Edit: WING
***
Lâm Mệnh nhìn Hùng Đảm và Chu Phụng lại trực tiếp giằng co, một cỗ lực lượng giúp cho hắn giãy dụa đứng lên.
Nhớ tới vừa rồi mình ngay cả ý tứ phản kháng cũng không có, Lâm Mệnh chỉ cảm thấy trên mặt tựa như lửa đốt.
Mà đệ tử nhập môn mới còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, tâm khsi dường như cũng đã trở lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Về phần những lão đệ tử xem náo nhiệt hoặc chuẩn bị cướp tiếp một đợt Huyết Đan, trên mặt tất cả đều hiện vẻ kinh ngạc.
Tuyệt đối không ngờ tới, sự tình lại phát triển đến trình độ này.
Một đệ tử mới nhập môn lại đối chiến với Hùng Đảm?
Hơn nữa còn có thể giao thủ mấy hiệp, nói ra ai dám tin chứ!
Phải biết Hùng Đảm là ai? Đây chính là người sắp Dẫn Khí trở thành đệ tử nội môn.
Đừng nhìn cái tên Hùng Đảm này có vẻ hơi hài hước.
Nhưng Hùng Đảm lúc trước cũng là thiên tài nổi danh, trời sinh huyết khí tràn đầy, trời sinh thần lực, bộ xương tráng kiện hơn người thường.
Tiến vào Tam Cổ môn chưa tới một năm liền Đoán Thể cửu trọng.
Nghe nói còn trực tiếp bị một gã trưởng lão nhìn trúng, chỉ cần Dẫn Khí thành công sẽ được thu làm đệ tử thân truyền.
Chính là bởi vì uy thế như vậy, mới làm cho các lão đệ tử còn lại không dám ra tay cướp Huyết Đan.
Ít nhất phải đợi cho đến khi Hùng Đảm cướp xong mới động thủ.
Nói tới điều này, có lẽ ai đó sẽ nghi ngờ.
Vậy mà Hùng Đảm được một gã trưởng lão nhìn trúng, sao lại thiếu tài nguyên như vậy, thậm chí ngay cả Huyết Đan của đệ tử mới nhập môn cũng cướp.
Kỳ thật cũng là có quan hệ với tư duy bồi dưỡng đệ tử cao tầng của Tam Cổ môn.
Nhiều trưởng lão tin rằng, ngươi có thiên phú này thực sự là một lợi thế, nhưng không phải là tất cả.
Thiên tài ngã xuống, tiểu nhân dựa vào thủ đoạn âm u quật khởi.
Cái này ở bên trong Tam Cổ môn cũng không tính là chuyện gì mới mẻ, cho nên có thiên phú cũng không đại biểu hết thảy.
Vì vậy, những trưởng lão này sẽ chú ý nhiều nhất đến ngươi, nhưng không thực sự sẽ không làm ra bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Nếu ngươi có thể Dẫn Khí thành công, mọi thứ đều dễ nói chuyện, chứng minh rằng ngươi có giá trị bồi dưỡng.
Nhưng nếu ngươi không may chết, vậy thì chết thôi!
Bởi vì điều này chứng minh rằng ngươi chỉ là một thiên tài giả, không phải là một thiên tài thực sự.
Thiên tài chân chính ngoại trừ thiên phú tu hành ra, còn có các loại thủ đoạn đều phải tinh thông.
Bằng không ở trong Tam Cổ môn, sớm muộn gì cũng sẽ bị đùa chết.
- Muốn chết!
Hùng Đảm lại một lần nữa xông lên.
Quyền phong mang theo hai tiếng gào thét, chỉ cần nghe tiếng phá không kia thôi, có thể cảm nhận được quyền này đến tột cùng nặng bao nhiêu.
Một trái một phải, trực tiếp đánh vào thân thể của Chu Phụng lung lay trái phải.
Thực lực chênh lệch thật lớn, làm cho hắn trực tiếp biến thành bao cát cho Hùng Đảm đánh.
Tuy nhiên, mặc dù vậy, Chu Phụng vẫn toàn lực phòng thủ.
Hai tay trực tiếp ôm đầu, cố gắng tránh nắm đấm rơi vào chỗ hiểm yếu.
Đồng thời cũng nín một hơi, tùy thời chuẩn bị phản kích.
Một lần nữa, Chu Phụng bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng chỉ ba giây sau đó, hắn từ từ đứng dậy.
Chẳng qua lúc này đây thật sự là có chút thê thảm, máu tươi trực tiếp xâm nhiễm toàn thân.
Chu Phụng vẫn là vẻ mặt đần độn như trước, miệng không nói một câu nào.
Một tay cầm hai viên Huyết Đan nhét vào miệng.
Lúc này hắn đã không suy nghĩ chuyện được mất gì nữa rồi, hiện tại hắn chỉ muốn đánh người trước mắt này một quyền.
Mặc dù hắn không nói bất cứ điều gì, nhưng những người xung quanh lại cảm thấy sự quyết tâm đó.
Một lượng lớn Huyết Đan cung cấp một lượng lớn huyết khí.
Dưới sự kích thích của lượng lớn huyết khí, Thị Huyết Cổ thực tế hấp thu lượng lớn huyết khí đso, sau đó lại ngược lại xuất ra một cỗ huyết khí tinh thuần chống đỡ cho Chu Phụng.
Nói thật, nếu không phải Thị Huyết Cổ vẫn luôn trả lại huyết khí.
Chu Phụng căn bản là không kiên trì được lâu như vậy.
