Ngay lúc Phương Vỹ Huyền đưa Tô Diêu Lăng đi thăm vườn rau của anh thì cách đó năm trăm mét, có ba người đàn ông mặc áo dài tím đang đứng trên lưng một gò núi nhỏ.
Ba người này chính là ba gã hộ pháp mà Trịnh Quang Điển cử tới. Địa vị của bọn họ trong nhóm hộ pháp của nhà họ Trịnh lần lượt là nhị, tứ, ngũ.
“Nhị hộ pháp, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất. Chúng ta có thể ra tay rồi.” Ngũ hộ pháp nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền phía xa xa rồi nói.
“Ừ, những nguyên liệu và khẩu quyết mà trận Áp Linh cần mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Vẻ mặt nhị hộ pháp rất nghiêm túc, thấp giọng hỏi.
“Đã đầy đủ rồi, đây chính là bí pháp của nhà họ Trịnh chúng ta mà. Chúng tôi đã luyện tập nhiều lần lắm rồi, không thể làm hỏng được.” Tứ hộ pháp thoải mái nói.
“Tốt lắm, hai người tiến tới theo hai hướng khác nhau đi, bắt đầu bố trí trận Áp Linh.” Nhị hộ pháp nói.
...
“Rau xanh này không phun thuốc trừ sâu đâu, được gieo trồng hoàn toàn từ thiên nhiên nên vô cùng khỏe mạnh. Tôi sẽ hái mấy bó cho cô mang về ăn.” Phương Vỹ Huyền ngồi xổm người xuống bắt đầu hái rau.
Trình độ nhiệt tình của Phương Vỹ Huyền đối với rau xanh khiến Tô Diêu Lăng thấy hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô ấy biết đây mới là Phương Vỹ Huyền mà cô quen.
Tô Diêu Lăng gật đầu mỉm cười nói: “Được, em cũng rất muốn ăn rau mà anh Huyền tự tay gieo trồng.”
“Nghiêm túc mà nói thì bây giờ luống rau này không phải do tôi tự trồng đâu...” Phương Vỹ Huyền còn chưa nói hết câu đã thay đổi vẻ mặt. Anh quay đầu lại nhìn về phía sau.
Tô Diêu Lăng cũng đã nhận ra nguy hiểm. Khí thế trên người cô ấy lập tức trở nên sắc bén.
Ba hơi thở khác thường đang truyền tới từ ba phía.
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, trong tay vẫn đang cầm hai ngọn rau xanh.
“Phản ứng cũng nhạy bén đấy, chẳng qua đã chậm rồi.” Nhị hộ pháp đi ra từ cái cây bên cạnh.
Còn bóng dáng tứ hộ pháp và ngũ hộ pháp thì lại hiện lên theo hai hướng khác nhau.
Phương Vỹ Huyền hơi hơi híp mắt lại.
Ba người này đều cầm một tấm thẻ bài lỡn cỡ bàn tay. Mà trên mỗi tấm thẻ bài đều có dán bùa chú.
Đó là thứ đồ gì vậy?
Phương Vỹ Huyền hơi khó hiểu.
“Phương Vỹ Huyền, chúng tôi theo lệnh của ông chủ đến đây để bắt anh!” Nhị hộ pháp lạnh lùng nói.
“Ông chủ? Ông chủ nhà ai cơ?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
trận Áp Linh đã sắp hình thành, nhị hộ pháp biết Phương Vỹ Huyền đã là cá trong chậu nên không có chút áp lực tâm lý nào.
Gã cười lạnh một tiếng rồi đáp: “Nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc.”
“Ồ, nhà họ Trịnh à? Quả nhiên lúc trước không nên thả cho Trịnh Thanh Huỳnh chạy thoát.” Phương Vỹ Huyền lắc lắc đầu nói.
“Anh đánh cậu chủ nhà chúng tôi bị thương ở hồ Nguyệt Tâm. Món nợ này sau khi anh bị bắt về nhà họ Trịnh sẽ được thanh toán nhanh thôi. Anh không cần phải nóng vội.” Mắt nhị hộ pháp lộ ra ánh sáng lạnh như băng.
