Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 101: Chương 101: Tứ chi không phát triển, đầu óc đơn giản




Tìm Phương Vỹ Huyền?

Chàng trai trong phòng học cùng lúc nhìn về Phương Vỹ Huyền, ánh mắt khiếp sợ.

Hạ Vi Vãn vừa mới chuyển qua đây học được vài ngày, vậy mà chủ động đến tìm Phương Vỹ Huyền?

Hơn nữa lúc nói chuyện, trên gương mặt Hạ Vi Vãn ửng đỏ lên, còn có vẻ mặt xấu hổ kia nữa…

Chẳng lẽ…

Nghĩ đến điều này, sự khiếp sợ trong mắt của không ít chàng trai biến thành đố kỵ.

Phương Vỹ Huyền đã thân thiết với Đường Thanh Hiền như vậy, bây giờ chẳng lẽ nữ thần mới đến cũng bị anh hại sao?

Không có thiên lý mà!

Đường Thanh Hiền nhìn thử Hạ Vi Vãn, lại nhìn sang Phương Vỹ Huyền, trong đôi mắt đẹp đẽ kia tràn đầy sự nghi ngờ.

Phương Vỹ Huyền nhìn Hạ Vi Vãn, hơi chau mày lại.

Cô gái này, lại đến gây phiền phức sao?

Hạ Vi Vãn nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, mỉm cười nhẹ, như một bông hoa đang nở rộ vậy, khiến người khác mê mẩn.

Điền Viên Hồ đứng trước mặt cô ta, nhất thời nhìn đến si mê.

Phương Vỹ Huyền đang muốn bước về phía Hạ Vi Vãn, nhưng lại bị Đường Thanh Hiền ngăn lại.

“Cậu … muốn đi đâu?” Đường Thanh Hiền cắn môi hỏi.

“Có người tìm tôi, dĩ nhiên tôi phải ra ngoài gặp rồi.” Phương Vỹ Huyền trả lời, đi đến cửa sau phòng học, đứng trước mặt Hạ Vi Vãn.

“Cô tìm tôi có việc gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi

“Ừ, tôi có chút việc muốn thỉnh giáo, bạn học Phương Vỹ Huyền, cậu có tiện đến sân thượng một lát không?” Trên mặt Hạ Vi Vãn mang nụ cười, nhỏ nhẹ nói.

Sân thượng?

Các chàng trai xung quanh vểnh tai lên nghe lén, trong lòng lại đang gào thét.

Sân thượng là nơi nào cơ chứ?

Là nơi các cặp tình nhân trong trường lên đó thân mật!

Hạ Vi Vãn chủ động mời Phương Vỹ Huyền lên sân thượng, muốn làm gì đã rất rõ ràng rồi?

“Được thôi.” Phương Vỹ Huyền lập tức trả lời.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Hạ Vi Vãn lại cười nhẹ một tiếng, quay người rời đi.

Phương Vỹ Huyền đi đằng sau Hạ Vi Vãn, cùng nhau rời đi.

Mà lúc này, trong phòng học đã nổ tung.

“Bà mẹ nó, Phương Vỹ Huyền quyến rũ được Hạ Vi Vãn từ lúc nào vậy?”

“Hạ Vi Vãn chuyển đến trường còn chưa được một tuần, tốc độ này cũng nhanh quá đó?”

“Rất rõ ràng, Phương Vỹ Huyền là thằng cặn bã! Rõ ràng đã có Đường Thanh Hiền, vậy mà còn…”

Không ít người nhìn sang Đường Thanh Hiền, ánh mắt kỳ lạ.

Đường Thanh Hiền cúi đầu thấp xuống giải đề toán, giả vờ như không nghe thấy lời nói của những người này, nhưng trong lòng cô ta lại hơi khó chịu, tay đang cầm bút dùng lực hết sức.

Bởi vì thời gian còn sớm, trên sân thượng không hề có người khác.

“Nói đi, rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Hạ Vi Vãn nhìn Phương Vỹ Huyền, nụ cười trên mặt tắt dần, ánh mắt đẹp đẽ kia cũng trở nên lạnh lẽo.

“Cậu còn chưa xin lỗi về việc vô lễ vào trưa hôm qua.” Hạ Vi Vãn lạnh lùng nói.

“Cô đang nói, là việc chị cô nói tôi là tên cuồng theo dõi biến thái à?” Phương Vỹ Huyền chau mày lại nói: “Việc này có lẽ phải do các cô xin lỗi mới đúng.”

Khuôn mặt Hạ Vi Vãn rét lạnh, nói: “Cậu theo dõi tôi, khiến chị tôi bị ngã, còn muốn chúng tôi xin lỗi cậu ư?”