Mấu chốt nhất còn có, kỹ năng bị động mà hắn vừa mới đạt được, thể chất tự lành hiện tại đã chậm rãi bắt đầu khôi phục thương thế.
Mặc dù tốc độ này rất chậm, nhưng từng chút một đang phục hồi.
- Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Hùng Đảm lại giận dữ gầm ra một câu này.
Nếu như không có so sánh, bộ dáng này của Hùng Đảm quả thật rất dọa người.
Nhưng nhìn Chu Phụng mặt không chút thay đổi đứng đối diện Hùng Đảm.
Tình cảnh này, Hùng Đảm có một chút bộ dáng vô năng cuồng nộ.
Một tia sát khí bốc lên.
Lúc này trong lòng của Hùng Đảm đã sớm động sát tâm.
Một tiểu tử mới nhập môn lại dám như vậy, không giết, khẩu khí này quả thực chính là không nuốt xuống được.
Nhưng sát tâm này vừa mới nổi lên, một tia hàn ý lạnh như băng từ sau lưng hắn bốc lên.
Lão đệ tử ở trước mắt bao người giết đệ tử mới nhập môn, đây là không cho phép.
Đặc biệt là ở phía trước của Lĩnh Công điện.
Tuy rằng Tam Cổ môn có quy tắc vô cùng tàn khốc, nhưng một số nguyên tắc cơ bản vẫn cần phải tuân thủ.
Nếu ngươi đang bí mật tiến hành trong bóng tối, những người ở trên sẽ không quản lý.
Nhưng trước mắt mọi người thì không được.
Một tia hàn ý kia làm cho Hùng Đảm trong nháy mắt tỉnh táo lại, đỏ thẫm trong mắt trực tiếp tiêu tán không ít.
Hùng Đảm hiểu, đó là ai đó đang cảnh báo hắn.
- Có khí phách! Hy vọng ngươi có thể sống qua ba ngày!
Sau khi tỉnh táo lại, Hùng Đảm nhếch miệng cười với Chu Phụng, trong lời nói là trần trụi mang theo uy hiếp.
Dứt lời, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Hiện tại tiếp tục ở lại nơi này cũng chỉ là tăng thêm tiếng cười mà thôi.
Chỉ là, khi Hùng Đảm rời đi, vẫn là lấy đi toàn bộ Huyết Đan của đám người Lâm Mệnh và Ngân Linh.
Lúc trước đám người Lâm Mệnh còn có thể lưu lại một nửa, nhưng lúc này lại không còn một mống.
Đối mặt với một khuôn mặt tươi cười của Hùng Đảm, tất cả mọi người đều không dám chống lại.
Lâm Mệnh vừa mới dâng lên một tia cảm xúc chống cự, sau khi cảm nhận được sát ý khiến người ta hít thở không thông của Hùng Đảm, lại tiêu tán trong nháy mắt.
Không ai dám giống như Chu Phụng, phản kháng trực tiếp.
Từ một góc độ nào đó, dường như là Chu Phụng liên lụy đến họ.
Nếu không phải như vậy, họ vẫn có thể giữ lại một nửa Huyết Đan.
- Muốn trách thì trách hắn! Ta muốn nhìn cùng một cái viện, tất cả mọi người đều không có Huyết Đan, duy chỉ có một người bị thương nặng có Huyết Đan, điều gì sẽ xảy ra?
Hùng Đảm đã đi xa, đột nhiên vang lại một câu như vậy.
Ý tứ khiêu khích ly gián trong lời nói vô cùng nồng đậm.
Mặc dù sự ly gián khiêu khích này là rất thô, nhưng rất hữu ích.
Viện số 7 bây giờ, hầu như tất cả Huyết Đan của mọi người đều bị Hùng Đảm cướp đi, chỉ có Chu Phụng trọng thương còn có Huyết Đan.
Tuy rằng hiện tại Huyết Đan của Chu Phụng cũng không nhiều, chỉ có năm sáu quả.
Nhưng ít nhất vẫn còn, những người khác thì lại không có một quả.
Mà ban đầu không có Huyết Đan tiếp tế, gần như lãng phí phần lớn thời gian để khôi phục huyết khí.
Đặc biệt là lần đầu tiên tu hành vũ kỹ cùng công pháp, cuối cùng phải dùng một quả Huyết Đan, như vậy tiến độ tu luyện mới nhanh được.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám người Lâm Mệnh hơi đổi.
Ánh mắt nhìn về phía Chu Phụng cũng có thêm một loại ý tứ khó hiểu.
Thành thật mà nói, họ và Chu Phụng thực sự không quen thuộc như vậy.
Hoặc là nói toàn bộ người trong viện số 7 chỉ mới quen nhau mấy ngày ngắn ngủi thôi.
Tình cảm bằng hữu mấy hôm đem đi so với tu hành cùng tên của mình, cái nào quan trọng hơn?
Điều này dường như ngón chân cũng có thể đưa ra câu trả lời.
Hùng Đảm này thoạt nhìn là một tên lỗ mãng cơ bắp não úng nước, không nghĩ tới lại còn có thể dùng kế.
Bản chất của con người đơn giản là không khảo nghiệm được.
Càng đừng nói là ở trong Tam Cổ môn, chỉ cần ngươi ở lại thêm vài ngày, như vậy một ít quan niệm sẽ trực tiếp bị xoay chuyển lại.
Chu Phụng lập tức cảm nhận được một cỗ ác ý đang bao vây quanh thân hắn.