“Bệ hạ…” Tạ Trăn Ninh hoảng hốt nhìn tình cảnh trước mắt, lồm cồm muốn từ trên giường ngồi dậy. “Hoàng hậu nương nương…”
Trong lúc nước sôi lửa
bỏng, nàng ta biết mình đã trúng kế của người khác nên lập tức lên tiếng giải thích: “Thần thiếp không hề làm hại hoàng hậu nương nương, xin
người hãy tin thần thiếp…”
“Câm miệng!” Giọng của
Dịch Dương lạnh và cứng ngắc, chỉ hai tiếng này thôi là đã khiến cho
nàng ta giật mình không dám nói nhiều nữa.
Anh ngồi dưới đất, người
cứng đờ, ôm lấy Thương Lâm, tay phải nắm chặt cánh tay của cô, giống như là muốn tìm chút nguồn năng lượng từ động tác này.
Nhưng đáng tiếc là vô ích.
Anh cảm thấy hình như mình đã bị đóng băng, không cách nào đứng lên được.
“Đưa nàng ấy cho ta.” Một giọng nói truyền đến, tuy có hơi run rẩy nhưng miễn cưỡng thì cũng có thể duy trì được trấn tĩnh.
Tô Kị giành lấy Thương
Lâm từ trong tay của Dịch Dương, cũng không màng người trong điện vẫn
đang nhìn mà cứ đường hoàng ôm hoàng hậu nương nương vào lòng. Hắn lấy
từ trong tay áo ra một cái bình bằng ngọc trắng, trút ra một viên thuốc
màu đỏ rực, sau đó cạy miệng Thương Lâm ra, nhét thuốc vào.
“Nước!”
Cung nữ thấy Dịch Dương
không hề có ý định ngăn cản hành động của Tô Kị thì lập tức bưng nước ấm lên cho cái gã to gan hơn người này. Tô Kị bưng ly nước đặt trước miệng Thương Lâm, sau đó cẩn thận rót vào miệng cho cô.
Đóng hai môi của cô lại,
hắn khẽ nâng cằm của cô lên, sốt sắng nhìn chiếc cổ trắng nõn của cô.
Cuối cùng, cô cũng có động tác nuốt vào.
Thuốc đã được cô nuốt trôi.
“Còn kịp không?” Giọng của Dịch Dương hết sức lạnh lùng.
Tô Kị nhắm mắt lại.
“Không biết nữa. Lúc đút thuốc giải thì độc trong người nàng ấy đã phát
tác, có thể chống chọi được hay không thì… phải xem số mạng của nàng
ấy.”
Nắm tay của Dịch Dương từ từ siết chặt lại. Trên gương mặt trước nay vẫn bình thản ung dung lần
đầu tiên hiện lên sát khí ngút trời.
***
Khi Nguyễn Ngọc về tới
Huệ An Cung thì Hoắc Tử Nhiêu đang ngồi uống trà với tâm trạng nôn nóng. Vừa thấy bóng dáng của nàng ta, đôi mày liễu lập tức khẽ nhướng lên.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Nô tì chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi, nương nương không cần quá lo lắng.” Nguyễn Ngọc nói.
Hoắc Tử Nhiêu hừ lạnh một tiếng. “Đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi đừng có đi lại trong cung quá
nhiều, coi chừng bị người ta nhận ra bây giờ.” Thấy bộ dạng thờ ơ của
Nguyễn Ngọc, Hoắc Tử Nhiêu cũng lười nói với nàng ta. Dù sao thì qua lần này là không cần qua lại với nàng ta nữa. “Ta thấy thời gian cũng đến
rồi, phía Giáng Tuyết Hiên có lẽ cũng đã xảy ra chuyện phải không?”
“Có lẽ thế.”
Hoắc Tử Nhiêu nghĩ một lát, cuối cùng xác định lại lần nữa. “Hạ Lan Tích thật sự trúng độc dược Nam Cương gì đó sao?”
