Ta Tu Tiên Trong Trò Chơi

Chương 7: Chương 7: Gặp Yêu tộc




Bên kia dãy núi Thương Lan đang đổ cơn mưa xuân, trong một một ngôi miếu đổ nát đã lâu không được tu sửa có hai hòa thượng đang tránh mưa.

Hòa thượng lớn tuổi đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, không lâu sau phát ra tiếng ngáy.

Một vị hòa thượng trẻ tuổi khác: “?”

Đàn Tịch Đại Sư là nhân vật bậc nào chứ, ngài là cao tăng đã luân hồi chín kiếp đó. Vừa ra đời đã là Phật tu có pháp lực kỳ Đại Thừa, ngài sớm đã thoát khỏi thân thể phàm thai, sao có thể ngủ, mà còn là ngáy ngủ nữa?

“Sư phụ?” Hòa thượng trẻ tuổi nhỏ giọng gọi.

Đàn Tịch Đại Sư chậm rãi mở mắt, ông xoa bóp đôi mắt còn lim dim, nghi hoặc nói với đệ tử: “Hình như sư phụ vừa ngủ?”

“Sư phụ không chỉ ngủ, mà còn ngáy to nữa.” Hòa thượng trẻ tuổi ngay thẳng nói.

Cậu vừa mới quy y gần đây, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Đàn Tịch Đại Sư, không hiểu rõ sự cố giữa người và người, cũng không hiểu 'nhìn thấu chớ nói', làm người vô cùng ngay thẳng.

Đàn Tịch Đại Sư cũng không để ý việc nói thẳng ra của đệ tử, ông cầm một chuỗi phật châu trong tay, lăn vài cái rồi nói: “Vi sư vừa mơ một giấc mơ.”

“Có phải là giấc mơ báo trước không ạ?” Hòa thượng trẻ tuổi nói.

Lấy công lực của Đàn Tịch Đại Sư, đột nhiên thiếp đi chỉ có thể là đang cảm ngộ thiên đạo, đang câu thông với trời.

“Không phải...” Đàn Tịch Đại Sư lắc đầu,“Vi sư mơ thấy mình lên núi hái thuốc, mang rất nhiều Linh tu chưa hóa hình về, ở trước một ngôi miếu nhỏ bày một sạp chữa bệnh từ thiện, dùng linh khí của Linh tu để giúp trị bệnh cho dân chúng, cũng giúp Linh tu tích lũy công đức hóa hình.”

“Làm gì có Linh tu nào nguyện ý làm vậy đâu.” Hòa thượng trẻ tuổi nói.

Linh tu đều do trời đất nuôi dưỡng, vất vả lắm mới chịu đựng được nghìn vạn năm không bị người hoặc yêu thú hái mất, trước khi hóa hình đều tránh né tu giả và yêu thú, cuộc sống trải qua đầy nơm nớp lo sợ.

Đàn Tịch Đại Sư không trả lời, ông tỉ mỉ nhìn mặt mũi của tiểu đồ đệ, đột nhiên nói, “Con đi kiếm một cây thiền trượng cao cỡ cây côn gỗ, rồi cột một bên tay áo vào hông cho vi sư xem.”

Hòa thượng trẻ tuổi không hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo những gì Đàn Tịch Đại Sư căn dặn.

Trước khi quy y cậu từng là người trong giang hồ, luyện được một thân cơ bắp cường tráng, lúc mặc tăng bào thì không hiện sơn lộ thủy*, giờ lộ ra nửa cánh tay mới thấy được mỗi một khối cơ bắp phát triển đến mức nào.

(*bất hiển sơn lộ thủy: ý chỉ giấu tài)

Hòa thượng trẻ tuổi chống một cây côn gỗ đứng trước mặt Đàn Tịch Đại Sư, trông không hề giống hòa thượng.

Đàn Tịch Đại Sư thoả mãn gật đầu: “Trông giống thật.”

“Giống gì ạ?” Hòa thượng trẻ tuổi sờ cái đầu trọc của mình, không hiểu được ý của sư phụ.

Đàn Tịch Đại Sư không trả lời, ông nhìn ra mưa phùn ngoài miếu nói: “Nay không như xưa, từ khi trụ trời sụp đổ, Cửu Trọng Thiên hòa làm một thể, Thượng Tam Thiên ban đầu ngưng tụ tám phần linh khí của thế gian đã bị hủy hoại trong chốc lát. Linh khí quay về nhân gian, ngay cả cơn mưa phùn ngày xuân cũng ẩn chứa lượng linh khí khó mà tưởng tượng nổi.”

