Editor: Lam Phi Ngư
Hòa thượng này không phải Đàn Tịch Đại Sư mà chỉ là một NPC bình thường.
Độc Cô Trác khoanh chân ngồi trên bồ đoàn bên cạnh hòa thượng, chắp tay trước ngực nói: “Người chơi Nhân tộc đang ở đâu?”
“Những thiếu hiệp đã thắp hương vào ban ngày sẽ có người giữ cửa nhỏ sau hậu viện cho bọn họ.” Lão hòa thượng đáp.
Ngạo Thiên: “Thảo nào tụi tôi sau khi nhảy ra khỏi tường lại không thấy ai, hóa ra là vào từ cửa khác.”
“Nếu đã lưu lại cửa nhỏ thì phải có hệ thống nhắc nhở chứ.” Diệp Chu nói, “Nếu không người chơi bình thường sẽ không nghĩ tới cửa vào khác, xem ra ban ngày có rất nhiều nhiệm vụ có thể bảo vệ an toàn cho người chơi Nhân tộc vào ban đêm.”
“Có hơi giống escape game nhỉ,“ Khinh Nguyệt hơi hưng phấn nói, “Một nhiệm vụ vô ý làm vào ban ngày lại có thể trở thành bùa cứu mạng vào ban đêm, quá kích thích!”
Độc Cô Trác nghe cuộc trò chuyện giữa người chơi và NPC bèn nhanh chóng tổng hợp tin tức, hắn chú ý đến một sự kiện, lão hòa thượng chỉ nói người chơi ban ngày thắp hương có thể tiến vào từ cửa sau, nhưng lại không nói tới những người chơi khác.
Độc Cô Trác: “Vậy người chơi Nhân tộc không thắp hương có thể vào không?”
Lão hòa thượng để phật châu xuống, ông nhìn Độc Cô Trác một cái: “Phật môn là nơi thanh tịnh, ban đêm chùa Đàn Nghiệp lại càng phải gánh vác trọng trách thủ hộ cho Nhân tộc ở trấn Chúc Long. Trừ những thiếu hiệp có phật duyện được tiến vào từ cửa sau, những người còn lại không thể đi vào chùa Đàn Nghiệp.”
Ngạo Thiên ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao bọn tôi có thể vào đây?”
“Thiếu hiệp có lòng hiệp nghĩa, nguyện xông vào hiểm cảnh thanh trừ nghiệp chướng vì nhân gian, chính là nhân sĩ chính nghĩa mà lão nạp vẫn luôn chờ đợi.”
Hóa ra bọn họ có thể tiến vào chùa Đàn Nghiệp từ cửa chính, thấy được lão hòa thượng rõ ràng là NPC mấu chốt này là do bọn họ đã từng giết quái trong rừng Nghiệp Chướng.
Lão hòa thượng vừa nói xong, trên bầu trời liền vang lên nhắc nhở toàn server của hệ thống: “Tiểu đội chính nghĩa, năm vị thiếu Nhất Diệp Biển Chu, Độc Cô Trác, Khinh Nguyệt Love, Long @ Ngạo Thiên, Ô Tất Mặc Hắc đã kích hoạt nội dung chính tuyến của trấn Chúc Long, hoan nghênh tất cả người chơi tìm kiếm manh mối nội dung cốt truyện.”
Bất kể là người chơi Yêu tộc Ma tộc Quỷ tộc đang hưởng thụ cuộc sống về đêm, người chơi Nhân tộc khổ sở tìm đường sống hay người chơi Linh tộc đang nỗ lực hấp thu ánh sáng nhật nguyệt, tất cả đều dừng lại việc mình đang làm.