“Đúng vậy!” Nguyễn Ngọc
nói: “Sau khi trúng phải Nam Cương Cửu Thanh Hoàn, chất độc sẽ ngấm vào
cơ thể, chỉ khi gặp phải chất xúc tác thì mới bộc phát. Mỗi loại thuốc
đều có chất xúc tác khác nhau, đó là do người điều chế quyết định. Thuốc mà Hạ Lan hoàng hậu trúng, chất xúc tác chính là Phục Lệ Thảo trên Tư
Mậu Sơn ở Lĩnh Nam.”
Phục Lệ Thảo của Lĩnh Nam chỉ mọc trên vách núi thẳng đứng trên Tư Mậu Sơn, không thể tìm thấy ở
bất cứ nơi nào khác. Nếu không phải nàng ta cố ý tìm nó thì e rằng cả
đời này Hạ Lan Tích cũng sẽ không tiếp xúc với thứ ấy, có nghĩa là cả
đời này cũng sẽ không bị phát độc.
Vừa nghĩ đến đây, Nguyễn
Ngọc lại thấy căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nỗi thù hận luôn trào
dâng tràn ngập trong lòng nàng ta bao lâu nay lại trở nên mãnh liệt hơn, giống như là được nấu trong dầu sôi.
Sư phụ, người… thật sự quan tâm đến ả ta đến thế sao? Cho dù là hạ độc thì cũng chọn loại an toàn nhất đối với ả ta?
Rốt cuộc thì người lo lắng ả ta sẽ gặp bất trắc đến nhường nào?
Nàng ta nhớ đến một đêm
trăng của tháng trước, khi ấy thương thế của nàng ta vẫn chưa khỏi hẳn
nên dựa vào tường để đi qua hành lang dài, muốn đi tìm Tô Kị để nói
chuyện nhưng không ngờ lại nhìn thấy hắn đang đứng một mình trong sân,
nhìn ánh trăng sáng mà ngẩn người.
Nàng ta chưa từng thấy
hắn như vậy bao giờ. Trên mặt hắn không có chút âm u hay tàn nhẫn mà ôn
hòa đến khác thường. Ánh trăng dịu dàng chiếu khắp ngôi đình, hắn mặc y
phục màu trắng đứng trong đó, giống như là tắm mình trong ánh trăng.
Hắn bình tĩnh và chăm chú ngắm nhìn vầng trăng trên trời, giống như là… đang nhớ đến người thương ở nơi phương xa.
Trong tay hắn đang cầm một bức thư.
Sau đó, nàng ta lén mở lá thư ấy ra, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy bốn chữ Hạ Lan hoàng hậu
trong ấy. Thư này là do Ngụy Hoàng viết, muốn mời sư phụ đến Cận Dương
để đàm phán chuyện đổi thuốc giải.
Nàng ta biết hắn nhất định sẽ đi, không phải vì điều kiện mà Ngụy Hoàng đưa ra, mà là vì Hạ Lan Tích.
Nàng ta ngồi dưới đất, nắm chặt tờ giấy mỏng manh kia, dường như muốn thông qua hành động ấy để bóp chết ả đàn bà đáng ghét kia.
“Cho nên chúng ta trộn
nước ép Phục Lệ Thảo vào trong thuốc trị thương, nhân lúc Hạ Lan Tích
bôi thuốc, băng bó vết thương thì nó sẽ ngấm vào trong máu ả ta, khiến
cho ả ta bị độc phát?” Hoắc Tử Nhiêu hỏi tiếp.
“Chỉ cần người mà nương
nương sắp xếp bên cạnh Tạ Trăn Ninh đủ nhanh nhạy thì có thể làm bị
thương Hạ Lan hoàng hậu, sau đó băng bó cho ả ta mà không ai nghi ngờ,
không có gì sơ suất cả.” Nguyễn Ngọc nói. “Từ lúc Nam Cương Cửu Thanh
Hoàn phát tác đến lúc mất mạng chỉ có nửa canh giờ, chỉ cần Hạ Lan Tích
trúng phải thì không còn đường sống nữa.”
