Nghe tiếng bước chân đang đến dần ngoài cửa, lại nhìn bộ dáng của bản thân hiện tại, Thư Thời luống cuống.
Bộ dáng này của cậu, nếu như bị coi là trộm đột nhập vào nhà thì không sao, lỡ đâu bị cho rằng là yêu quái, không chừng sẽ bị hỏa thiêu hay bị nhốt vào chuồng heo mất.
Trong trường hợp này, Thư Thời cũng không thể làm gì hơn ngoài trực tiếp khóa lại cửa phòng ngủ cho khách --- ngăn được chút nào hay chút đấy, tranh thủ chút thời gian biến về hồ ly lần nữa.
Cậu vận khí, nhắm mắt lại, tâm thần vừa động, mở mắt ra phát hiện --- chẳng có gì xảy ra.
Mẹ nó! Thư Thời không nhịn được chửi thêm một câu.
Hôm nay sao thế, biến được về người lại không biến lại hồ ly được nữa!
Thời gian gấp gáp, chỉ có thể trốn.
Trong phòng cho khách có một chiếc giường, tủ đầu giường cùng với nhà vệ sinh, Thư Thời tự nhận co rút xương cốt lại cũng không đủ để giấu trong tủ đầu giường nên chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh.
Vì thế cậu cũng chỉ đành trốn vào nhà vệ sinh, thuận tay khóa trái cửa lại.
Diệp Vọng vừa đi ra khỏi cửa phòng liền cảm giác được trong phòng cho khách có một cỗ linh lực khác thường, vì vậy liền đi thẳng tới.
Hắn luôn lười tự mình dùng tay mở cửa, cửa trước mặt hắn trước nay đều không gió tự động, hoặc mở hoặc đóng.
Cho nên, Diệp Vọng, người dễ dàng mở cửa phòng cho khách không hề nhận ra rằng cửa đã bị khóa.
Nửa trên cửa nhà vệ sinh là kính mờ, cho nên Thư Thời chỉ có thể ngồi xổm xuống, dựa vào cửa, lỗ tai dính sát vào cửa, luôn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Khi nghe thấy cửa phòng ngủ nhanh chóng được mở ra, Thư Thời không nhịn được nhảy mí mắt một cái, chẳng lẽ đại mỹ nhân còn mang theo chìa khóa phòng cho khách bên người? Sao có thể mở cửa nhanh thế?
Nhưng ngay sau đó, cậu cũng không có thời gian để phân tâm suy nghĩ nữa, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, tiếng tim đập của cậu cũng càng lúc càng nhanh, trong phút chốc dường như cả nhà vệ sinh chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng tim đập liên hồi của cậu.
Thư Thời nhìn cổ tay của mình, lại nghĩ đến đại mỹ nhân đang đi tới ở bên ngoài, tàn nhẫn nhắm mắt lại, trực tiếp há miệng cắn cổ tay bật máu, máu ngay lập tức bắn ra ngoài, nhuộm đỏ cổ tay trắng muốt của cậu. Thư Thời đau đến suýt nữa hít thở không thông, nhưng nghĩ đến bên ngoài còn có người liền nhịn xuống không phát ra âm thanh, hai mắt cũng nghẹn đến đỏ bừng.
Đây là cái miệng tự mình tàn nhẫn cắn ra.
Lúc này cũng không còn biện pháp nào khác, thà bị thương một chút còn hơn bị bắt nhốt vào chuồng lợn.
Thư Thời không dám dừng lại dù chỉ một giây, cũng không quan tâm sàn nhà có sạch hay không, cứ thế chà máu trên cổ tay xuống gạch men sứ trong nhà vệ sinh.
Thời tiết buổi sáng lạnh lẽo, vậy mà do đau đớn mồ hôi không ngừng toát ra.
Nhưng cậu không dám dừng lại, vừa tăng tốc vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bịch, bịch.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không còn mấy bước nữa.
Thư Thời nhìn hoa văn dưới cổ tay mình, trong lòng có chút lo lắng, với tốc độ này, sợ là không kịp.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng của Cô Hoạch Điểu, “Tiên sinh, bữa sáng hôm nay ngài muốn dùng theo kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu?”
Tiếng bước chân ngoài nhà vệ sinh ngừng một chút, Diệp Vọng tùy ý đáp, rồi sau đó tiếp tục bước về phía nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh bị mở ra, khoảnh khắc thấy rõ cảnh tượng bên trong, đồng tử Diệp Vọng chớp mắt co rụt lại.
Thư Thời chột dạ, ngay khi vừa biến về hình dạng hồ ly, còn chưa kịp thở lấy hơi liền thừa dịp Diệp Vọng vẫn còn ngây người vội chạy biến ra ngoài.
Thư Thời một bên chạy như bôi dầu vào lòng bàn chân, một bên thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng nãy lăn lộn trên sàn nhà đã lau sạch pháp trận vẽ bằng máu kia.
Lúc Diệp Vọng vẫn còn hoảng hốt, con hồ ly cả người dính đầy vết máu kia cứ vậy chui qua chân hắn chạy ra ngoài.
