Dịch: Vãn Phong
***
“Cô sao thế?” Một lúc lâu mà vẫn không nghe cô trả lời, Dịch Dương nhướng mày. “Cái vẻ muốn nói lại thôi ấy của cô là có ý gì?”
Lòng Thương Lâm vốn đã
rối bời, nay bị hắn hối thúc thì càng quýnh lên, trong tình thế hoảng
loạn đành phải tìm đại một lý do. “Tôi đến là để tranh luận với anh!”
“Tranh luận? Tranh luận chuyện gì?”
Lời vừa thốt ra, lòng
Thương Lâm trở nên bình tĩnh hơn. Đúng là chuyện này làm cô rất để bụng, nói cho rõ thì cũng tốt. “Tại sao có rất nhiều chuyện anh không chịu
nói cho tôi biết? Tôi cảm thấy chúng ta có quan hệ hợp tác với nhau, lẽ
ra không nên giấu giếm nhau như thế chứ. Dù sao thì những chuyện anh làm không chỉ liên quan đến an nguy của mình anh mà còn liên quan rất lớn
đến tính mạng của tôi. Tôi cảm thấy tôi cũng có thể giúp gì đó.”
Lời này nói ra với một
tâm trạng oán trách, bởi vì khoảng thời gian này cô đã phải sống một
cách chán chường, ngoại trừ ăn và ngủ thì không hề có giá trị gì nữa. Rõ ràng khi vừa tới đây, cô còn có thể làm trợ thủ cho Dịch Dương, chơi
trò cung đấu, nhưng bây giờ chỉ như bù nhìn mà thôi.
Cô cảm thấy xảy ra tình trạng này đều là do Dịch Dương cố ý gạt cô ra ngoài kế hoạch của mình.
Dịch Dương khẽ chau mày
lại. “Tôi giấu giếm cô?” Hắn nghiêm túc nghĩ lại. “Ý cô nói là tôi không cho cô biết nội dung cuộc đàm phán giữa tôi và Tô Kị?”
“Không chỉ có thế.”
Thương Lâm nói. “Trước đó anh đã giấu giấu giếm giếm tôi rồi. Rốt cuộc
thì anh lo là tôi sẽ làm lộ bí mật của anh hay là cảm thấy có nói với
tôi thì cũng vô dụng?”
Dịch Dương nhìn gương mặt đầy sự nghiêm túc ấy, không biết nên trả lời thế nào nữa.
“Cô… thích xen vào mấy chuyện này lắm sao?” Hắn hỏi thử.
Cái gì mà thích xen vào mấy chuyện này lắm sao? Bình thường ai lại thích mấy chuyện lộn xộn rối ren này chứ?
“Không có.” Cô thành thật trả lời.
“Nếu cô đã không thích,
tôi không nói với cô chẳng phải là tốt lắm sao?” Dịch Dương nói, trong
mắt có vẻ không hiểu cho lắm. “Hai người chúng ta, một người vì chuyện
này mà phiền muộn là đủ lắm rồi, hà tất phải kéo người kia vào.”
Thương Lâm vốn định nói
sao có thể nghĩ như thế, thân là người trong cuộc, nói không lo là không lo được sao? Nhưng một giây sau, một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu cô,
khiến cô đóng đinh tại chỗ.
“Vì thế… anh không muốn tôi đau đầu vì những chuyện này nên mới cố tình không nói cho tôi biết đúng không?” Cô dè dặt hỏi.
Dường như Dịch Dương
không hề cảm thấy kết luận này có gì ám muội nên gật đầu rất đường
hoàng. “Nếu không thì cô nghĩ sao? Những chuyện này tôi không lo, lẽ nào để cho một cô gái như cô đi lo?”
Thật ra khi nói những lời này hắn cũng chột dạ lắm. Hắn còn nhớ lần trước, vì để qua được ải mà
không thể không cắm một mũi tên vào trong ngực Thương Lâm. Nhìn cô ở
trong lòng mình đau đến nỗi mặt tái nhợt thì anh cảm thấy rất thất bại.
Cho nên một khi anh có thể khống chế được tình hình thì anh không muốn
kéo cô vào cuộc.