“Chẳng phải Trịnh Thanh Huỳnh đã tận mắt chứng kiến tôi đánh bại Cổ Úy Sênh rồi sao? Sao còn phái ba con tôm các người tới đây thế này? Đến ra tay tôi cũng lười.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói.1
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt của ba gã hộ pháp đều thay đổi.
Kẻ này thật sự quá kiêu ngạo!
Ba người bọn họ đều đã ở cảnh giới Tông Sư, thực lực cũng được xếp vào hàng cao thủ trong giới Võ đạo ở Hoài Bắc.
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại dám hoàn toàn không để bọn họ vào mắt ư?
“Phương Vỹ Huyền, anh nghĩ rằng có thể chiến thắng một Võ Tôn đã là lợi hại lắm rồi à? Người khác không biết nhưng chúng tôi đều biết anh cũng chỉ là lợi dụng tu luyện tà thuật thôi!” Tứ hộ pháp hung ác nói.
Tà tu chính là tồn tại bị khinh bỉ trong toàn giới Võ đạo.
Có thể nói rằng trong giới Võ đạo này không hề có không gian cho tà tu sinh tồn!
Sự xuất hiện của một gã tà tu chắc chắn sẽ lọt vào trừng phạt của các Hiệp hội Võ đạo cùng các thế gia Võ đạo lớn.
“Tu luyện tà thuật ư?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.
“Sở dĩ anh có được thực lực mạnh mẽ như vậy là vì anh có thể hấp thu tu vi trong cơ thể người khác! Điều này là từ miệng Cổ Úy Sênh nói với cậu chủ nhà chúng tôi trước khi chết!” Ngũ hộ pháp mở miệng nói.
Nghe thấy lý do của mấy người này, Tô Diêu Lăng vẫn luôn im lặng bên cạnh khẽ cười lạnh.
Đám người này dám nói xấu anh Huyền là tà tu ư?
Bọn họ thật đáng chết!
Một khí thế kinh người bỗng bộc phát ra từ trên người Tô Diêu Lăng.
Khí thế vừa bùng nổ đột ngột này khiến vẻ mặt ba gã hộ pháp ở đây thay đổi.
Hơi thở của Võ Tôn!
Người phụ nữ bên cạnh Phương Vỹ Huyền này là một Võ Tôn!
Tình huống phát sinh bất ngờ này không nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Tại sao bên người Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên xuất hiện một cường giả có cảnh giới Võ Tôn thế này?
Phải biết rằng người có thể bước vào cảnh giới Võ Tôn ở Hoa Hạ chỉ có trên dưới một trăm người mà thôi!
Sau khi khí thế của Tô Diêu Lăng bùng nổ, ba gã hộ pháp giật mình trong lòng, hơi hoảng hốt lo sợ.
Nhưng nhị hộ pháp lại nhớ tới lời mà ông chủ Trịnh Quang Điển đã nói với bọn họ.
Rằng chỉ cần là Võ giả thì không thể không chịu ảnh hưởng của trận Áp Linh.
“Bình tĩnh! Khởi động trận Áp Linh ngay lập tức!” Nhị hộ pháp quát lớn.
Cùng lúc đó, gã bắt đầu niệm khẩu quyết.
Hai gã hộ pháp khác cũng lấy lại tinh thần rồi bắt đầu niệm theo.
Tấm thẻ bài trong tay ba người bỗng sáng lên.
Tô Diêu Lăng đang định ra tay thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi!
Cô ấy cảm nhận được chân khí trong cơ thể mình đang xói mòn với tốc độ kinh người!
Có ba lực hút cực lớn đang hút chân khí trong cơ thể cô ấy ra ngoài!
Ba lực hút này đến từ tấm thẻ bài trong tay ba gã hộ pháp kia.
Vẻ mặt Tô Diêu Lăng tái nhợt đi trong nháy mắt.
Chỉ ngắn ngủi mấy phút mà chân khí trong cơ thể cô ấy đã bị mạnh mẽ rút ra hơn một nửa rồi.
Cô ấy lại không thể nào chống cự nổi lực hút cực lớn đó.
Chân khí bị xói mòn hàng loạt khiến khí thế trên người Tô Diêu Lăng yếu bớt đi rất nhiều.