Trên thế giới vang lên vang lên âm thanh khác nhau, trước mặt Độc Cô Trác đột nhiên trôi nổi từng hàng lại từng hàng chữ nhỏ ---
【Cái tên Độc Cô Trác nghe quen tai ghê, hình như tôi vừa nghe thấy cách đây không lâu】
【Là cái người chơi hồi sáng lĩnh ngộ trận pháp rồi thành trận pháp sư đó. 】
【Cái danh hiệu Trận Pháp Sư này có ích gì không ta? 】
【Sao chuyện tốt nào cũng để một mình hắn gặp được nhỉ? 】
Độc Cô Trác chỉ cảm thấy hoa mắt một lát, vội vàng tìm kiếm bảng điều khiển trên ngọc giản một hồi, cuối cùng cũng tìm được nút 'tắt kênh thế giới', tắt được tin nhắc nhở, lúc này mới yên tĩnh lại.
Thật kì lạ, trước kia khi hệ thống nhắc nhở hắn trở thành Trận Pháp Sư không hề thấy những chữ viết liên tiếp này, sao lúc này lại khác?
Độc Cô Trác nhìn kĩ bảng điều khiển, lúc này hắn mới phát hiện trên bảng điều khiển có thêm một hàng chữ -- bởi vì hơn 70% người chơi đang hiện hữu trong game nhận định 'Độc Cô Trác' là người chơi, do đó, tăng thêm thân phận 'người chơi'.
Chỗ thông tin cá nhân, thân phận Độc Cô Trác biến thành: Bug, người chơi.
(Truyện được đăng tại dembuon.com và wattpad lamphingu)
Mà phía sau chữ người chơi còn đi kèm một dãy số, theo những người khác nói thì là ID cá nhân.
Sau khi trở thành người chơi, thông tin trên bảng điều khiển của Độc Cô Trác tăng thêm giao diện nhận thư riêng từ người lạ, Độc Cô Trác theo theo thường lệ tắt thư riêng đi, để tránh bị người lạ quấy rầy.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành người chơi trong trò chơi này.
Dựa vào nhắc nhở của hệ thống, là do được 'hơn 70% người chơi đang hiện hữu trong trò chơi nhận định' nên hắn mới có được thân phận người chơi. Ý thức của người chơi vậy mà lại có thể sửa đổi nhận thức của hệ thống..
“Anh đang nhìn gì đấy?” Diệp Chu thấy Độc Cô Trác cầm ngọc giản quẹt tới quẹt lui, dường như đang thao tác trên bảng điều khiển.
“Tôi đóng kênh thế giới, quá ồn ào.” Độc Cô Trác nói.
“Đúng là hơi ồn ào thật,“ Diệp Chu nói, “Thế nhưng trên kênh thế giới có rất nhiều tin tức giao dịch, đóng lại thì quá phiền phức nên tôi cũng quen rồi.”
Độc Cô Trác suy nghĩ một lát rồi nói: “Những người chơi và NPC không có thật trong trò chơi này, nếu như tất cả người chơi đều xem.. ví dụ xem lão hòa thượng này thành người chơi thì hệ thống trò chơi có nhận định ông ta thành người chơi không?”
“Sao có thể được, đây cũng không phải là tiểu thuyết hay phim hoạt hình,“ Diệp Chu đưa tay vỗ bả vai Độc Cô Trác, “Trung nhị là bệnh, cần phải trị.”
Vậy là không phải nhận định của người chơi có thể cải biến thân phận, biến thứ vốn là NPC thành người chơi, mà chỉ có bản thân hắn, sao lại vậy? Độc Cô Trác ngầm suy nghĩ, lẽ nào là do thân phận bug của hắn?
Hắn suy nghĩ một hồi vẫn không tìm được đáp án, Ngạo Thiên Khinh Nguyệt Mèo Đen hai người một mèo đứng đằng kia đang tìm kiếm manh mối, họ sắp lật nát chính điện của chùa Đàn Nghiệp rồi. Độc Cô Trác biết hiện tại có quá ít manh mối liền buông lỏng nghi ngờ, đi qua ngăn lại ba người Ngạo Thiên.
Độc Cô Trác: “Mấy cậu đừng lục lọi nữa, nhất là con mèo kia, cậu đừng có đụng vào tượng phật, đại sư đã cầm thiền trượng lên rồi kìa các cậu không thấy à?”
