Dịch: Vãn Phong
***
Thương Lâm ước gì anh nói sang chuyện khác, nghe thế thì lập tức trả lời: “Muốn.”
Dịch Dương mỉm cười, bắt
đầu lặp lại cho cô nghe những lời mình nghe được từ chỗ thị vệ hôm qua.
“Nam Cương cửu thanh hoàn chính là thuốc dùng chín loại thực vật ở Nam
Cương để luyện thành. Chín loại thảo dược này vốn không có độc nhưng khi phối hợp với nhau thì lại trở thành chất kịch độc. Một khi nó phát tác, trong vòng nửa tiếng đồng hồ sẽ ruột gan sẽ thối rữa mà chết.”
Thương Lâm nghe những lời chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp này, gần như là trợn tròn mắt ra, cả
buổi trời sau mới thốt được một câu: “Bà nó, cái tên khốn Tô Kị này!”
Uổng công cô còn tưởng là hắn sẽ không để cô chết.
Thấy mình đã làm sụp đổ
hình tượng đại hiệp Lĩnh Nam trong lòng cô, mắt Dịch Dương lóe lên vẻ
đắc ý. “Em đừng vội tức giận, loại thuốc này có một đặc điểm rất quan
trọng, khác với những loại thuốc độc khác.”
“Điểm nào?”
“Sau khi uống vào, nó sẽ
không phát tác ngay mà cần một chất xúc tác để kích dẫn, có thứ đó thì
thuốc này mới hoàn chỉnh.” Giọng của anh lạnh lại. “Chất xúc tác này
không phải là để cứu người mà là để giết người.”
Thương Lâm sờ bụng mình.
“Hay nói cách khác, chỉ cần cả đời này em không đụng vào chất xúc tác đó thì độc này sẽ không có gì nguy hiểm?”
“Không sai.” Dịch Dương
gật đầu. “Nhưng chúng ta không biết chất xúc tác đó là thứ gì nên không
thể tránh được. Nói không chừng một ngày nào đó em sẽ ngớ ngẩn khiến
mình bị độc phát.”
Thương Lâm nghe thế thì
lập tức cảm thấy thức ăn trên bàn tràn ngập nguy hiểm nên cảnh giác nhíu mày lại. “Vậy em có thể ăn mấy thứ này không? Tô Kị nói với chúng ta
như thế nhưng lại không nói chất xúc tác là gì, khác nào muốn em đói
chết?”
Nghe thấy vẻ đề phòng
cùng thù ghét Tô Kị tràn ngập trong giọng nói của cô thì Dịch Dương cảm
thấy tâm trạng càng vui vẻ. Nếu không phải còn lo lắng về chuyện giải
độc cho cô thì chắc anh đã sảng khoái lắm.
“Rốt cuộc thì hôm qua các anh đã nói gì?”
Hôm qua, Dịch Dương và Tô Kị đàm phán với nhau, Thương Lâm vẫn không được tham gia. Có điều lần
này không phải Dịch Dương không cho mà là Tô Kị cực kỳ lạnh lùng nói:
“Xin hoàng hậu nương nương tạm thời lánh mặt cho”, giống như là không
nhìn thấy vẻ hăm hở trong mắt cô vậy.
Giọng điệu của hắn rất
kiên quyết, tính mệnh của Thương Lâm bị người ta nắm trong tay nên nào
dám phản kháng, đành phải giả vờ như không thèm quan tâm đến, đi vào
trong rừng hoa gần đó, vừa hân hoan thưởng thức hoa đào vừa suy ngẫm
chuyện nhân sinh.
Sau đó đêm qua lại xảy ra chuyện như vậy… nên cô không thể nào hỏi cụ thể và tỉ mỉ được.
Dịch Dương nghe thế thì im lặng một lát, sau đó mỉm cười. “Hắn muốn anh đưa cho hắn một thứ để trao đổi với thuốc giải.”
“Thứ gì vậy?”
“Bản đồ phân bố địa điểm đóng quân của khu vực phía đông.”
Thương Lâm trợn tròn mắt. “Hắn ăn cướp chắc!”
Đặt một điều kiện không
tưởng này với vua một nước, người thường chắc không nghĩ ra được. Tô Kị
nghĩ Dịch Dương là ai? Trụ Vương hay Chu U Vương?
Thương Lâm vỗ ngực, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. “Đưa ra yêu cầu như vậy, hắn hoàn toàn không có thành ý gì cả.”
Dịch Dương gật đầu. “Đúng vậy.”
