Độc Cô Trác chỉ thử xem khả năng mình đến đâu, hắn thấy tình trạng vết thương và công lực của bản thân đã khôi phục được vài phần bèn thi triển《 Ngũ Hành Kiếm Quyết 》mà mọi đệ tử nhập môn của Kình Thiên Kiếm Phái đều phải tập luyện.
Kiếm tu có năm cảnh giới, theo thứ tự là phàm kiếm, ngự kiếm, giai kiếm, vô kiếm, vô ngã.
Năm cảnh giới này không hề liên quan đến công lực của tu chân giả, nếu một tu giả không có thiên phú về kiếm đạo thì cho dù đã phi thăng thành tiên cũng chỉ ở cảnh giới 'phàm kiếm'. Nhưng nếu là kiếm tu có thiên phú tốt thì vừa mới nhập đạo cũng có thể đạt tới cảnh giới 'vô kiếm'.
《 Ngũ Hành Kiếm Quyết 》là tâm pháp tu luyện cảnh giới kiếm thuật, chia làm ba giai đoạn. Trước tiên là lấy tài liệu ngũ hành nhân gian để đúc kiếm, luyện tập kim kiếm, mộc kiếm, thổ kiếm, thủy kiếm, hỏa kiếm đến trình độ cao nhất. Giai đoạn thứ nhất là bị kiếm điều khiển, phát huy uy lực của ngũ hành kiếm không giống nhau, đó là phàm kiếm.
Giai đoạn thứ hai là bỏ đi ngũ hành, chọn một thanh linh kiếm thích hợp, lấy thân ngự kiếm, khiến kiếm ẩn núp, trở thành kiếm chủ, đấy là ngự kiếm.
Giai đoạn thứ ba là thoát khỏi kiếm hữu hình, tu vô hình kiếm, thiên đạo ngũ hành, khắp nơi đều là kiếm, ấy là giai kiếm.
(*giai nghĩa là đều, giai kiếm tức mọi vật đều có thể làm kiếm)
Tu luyện 《 Ngũ Hành Kiếm Quyết 》 đến cực điểm, cũng chỉ đến được cảnh giới 'giai kiếm'.
Độc Cô Trác vừa mới dùng là cảnh giới 'giai kiếm' trong 《 Ngũ Hành Kiếm Quyết 》, hắn không cầm kiếm, nhưng vạn vật quanh người đều có thể làm kiếm. Hắn dùng lá rụng trong rừng trúc làm kiếm, một chiêu 'Vạn Kiếm Quy Tông' tàn sát hết Nghiệp Chướng Thú.
Chiêu thức này có cảnh giới cực cao nhưng công lực lại không cao thâm. Độc Cô Trác dùng chút ít chân nguyên cấp 7 tiến hành chiêu thức cao cấp, đến lúc sau chân nguyên không đủ lực, uy lực không lớn, cũng chỉ dùng để phô trương thanh thế hù người mà thôi.
Chiêu thức này trong mắt hai người chơi từng chơi game bàn phím 《 Cửu Trọng Thiên 》thì nhìn kiểu gì cũng thấy giống chiêu thức cấp 50 trở lên mới sử dụng được.
Hiện tại trong trò chơi, người chơi cấp cao nhất trên bảng xếp hạng mới cấp 15, nghe nói người nọ đang cố gắng leo núi bái sư, vẫn chưa chọn môn phái, sao có thể thi triển kĩ năng lợi hại đến vậy được.
Hai người chơi nghĩ rằng mình không cẩn thận mở ra bản đồ cấp 50, thực lực cách biệt quá lớn, chắc chắn không thể đánh thắng được nên sợ tới mức xoay người bỏ chạy, trước khi chạy còn không quên gửi tin tức cho đồng đội.
Trong game bình thường thì cho dù là game bàn phím hay game thực tế ảo, người chơi không thể nào nghe được lời truyền âm của người khác.
Việc này cùng nguyên lí với chiêu thức truyền âm nhập mật của tu chân giới, trừ phi công lực chênh lệch quá nhiều, nếu không thì nội dung đối thoại sẽ không bị người khác phát hiện.
Nhưng Độc Cô Trác không chỉ thấy hai người, mà hắn còn nghe được nội dung trong hạc giấy truyền âm của bọn họ.
Hai người này thấy được khuôn mặt của hắn, còn hiểu lầm hắn là 'Boss cấp 50' gì đó, Độc Cô Trác không rõ từ này có nghĩa là gì, nhưng bản năng cảm thấy không thể để yên cho bọn họ chạy thoát.