Ba người ngừng bàn tay đang lục lọi quay đầu nhìn về phía lão hòa thượng. Quả nhiên, lão hòa thượng không biết đã đứng dậy từ lúc nào, phật châu trong tay đã đổi thành thiền trượng, ông đang ngẩng đầu nhìn Mèo Đen dưới chân tượng phật.
Mèo Đen vội vàng nhảy xuống, cụp đuôi trốn dưới chân Độc Cô Trác, cậu ta ló ra nửa cái đầu nhỏ nhìn lão hòa thượng.
Lão hòa thượng vẻ mặt từ bi nhìn Độc Cô Trác: “Thí chủ là nhân sĩ chính đạo, sao lại tổ đội cùng loại yêu ma này?”
“Nhân sĩ chính đạo?” Độc Cô Trác trào phúng lẩm bẩm nói, “Tôi nào coi mình là nhân sĩ chính đạo, hòa thượng ông dựa vào cái gì mà nhận định tôi là chính đạo?”
“Đương nhiên là do giá trị chính nghĩa..” Lão hòa thượng nói, “Thiếu hiệp trừng ác dương thiện, giá trị chính nghĩa đã đạt tới 5 điểm, là người chính nghĩa nhất hiện nay trong trấn nhỏ.”
Lúc trước Độc Cô Trác giết Mèo Đen nhận được 1 điểm giá trị chính nghĩa, cứu ông chủ quán trà cũng nhận được 1 điểm, 3 điểm còn lại là do ban đêm trước khi đến được chùa Đàn Nghiệp cứu Diệp Chu, hắn đã tiện tay giết chết vài Yêu Ma đã hấp thu được tinh khí của người chơi Nhân tộc.
Trước đó Độc Cô Trác vẫn luôn suy nghĩa giá trị chính nghĩa có tác dụng gì, hắn chỉ vào Mèo Đen rồi hỏi: “Con mèo này thì sao? Giá trị chính nghĩa của cậu ta là bao nhiêu?”
“Yêu nghiệt này hấp thu tinh khí của người khác, không phải người lương thiện, trừ phi tẩy sạch tội nghiệt, bằng không lão nạp chắc chắn sẽ không nói cho các vị thiếu hiệp đầu mối để phá giải nguyền rủa của Chúc Long.” Lão hòa thượng nói.
Bốn người chơi Nhân tộc lập tức từ trên cao nhìn xuống Mèo Đen, Mèo Đen sợ tới mức lùi lại hai bước, bốn móng vuốt co lại, cong người lên, lông trên lưng dựng đứng: “Meoooooo! Các người muốn làm gì?”
“Trước tiên cứ thử đá ra khỏi đội xem thế nào.” Ngạo Thiên đề nghị.
Khai hoang trò chơi chính là phải thử nghiệm, Diệp Chu quyết đoán đá Mèo Đen ra khỏi đội ngũ rồi nói với lão hòa thượng: “Hiện tại ông có thể nói cho chúng tôi biết manh mối rồi đúng không?”
Lão hòa thượng để thiền trượng xuống, ôn hòa nói: “Lão nạp tin rằng các vị thiếu hiệp là người đoàn kết hữu ái, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất kì người bằng hữu nào.”
Mọi người: “...”
Xem ra bọn họ tổ đội gặp lão hòa thượng thì phải tổ đội làm nhiệm vụ, nhất định phải mang theo con mèo này rồi. Diệp Chu chỉ đành lần nữa kéo Mèo Đen vào đội, nhưng sau khi thêm Mèo Đen vào thì lão hòa thượng lập tức cầm thiền trượng, ra vẻ muốn trừ yêu.
“Cái này không khoa học mà..” Mèo Đen dựa vào lí lẽ cố gắng tranh luận cho bản thân, “Nếu tôi không làm được nhiệm vụ thì ba tộc hoạt động vào ban đêm nhất định cũng khó mà làm nhiệm vụ được. Trò chơi tổng cộng chỉ có sáu chủng tộc, nếu có ba chủng tộc không thể mở nội dung chính tuyến thì còn chơi làm gì nữa!”