Thương Lâm cảm thấy toàn bộ rượu vừa uống lúc nãy bỗng trào lên tới não, khiến người cô mơ màng choáng váng.
Lần đầu tiên, cô bỗng
nhận thức được rằng người đàn ông đứng trước mặt cô từng là một quân
nhân bảo vệ tổ quốc. Tuy hắn độc miệng và cay nghiệt, còn thường nói sẽ
không màng tới sống chết của cô nhưng trên thực tế, bảo vệ người yếu
đuối bên cạnh đã là thói quen trong tiềm thức của hắn.
Không phải hắn không tin
tưởng hay ghét bỏ gì cô, chẳng qua là chỉ ôm lấy những chuyện nguy hiểm
và phiền toái về mình theo bản năng, còn cô thì chỉ cần sống những ngày
tháng thoải mái vui vẻ trong sự bảo vệ của hắn là được.
Sặc mùi chủ nghĩa đàn ông, nhưng lại khiến lòng cô tan chảy.
“Vậy… vậy những đại thần ấy mắng tôi là thế nào?” Cô đỏ mặt, nói lắp bắp, nhưng thật ra trong lòng đã có câu trả lời.
“Mắng một chút thì có
thiếu miếng thịt nào đâu.” Hắn cười. “Chuyện này là không thể tránh
khỏi, nhưng qua một thời gian nữa tôi sẽ có cách để giúp cô đổi chiều dư luận, không để bọn họ chụp tội danh ‘mê hoặc đế vương’ lên đầu cô.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp. “Hơn nữa cô cũng đâu phải là Hạ Lan Tích, sử
sách viết thế nào thì cô cần gì phải để ý…”
Cô sờ hai má đã nóng bừng của mình, bỗng nhiên cảm thấy trong thời gian này mình đúng là ngu
xuẩn. Đạo lý đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra, lẽ nào người trong
cuộc là u mê thật sao?
“Cho nên đây mới là
nguyên nhân gần đây cô tức giận?” Trong giọng của hắn có vẻ cười cợt,
còn có vẻ nhẹ nhõm mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Không phải vì Cao Trầm, cũng không phải vì ai khác, chỉ là bệnh đa nghi của con gái tái phát mà thôi.
Bên ngoài tấm màn có một
giá đèn làm bằng vàng, lúc này chỉ còn ba ngọn nến còn đang cháy. Ánh
sáng lờ mờ chiếu xuyên qua tấm lụa mỏng, tạo nên một cảm giác mông lung. Còn gương mặt điển trai của Dịch Dương lại bị ánh sáng này chiếu vào
làm tỏa ra một vầng sáng nhạt, càng thêm mê người.
Thương Lâm ngẩn ngơ nhìn hắn, cuối cùng cũng nhớ tới mục đích đêm nay mình đến đây.
Hình như… cô đến để thổ lộ…
Vậy bây giờ, có phải có thể nói được rồi không?
Hàm răng trắng khẽ cắn vào đôi môi mọng, cô ngập ngừng cả buổi mà vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tầm mắt của Dịch Dương
rơi vào trên đôi môi cô, hàm răng đều như ngọc cằn vào làn môi đỏ hồng,
để lại một dấu ấn lờ mờ. Hắn bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình hơi trơn,
ngay cả chăn cũng không cầm được. Trong lòng thoáng có một cơn kích
động, hy vọng hàm răng ấy cắn lên cơ thể mình, cảm giác ấy chắc sẽ rất
tuyệt vời.
Ngay sau đó, hắn liền tỉnh táo lại. Hắn đang nghĩ gì vậy chứ?
“Không có chuyện gì nữa thì về đi.” Hắn xốc chăn của cô lên, bắt đầu tiễn khách. “Mau đi đi.”
Thương Lâm đi rất vội vã, dưới tấm áo choàng chỉ có một bộ áo ngủ màu trắng, bị động tác thô lỗ
của anh làm cho tuột xuống, để lộ ra bờ vai trắng nõn nà.