“Đầu tiên, tôi chưa bao giờ theo dõi cô. Thứ hai, việc chị cô té ngã cũng không liên quan đến tôi, là do cô ấy mất thăng bằng, đứng không vững.” Phương Vỹ Huyền nói: “Dù sao cũng là các cô bôi nhọ tôi, cần xin lỗi tôi.”

Sắc mặt Hạ Vi Vãn hoàn toàn lạnh đi.

Vốn dĩ cô ta còn muốn cho Phương Vỹ Huyền một cơ hội để xin lỗi, nhưng Phương Vỹ Huyền lại không biết ơn, còn cắn ngược lại một cái.

Vậy thì đừng trách cô ta.

“Đúng là tên vô lại.” Hạ Vi Vãn lạnh lùng nói, đột nhiên ra tay, bắt lấy cánh tay của Phương Vỹ Huyền.

Lại muốn động tay?

Phương Vỹ Huyền hoang mang, nhưng không hề có phản ứng, để cho Hạ Vi Vãn bắt lấy cánh tay, muốn xem thử tiếp theo đây cô ta định làm gì.

Tay Hạ Vi Vãn dùng sức kéo một cái, muốn kéo Phương Vỹ Huyền lên phía trước.

Nhưng cô ta kéo xong, lại phát hiện không kéo Phương Vỹ Huyền nổi.

Hạ Vi Vãn ngây người, cắn chặt răng, dùng hết sức lực, kéo tiếp một lần nữa.

Lần này, cuối cùng cũng kéo được rồi.

Phương Vỹ Huyền chủ động dựa về phía Hạ Vi Vãn.

Đôi mắt đẹp đẽ của Hạ Vi Vãn thoáng qua vẻ đắc ý, đưa chân ra, muốn Phương Vỹ Huyền vấp ngã xuống đất.

Cô ta muốn cho Phương Vỹ Huyền một bài học nhỏ! Để sau này Phương Vỹ Huyền không dám vô lễ như vậy nữa!

Nhưng ngay lúc chân cô ta chạm vào chân của Phương Vỹ Huyền, đột nhiên cô ta cảm nhận được một sức lực to lớn!

Phương Vỹ Huyền bắt lấy tay phải của Hạ Vi Vãn, kéo về phía trước.

“A!”

Hạ Vi Vãn ngạc nhiên la lên một tiếng, cả người bị Phương Vỹ Huyền bắt lấy, mất thăng bằng.

“Bộp!”

Sau đó Hạ Vi Vãn nặng nề ngồi bệt xuống đất, phần mông đau đớn.

“Chị em các cô giống nhau thật, tay chân không phát triển thì thôi đi, đầu óc cũng đơn giản.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, rời khỏi sân thượng.

Nghe thấy lời đánh giá của Phương Vỹ Huyền, Hạ Vi Vãn giận đến nghiến răng, còn định đứng dậy tính sổ với Phương Vỹ Huyền.

Nhưng cô ta vừa thử đứng dậy, cơn đau từ mông truyền đến, trong một lúc sẽ không thể bớt được.

“Phương Vỹ Huyền! Cậu đợi đó cho tôi!” Hạ Vi Vãn tức đến mức sắc mặt trắng bệch.



Phương Vỹ Huyền vừa về phòng học thì nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.

Nhưng anh lại không thèm để ý, quay về chỗ ngồi, gục lên bàn ngủ.

Đường Thanh Hiền nhìn theo Phương Vỹ Huyền đang gục mặt trên bàn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi được gì.



Buổi chiều tan học, Phương Vỹ Huyền vừa bước ra khỏi phòng học, lại thấy được Lỹ Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đang bước đến trước mặt.

Hai người này có thể nói là tiếc vì gặp nhau quá muộn, gần đây chơi với nhau rất tốt.

“Đại ca, tối nay đến KTV nhà tôi mở chơi chút gì đi.” Lý Vũ Kiêu nói.

Phương Vỹ Huyền không hề có hứng thú, nói: “Không đi, tôi phải về nhà ăn cơm.”

“KTV nhà tôi cũng có cơm ăn! Hơn nữa đầu bếp được mời về từ khách sạn lớn lương cao đấy, tài nấu ăn chắc chắn không vấn đề!” Lý Vũ Kiêu vội vàng nói.

“Vậy cơ à… vậy thì tôi đến ngồi một lát.” Thật ra Phương Vỹ Huyền vẫn không có hứng thú gì, nhưng thấy mặt của Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu đầy vẻ mong đợi, anh cũng không nỡ từ chối.

……

Ngồi lên xe, Lý Vũ Kiêu nói: “Đại ca, lần này trừ anh ra, tôi có mời thêm một vài người bạn, còn một số bạn bè trong lớp, nhiều người náo nhiệt mà. Đương nhiên, tôi không mời hai cô gái ở trung tâm mua sắm lần trước đến đâu.”

Hai mươi phút sau, xe ngừng lại trước cửa một KTV có biển hiệu rất lớn.