Tô Kị không hề biết gốc
gác của Thương Lâm và Dịch Dương cho nên trong mắt hắn, quan hệ giữa bọn họ chỉ là hoàng đế và một hoàng hậu được sủng mà thôi. Nếu hắn còn có
chút lí trí thì sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng một vị đế vương sẽ
giao tin tình báo có liên quan đến vận mệnh quốc gia cho một gián điệp
của kẻ địch chỉ vì một người phụ nữ.
Cho nên, đây không phải là mục đích thật sự của hắn.
Có điều… Anh nghiêm túc
suy nghĩ vấn đề này. Nếu Tô Kị cứ khăng khăng đòi bản đồ đóng quân thì
sao? Rốt cuộc anh có đồng ý hay không?
“Rào trước đón sau cũng
chỉ vì lợi ích thôi.” Thương Lâm nói ra suy đoán của mình. “Có lẽ hắn
chỉ nói thế để làm chúng ta giật mình, sau đó chúng ta sẽ dễ dàng chấp
nhận điều kiện mà hắn thật sự muốn.”
Mắt Dịch Dương u ám. “Có lẽ thế.”
Thương Lâm thở dài một
hơi, vô thức muốn gắp một miếng vi cá ăn cho đỡ sợ nhưng vừa chạm đũa
ngọc vào mép đĩa thì tay cô khựng lại.
Rốt cuộc thì cô có ăn được món cá này không đây?
Dịch Dương phát hiện ra
sự bối rối của cô nên ôn hòa nói. “Đừng lo quá, anh đã hỏi Tô Kị rồi,
tuy hắn không nói rõ chất xúc tác là gì nhưng đã bảo với anh là ăn uống
thường ngày không có vấn đề gì. Anh nghĩ nó là một thứ gì đó chúng ta
không thường gặp.” Dịch Dương mỉm cười. “Hơn nữa em trúng độc cũng lâu
rồi, trước đây ăn nhiều thứ cũng không sao nên đừng lo lắng.”
Thương Lâm nghĩ lại thì
thấy cũng có lý. Nếu chất xúc tác của loại độc này là những món ăn
thường ngày hay gặp thì mất mặt cho kẻ chế tạo ra thuốc quá. Phải to tát hơn nữa chứ!
Nói tới thì cũng lạ,
chuyện bị trúng độc nay vận vào thân mình, lẽ ra Thương Lâm phải cảm
thấy lo lắng và sợ hãi mới phải nhưng nhìn thấy dáng vẻ un dung thong
thả của Dịch Dương, lòng cô cũng cảm thấy trấn định theo. Cứ như là chỉ
cần có anh bên cạnh thì bất luận nguy hiểm nào cũng không đáng sợ nữa.
Mọi chuyện đều có thể giải quyết hết.
***
Trong lúc Dịch Dương và Tô Kị truyền thư qua lại, hẹn ngày gặp mặt thì Thương Lâm cũng đang tiên hành kế hoạch khác của mình.
Hoắc quý phi bị đoạt đi
quyền hành quản lý hậu cung, phải trợ giúp hoàng hậu xử lý mọi chuyện,
người trong cung thì đều lặng lẽ chờ đợi tình thế phát triển theo hướng
nào. Có người đoán là quý phi nương nương sẽ không cam tâm buông xuôi
quyền hành, cũng có người cho là hoàng hậu nương nương không hề đơn
giản. Bọn họ bàn tán xôn xao, không ngừng suy đoán, chỉ thiếu mở sòng cá cược mà thôi.
Còn hai người phụ nữ đang đóng vai nhân vật trung tâm kia thì lại làm như không hề phát hiện ra
chuyện này, mỗi ngày đều trình diễn vở kịch cười nói thân thiết, hợp tác vui vẻ, cực kỳ hòa hợp. Nhưng cục diện hài hòa này chỉ duy trì được bảy ngày. Sáng sớm ngày thứ tám, Hoắc quý phi đột nhiên cáo bệnh, nói là
mình không được khỏe trong người, không thể lao lực nên xin thôi gánh
vác những trọng trách trên vai.
Để chứng minh mình không
thể giải quyết chuyện hậu cung, thậm chí nàng ta còn giao ra phượng ấn
mà mình nắm giữ, không chịu buông tay lâu nay.
Tì nữ Bích Ti bên cạnh
Hoắc quý phi đích thân mang phượng ấn đưa đên Trường Thu Cung của hoàng
hậu, khi trở về thì nhìn thấy Hoắc Tử Nhiêu đang nhàn nhã nằm trên chiếc sạp nhỏ để uống trà. Tóc như mây, môi như son, nàng ta ung dung bưng
cái chén bằng sứ trắng lên hớp một ngụm, hình ảnh ấy đẹp như một bức
tranh thiếu nữ được vẽ từ một bàn tay tỉ mỉ.