“Đúng vậy ạ.” Hòa thượng trẻ tuổi gật gật đầu.

“So với trước kia thì Linh tộc càng dễ hấp thu được linh khí, nhưng lại càng khó hóa hình hơn.” Đàn Tịch Đại Sư nói.

Linh tộc quả thật là do trời đất nuôi dưỡng, nhưng vào lúc đã mở linh trí mà chưa hóa hình sẽ rất dễ bị các chủng tộc khác để mắt tới, thường xuyên chưa hóa hình đã trở thành dược liệu cho kẻ khác luyện đan. Dù thỉnh thoảng có tu luyện thành người thì cũng sẽ bị thiếu nhân quả, phải dùng cả quãng đời còn lại để trả nợ, mà một số Linh tu sẽ vì trả nợ mà công lực tan biến.

Sau khi trụ trời sụp đổ, Đàn Tịch Đại Sư vẫn luôn suy nghĩ nhân gian nên phát triển theo hướng nào mới có thể tránh được tình cảnh vì linh khí quá dư thừa mà trở thành chiến trường Cổ Hoang, đến mức khiến dân chúng lầm than.

Giấc mộng vừa rồi đã cung cấp cho Đàn Tịch Đại Sư một suy nghĩ mới.

“Tránh được.” Đàn Tịch Đại Sư nói.

Ông đội mưa đi ra khỏi miếu, ngửa đầu nhìn tấm biển của ngôi miếu đổ nát, mưa xuân rửa sạch bụi bặm trên tấm biển, lộ ra ba chữ 'Chùa Đàn Nghiệp'.

Đàn Tịch Đại Sư nhìn ba chữ kia, lại nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi, một lúc sau ông nói với đệ tử: “Ta và con sẽ ở lại chỗ này, vi sư muốn xây một sạp chữa bệnh từ thiện, con sẽ ở cạnh vi sư để bảo vệ trật tự giữa các chủng tộc.”

“Ở lại? Nơi này ạ?” Hòa thượng trẻ tuổi chỉ vào ngôi miếu đổ nát không một bóng người mà còn bị dột.

“Đúng, chính là nơi này, sau khi tạnh mưa con sẽ cùng vi sư tu sửa lại ngôi miếu.” Đàn Tịch Đại Sư nháy mắt mấy cái với đệ tử, “Dù sao cũng ta đều là nờ pê sê* đấy.”

(*NPC)

“Hả?” Đệ tử trẻ tuổi lơ ngơ.

Trong game thực tế ảo《Cửu Trọng Thiên》, Độc Cô Trác nhìn ba chữ 'bug' như gà bới không nói gì.

Khinh Nguyệt Love nói với Long @ Ngạo Thiên: “Cậu có cảm thấy vừa rồi bị đứng một lát không?”

“Giống bị đứng thật...” Long @ Ngạo Thiên cũng nói, “Nhưng thời gian lại không thay đổi, là ảo giác à?”

“Server của trò chơi vẫn chưa ổn định lắm, dù sao cũng đang trong kì Open Beta, có thể vẫn còn bug.” Khinh Nguyệt Love phỏng đoán.

Độc Cô Trác thu hồi ngọc giản, ánh mắt rơi xuống người hai người chơi đang đi theo phía sau hắn, ban đầu hắn không muốn có quá nhiều liên quan đến người chơi khác ngoài Diệp Chu, hiện tại xem ra hai người này vẫn có chút tác dụng.

Hắn đi tới trước cửa chùa Đàn Nghiệp, nhặt một nhánh cây, trông bầu vẽ gáo* mà viết xuống mặt đất chữ 'bug' xiêu xiêu vẹo vẹo.

(*trông bầu vẽ gáo: mô phỏng theo hình dáng bên ngoài)

Khinh Nguyệt Love đi ngay bên cạnh thì thầm: “Bug? Anh viết cái này làm gì?”

Bấc cư*? Hóa ra từ bọn họ vừa mới nói là chữ này.

(* ở đây anh công phát âm sai á mn, ý là bug)

“Vừa rồi tôi cũng cảm thấy thời gian ngừng một chút.” Độc Cô Trác không để lại dấu vết nói.

Long @ Ngạo Thiên nói: “Xem ra mọi người đều cảm giác được, vậy thì đứng thật rồi, game thực tế ảo mà cũng đứng à? Chờ lát nữa tôi logout sẽ tìm chăm sóc khách hàng để phản hồi, đề nghị bọn họ nhanh chóng sửa lại cái bug này.”