Diệp Chu nói: “Vừa rồi hệ thống thông báo rằng tất cả người chơi đều có thể tìm kiếm manh mối, nói không chừng manh mối phá giải nguyền rủa Chúc Long không nhất định phải thông qua vị đại sư này.”
Độc Cô Trác tỉ mỉ nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra từ khi hắn đến thế giới này, trắng và đen, sáng và tối, các chủng tộc đối lập rõ ràng, liền rút ra được một đáp án.
Độc Cô Trác vẽ lên không trung một Thái Cực Đồ, nói với mọi người: “Nếu như xem ngày và đêm là hai con cá Thái Cực, vị trí hiện tại của chúng ta đang là chùa Đàn Nghiệp buổi tối, chính là điểm trắng duy nhất trong phần màu đen. Mà ban ngày là phần màu trắng, đại biểu cho vào ban ngày hẳn là cũng có một nơi bảo vệ cho các chủng tộc sống về đêm, đấy chính là điểm đen duy nhất trong phần trắng.”
Diệp Chu cũng chợt nói: “Cho nên ban ngày chúng ta đến Chùa Đàn Nghiệp không hề nhận được bất kì tin tức nào về nội dung chính tuyến, ngược lại ban đêm mới có manh mối. Ban đêm Nhân tộc ở ngoài sẽ bị tấn công, chúng ta nhất định sẽ bị áp lực bởi quần ma loạn vũ mà đi tới chỗ an toàn để tránh nạn, từ chính điện tiến vào chùa Đàn Nghiệp mới có thể mở ra nội dung chính tuyến. Mà để tới đây cũng phải đánh quái tại rừng Nghiệp Chướng, điều kiện quá hà khắc rồi.”
“Dù sao đây cũng là nội dung chính tuyến quan trọng đầu tiên, nếu không phải chúng ta có vận khí tốt thì chỉ sợ phải chơi hơn nửa tháng mới có thể thu được manh mối.” Ngạo Thiên nói.
Khinh Nguyệt hỏi: “Vậy hiện tại lão hòa thượng không chịu đưa manh mối cho chúng ta, có phải là đang đợi chúng ta tìm được chỗ đen duy nhất trong phần trắng vào ban ngày rồi mới đưa không?”
Độc Cô Trác lắc đầu: “Nếu như giá trị tội ác của mèo yêu quá cao thì không thể nhận được sự cho phép của đại sư, nếu không phải giá trị chính nghĩa của tôi quá cao thì chỉ sợ cũng không thể đạt thêm một manh mối khác đâu.“.
Xui thật, sao chúng ta lại tổ đội nhận nhiệm vụ chung với tên Ô Tất Mặc Hắc này.. “Khinh Nguyệt vốn định quay đầu lại ghét bỏ nhìn Mèo Đen, nào ngờ vừa quay người đã thấy Mèo Đen đang thè lưỡi liếm chân rửa mặt, từ ghét bỏ lập tức biến thành yêu thích, cô quay đầu siết chặt nắm tay nói:“ Sao cậu ta lại là một con mèo chứ! “
Tính cách của Ô Tất Mặc Hắc quá khó ưa, nhưng vẻ ngoài của cậu ta lại vô cùng hấp dẫn, đây là đặc thù của Yêu tộc sao?
Mọi người bó tay hết cách, Độc Cô Trác lại xách Mèo Đen tới trước mặt lão hòa thượng:“ Đại sư, Phật Tổ không phải hay nói 'Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật'* sao? “
(*lời dạy của đạo Phật, cho rằng kẻ gây ra tội ác nếu quyết tâm hối cải ắt sẽ trở thành người lương thiện)
Một tia sáng lóe lên trong mắt lão hòa thượng, ông niệm một tiếng phật hào:“ A Di Đà Phật, ngã phật từ bi, 'Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật'. Thí chủ Ô Tất Mặc Hắc, cậu có nguyện ý buông bỏ đồ đao, trở lại chính đạo không? “
“ Làm sao để buông bỏ đồ đao? “Mèo Đen ngây ngốc nói.
