối cùng mới thua nhà họ Lạc.

Nhưng lần này, bọn họ dám trực tiếp khiêu chiến dòng họ mạnh nhất trong ba dòng họ là nhà họ Chung!

Có can đảm! Có khí phách!

Nhiều đại diện thế gia nhìn về phía Tào Sinh Nguyễn với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Nhưng cũng có nhiều người giữ quan điểm khác.

“Tôi nghĩ lần này nhà họ Tào đã có một bước tiến quá lớn, dám thách thức cả nhà họ Chung, nếu như thất bại thì sẽ rất mất mặt, cho dù muốn báo thù cũng phải chờ đến ba năm sau…”

“Đúng vậy, nếu như không thắng, vấn đề sẽ càng lớn hơn. Với thành tích trong hội thượng đỉnh vừa rồi, nhà họ Tào đã thu hút không ít sự nương nhờ của các dòng họ bình thường, thu được rất nhiều lợi ích. Nhưng hôm nay vừa bắt đầu đã khiêu chiến nhà họ Chung, lỡ đâu thua, không chỉ đơn giản là mất thể diện, mà quyền lợi của dòng họ cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều…”

“Trước hết cứ xem sao đã, xem như đây là nhà họ Tào thả con săn sắt bắt con cá rô, nếu như thắng, nhà họ Tào sẽ một bước lên mây luôn…”

Phía trên kia, ba người trọng tài đã rời khỏi đài cao, nhường sân lại cho trưởng lão Lục của nhà họ Chung và Tào Phú Nhâm.

Cuộc so tài chính thức bắt đầu!

Sắc mặt Tào Phú Nhâm cứng rắn, một luồng khí thế bộc phát ra khỏi cơ thể, ra tay trước.

Ông ta biết thực lực của trưởng lão Lục nhà họ Chung rất mạnh, cho nên ông ta phải tung chiêu trước để có thể xoay chuyển tình thế về hướng có lợi cho mình.

Tào Phú Nhâm vọt tới trước mặt trưởng lão Lục nhà họ Chung, giận dữ gầm lên một tiếng, tung nắm đấm tay phải ra.

“Tốc độ không tồi, nhưng sức mạnh của cú đấm này quá kém.” Trưởng lão Lục nhà họ Chung lạnh lùng phun ra một câu, đến khi nắm đấm của Tào Phú Nhâm đến gần mới tung ra một quyền.

Cú đấm này của ông ta mở ra trong vô hình nhưng tốc độ lại cực kì nhanh.

“Răng rắc!”

Khi hai nắm đấm chạm vào nhau, Tào Phú Nhâm hét lên một tiếng, cả người văng ra ngoài, máu từ tay phải tuôn ra, có vẻ như xương cốt đã hoàn toàn vỡ vụn.

Trưởng lão Lục của nhà họ Chung cũng không bỏ qua cơ hội này, bóng người chợt lóe lên, xuất hiện phía trên Tào Phú Nhâm, sau đó giẫm lên lồng ngực của ông ta.

“Ầm!”

Tào Phú Nhâm kêu la thảm thiết rồi nặng nề ngã xuống đài cao, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Lúc này, trong miệng Tào Phú Nhâm đầy máu tươi, lồng ngực lõm xuống, mất đi tiếng hít thở.

Như thể đã chết…

Bầu không khí xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ trong một lần đối đầu, Tào Phú Nhâm đã bị đánh bại!

Rốt cuộc sức mạnh của vị trưởng lão Lục nhà họ Chung này đáng sợ đến mức nào chứ?

Trưởng lão Lục của nhà họ Chung nhìn Tào Phú Nhâm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng, nhấc chân khều một cái.

“Tõm!”

Thi thể của Tào Phú Nhâm rơi xuống hồ.

Phía dưới đài lúc này, sắc mặt Tào Sinh Nguyễn tái nhợt như sương tuyết, run rẩy toàn thân.

Tào Phú Nhâm là người có năng lực thực chiến mạnh nhất trong nhà họ Tào của bọn họ, nhưng khi đối mặt với trưởng lão Lục của nhà họ Chung lại có thể dễ dàng bị đánh bại một cách triệt để như vậy, ngay cả mạng cũng không còn!

Quan trọng hơn chính là, sau ngày hôm nay, danh tiếng của nhà họ Tào sẽ giảm xuống ngàn thước!

“Tào, Tào Phú Nhâm đã bị đánh bại, còn ai muốn lên đài nữa không?” Trọng tài lắp bắp hỏi sau khi đã khôi phục tinh thần.

Bốn phía chìm trong im lặng chết chóc, không ai dám nói chuyện.

Bọn họ đều biết nhà họ Chung rất mạnh, lại không nghĩ rằng sẽ mạnh đến mức này!

Trông Tào Phú Nhâm không hề yếu kém, nhưng lại chết thê thảm đến như vậy!

Còn ai dám lên đài? Đây không phải là tự tìm cái chết sao?