Thấy hai người chơi sắp chạy trốn đến truyền tống trận, mũi chân Độc Cô Trác khẽ quét qua, một luồng kình khí tập kích hóa thành phong kiếm, liên tiếp chặt đứt hai cây trúc xanh, cành trúc cực lớn rớt xuống ngăn lại đường đi của hai người kia.
“Này... còn có thể phá hỏng cảnh vật chặn đường người chơi đấy à? Đây là cách chơi mới hả?” Hai người chơi kia cảm thán.
Độc Cô Trác xuyên qua rừng trúc, lên xuống vài lần đã tới trước mặt hai người, hắn đứng trên ngọn trúc bị phong kiếm chém qua, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Độc Cô Trác nhìn lướt qua mặt hai người, thấy trên mặt họ không có vẻ sợ hãi mà chỉ kinh ngạc vui sướng, cũng không tỏ vẻ như là sợ hắn, trái lại có chút kích động nóng lòng muốn thử.
Đúng rồi, nơi này giống Huyền Hư Cảnh, người chơi sẽ không thật sự chết. Nếu hắn vào trong Huyền Hư Cảnh mà gặp được yêu thú cường đại cũng sẽ không sợ hãi, ngược lại hắn càng muốn thử khiêu chiến một phen.
Giới tính tài khoản của hai người chơi là một nam một nữ, vũ khí sử dụng là quạt giấy và trường tiên*, thấy Độc Cô Trác chặn đường, bọn họ cầm quạt giấy rách và roi da chuẩn bị ứng chiến.
(*trường tiên là roi dài)
Bị Boss cấp 50 trở lên giết chết cũng không có gì mất mặt, xem như là khai hoang trò chơi mới thôi.
Thấy hai người nọ không sợ mình, vẻ mặt Độc Cô Trác dịu lại, hắn từ trên cây rơi xuống, chậm rãi nói: “Các cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng là người chơi.”
“Lừa quỷ đấy à! Người chơi lấy đâu ra chiêu thức đáng sợ đến vậy được?” Người chơi nam ném quạt giấy về phía Độc Cô Trác, trong lúc ném đi mặt quạt hóa thành thép, từng cánh quạt đều là lưỡi dao sắc bén cắt qua cổ họng.
Độc Cô Trác hơi nghiêng người né tránh, hắn nghe thấy người chơi nữ kia nói: “Đúng đấy, sao người chơi bình thường có khuôn mặt như anh được, trừ phi anh gửi ảnh chụp của mình cho tôi xem!”
'Ảnh chụp' trong tình huống này có vẻ là một loại vật phẩm như bức họa, Độc Cô Trác thuận miệng nói: “Không thể gửi ảnh chụp được.”
“Cậu muốn ảnh chụp của hắn để làm gì? Có gửi thì cũng có thể là ảnh photoshop đấy, à không đúng, NPC không thể gửi ảnh chụp được, sao tôi cũng lú theo cậu thế này, cậu đang nghĩ gì vậy hả?”
Người chơi nữ đánh xuống một roi cho có, cô không nỡ tấn công Độc Cô Trác, xấu hổ nói: “Không phải là tôi chỉ thử chút thôi à, lỡ được thì sao?”
Độc Cô Trác vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cảm nhận được một trận kình phong đánh úp lại từ phía sau, hắn cũng không quay đầu lại mà vòng tay ra phía sau chụp được ám khí, đúng là quạt giấy vừa rồi hắn vừa tránh được.
“Hiệu quả né tránh thiết kế hay thật, còn có thể tay không chụp được dao sắc, trải nghiệm sau khi trò chơi này thăng cấp tốt thật đó.” Người chơi nam sau khi bị đoạt vũ khí cũng không nóng nảy, phân tích rõ ràng mạch lạc, “ Chừng nào mở được livestream thì tốt quá, hình ảnh đẹp thế này, nhất định sẽ có rất nhiều người mua mũ giáp để chơi game.”
Trong lúc cậu ta đang nói chuyện, chỉ thấy 'Boss' trước mặt đã đóng quạt giấy lại, 'Boss' linh hoạt nhảy tới trước mặt cậu ta.
Khoảng cách gần thế này, người chơi nam cảm thấy mình sẽ bị giết chết trong nháy mắt, ai ngờ 'Boss' cũng không có ý muốn tấn công cậu ta, Độc Cô Trác cầm quạt giấy gõ nhẹ lên vai người chơi, ném quạt giấy vào trong ngực người chơi nam, thuận miệng nói: “Tin hay không thì tùy cậu.”