Cảnh đẹp là thế nhưng
Bích Ti không có tâm trí đâu mà thưởng thức, chỉ lo lắng hỏi. “Nương
nương, người nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này buông tay thì khó cứu vãn lắm
đấy.”
“Bổn cung biết ngươi đang muốn nói gì. Tuy là bệ hạ không muốn ta quản lý chuyện hậu cung nữa
nhưng vẫn cho ta quyền trợ giúp, lẽ ra ta nên cố gắng níu giữ chút quyền hành ấy phải không?” Nàng ta cười xì. “Nhưng tại sao bổn cung phải trợ
giúp cho ả ta? Không thấy tức cười sao?”
Bích Ti không nói gì.
Hoắc Tử Nhiêu tiếp tục
nói. “Gần đây ngươi cũng thấy rồi đấy, Hạ Lan Tích hoàn toàn chẳng làm
được việc gì nên hồn cả, hễ gặp chuyện khó khăn là lại ném cho ta, vậy
mà còn làm bộ lợi hại này nọ, khiến ta thấy mà phát tởm. Được, nếu ả ta
đã muốn chứng tỏ năng lực của mình thì bổn cung sẽ cho ả một cơ hội.”
Hoắc Tử Nhiêu gác chén trà lên bàn, thoải mái duỗi tay duỗi chân ra.
“Hãy để cho hoàng hậu nương nương đích thân xử lý mớ hỗn độn này đi. Ta
muốn xem nếu không có sự giúp đỡ của ta thì ả sẽ biến hậu cung thì cái
gì?”
Đôi mắt đẹp khẽ đảo qua,
liếc thấy vẻ mặt không đồng ý lắm của thị nữ bên cạnh thì nàng ta cười
khẽ. “Ngươi cứ yên tâm, một khi bệ hạ phát hiện ra hoàng hậu nương nương mà người sủng ái chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài vô dụng thì chắc chắn
sẽ thấy được ưu điểm của ta. Đến lúc đó, ta tự có cách đoạt lại quyền
hành.”
***
Cũng cùng lúc đó, kẻ bất
tái vô dụng mà Hoắc Tử Nhiêu nói đang cầm phượng ấn bằng vàng lấp lánh
kia ngắm nghía từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, miệng thì chậc
chậc tán thưởng. “Đây chính là phượng ấn của hoàng hậu Ngụy Quốc sao?
Được đến nó thật là không dễ dàng gì.”
Dịch Dương chống cằm hỏi. “Em làm được không đó?”
“Đương nhiên được.”
Thương Lâm tràn đầy tự tin. “Mấy ngày nay em cố ý tỏ ra vô dụng để Hoắc
Tử Nhiêu cảm thấy em là một kẻ bất tài không làm được việc lớn. Bây giờ
khó khăn lắm mới thực hiện được gian kế, anh còn không mau khen em thông minh đi mà còn ở đó nghi ngờ năng lực của em, đúng là làm mất hứng mà!”
Nói xong câu này, thấy vẻ mặt không tin tưởng của anh, cô tức giận nói. “Anh cứ yên tâm đi. Vì có thể làm một bà vợ cả tốt, em đã lén học suốt nửa năm trời, tuyệt đối
không thua cái cô tiểu tam Hoắc Tử Nhiêu đâu!”
Dịch Dương khẽ nheo mắt lại, mỉm cười. “Được rồi, vậy anh sẽ chờ xem biểu hiện của em, vợ cả ạ.”
Ba chữ cuối cùng anh nói rất nặng, khiến Thương Lâm phải lườm anh một cái.
***
Những ngày tháng sau đó,
Hoắc Tử Nhiêu chờ đợi để chế giễu Thương Lâm nhưng vẫn không được như ý
nguyện. Ngày hôm sau, khi nhận được phượng ấn, Hạ Lan Tích bất tài vô
dụng kia dùng danh nghĩa thăm bệnh để đến tìm Hoắc Tử Nhiêu, suốt buổi
nói chuyện vẫn cứ giữ vẻ mặt phức tạp, ngập ngừng hỏi nàng ta khi nào
thì mới có tinh thần và sức khỏe để quản lý chuyện hậu cung.
Hoắc Tử Nhiêu đã sớm nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề này. “Thần thiếp cũng không biết nữa, phải
xem khi nào thì mới khỏi bệnh.” Nàng ta ngập ngừng. “Có điều thái y nói
bệnh của thần thiếp hơi đáng ngại, e là không thể khỏi trong vòng một
tháng.”
Hạ Lan Tích không giấu được vẻ thất vọng, cuối cùng không nói gì mà đi về.