“Lạnh quá…” Rượu mà Dịch
Dương cho cô uống có nồng độ rất cao, mà tửu lượng của cô vốn không được tốt, lúc này rượu bốc lên làm cho hơi chếnh choáng, vừa lên tiếng kháng nghị vừa cúi đầu sửa sang lại quần áo. “Sao anh bảo đi là đuổi đi ngay
thế.” Bởi vì hơi say nên giọng không rõ, giống như là đang làm nũng,
nghe vào tai Dịch Dương thì làm chân tay hắn tê dại.
Ở hiện đại, mùa hè mặc áo dây cũng là chuyện thường, cho nên bây giờ lộ vai thì Thương Lâm cũng không cảm thấy gì cả.
Thế nhưng Dịch Dương lại bị khoảng trắng ấy làm lóa mắt.
Cô hơi khom người, những
đường cong trên vùng ngực đang phập phồng loáng thoáng ẩn hiện. Tuy hắn
chưa từng có bạn gái nhưng đàn ông ở tuổi này cũng đã biết cách chiêm
ngưỡng dáng người của phụ nữ. Rất lâu về trước hắn đã cảm nhận được mỗi
khi cô im lặng thì có một sức quyến rũ khôn kể.
Thương Lâm sửa sang xong
quần áo, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện không biết từ khi nào hắn đã
đến rất gần cô, thật gần. Thậm chí cô có thể nhìn thấy hàng mi của hắn,
dài và rậm, giống như một chiếc quạt nhỏ. Dưới hàng mi là một đôi mắt
đen láy như ngọc, trước giờ luôn phơi phới, khinh khi hoặc trào phúng,
khiến người ta xấu hổ chết được. Thế nhưng giờ khắc này, trong ấy lại
ánh lên một vẻ gì đó nóng bỏng khác thường.
Hắn nhìn cô chăm chú, giống như là… rất thèm thuồng cô vậy.
Thương Lâm bị ý nghĩ này dọa ngây người. Còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.
Môi hắn nóng cháy, vừa
chạm vào liền công thành đoạt đất. Thương Lâm hoàn toàn không ngờ được
hắn sẽ đột nhiên hôn mình, hoảng hốt đến ngây người, chỉ mặc cho hắn làm gì thì làm.
Chiếc lưỡi linh hoạt khẽ
tách hàm răng cô ra, quấn quýt lấy nhau. Thương Lâm cảm thấy hắn rất nôn nóng, hơi thở cực kỳ rối loạn, khiến cô mặc dù trong con ngơ ngác vẫn
không khỏi đỏ mặt. Cô hơi lo sợ, định rụt lùi theo bản năng nhưng hắn
lại không cho. Một bàn tay nắm eo cô lại, một tay khác thì vươn ra sau,
cố định gáy của cô lại.
Sau khi nụ hôn dài nồng
cháy kết thúc, hai người đều đỏ mặt, thở hổn hển. Ngoại trừ thẹn thùng
thì Thương Lâm càng thấy ngạc nhiên. Cô mở to đôi mắt, ngẩn ngơ nhìn
hắn: “Anh… anh điên rồi à?”
Hắn vuốt ve đôi môi căng mọng của cô, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không trả lời.
Thật ra cả tối nay hắn
đều cảm thấy bứt rứt khó chịu, lúc Tô Cẩm rót rượu cho hắn, thậm chí hắn còn lười đến nỗi không muốn nở nụ cười. Mới đầu, hắn quy kết là do
chuyện triều chính quá phiền não, nhưng khi hắn nằm trên giường trằn
trọc một lát, trong đầu không thể nào xua được hình ảnh cô nhíu mày tức
giận thì rốt cuộc cũng hiểu được mình đang buồn phiền chuyện gì.
Sau đó, cô bỗng nhiên
xuất hiện, da trắng tóc dài, dáng người yểu điệu, đứng trước cửa cung
mỉm cười với hắn. Còn hắn thì dùng chăn che cô lại, đặt lên giường mình, sau đó hôn đến nỗi môi cô sưng mọng lên.
Ý thức được điều này, máu nóng trong người hắn lại sôi lên, con dã thú đang rục rịch muốn thức
tỉnh bị đè nèn cả đêm nay cuối cùng cũng được tháo cũi, không chịu áp
bức nữa.