Hắn nhíu chặt lông mày, lúc này cũng không thể quan tâm đến chuyện gì khác, vừa rồi đôi mắt chỉ tràn ngập màu máu đỏ tươi.
Trên bộ lông trắng như tuyết của hồ ly, loang lổ màu đỏ chói mắt.
Diệp Vọng xoay người, trong chớp mắt đã đi đến phía sau Thư Thời, chế trụ thân mình đang muốn lủi về phía trước của cậu, một bàn tay cách không dùng linh lực khống chế cậu, hắn không dám dùng sức trên tay, sợ sẽ vô tình liên lụy đến chỗ bị thương.
Thư Thời vốn tưởng mình đã chạy nhanh lắm rồi, không nghĩ tới đại mỹ nhân chân dài, nháy mắt đã đuổi kịp, còn khống chế khiến cậu không thể động đậy, dù cho có kêu to đến đâu cũng không buông tay.
Hiện trạng bây giờ của Thư Thời không thể nói là không thể thảm, vốn một thân lông trắng như tuyết, giờ bị máu vấy thành từng mảng, còn kèm theo chút đen xám của bụi bẩn, rõ ràng giống như vừa bị ai đánh bị thương.
Thư Thời chột dạ, không muốn đại mỹ nhân nhìn thấy vết thương của bản thân, sau khi bị chế trụ cũng muốn giãy ra nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của đại mỹ nhân lúc này, thân thể cậu cứng ngắc không dám lộn xộn nữa.
Hai mắt Diệp Vọng lúc này tràn đầy hung ác âm u cùng sát ý lạnh lẽo, ngũ quan vốn sắc bén đột nhiên lộ rõ lớp da người miễn cưỡng khoác lên, nhìn thế nào cũng như một hung thần.
Dù cho Thư Thời có không sợ hắn đến đâu cũng theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm không tên, do đó cũng đành an phận.
Thật đáng sợ. Thư Thời, người bê bết máu và được Diệp Vọng ôm nhẹ vào lòng, nghĩ.
Thế nên lúc bị đại mỹ nhân lật thân mình kiểm tra, Thư Thời cũng không dám lộn xộn, nhiều nhất chỉ có nhỏ giọng nức nở hai tiếng kháng nghị.
Diệp Vọng lạnh mặt lật xem những chỗ nhuốm máu trên người Thư Thời, cuối cùng phát hiện trên khớp chân có vết thương, nhìn rất sâu, máu vẫn còn rỉ ra.
Thư Thời nhận thấy hơi thở càng ngày càng đáng sợ quanh thân đại mỹ nhân, nhất thời hơi run lên, lông đuôi đều dựng đứng.
Sao, sao đại mỹ nhân chỉ là một nhân loại mà nóng giận còn đáng sợ hơn mấy lão yêu quái cậu gặp nữa...
Một người một hồ ly trở lại phòng khách, vừa hay gặp phải Cô Hoạch Điểu đang đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy hai người liền kinh ngạc: “Tiểu tiên sinh có chuyện gì vậy?”
Diệp Vọng không nhiều lời, phân phó nàng đi lấy thuốc đến, sau đó đặt Thư Thời lên sô pha.
Lúc xử lý miệng vết thương, iodophor (tên thuốc) tiếp xúc với vết thương khó tránh khỏi có chút khó chịu, Thư Thời chịu không nổi rên rỉ vài tiếng, quay đầu nhìn thấy sắc mắt càng ngày càng âm trầm của đại mỹ nhân lại đành ủy khuất không dám lên tiếng nữa.
Cậu cũng đâu có muốn như vậy đâu, đây là việc xảy ra bất ngờ được không.
Sau khi quấn gạc xong, Diệp Vọng thu dọn đồ, nói câu đầu tiên trong sáng nay với Thư Thời: “Ngày nào cũng ăn chơi thoải mái, việc nghiêm chỉnh thì không thấy đâu, gây chuyện gặp họa thì thuần thục lắm.”
Lần đầu tiên gặp là bị thương chân sau, chân sau mới khỏi vài ngày lại bị thương móng trước, đầu óc nhìn qua cũng không ngốc lắm, mà sao mỗi việc ở trong nhà cũng có thể bị thương.
Nghe xong lời hắn nói, Thư Thời vẻ mặt toàn là ai oán.
Đây cũng có một phần công lao của anh được không, nếu không phải bất đắc dĩ sao tôi phải dùng máu vẽ biến hình trận ---
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của đại mỹ nhân, đáy lòng đang không ngừng rủa thầm của cậu cũng ngừng lại.
Nếu không quan tâm, cũng sẽ không tức giận như vậy.
Thư Thời nằm trên ghế sô pha và nghĩ, trách đi trách lại, cũng chỉ có thể trách thời cơ biến hóa không đúng.
Diệp Vọng đi ra ngoài như thường lệ, sau khi hắn lên xe Diệp Tứ cũng phân phó lái xe như thường lệ: “Đến công ty.”