Chỉ cần ả ta chết thì nàng ta và sư phụ có thể trở lại như trước kia, không ai có thể phá hỏng mối quan hệ giữa họ nữa.
Hoắc Tử Nhiêu trầm ngâm trong giây lát rồi nhẹ giọng nói. “Chỉ mong mọi chuyện được thuận lợi.”
Nhưng bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng người xôn xao gấp gáp. Hoắc Tử
Nhiêu và Nguyễn Ngọc nhìn nhau một cái. Nàng ta hiện đang bị cấm túc,
không thể có phi tần gì đến thăm nàng ta, vậy thì chỉ có…
“Bệ hạ…”
Hoắc Tử Nhiêu đứng dậy,
hơi bất ngờ khi nhìn thấy chàng trai mặc áo bào đen, khôi ngô tuấn tú
trước mặt mình. Hoàng đế dẫn không ít người tới đây, lúc này những người đó đều đang đứng trước cửa, giống như là đang đợi mệnh lệnh.
Từ góc của Hoắc Tử Nhiêu
nhìn sang, nàng ta chỉ cảm thấy ánh mắt của hoàng đế quá lạnh lùng,
giống như là đóng băng, cứ nhìn chằm chằm vào nàng ta. Nàng ta không thể ngờ được rằng mình sẽ thấy được vẻ mặt này từ trên mặt của hoàng đế:
không biếng nhác, không ôn hòa, càng không thâm tình, không yêu chiều
sủng ái.
Ánh mắt hoàng đế nhìn nàng ta, cứ như thể nàng ta là kẻ thù vậy.
“Bệ hạ…” Hoàng đế bước
từng bước tới gần Hoắc Tử Nhiêu. Nàng ta giống như bị một sức mạnh nào
đó giữ lại, không dám nhúc nhích một bước, đành phải cố nở một nụ cười.
“Sao người lại đến đây?”
Khi cụp mắt xuống, nàng ta nhìn thấy chỗ ống tay áo bào màu đen có một vết thâm lại, hình như là… vết máu?
Lẽ nào Giáng Tuyết Hiên
đã xảy ra chuyện? Nhưng không đúng. Cho dù Hạ Lan Tích có chết đi nữa
thì hoàng đế cũng nên nghi ngờ Tạ Trăn Ninh như kế hoạch của bọn họ chứ, sao lại cháy tới đây tìm nàng ta tính sổ?
“Bệ…” Giọng của nàng ta bỗng nghẹn lại, bởi vì người đàn ông đứng ngay trước mặt kia bỗng nhiên vươn tay ra bóp chặt cổ nàng ta.
Ngón tay của anh thon dài mà mạnh mẽ. Một dũng sĩ từng cầm súng cầm dao, lấy một địch trăm bây
giờ đang bóp cổ một mĩ nhân xinh đẹp, trở nên khát máu vô tình như là tu la dưới địa ngục.
Hoắc Tử Nhiêu cảm thấy
rất khó thở, mặt cũng từ từ đỏ bừng lên. Nàng ta muốn giãy giụa thoát ra nhưng đối với Dịch Dương mà nói, chế ngự một cô gái mảnh mai quen được
nuông chiều thì đơn giản như là trở bàn tay, chút phản kháng của nàng ta hoàn toàn không có tác dụng gì.
Dịch Dương vẫn duy trì tư thế ấy, tiếp tục bước về phía trước. Hoắc Tử Nhiêu bị buộc phải lùi
theo bước chân anh, nhanh chóng bị đẩy sát vào vách tường được trang trí xa hoa rực rỡ.
Vách tường trong chính điện của Huệ An Cung được dùng hỗn hợp của tiêu[1] và bùn để trát, là vinh dự to lớn nhất mà nàng ta được ban vào lúc
thịnh sủng. Tiêu Phòng, Tiêu Phòng… Trước nay là nơi chỉ hoàng hậu mới
có quyền cư trú. Thế mà bây giờ, hoàng đế lại dùng cách thức này để đẩy
nàng ta vào địa ngục.