KTV Hào Tình.

Lý Vũ Kiêu dẫn Phương Vũ Huyền và Lưu mập mạp đi vào KTV, đi thang máy lên thẳng lầu ba, sau đó đi vào một phòng riêng lớn.

Trong phòng riêng trang trí vô cùng xa hoa, không gian rất lớn, ít nhất có thể chứa được năm mươi người.

Lúc này, trong phòng riêng chưa có ai cả.

“Đại ca, KTV nhà tôi không tồi đúng không, trong mười mấy KTV ở gần đây, được xem là đứng thứ nhất rồi.” Lý Vũ Kiêu đắc ý nói.

Dứt lời, Lý Vũ Kiêu lấy một cuốn thực đơn trên bàn, đưa đến tay Phương Vũ Huyền, nói: “Đại ca, trong đây có rất nhiều món ăn để lựa chọn. Nếu anh đói, bây giờ có thể gọi món.”

Phương Vỹ Huyền nhận lấy thực đơn, lật lật, trên đó đúng là có rất nhiều món ăn, tương tự như quán ăn bình thường.

“Tôi muốn một phần mì xào.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Chỉ một phần mì xào thôi sao? Ở đây có rất nhiều món ăn.” Lý Vỹ Kiêu sững sờ.

“Đột nhiên tôi rất muốn ăn mì xào.” Phương Vỹ Huyền trả lời.

“Mập mạp, còn cậu?” Lý Vũ Kiêu nhìn về phía Lưu mập mạp.

“Vậy tôi cũng gọi phần mì xào là được rồi.” Lưu mập mạp trả lời.

“Được.” Lý Vũ Kiêu gọi phục vụ đến, bảo anh ta bưng lên hai dĩa mì xào.

Năm phút sau, nhân viên phục vụ đặt hai dĩa mì xào lên bàn phòng riêng.

Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp cầm đũa lên ăn ngay.

“Đại ca, thế nào, cũng được đấy chứ.” Lý Vũ Kiêu ở bên cạnh hỏi.

“Cũng được.” Phương Vỹ Huyền trả lời.

Vào lúc Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp đang ăn mì xào, của phòng riêng mở ra, rất nhiều thanh niên với mái tóc sặc sỡ từ bên ngoài bước vào.

Đi đầu là một người con trai với mái tóc dựng đứng, trên cổ xăm một con rồng xanh.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp đang ăn mì xào, ánh mắt cả đám người này đều ngạc nhiên.

“Anh Thần, anh đến rồi.” Lý Vũ Kiêu mang theo nụ cười đến tiếp đón.

Đây là người bạn anh ta quen được lúc trước uống rượu ở quán bar, tên Hồng Tịnh Vũ, có một số thế lực ở trên đường, thậm chí còn có chút tiếng tăm ở cả thành phố Giang Hải.

Thấy Hồng Tịnh Vũ cứ mải nhìn Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp, Lý Vũ Kiêu lên tiếng giới thiệu: “Hai người đó tên Phương Vỹ Huyền và Lưu Minh Thời, là anh em ở trường của tôi.”

“Đại ca, người này là anh Vũ, anh ta chính là người bạn mà tôi nói với anh, có một lần tôi uống rượu ở trong quán bar, xảy ra xung đột với người khác, là anh Vũ giải quyết giúp tôi.” Lý Vũ Kiêu lại nói với Phương Vỹ Huyền.

“Đại ca?” Nghe thấy Lý Vũ Kiêu xưng hô với Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Hồng Tịnh Vũ thay đổi.

Lần đó, lý do anh ta giúp Lý Vũ Kiêu ở trong quán bar, chính là vì thấy rượu Lý Vũ kiêu uống đều là rượu có tiếng, biết Lý Vũ Kiêu có tiền.

Anh ta muốn trở thành bạn bè với Lý Vũ Kiêu thông qua lần giúp đỡ này, từ đó thu được lợi ích.

Đối với loại con nhà giàu chưa hiểu rõ sự đời này là dễ lừa gạt nhất.

Thật sự là vậy, hai người quen biết chưa đến hai tháng, Hồng Tịnh Vũ đã thu được không ít lợi ích từ trên người Lý Vũ Kiêu, bao gồm cả chiếc xe moto khủng long bạo chúa đã sửa lại trị giá một trăm ngàn tệ, còn có không ít tiền mặt.

Gần đây, Hồng Tịnh Vũ đang nghĩ cách thu nhận Lý Vũ Kiêu làm đàn em, muốn kiếm một món hời lớn từ anh ta.

Không ngờ là, Lý Vũ Kiêu đã nhận người khác làm đại ca?

Hồng Tịnh Vũ nhìn Phương Vỹ Huyền hỏi: “Tiểu Kiêu, đại ca này của cậu ở đâu ra vậy? Hình như tôi chưa gặp bao giờ thì phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.