“Tin, tôi tin!” Người chơi nữ nói, “Nếu anh là Boss thì tụi tôi chết lâu rồi.”
Người chơi nam cũng thu hồi quạt giấy nói: “Anh nói thử xem sao anh có được chiêu thức lợi hại đó được vậy?”
Độc Cô Trác nhớ lại lời Diệp Chu từng nói lúc trước, trả lời: “Là đạo cụ sử dụng một lần.”
“Đạo cụ lợi hại vậy mà anh dùng ngay à?”
“Tôi thử xem thế nào thôi.” Độc Cô Trác qua quýt nói.
Mục đích của Độc Cô Trác rất đơn giản, chỉ cần hai người chơi này xem hắn là 'người chơi' là được, hắn nói với hai người: “Yêu thú ở đây thích hợp cho người dưới cấp 10 luyện cấp.”
Nói xong Độc Cô Trác liền xoay người muốn rời đi, hắn muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài Rừng Nghiệp Chướng, lúc này lại nghe thấy người chơi nữ nói: “Anh đẹp trai, thêm bạn tốt nhé?”
Sau đó, trước mặt Độc Cô Trác xuất hiện một khung đối thoại hư ảo, trên đó viết: 【Người chơi Kinh Nguyệt Love mời ngài thêm bạn tốt, có chấp nhận hay không? Có/ Không 】
Hóa ra đây mới là 'thêm bạn tốt' trong lời của Diệp Chu, chứ không phải khế ước dung hợp máu.
Lúc trước, khi Độc Cô Trác gặp lại Diệp Chu, hắn sợ sau khi từ biệt sẽ khó gặp lại. Để thiết lập mối quan hệ thân mật nhất với Diệp Chu ngay lần đầu tiên, hắn đã chọn khế ước dung hợp máu. Sau khi dung hợp máu, hắn có thể cảm ứng được vị trí của Diệp Chu bất cứ lúc nào, dù cho Diệp Chu ở nơi nào, Độc Cô Trác đều có thể tìm thấy đối phương.
Nhưng sau khi Diệp Chu logout, cảm ứng sau khi dung hợp máu bị đứt đoạn không còn gì, hắn không tìm thấy Diệp Chu ở thế giới này.
Độc Cô Trác không thể nào thỏa mãn với việc chỉ gặp nhau trong thế giới hư ảo, hắn cần phải hiểu rõ thế giới chân thật của Diệp Chu, mà hai người trước mặt này vừa lúc có thể dùng để điều tra tin tức.
Độc Cô Trác nhẹ nhàng ấn vào 'Có', nhận được nhắc nhở của hệ thống: 【Ngài chấp nhận lời mời bạn bè của Khinh Nguyệt Love, độ thân thiện hiện tại là 1. 】
Sau khi trở thành bạn tốt, có thể thấy được tin tức cơ bản của đối phương, tin tức ít hơn so với 'uống máu ăn thề', chỉ có thể thấy tên, cấp bậc và môn phái của Độc Cô Trác, không thể thấy chủng tộc và trạng thái nhân vật.
Độc Cô Trác thấy được người chơi đối diện tên là Khinh Nguyệt Love, chưa có môn phái, cấp 11, cao hơn Diệp Chu một cấp.
Thấy đồng đội đã thêm bạn tốt với Độc Cô Trác, người chơi nam cũng không chịu yếu thế, gửi qua lời mời thêm bạn tốt.
Độc Cô Trác chấp nhận theo thường lệ, người chơi nam tên Long @ Ngạo Thiên, không môn phái, cấp 11.
Tên của hai người này giống như một trò đùa, văn tự rườm rà buồn cười mấy kí tự 'love', '@' hắn nhìn mà không hiểu, hiển nhiên không phải là tên thật mà là tên gọi trong game.
“Wow, tên của anh không có kí hiệu nào mà cũng không trùng tên với người khác à?” Long @ Ngạo Thiên hâm mộ nói, “Cái tên Long Ngạo Thiên này tôi đổi nhiều kí tự mới đăng kí thành công đó.”
“Này không phải là do tên cậu chọn có xác suất trùng cao à?” Khinh Nguyệt Love nói, “Quá quê mùa!”