Cậu ta nói vậy trái lại giúp Độc Cô Trác lý giải một chút về từ 'bug', vì để tiến thêm một bước xác định hàm nghĩa, hắn lại hỏi: “Cậu còn phát hiện Bấc Cư nào không?”

“Anh nói tiếng Anh không chuẩn lắm nhỉ...” Long @ Ngạo Thiên chỉ ra phát âm tiếng Anh của Độc Cô Trác, “Ngoại trừ vừa rồi bị đứng một lát thì tôi chưa phát hiện vấn đề nào khác, chỉ có anh là khá giống bug đấy.”

Độc Cô Trác: “Tôi? Tôi có vấn đề gì à?”

Long @ Ngạo Thiên: “Dù là đạo cụ dùng một lần, nhưng mọi người đang luyện cấp như nhau, anh lại dùng một chiêu giết chết cả mười mấy quái nhỏ, chẳng lẽ không phải bug à? Cái đạo cụ dùng một lần anh nhặt được tên gì vậy, gửi qua tôi xem thử xem có phải số liệu bị hư rồi không, nếu có vấn đề thì tôi tố cáo cả lỗ thủng đạo cụ đó luôn.”

Vấn đề, số liệu bị hư, lỗ thủng... Độc Cô Trác chắt lọc mấy từ mấu chốt trong lời nói.

Theo Độc Cô Trác hiểu, một thứ vượt ra khỏi sự khống chế của qui tắc, qui tắc sẽ cố gắng rà soát để xóa đi sự tồn tại của nó, đó chính là bug.

Hắn không để ý lời mời gửi đạo cụ của Long @ Ngạo Thiên, quay người đi ra ngoài chùa Đàn Nghiệp, Long @ Ngạo Thiên bước nhanh theo đuổi kịp, trong miệng lẩm bẩm: “Không nên nhỏ mọn như vậy nha, có đạo cụ tốt thì phải chia sẻ để cùng nhau hưởng chứ, anh tiện thể chia sẻ mình lấy được ở đâu đi, dù là dùng một lần cũng không tệ đâu, trò chơi vừa mới mở, loại đạo cụ mạnh vậy đáng tiền lắm đó.”

Khinh Nguyệt Love và Long @ Ngạo Thiên, một người thì bị mê hoặc bởi sắc đẹp, một người thì muốn biết tin tức về món đạo cụ mạnh mẽ, hai người như hai đứa trẻ dính nhau đi theo Độc Cô Trác rời khỏi chùa Đàn Nghiệp, dưới chân bọn họ còn có một con mèo đen rón rén đi theo.

Đệm thịt của mèo đen rất mềm, giẫm trên mặt đất không phát ra tiếng động, Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên không phát hiện ra nó.

Trái lại, Độc Cô Trác lập tức phát hiện được một luồng yêu khí, hắn tiện tay bắt lại, xách phần da sau gáy của mèo đen.

“Ủa? Con mèo này đuổi theo khi nào vậy? Là yêu tộc à?” Long @ Ngạo Thiên nói.

“Wow, con mèo nhỏ này đáng yêu quá, tôi có thể sờ cậu không?” Khinh Nguyệt Love nói.

“Đừng hòng đụng vào người tôi!” Mèo đen liếm móng vuốt, “Trò chơi này cấm đùa giỡn người chơi đấy, đương nhiên tôi tự sờ bản thân mình thì được, ái chà, sao tôi dễ thương thế này.”

Mèo đen dùng sức hít móng vuốt của mình, lộ ra ánh mắt say mê.

Trong nháy mắt Khinh Nguyệt mất đi hứng thú, hai mắt thất thần nói: “Cậu bỉ ổi quá đấy, lãng phí khuôn mặt mèo đáng yêu này.”

Long @ Ngạo Thiên không quá thích mèo, sức chống cự với bề ngoài của mèo đen rất cao, cậu ta cảnh giác hỏi: “Cậu đi theo chúng tôi làm gì?”

“Ai đi theo mấy người chứ, tôi là đi theo anh ta.” Mèo đen giãy dụa thân thể, cậu ta vẫn còn bị Độc Cô Trác xách trong tay, gặp khó khăn trong việc chuyển động, “Tôi thấy lúc nãy anh thăm dò lão hòa thượng rất lợi hại, không chỉ không bị trừng phạt mà còn lấy được chút manh mối, nên tôi mới muốn tới hỏi anh ta thử xem anh ta có biết phương pháp nào để Yêu tộc lên cấp hay không?”