Hoắc Tử Nhiêu dựa lưng
vào vách tường, mặt đỏ bừng, miệng hé mở, ngay cả nước mắt cũng tuôn
rơi. Nhưng hoàng đế vẫn không có ý định thả nàng ta ra mà từ từ cúi đầu, gần như là chạm vào trán nàng ta.
“Ta chưa từng ra tay với
phụ nữ, ngươi là người đầu tiên khiến cho ta phá lệ.” Anh nhẹ nhàng nói
thế, nhưng những sợi gân xanh trên bàn tay phải thì đang từ từ siết chặt lại.
Lần này, Hoắc Tử Nhiêu
không cách nào hít thở được nữa. Nàng ta giống như một con cá bị vớt ra
khỏi nước, cố gáng há miệng thật to để làm ra hành động giãy giụa khá
buồn cười.
Nỗi hoảng loạn ùn ùn kéo
đến trong lòng Hoắc Tử Nhiêu, nàng ta cảm giác cơ thể mình cũng từ từ bị nhấc lên khỏi mặt đất. Dịch Dương đã siết cổ nàng ta và nhấc người nàng ta lên.
Hoắc Tử Nhiêu cảm thấy
choáng váng, trước mắt ngày càng mơ hồ. Khi chìm vào trong nỗi tuyệt
vọng, cuối cùng nàng ta cũng tin rằng có lẽ hôm nay mình sẽ phải chết
tại đây.
Sức mạnh siết chặt trên
cổ bỗng nhiên được thả lỏng, chân của Hoắc Tử Nhiêu lại chạm đất nhưng
lại chao đảo mạnh rồi phịch một tiếng, nàng ta ngã mạnh xuống đất rất
thê thảm.
Trán Hoắc Tử Nhiêu đập mạnh vào nền gạch vàng nên lập tức ứa máu ra.
Hoắc Tử Nhiêu che miệng
vết thương, dùng chút sức lực cuối cùng trong người để nhìn hoàng đế
nhưng chỉ nhìn thấy vẻ cao cao tại thượng và ánh mắt vô cùng lạnh lẽo
của hắn.
Khi hoàng đế bóp cổ Hoắc
quý phi, cung nữ thái giám xung quanh đã hoảng hốt tới mức đồng loạt quỳ xuống. Đừng nói lên tiến lên ngăn cản, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chứ nói chi…
“Bệ hạ, thần thiếp… thần
thiếp đã làm sai chuyện gì ư?” Nhưng Hoắc Tử Nhiêu vẫn chưa chịu thôi,
cố gắng giả vờ ngu ngơ không hiểu để được qua ải. “Tại sao người lại…”
“Ngươi làm sai chuyện gì ư?” Dịch Dương cười lạnh một tiếng. “Ngươi hỏi ta ngươi đã làm sai chuyện gì ư?”
Dịch Dương ngồi xổm xuống đất, ánh mắt căm ghét như là đang nhìn một thứ rác rưởi tanh tưởi, hôi
hám. “Xem ra ngươi không chỉ có lòng dạ độc ác mà ngay cả đầu óc cũng
không tốt lắm.” Anh liếc mắt sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy một bóng
dáng quen thuộc đang có đứng lẫn vào trong đám người, cứ ngỡ rằng anh sẽ không phát hiện ra. “Nếu ngươi đã không nhớ ra thì để ta tìm một người
giúp ngươi lấy lại trí nhớ.”
Dịch Dương ra lệnh một tiếng, lập tức có hai thị vệ cao to vạm vỡ đè chặt hai vai của Nguyễn Ngọc, động tác hết sức thô lỗ.
“Thả ta ra!” Nguyễn Ngọc
vừa định giãy ra thì đã bị thị vệ ấn mạnh vào các khóp trên cánh tay.
Thị vệ mà Dịch Dương mang tới đều là những người có thân thủ bất phàm,
lúc này chỉ ấn nhẹ vài cái thôi là đã đủ để khiến Nguyễn Ngọc đau đến
nỗi không muốn sống nữa.