Không ngờ sẽ bị Diệp Vọng ngắt lời: “Đến chỗ bất động sản.”
Thư Thời ban ngày ở nhà lại thử biến hóa lần nữa, dễ dàng biến về hình người, tâm vừa động lại chuyển dạng hồ ly.
Điều này khiến cậu rõ là buồn bực, như này không phải tốt rồi sao?
Sao sáng nay lại không được? Ông trời trêu ngươi cậu à?!
Sau khi trở về dạng người, đầu tiên cậu trở về nhà mình, gọi điện thoại cho ông nội, thuận tiện hỏi xem gần đây có chuyện gì xảy ra, với tại sao đột nhiên cậu lại biến về hình dạng ban đầu.
Đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nói có thể nghe ra được là đã có tuổi nhưng vẫn hùng hậu, rõ là một ông già tinh thần vẫn còn phơi phới, sung sức lắm, nhưng lời ông nói lại không khiến người ta phơi phới như vậy: “Cháu vẫn còn nhỏ, vẫn trong thời kỳ trưởng thành, đổi tới đổi lui cũng là chuyện bình thường, giờ không phải đã biến về rồi đấy thôi.” Thư Thời: “......” Đồng ý là ông lớn hơn, nhưng lời nói thế nào cũng không đáng tin.
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời lại gọi cho Trương Kỳ, cậu vốn cũng muốn thừa dịp bây giờ có thể biến hình đi ký hợp đồng, nhưng vừa rồi thử qua thì thời gian duy trì hình người lâu nhất cũng chỉ có 1 tiếng, còn chưa đủ thời gian đi lại nữa.
Vì thế thôi lại gọi điện, muốn thương lượng thêm với Trương Kỳ về những chuyện đã đề cập lần trước.
Thân hình thon dài của người thiếu niên phân nửa đều chìm trong ghế dựa, hai chân vắt chéo khẽ nhịp trên mặt đất, một tay cầm điện thoại, trên mặt mang theo chút ý cười nói với người đầu bên kia: “Anh Trương, chúng ta không phải đang thương lượng sao? Em không muốn đi tuyển tú, em không biết hát không biết nhảy, tham gia chẳng để làm gì.”
Trương Kỳ đầu bên kia khuyên: “Không biết có thể học, có ai ngay từ đầu đã toàn năng đâu? Cậu có khuôn mặt này, khán giả sẽ luôn khoan dung với cậu. Hơn nữa cậu cũng không có xuất thân chính quy, muốn tham gia diễn xuất thật sự rất khó.”
Thư Thời bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, hàm hồ đáp lại: “Với em mà nói thì cái gì cũng khó, nếu đằng nào cũng phải học chẳng bằng học cái em có hứng thú, em thích diễn xuất, vai nhỏ cũng được, dù sao em cũng chỉ muốn diễn.”
Cậu cắn cắn viên kẹo trong miệng, vị ngọt ngào lan tỏa, chợt nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của đại mỹ nhân sáng nay, thầm nghĩ nếu có thể cho hắn một viên kẹo thì tốt rồi, không biết sắc mặt của hắn có tốt hơn không.
Nói hết mực với Thư Thời, cũng sợ Thư Thời cuối cùng sẽ mất hứng không ký nữa, Trương Kỳ cuối cùng vẫn là đáp ứng nói: “Anh sẽ soạn thảo lại hợp đồng gửi cho cậu, khi nào cậu rảnh để qua đây?”
Hai chân Thư Thời đang lắc lư chợt ngừng lại, sau khi suy nghĩ nghiêm túc đáp: “Nhanh thôi, em sẽ sớm về thành phố A, đến lúc đó sẽ lập tức tìm đến anh.”
Buổi tối sau khi về nhà, Diệp Vọng nhìn tiểu hồ ly đang nằm trên sô pha, đáy mắt âm trầm không rõ.
Trong nhà có gì hắn biết, cho dù là nghĩ ra được cũng có chút có tâm vô lực, huống chi lần trước lại vừa bị hắn rút mất một nửa linh lực.
Cho nên sáng nay hắn mới đến bất động sản một chuyến, muốn xem rốt cuộc hồ ly ngốc làm sao khiến chính nó thành cái đức hạnh như kia, nhưng camera giám sát cũng không bắt được tung tích của hồ ly ngốc.
Vừa rồi lúc mới thấy miệng vết thương, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ muốn sưu hồn (tra khám linh hồn), nhưng hồ ly ngốc này còn chưa thành tinh, có khi còn không chịu nổi một lần sưu hồn, nguyên thần hỏng mất lại thật sự biến thành một con hồ ly ngốc.
Thôi, lại lần nữa.
Thư Thời hoàn toàn không biết hắn nghĩ gì nhưng cậu vẫn còn nhớ chuyện sáng nay, nhìn thấy đại mỹ nhân trở về liền đẩy kẹo trên bàn trà đến trước mặt hắn.
Nè, mời anh ăn kẹo, đừng tức giận nữa.