“Yêu tộc không thể làm nhiệm vụ thăng cấp giống tụi tôi à?” Khinh Nguyệt hỏi.

Mèo đen uể oải cúi đầu: “Haizz, nhiệm vụ mà Nhân tộc có thể làm thì tụi tôi đều không làm được, lại không thể trị bệnh cứu người để đổi kinh nghiệm như Linh tộc. Yêu tộc cấp thấp còn đánh không lại quái nhỏ, thăng cấp quá khó khăn, mấy người thử nhìn cấp bậc của Yêu tộc trên bảng xếp hạng là hiểu.”

Long @ Ngạo Thiên mở bảng xếp hạng ra, bấm chọn Yêu tộc, quả nhiên thấy tất cả Yêu tộc phía trên đều toàn là cấp 1.

“Hèn gì vừa rồi tôi gửi tin cầu cứu cho bọn họ mà chờ lâu vậy không thấy ai trả lời, hóa ra là mới cấp 1!” Long @ Ngạo Thiên nói.

Độc Cô Trác đúng lúc nói: “Cầu cứu?”

Khinh Nguyệt giải thích với hắn: “Lúc trước hai tụi tôi tưởng anh là Boss nên nhờ đồng đội giúp đỡ, nhưng tin tức gửi đi đều không thấy tăm hơi, xem ra là Yêu tộc vẫn chưa tìm được phương pháp thăng cấp.”

“Thời đại bàn phím dù là chủng tộc nào cũng làm nhiệm vụ như nhau, sau khi sửa đổi thì thay đổi lớn quá.” Mèo đen thở dài nói, “Vừa rồi tôi cùng một người chơi đạt thành hiệp nghị, để anh ta mang tôi đi phóng sinh, tôi nghĩ rằng có thể thăng cấp, nào ngờ còn bị hòa thượng đánh chết một lần. Chùa Đàn Nghiệp không có nơi để tôi thăng cấp nên tôi muốn tìm phương pháp khác.”

Độc Cô Trác để mèo đen đang mặt mày ủ rũ xuống, hắn nhớ lại Yêu tộc đã từng gặp lúc trước.

Có một số Yêu tộc dốc lòng tu luyện, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, tốc độ tu luyện hơi chậm một chút; số khác Yêu tộc thì đi mê hoặc nhân loại, hấp thu tinh khí của Nhân tộc, tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng lôi kiếp cũng sẽ càng khó hơn.

Độc Cô Trác nói với mèo đen: “Có lẽ Yêu tộc tắm mình dưới ánh trăng sẽ tăng trưởng sức mạnh, nếu như có thể có được một bộ tâm pháp để tu luyện thì sẽ nhanh hơn, đương nhiên cũng có thể thử mê hoặc nhân loại xem sao.”

“Thật ra tôi có một kĩ năng thiên phú gọi là 'mị hoặc', nhưng dùng với quái nhỏ không được tốt lắm. Còn có một tâm pháp tu luyện《Bái Nguyệt Quyết》, nhưng từ tám giờ sáng từ lúc mở Open Beta tới giờ, tôi vẫn chưa nhìn thấy ánh trăng đây này.” Mèo đen nói.

Cậu ta suy nghĩ một lát, nhảy đến trên người một NPC dân chúng bình thường ven đường chùa Đàn Nghiệp, thi triển kĩ năng 'mị hoặc', ỏn à ỏn ẻn kêu một tiếng “Meo~” với người nọ.

Người kia lập tức như người mất hồn ôm lấy mèo đen, dùng sức ngửi lông mèo rồi toàn thân vô lực ngã xuống đất.

“Úi? Tôi thăng cấp nè! Nháy mắt lên tới cấp 5 luôn!” Mèo đen vui vẻ nói, “Hóa ra kĩ năng thiên phú của Yêu tộc là hấp thu tinh khí của NPC để thăng cấp, tốc độ lên cấp nhanh thật đó, tôi muốn đi tìm nhân loại...”

Còn chưa nói xong, sư thầy tiếp khách trước cổng chùa Đàn Nghiệp không biết từ chỗ nào lấy ra một cây thiền trượng, đập liên tiếp lên người mèo đen, sư thầy quát to: “Cam! Yêu nghiệt to gan, cả gan dám hại người trước cổng chùa Đàn Nghiệp!”

Mèo đen: “...”

Hóa ra chủng tộc khác nhau thì phải chọn chỗ khác nhau để thăng cấp, trong phạm vi chùa Đàn Nghiệp yêu ma đều phải thối lui!

Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.