Quả nhiên, Nguyễn Ngọc
đau đến nỗi không còn sức, ngay cả tiếng hét cũng rất ngắn. Vừa kêu xong một tiếng thì cả người nàng ta không còn chút sức, nhũn ra đất, trán
toàn là mồ hôi lạnh.
Thị vệ lôi nàng ta đến bên cạnh Hoắc Tử Nhiêu, hai người quỳ cạnh nhau với tư thế đang nhận tội.
Nguyễn Ngọc vừa căm tức vừa thấy nhục nhã, cứ ngửa đầu nhìn Dịch Dương với vẻ hung ác.
“Đã lâu không gặp, Nguyễn cô nương.” Dịch Dương thản nhiên nói. “Lần trước ta cho ngươi một con
đường sống là muốn cho ngươi một cơ hội để cải tà quy chính, làm lại lần nữa. Nhưng hôm nay gặp lại, xem ra ngươi vẫn không biết cảm kích. Chỉ
trong một thời gian ngắn như thế mà đã có thể tạo ra sóng gió thế này,
đúng là làm ta phải bội phục.”
Nguyễn Ngọc vốn là người
cương liệt, thấy sự tình đã bại lộ thì không thểm giả vờ giả vịt nữa mà
chỉ cười lạnh. “Ngụy Hoàng khách khí rồi. Lúc trước ta rơi vào tay ngài, nỗi nhục phải chịu khi ấy vẫn còn nhớ kĩ trong lòng nên luôn muốn tìm
cơ hội để báo đáp ngài. Lần nay coi như là đã đạt thành ý nguyện.” Giống như là sợ anh chưa đủ tức giận, nàng ta còn bổ sung thêm một câu. “Hạ
Lan hoàng hậu có khỏe không? Nhìn vẻ mặt của bệ hạ lúc nãy, e là hoàng
hậu đã bị độc phát tác rồi đúng không? Thế nào, cảm giác ôm thi thể của
người mình yêu có phải khó quên lắm không?”
Dịch Dương nghe thế thì
mặt không chút biểu cảm, có điều trong mắt lóe lên vẻ kì lạ, giống như
là một vực sâu nhìn không thấy đáy, sau ngàn năm yên ắng thì cuối cũng
vẫn bị khơi dậy sóng gió.
Anh nhìn chằm chằm vào
Nguyễn Ngọc một lát, bỗng nhiên cười khẽ. “Ngươi tò mò chuyện này, vậy
chi bằng hãy ngẫm lại khi sư phụ ngươi ôm thi thể của ngươi thì sẽ có
cảm giác gì?”
Sắc mặt Nguyễn Ngọc lập tức thay đổi.
“Ồ, ngươi vẫn chưa biết
sao? May mà hôm nay trẫm triệu kiến sư phụ của người vào cung, bọn ta đã trò chuyện với nhau rất lâu.” Anh vẫn cứ mỉm cười. “Nhờ phúc của hắn, e là hoàng hậu của trẫm sẽ không chết dễ dàng như vậy.”
Mặt Nguyễn Ngọc đầy vẻ không tin.
Không! Sẽ không trùng hợp thế đâu! Sao hôm nay sư phụ lại vào cung được! Lẽ nào người đã cứu Hạ Lan Tích? Không! Không đâu!
“Cho nên so với việc ở
đây khiêu khích trẫm, chi bằng ngươi hãy tìm cho mình một cái chết thích hợp nhất.” Dịch Dương từ trên cao nhìn xuống, giọng bâng quơ như đang
kể chuyện cười. “Trẫm khác với các người, rất biết thương tiếc những kẻ
hữu tình nên sẽ cho ngươi và sư phụ ngươi chết chung với nhau. các ngươi hãy làm một đôi uyên ương khổ mệnh đi.”
————————————
[1] Vào thời xưa, trong cung dùng tiêu trát vào vách tường cho thơm và ấm,
chỉ sự tốt lành. Thời Hán, chỉ hoàng hậu mới có được vinh dự ấy nên cung điện của hoàng hậu được gọi là Tiêu Phòng Điện.