“Ha ha ha... không hổ danh là trận Áp Linh! Võ Tôn thì sao nào? Chẳng phải cũng bó tay hết cách trước trận Áp Linh cả sao?” Tứ hộ pháp ngửa mặt lên trời cười to.
Vẻ mặt nhị hộ pháp cũng rất ngạc nhiên. Đây cũng là lần đầu tiên gã sử dụng trận Áp Linh, không ngờ uy lực của thứ này lại mạnh mẽ như vậy!
Ba người bọn họ cầm thẻ bài đứng ở ba hướng khác nhau liền hình thành một trận pháp hình tam giác.
Đứng giữa trận pháp là Phương Vỹ Huyền và Tô Diêu Lăng. Chân khí trong cơ thể bọn họ sẽ nhanh chóng xói mòn!
Sau khi mất đi chân khí thì cho dù là Võ Tôn đi chăng nữa, cũng sẽ trở thành con bò chờ bị làm thịt trước mặt ba Tông Sư đang ở trạng thái đỉnh cao như bọn họ mà thôi.
“Nhị hộ pháp, cô gái kia trông thật đẹp... Còn là một Võ Tôn nữa. Nếu chúng ta đưa cô ta... thì sẽ sung sướng bao nhiêu đây nhỉ?” Ngũ hộ pháp nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tái nhợt của Tô Diêu Lăng, sự dâm loạn hiện lên trong mắt.
“Đừng nóng vội, đợi khi nào có thời gian đã. Làm tốt việc chính đi rồi nói sau!” Nhị hộ pháp biết tính nết của ngũ hộ pháp nên tức giận nói.
Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, vẫn cầm hai ngọn rau xanh trong tay, vẻ mặt rất tự nhiên.
“Thuật pháp có thể hút hết chân khí trong cơ thể người khác sao? Cũng tương tự như nguyên lý hoạt động của Phệ Linh quyết nhỉ... Có thể nghiên cứu thêm.” Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này, nhị hộ pháp đã sắp bước đến trước mặt Phương Vỹ Huyền.
“Anh Huyền!” Vẻ mặt Tô Diêu Lăng thay đổi lớn.
Nếu chân khí trong cơ thể võ giả bị rút đi thì tất nhiên thực lực cũng sẽ giảm xuống mấy bậc.
Phương Vỹ Huyền có mạnh mẽ đến mấy thì sau khi mất đi chân khí, anh cũng không thể chống lại được ba gã Tông Sư.
“Mình kiên trì đi trên con đường luyện thể này đúng là không sai mà.” Phương Vỹ Huyền nói: “Trên đời này, ngay cả trận pháp kiềm chế chân khí mà cũng có người nghiên cứu nữa.”
“Nhưng luyện thể thì khác. Dù có nghiên cứu như thế nào thì cũng vô dụng. Bởi thì cực hạn của thân thể chính là không có một kẽ hở nào.”
Những lời này của anh như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang giải thích cho ai đó.
“Bây giờ anh có nói gì thì cũng vô dụng thôi! Về nhà họ Trịnh với chúng tôi một chuyến đi.” Nhị hộ pháo cười lạnh, ngưng tụ chân khí vào tay phải rồi ra tay muốn đánh ngất Phương Vỹ Huyền.
“Tôi nói nhiều vậy rồi mà anh không nghe vào à? Còn dám đi lên nữa chứ?” Phương Vỹ Huyền nhướng mày một cái, giơ chân đạp thẳng lên bụng nhị hộ pháp.
“Phốc!”
Nhị hộ pháp phun ra một miệng toàn máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, đụng gãy mấy cái thân cây rồi mới dừng lại được, ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
Mà tứ hộ pháp và ngũ hộ pháp bên cạnh thì lại chưa kịp phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đi về bên trái vài bước rồi lắc mình tới trước người ngũ hộ pháp.
Nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, vẻ mặt ngũ hộ pháp thay đổi, muốn phòng ngự.
Nhưng nắm đấm của Phương Vỹ Huyền đã sắp nện lên mặt gã rồi.
“Bộp!”
Đầu của ngũ hộ pháp trực tiếp nổ tung, máu thịt trắng trắng đỏ đỏ văng ra tung tóe khắp nơi.