Đầu óc Thương Lâm hoàn
toàn rối bời, không cách nào hiểu được tình hình lúc này. Thế này là thế nào? Chẳng phải người muốn thổ lộ là cô sao? Sao tự nhiên hắn lại hôn
cô trước? Tình tiết phát triển không đúng hướng rồi!
Suy nghĩ miên man còn
chưa chấm dứt thì bờ vai bỗng nhiên lành lạnh. Cô ngạc nhiên cúi đầu
xuống thì mới phát hiện quần áo cô vừa sửa sang lại lúc này đã bị hắn
cởi ra. Những ngón tay thon dài của hắn đang vuốt ve trên da thịt cô,
nóng bỏng như một thanh sắt đang rèn.
Hắn… hắn… hắn… muốn làm gì đây?!!!
Trên người bị một sức
mạnh đè ép, hắn đỡ eo cô, áp cô xuống chiếc giường mềm mại, bắt đầu hôn
những nụ hôn thật vụn lên người cô. Từ trên xuống dưới, từ trong ra
ngoài, giống như một lãnh chúa tham lam, không tha cho mỗi tấc đất trên
lãnh địa của mình.
Dịch Dương nhìn cô gái
bên dưới thân mình, bất chợt nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí được trang bị đầy phòng năm đó. Cây súng khó khăn lắm mới kiếm được nằm trong tay hắn, vuốt ve sờ soạng, ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
Lúc ấy các chiến hữu của hắn còn trêu rằng e là khi ngủ với phụ nữ hắn
cũng không kích động đến thế. Nhưng trên thực tế, bây giờ hắn còn kích
động hơn khi ấy nhiều, máu trong người giống như dầu hỏa bị đốt cháy,
cháy một cách hừng hực, thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại của hắn.
Thương Lâm vốn đã hơi
say, bị hắn làm thế thì càng thêm mơ hồ, mãi đến khi hắn cởi chiếc áo
ngực mà cô tự chế thì mới lấy lại được chút lý trí.
“Anh… từ từ đã!” Cô đè bàn tay phải đang làm loạn của hắn lại, khó nhọc nói: “Anh uống lộn thuốc rồi hả?”
Đây chỉ là một câu oán
trách trong lúc cực kỳ xấu hổ nhưng lại khiến cho bộ óc mơ màng của hắn
tìm lại được thanh tỉnh. Đêm nay, hắn rất khác thường, giống như là bị
thứ gì đó khống chế vậy…
Trong lòng hắn thoáng có
sự phán đoán, nhưng hắn lại không lòng dạ nào đi suy nghĩ cho kỹ. Da
thịt của cô trong trắng, giống như là ánh trăng thanh mát chiếu vào
trong đình, khiến người ta không thể dời mắt được. Cảm xúc tuyệt vời
trên tay khiến hắn mê loạn, khó mà tự chủ.
Có thể hắn đã bị người ta tính kế rồi. Nhưng tính kế thế này cũng tốt, ôm cô vào lòng thế này
càng tốt, hắn không muốn đấu tranh nội tâm hơn nữa.
Hắn đè tay cô lại, kéo
đến bên môi mình, hôn tỉ mỉ từng ngón tay một. Đôi môi mỏng ngấm lấy
ngón tay thon dài của cô, đầu lưỡi lướt qua làn da mềm mại, khiến cho cô run rẩy.
“Đừng mà…” Cô giãy giụa, muốn rút tay mình lại.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Hắn cúi đầu, thì thầm vào tai cô. “Anh dạy cho em một chuyện rất thú vị.”
Trong mắt hắn mang theo
chút dỗ dành, khiến cho trái tim cô rung lên. Đây là chàng trai mà cô
đang thầm mến, đêm nay cô tới đây là để thổ lộ với hắn…
Đầu óc bị rượu khống chế
lại trở nên mơ màng, trong cơn mơ màng ấy, cô cứ tưởng rằng mình đã tỏ
tình thành công, hắn đã tiếp nhận cô. Nếu không thì sao hắn lại đè cô
xuống, làm chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau.
Hắn lại bắt đầu hôn cô,
đầu óc vốn không được tỉnh táo của cô lại càng hỗn loạn, chỉ có thể cố
hỏi một câu cuối cùng: “Anh… anh thích em sao?”