“Tên của cậu thì không quê mùa à? Năm 2020 rồi mà còn thêm tiếng anh vào trong tên.” Long @ Ngạo Thiên cũng không cam lòng chịu yếu thế.
Độc Cô Trác vừa nghe hai người cãi nhau để thu thập thông tin vừa dùng kinh nghiệm nhận được từ việc giết quái vừa nãy thăng lên cấp 9.
Sau khi thi triển 《 Ngũ Hành Kiếm Quyết 》, chân nguyên trong cơ thể Độc Cô Trác đã cạn kiệt, theo lí thuyết cần phải khoanh chân tu luyện vài chu thiên mới có thể khôi phục. Nhưng sau khi thăng cấp, chân nguyên trong người lập tức tràn đầy, búi tóc tản ra do bị lá trúc rạch qua cũng khôi phục như cũ.
Thấy việc thăng cấp có chức năng phục hồi lại trạng thái ban đầu, việc này và tình huống lúc tu chân giả đột phá cảnh giới có chút tương tự.
Độc Cô Trác dùng kiến thức mình đã biết để lý giải từng chút một sự việc ở thế giới mới.
Long @ Ngạo Thiên cãi không lại Khinh Nguyệt Love, cậu ta dứt khoát không cãi nữa, nói lảng sang chuyện khác với Độc Cô Trác: “Có thể thêm bạn tốt thì anh đúng thật không phải là Boss, nhưng mà người anh em này, anh thật sự không nạp tiền mua skin* đấy chứ?”
(*skin giống như các loại trang phục bán trong game đó mn)
Độc Cô Trác đoán 'skin' là các loại chiêu thức như thuật dịch dung, thuật trú nhan*, mặt nạ da người..., bèn lắc đầu nói: “Trong game vẫn chưa mở chức năng đổi tiền.”
Đây là thông tin Diệp Chu nói với hắn lúc trước.
“À, đúng nhỉ.” Long @ Ngạo Thiên khịt khịt mũi, “Lớn lên đẹp trai có gì hữu dụng đâu, cũng chỉ mới cấp 9.”
“Đạo cụ dùng một lần của tôi đã dùng hết rồi, kinh nghiệm lấy được từ yêu thú nơi này không đủ dùng, tôi định ra ngoài làm nhiệm vụ, còn các cậu?” Độc Cô Trác học theo giọng điệu của hai người.
Diệp Chu mới cấp 10, Độc Cô Trác không định tiếp tục tăng cấp, thay vì ở lại trong Rừng Nghiệp Chướng thì chẳng bằng ra bên ngoài thăm dò xem thật hư thế nào.
Trò chơi này và thế giới ban đầu của hắn dẫu sao cũng có mối liên hệ dây mơ rễ má, Độc Cô Trác muốn thích ứng với thế giới mới, cũng muốn đều tra rõ quan hệ giữa hai thế giới, hắn muốn biết vì sao mình và Diệp Chu đến nơi này.
Khinh Nguyệt Love: “Anh với tôi cùng nhau đi làm nhiệm vụ đi.”
Long @ Ngạo Thiên: “Bọn tôi định đi nhìn thử bản đồ mới.”
Nội dung trong lời hai người hoàn toàn trái ngược, lộ ra ý kiến bất đồng, hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Độc Cô Trác chỉ xem bọn họ là công cụ để thu thập tin tức nên không định đứng chờ họ cãi nhau, hắn khách khí nói: “Hai người cứ bàn bạc từ từ đi.”
Dứt lời Độc Cô Trác liền đi đến trước truyền tống trận, truyền tống đến chùa Đàn Nghiệp.
Lúc truyền tống có loại cảm giác như biến đổi không gian, cảnh tượng trước mắt cũng xảy ra thay đổi cực lớn, từ một khu rừng trúc xanh biếc biến thành chùa miếu người đến người đi hương khói hưng thịnh.
Chùa miếu vốn là nơi thanh tịnh, chỗ này lại như chợ bán đồ ăn, tiếng người huyên náo khắp nơi ---
“Úi úi úi, người đằng trước định chen ngang hả, không thấy nhiều người đứng xếp hàng thắp hương à? Ra đằng sau xếp hàng đi, không có ý thức hả?”
“Mũ trò chơi không phải mắc lắm à? Sao mới Open Beta mà đã nhiều người vậy?”
“Trước đây chơi game là nhìn mọi người chen chúc, giờ là chen lấn thật sự nè, sao tui chỉnh xúc cảm cao làm chi trời, ai đạp chân tui đó, á đau quá!”