Lão hòa thượng chưa trả lời thì Độc Cô Trác đã nói:“ Đồ đao chính là vũ khí sắc bén cậu dùng để đả thương người khác, chắc ý ông ấy là muốn cậu buông bỏ cách thăng cấp qua việc hấp thu tinh khí, có vậy thì đại sư mới tha thứ cho cậu. “
“ Như vậy sao được? “Mèo Đen nói,“ Vậy không phải tôi sẽ thăng cấp chậm hơn những Yêu tộc khác sao? “
Cậu ta nói cũng rất có lý, việc này tương đương với việc Nhân tộc không thể làm nhiệm vụ để lấy kinh nghiệm, đổi thành người khác cũng không ai sẵn lòng.
Độc Cô Trác nói:“ Có bỏ sẽ có được, tôi thấy trò chơi này rất chú trọng đến việc cân bằng, cậu buông bỏ cách thăng cấp này thì công ty game chắc chắn sẽ đền bù một cách khác. Cho dù không đền bù tổn thất thì sau này tôi có cơ hội thăng cấp sẽ chia sẻ với cậu, tuyệt đối không để cậu thua thiệt với người khác. “
Hắn nói một câu vô cùng đơn giản nhưng lại hết sức thuyết phục.
Mèo Đen ngớ ra nhìn Độc Cô Trác một lát, trong miệng lẩm bẩm:“ Trong trò chơi logout thì không ai biết ai là ai, làm sao tôi tin anh được. “
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng Mèo Đen vẫn đi đến trước mặt lão hòa thượng, xoa xoa ria mép nói:“ Tôi làm sao mới có thể buông bỏ đồ đao? “
Lão hòa thượng:“ A Di Đà Phật, thí chủ cao thượng. “
Lúc này trước mặt Mèo Đen xuất hiện một khung đối thoại, hỏi cậu ta có muốn tiếp nhận tinh lọc của lão hòa thượng không, sau khi tinh lọc kĩ năng thiên phú 'Mị hoặc' sẽ mất đi năng lực hấp thu tinh khí.
Chân Mèo Đen run lên một hồi mới ấn vào 'Tiếp nhận'.
Lão hòa thượng giơ thiền trượng lên, thiền trượng chạm vào đỉnh đầu Mèo Đen, một luồng phật quang lóe lên, Mèo Đen đã mất đi năng lực hấp thu tinh khí.
Ngay sau đó, lão hòa thượng nói:“ Từ nay về sau, thí chủ chính là đệ tử để tóc tu hành của Phật môn, lão nạp tặng cậu một chuỗi phật châu, mai sau lúc sinh mệnh bị đe dọa thì có thể triệu hoán Phật Kim Cương của ta trợ giúp cậu. “
Mèo Đen tiếp nhận phật châu, dùng kênh đội ngũ chia sẻ một kỹ năng cho đồng đội xem.
“ Bất Nộ Kim Cương “, kỹ năng chỉ định của người chơi Ô Tất Mặc Hắc, khi lượng máu của người chơi hạ xuống dưới 3%, có thể triệu hoán một gã Phật môn Kim Cương, lực công kích ∞*, một chiêu có thể nháy mắt kết liễu bất kì người chơi nào.
(* ∞: Vô cực, tức là không giới hạn)
“ Lực công kích lớn quá, không khác nào có một cao thủ đi theo bên người luôn! Kĩ năng giữ máu cực đỉnh! “Ngạo Thiên kích động xoa đầu Mèo Đen nói:“ Chỉ cần canh đúng lượng máu 3% thì về sau chẳng phải dẫn cậu theo là có thể đánh Boss trong một đợt luôn sao, dù là PK với người chơi cũng có thể dùng một chiêu lấy mạng cao thủ, chiêu này của cậu đỉnh đấy! “
Mèo Đen cũng hài lòng sờ ria mép của mình:“ Nhưng lượng máu 3% này rất khó nắm chắc, xem ra sau này tôi phải mang nhiều loại bình máu, tranh thủ rèn luyện kĩ năng này. Không đúng, cậu không được động tay động chân trên đầu tôi! “
“ Khà Khà Khà. “Ngạo Thiên thu hồi tay của mình,“ Này chủ yếu là do lông cậu nhìn rất mượt mà đấy chứ. “
Độc Cô Trác đưa Mèo Đen một khối ngọc giản rồi nói:“ Sau này cậu có được binh khí nào tốt, tôi sẽ rèn thêm lần nữa cho cậu. “
Trên ngọc giản là《Mê Tung Trận》, Độc Cô Trác phục chế một cái đưa cho Mèo Đen, ân oán giữa hai người là bắt đầu từ《Mê Tung Trận》, ngược lại hiện tại cũng dùng《Mê Tung Trận》 để kết thúc.