Không ít người nhìn về phía nhà họ Võ và nhà họ Lạc, phát hiện sắc mặt người đại diện của cả hai dòng họ cũng nghiêm nghị và sợ hãi không thôi.

Đối với nhà họ Võ và nhà họ Lạc mà nói, bọn họ thà thừa nhận rằng nhà họ Chung là thế gia võ đạo mạnh nhất Giang Nam, còn hơn để cho một người trong dòng họ thuộc cảnh giới tông sư bị phế hoặc giết chết.

Ngay cả nhà họ Võ và nhà họ Lạc cũng không dám khiêu chiến.

Xem ra sau hội thượng đỉnh lần này, nhà họ Chung lại phải mang danh hiệu thế gia võ đạo mạnh nhất Giang Nam rồi.

Mọi người cảm thán trong lòng.

Sau hơn một phút đồng hồ vẫn không có ai mở miệng thách thức.

Vẻ mặt Chung Thế Viễn đầy tự hào, nhìn về phía Tần Lăng Thường thêm lần nữa.

Thấy không? Đây chính là thực lực của nhà họ Chung chúng tôi! Không kém dòng họ ở Kinh Thành của các người chút nào đâu!

“Nếu như không có ai dám ứng chiến, vậy thì chúng tôi sẽ mời trưởng lão Lục của nhà họ Chung bước xuống đài…” Trọng tài nói.

Lúc này Phương Vỹ Huyền ở phía dưới đã có chút đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy trưởng lão Lục của nhà họ Chung không chút do dự giết chết Tào Phú Nhâm, anh cũng không hề kiêng dè.

Trưởng lão Lục của nhà họ Chung có tu vi ở giai đoạn giữa của Trúc Cơ kỳ, nếu như hấp thụ tu vi của ông ta, ít nhất có thể đột phá được hai tầng cảnh giới.

“Tôi…” Phương Vỹ Huyền đang định mở miệng.

“Mặc dù không biết có đúng quy tắc hay không, nhưng tôi muốn phái người của mình lên thử.” Lúc này, Trịnh Thanh Huỳnh ở cách đó không xa nói.

Nhà họ Trịnh muốn lên đài?

Xung quanh lần nữa trở nên sôi nổi.

Sắc mặt Chung Thế Viễn hơi thay đổi, nhìn về phía Trịnh Thanh Huỳnh.

“Thế nào? Không được sao?” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn trọng tài hỏi.

“Ừm… Nhà họ Trịnh được xem là thế gia võ đạo ở Hoài Bắc, có thể là…” Trọng tài khó xử nói.

“Ồ, nếu không được thì bỏ đi. Tôi cũng không định mang nhà họ Trịnh đến đây để khoe mẽ, chỉ là tôi hơi tò mò, không biết vị trưởng lão Lục của nhà họ Chung này có mạnh hơn người mà tôi mang tới hay không.” Trịnh Thanh Huỳnh mỉm cười nói.

Thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt Trịnh Thanh Huỳnh, khuôn mặt Chung Thế Viễn càng trở nên khó coi.

Người này rõ ràng là coi thường nhà họ Chung, thậm chí còn không xem toàn bộ thế gia võ đạo Giang Nam ra gì!

Đã như vậy thì lên đài đi! Hôm nay nhà họ Chung sẽ gây ra tiếng vang thật lớn! Đạp nhà họ Trịnh tới từ Hoài Bắc dưới chân!

“Không sao, tôi đồng ý cho nhà họ Trịnh cử người lên đài.” Chung Thế Viễn lớn tiếng nói.

“Anh…” Sắc mặt Chung Mỹ Ân hơi thay đổi, muốn ngăn cản.

“Đối phương cũng đã giẫm trên đầu chúng ta rồi, chẳng lẽ em còn định nhẫn nhịn sao?” Chung Thế Viễn nói với Chung Mỹ Ân: “Hơn nữa, anh tin vào thực lực của trưởng lão Lục, ông ấy nhất định có thể dễ dàng đánh bại người của nhà họ Trịnh.”

“Nếu như đại diện nhà họ Chung không có ý kiến gì thì nhà họ Trịnh có thể phái người lên đài.” Trọng tài nói với Trịnh Thanh Huỳnh.

“Tam hộ pháp, không thành vấn đề chứ?” Trịnh Thanh Huỳnh nói với ông lão phía sau.

“Cậu chủ, tất nhiên là tôi không có vấn đề gì.” Tam hộ pháp trả lời.

Nói xong, tam hộ pháp của nhà họ Trịnh biến mất ngay tại chỗ.

Xung quanh phát ra tiếng thét khiếp sợ.

Khi nhìn lại một lần nữa, vị tam hộ pháp này đã đứng trên đài cao rồi.

“Cái này, là thân pháp gì thế? Tốc độ nhanh quá rồi đấy?” Có người hô lên.