Tứ hộ pháp nhìn thấy cảnh này thì cả người giật nảy một cái rồi mới lấy lại được tinh thần.
Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy?
Chẳng phải trận Áp Linh đã hút hết chân khí của Phương Vỹ Huyền rồi sao? Vì sao Phương Vỹ Huyền vẫn mạnh như vậy?
Ngay cả người phụ nữ có cảnh giới Võ Tôn kia cũng không chống lại nổi trận Áp Linh cơ mà. Sao Phương Vỹ Huyền lại làm được?
Trong lòng tứ hộ pháp chấn động, xoay người muốn chạy trốn.
Ai ngờ gã vừa xoay người lại đã thấy Phương Vỹ Huyền.
“Vừa rồi anh cười lớn nhất đó, tôi nhớ kỹ anh rồi đó.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười.
Ở trong mắt tứ hộ pháp, nụ cười của Phương Vỹ Huyền lúc này chẳng khác gì nụ cười của ác ma!
“Đúng rồi, hình như vừa rồi anh còn nói lời gì khác nữa ấy.”
Sự lạnh lùng hiện lên trong mắt Phương Vỹ Huyền. Anh đá chân phải lên trên.
Một đá nhằm thẳng vào gốc rễ giữa hai chân tứ hộ pháp.
Đòn này khiến cả gốc rễ và xương hông của gã cùng vỡ vụn!
“A...”
Tứ hộ pháp phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cả người bay thẳng lên không trung, cũng phải bay lên đến ba bốn mươi mét rồi mới rơi xuống.
“Ầm!”
Lúc rơi xuống đất lần nữa, tứ hộ pháp đã hoàn toàn ngừng thở.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà ba gã hộ pháp của nhà họ Trịnh đều bỏ mình hết!
Tô Diêu Lăng đứng tại chỗ, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn Phương Vỹ Huyền.
Lúc cô ấy còn bé đã biết rằng Phương Vỹ Huyền rất mạnh.
Bởi vì cô ấy từng tận mắt chứng kiến anh giải quyết sạch sát thủ đã sát hại cả nhà cô ấy.
Từ đó trở đi, ở trong mắt cô, Phương Vỹ Huyền chính là một tồn tại vô địch.
Hơn hai mươi năm trôi qua, tu vi của Tô Diêu Lăng đã được đề cao lên không ít lần.
Cô ấy dần dần nhận ra có lẽ trên thế giới này không hề tồn tại người vô địch nhất.
Nhưng hôm nay được nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ra tay lần nữa, lòng tin này lại quay về trong lòng cô ấy.
Nếu trên thế giới này có người vô địch thì đó chắc chắn là anh Huyền!
Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống nhặt cái thẻ bài trên mặt đất lên.
Đây chính là mắt trận của trận Áp Linh.
“Lợi dụng thẻ bài và phù đệ để làm mắt trận, để người cầm có thể di chuyển tùy lúc, mở rộng hoặc thu hẹp phạm vi trận pháp... Người nghiên cứu ra trận Áp Linh này đúng là không đơn giản.” Phương Vỹ Huyền quan sát phù đệ trên thẻ bài rồi nghĩ thầm.
Sau khi anh nhìn thứ trong tay một chốc rồi mới nhớ tới phía sau vẫn còn Tô Diêu Lăng. Anh bèn nhét thẻ bài vào túi trước rồi xoay người đi tới trước mặt cô ấy.
“Không sao chứ?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Em không sao, nhưng chân khí trong cơ thể bị vơi đi rồi...” Tô Diêu Lăng đáp.
“Ồ, cái này thì dễ thôi.”
Phương Vỹ Huyền cầm tay Tô Diêu Lăng lên, truyền chân khí qua cho cô ấy.
Một dòng nước ấm phát ra từ tay anh, chảy vào tay Tô Diêu Lăng, sau đó chạy khắp toàn thân cô ấy.
Tô Diêu Lăng nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt mình, ánh mắt dần dần trở nên si mê. Cô ấy nhẹ nhàng mở miệng gọi: “Anh Huyền.”
“Ừ?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.
“Em có thể...” Khuôn mặt Tô Diêu Lăng ửng đỏ, giọng nói yếu ớt lí nhí.