Trong lúc mọi người không chú ý, Độc Cô Trác mượn tay áo che giấu, lặng lẽ kín đáo đưa một khối ngọc giản cho Diệp Chu, Diệp Chu tập trung nhìn thử, quả đúng là《Mê Tung Trận》, Độc Cô Trác lén lút đưa trận pháp cho anh.
Còn làm thần bí đến vậy, xấu hổ chết đi được. Diệp Chu mặt mày hơi ửng đỏ cất ngọc giản, anh nghĩ sau này tìm thấy vật gì tốt nhất định phải cho đồ đệ trước.
Sau khi giải quyết xong giá trị tội ác của Mèo Đen, năm người chỉnh đốn lại đội ngũ, Diệp Chu hỏi về vấn đề nguyền rủa của Chúc Long.
Lần này lão hòa thượng không né tránh nữa mà là trách trời thương dân mở mắt ra nói:“ Aizz, nói trấn này bị Chúc Long nguyền rủa chẳng bằng nói là vận mệnh đã được an bài. “
“ Tương truyền Chúc Long mang đến đại họa cho nhân gian nên bị Cổ Hoang Thiên Đế xử phạt. Nó trốn ở U Đô không ra ngoài, từ đó U Đô không còn thấy ánh mặt trời, trở thành nơi vui chơi của Quỷ tu và Ma tu. Mà Chúc Long cũng từ Thượng Cổ Thần Thú trở thành Ma thú, bị hấp dẫn bởi sát khí trên nhân gian. Mười năm trước trấn nhỏ này vẫn là một thôn trấn dân phong thuần phác, mãi đến khi đứa bé kia ra đời mới dẫn đến sự chú ý của Chúc Long, khiến cho ban đêm ở U Đô giáng xuống trấn nhỏ này. “
Độc Cô Trác:“ Là do đứa bé đó sao? “
Lão hòa thượng thở dài:“ Đúng vậy, đứa nhỏ kia vừa sinh ra đã được định sẵn phải trở thành Kiếm Chủ Huyền Kiếm, vừa ra đời đã mang theo khí bẩn khắp người, đã định sẵn phải đoạn tuyệt quan hệ với người thân, phạm phải tội giết cha. Chỉ khi nào đứa trẻ đó rời khỏi nơi này thì Chúc Long mới không để ý đến trấn nhỏ này nữa. Các cậu cần phải tìm được đứa trẻ đó, liên lạc với Kình Thiên Kiếm Phái nhờ người đưa nó đi mới có thể tách U Đô khỏi trấn nhỏ này. “
“ Huyền Kiếm! Đúng thật là nội dung chính tuyến Kiếm Trủng rồi, quả nhiên《Cửu Trọng Thiên》lần nữa mở ra nội dung chủ tuyến kìa, thanh xuân của tôi trở lại rồi!”Long @ Ngạo Thiên kích động nói.
Độc Cô Trác lại như bị sét đánh.
Hắn từ khi sinh ra đã định sẵn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người thân, mười tuổi mất mẹ. Vào lúc hắn không nơi nương tựa lại có một người nam tự xưng là sư đệ của cha hắn tìm đến, dẫn hắn rời khỏi trấn nhỏ, tiến vào Kình Thiên Kiếm Phái.
Hết chương 14.
Tui trở lại rồi nè, đột kích đêm khuya, há há.