Phương Vỹ Huyền ở dưới đài nhìn tam hộ pháp của nhà họ Trịnh, hơi híp mắt.

Người này có tu vi ở giai đoạn cuối của Trúc Cơ kỳ, thực lực mạnh hơn trưởng lão Lục của nhà họ Chung không chỉ một bậc.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trưởng lão Lục của nhà họ Chung sẽ bị giết trong nháy mắt.

“Trận đấu bắt đầu!” Trọng tài hô lên.

Trên người tam hộ pháp của nhà họ Trịnh toát ra từng luồng khí thế bén nhọn, vô cùng uy hiếp.

Vẻ mặt trưởng lão Lục nhà họ Chung cứng đờ, không còn ung dung như vừa rồi nữa.

Ông ta biết, đối thủ trước mắt này, sức mạnh chắc chắn không hề thua kém ông ta.

Trưởng lão Lục của nhà họ Chung chợt quát lên, quanh người xuất hiện một luồng chân khí màu trắng nhạt.

Đột nhiên ong ta giơ tay phải lên, tung ra một chưởng!

“Oành!”

Luồng chân khí đánh vào vị trí của tam hộ pháp nhà họ Trịnh.

Bóng người tam hộ pháp nhà họ Trịnh chợt lóe lên rồi biến mất.

Một chưởng này, đánh hụt!

Người đâu rồi?

Ánh mắt của trưởng lão nhà họ Chung không khỏi ngạc nhiên, tập trung sự chú ý tìm kiếm bóng dáng của tam hộ pháp nhà họ Trịnh, cảnh giác cao độ.

“Tôi ở đây.”

Tuy nhiên giây tiếp theo, ông ta nghe được một giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền tới.

“Sao có thể như vậy…” Sắc mặt trưởng lão Lục nhà họ Chung thay đổi lớn, ngẩng đầu lên.

Nhưng lúc này tam hộ pháp nhà họ Trịnh đã đánh tới!

Đòn đánh này vỗ thẳng vào đầu của trưởng lão Lục nhà họ Chung!

“Bốp!”

Giống như đập vỡ một quả dưa hấu, đầu của trưởng lão Lục nhà họ Chung lập tức nổ tung, sắc đỏ và trắng cùng nhau bắn ra tung tóe!

Xung quanh im ắng, tựa như vẫn chưa kịp phản ứng.

Nhưng chỉ chốc lát sau, một loạt tiếng hô hào và cảm thán vang lên!

Trưởng lão Lục nhà họ Chung! Mất mạng trong một chưởng!

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt Chung Thế Viễn co rúm lại, trái tim gần như muốn vỡ tung!

Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng trưởng lão Lục nhà họ Chung sẽ bị đánh bại như thế này!

“Anh…” Sắc mặt Chung Mỹ Ân trắng bệch như tờ giấy, khóe môi run rẩy.

Trên đài cao sặc mùi máu tanh, tỏa ra bốn phía.

Có vài người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được nôn ọe.

Trưởng lão Lục của nhà họ Chung vẫn còn đứng tại chỗ trên đài, nhưng đầu ông ta đã biến mất, vết gãy ở cổ vẫn không ngừng túa máu.

Tam hộ pháp của nhà họ Trịnh đá một cước vào cơ thể cứng ngắc của trưởng lão Lục nhà họ Chung khiến ông ta bay xuống hồ, sau đó nhìn xung quanh, lạnh lùng nói:

“Còn ai muốn lên đài nữa không?”

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn tam hộ pháp của nhà họ Trịnh.

Ngay cả trưởng lão Lục có thực lực mạnh nhất của nhà họ Chung cũng bị giết chết trong một đòn, còn ai dám lên đài nữa chứ?

Người nào lên thì không phải là tự tìm cái chết sao?

“Nếu như các người không dám lên đài một mình có thể có cùng nhau lên, tôi không sợ.” Tam hộ pháp nhà họ Trịnh lại mở miệng nói.

Câu nói này chắc chắn là lời giễu cợt dành cho toàn bộ giới võ đạo ở Giang Nam!

Không ít đại diện của thế gia cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng bọn họ không thể làm gì được, thực lực của họ thật sự kém xa so với nhà họ Trịnh.

Thực lực của giới võ đạo ở Giang Nam vốn được coi là yếu nhất trên toàn Hoa Hạ, hôm nay đụng độ với nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc, vừa khéo chứng minh được điều này.

“Nếu không có người lên đài thì…” Trọng tài đứng bên cạnh giọng điệu cũng chùng xuống không ít.

Xung quanh là sự im lặng chết chóc.

Toàn bộ giới võ đạo Giang Nam đều bị nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc chà đạp! Mất hết mặt mũi!

Trọng tài thở dài, nói: “Tôi tuyên bố, nhà họ Trịnh…”

Đúng lúc này, Phương Vỹ Huyền tiến lên một bước mở miệng nói:

“Tôi muốn đi lên thử một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.