- -- đây chính là nhiệm vụ xếp hàng thắp hương.
“Đại sư, đại sự, tôi tới để hoàn thành nhiệm vụ phóng sinh.”
“A di đà phật, thí chủ, con mèo này không phù hợp với điều kiện phóng sinh.”
“Sao lại không phù hợp? Người bên cạnh lấy hoa rụng cũng được tính là phóng sinh, tôi không được chỗ nào chứ?”
“Thí chủ chớ lấy Yêu tộc đến lừa lão nạp, Cam!* La Hán Kim Thân, yêu nghiệt hiện hình!”
(*Tình hình là tui chưa biết từ này có nghĩa gì, na ná như niệm chú á mn)
Một luồng kim quang lóe lên, mèo đen dùng để làm nhiệm vụ phóng sinh trong ngực người chơi lập tức té ngã không gượng dậy được, hòa thượng phóng sinh trước cánh rừng vẫn hiền từ như cũ.
Thân thể mèo đen cứng ngắc, nằm một hồi mới hoạt động trở lại, nó duỗi móng vuốt cào người chơi phóng sinh một cái, miệng lại nói tiếng người, “Này thì lấy tôi để thử làm nhiệm vụ phóng sinh, tôi đã nói là không được mà!”
“Không phải thử mới biết à?” Người chơi phóng sinh ôm đầu chạy thục mạng, “Sao tôi biết ông lão kia nhìn gầy teo mà trừ yêu lại ác đến vậy chứ, ông ta ít nhất cũng trên cấp 40. Hơn nữa cậu chỉ mới cấp 1, có chết cũng không rớt cấp, thử một lần cũng có hại gì đâu.”
“Cho cậu thử, cho cậu thử đấy! Tôi logout sẽ xóa tài khoản ngay, đăng kí một tài khoản Nhân tộc khác.” Mèo đen liếm móng vuốt nói.
“Đừng mà, mèo đen rất dễ thương nè, khó khăn lắm mới ngẫu nhiên chọn trúng loài này. Cậu nhìn cây nấm kế bên kìa, khó khăn vậy mà vẫn còn kiên trì làm nhiệm vụ đấy!” Người chơi phóng sinh chỉ vào sạp chữa bệnh từ thiện trước cổng chùa Đàn Nghiệp nói.
Mèo đen: “Cậu có thường thức không vậy, đó là cây linh chi!”
Trước sạp chữa bệnh từ thiện người chơi phóng sinh chỉ có một lão hòa thượng mặt mũi hiền lành đang ngồi, ông đang chữa bệnh miễn phí cho dân chúng nghèo khổ.
Trên bàn bắt mạch của lão hòa thượng bày một cây linh chi, mỗi khi lão hòa thượng chẩn đoán được một chứng bệnh liền chắp tay trước ngực nói với linh chi một câu: “Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, thí chủ đại từ đại bi xả thân cứu người, chắc chắn sẽ nhận được phúc báo.”
Ông lão rút một luồng linh khí từ trên người cây linh chi, rót vào ấn đường người dân bị bệnh, dân chúng ốm yếu xanh xao lập tức khỏi bệnh.
Bên cạnh còn có người chơi chỉ chỉ trỏ trỏ linh chi: “Đó là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng đó, Linh tu thăng cấp nhanh thật! Chỉ cần xả thân cứu người là được rồi!”
“Wow! Hắn cứu một người là lên được một cấp, thế này thì sắp lên đến cấp 20 rồi nhỉ!”
“Trò chơi không thể để hắn cứ làm nhiệm vụ cứu người mãi được, nhất định là có hạn chế số lần.”
Quả nhiên như người chơi kia nói, lúc cây linh chi kia lên đến cấp 16, lão hòa thượng nâng linh chi lên nói: “Thí chủ, nhiệm vụ ngày hôm nay của ngươi đã đến cực hạn, tiếp tục trị liệu sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của ngươi, mời ngày mai lại đến.”
Lão hòa thượng đặt Linh Chi lên bàn, từ giỏ trúc bên chân lấy ra một đóa tuyết liên, mặt mũi hiền lành nói với tuyết liên: “Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, thí chủ đại từ đại bi xả thân cứu người, chắc chắn sẽ nhận được phúc báo.”
Tuyết Liên quơ quơ lá cây: “Phiền ngài làm nhanh lên!”
Độc Cô Trác: “...”
Đúng là một thế giới hòa bình náo nhiệt.
Hết chương 5.