Nàng ta nhìn theo bóng
lưng của Hạ Lan Tích và cười lạnh, những ngón tay ngọc ngà cứ chơi đùa
những xâu chuỗi trên tấm mành, thần sắc khoan khoái.
Lúc ấy đắc ý bao nhiêu
thì sau khi chân tướng được vạch trần, nàng ta tức giận bấy nhiêu. Khi
nàng ta phát hiện lục cung vẫn bình yên, hậu cung vẫn êm ả, mọi việc đều dần đi vào nề nếp dưới sự quản lý của hoàng hậu thì cảm thấy bất thường ngay.
Cô ả vô dụng đến từ Yến
Quốc kia không hề bối rối trước một đống công việc lộn xôn như nàng ta
mong muốn, ngược lại còn xử lý chúng một cách gọn gàng êm đẹp. Trong đó
có những việc hết sức rắc rối phức tạp, hoàn toàn không thể lĩnh ngộ
được trong thời gian ngắn như thế.
Trừ phi… ả ta đã chuẩn bị từ lâu!
Lúc ấy Hoắc Tử Nhiêu mới hiểu ra mình đã bị người ta chơi một vố, còn tự nguyên giao ra phượng ấn mà người ta ngày đêm mong đợi.
Trong cung điện lộng lẫy, một mỹ nữ tuyệt sắc gạt hết tất cả chén sứ trên bàn xuống đất, không ngừng mắng chửi: “Tiện nhân!”
Bích Ti quỳ bên cạnh, cả
người run rẩy, không dám lên tiếng an ủi. Nàng ta hiểu rất rõ cá tính
của nương nương nhà mình, ngang ngạnh, tự cao tự đại, bảo thủ cố chấp,
ngoại trừ nghe lời của Đại Tư Mã thì không nghe lời của ai nữa hết.
Giống như chuyện lần này, nếu nàng ta chịu nghe lời của Bích Ti thì đã không bị Hạ Lan hoàng hậu hại thảm như vậy…
Dường như Hoắc Tử Nhiêu
cũng nghĩ tới chuyện này nên trong cơn giận dữ và xấu hổ đan xen nhau,
nàng ta rất muốn tát cho Bích Ti một cái. Nhưng chút lí trí còn sót lại
nói với nàng ta rằng trong chuyện này, cung nữ này không hề sai, nếu
nàng ta cứ đánh mắng tâm phúc của mình một cách bậy bạ thì người chịu
thiệt sẽ chính là mình.
Nhưng nàng ta không muốn
nhìn mặt Bích Ti nên đành phải bước nhanh ra khỏi phòng, đứng ngoài hành lang nhìn mái ngói phía xa xa và trời xanh thẳm, thở dài một hơi, như
muốn trút hết nỗi phẫn uất trong lòng ra ngoài.
Vào cung bao nhiêu năm
nay, đây là khoảng thời gian mà nàng ta chịu nhiều uất ức nhất. Không
biết hoàng đế trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà lại si mê con hồ ly tinh
đến từ Yến Quốc kia, lâu thế mà vẫn chưa ngán. Còn nàng ta thì lại lần
lượt bị Tạ Trăn Ninh và Hạ Lan Tích tính kế, rơi vào tình cảnh thê thảm
như bây giờ…
Tạ Trăn Ninh…
Bây giờ nhớ tới cái tên
này, Hoắc Tử Nhiêu vẫn thấy hận đến nỗi phải nghiến răng. Đó là kẻ địch
mạnh nhất của nàng ta, từ khi còn là thiếu nữ đã không ngừng đối đầu với nàng ta, cả hai đều không vừa mắt nhau.
Có một dạo, nguyện vọng lớn nhất của nàng ta chính là nhìn Tạ Trăn Ninh bị giày vò cho tới chết!
Phải, Tạ Trăn Ninh đã bị
nhốt vào Vĩnh Hạng, khó mà trở mình được. Cha cũng đã nói với nàng ta là không được làm bậy, chừa lại tính mạng cho Tạ Trăn Ninh, nhưng nàng ta
vẫn không nuốt trôi được cơn giận.
Chút trừng phạt như vậy, nàng ta vẫn chưa thấy đủ.
Tạ Trăn Ninh đáng chết! Những người khiến nàng ta thấy khó chịu đều đáng chết!
Phía sau vang lên tiếng
bước chân khẽ khàng, nàng ta tưởng là Bích Ti nên không thèm quay đầu
lại mà chỉ lạnh lùng nói. “Bổn cung muốn ở một mình, không cần ngươi hầu hạ.”
Người kia đứng ở bên cạnh, không nhúc nhích.
Nàng ta cau mày, cảm thấy khác thường.
Hoắc Tử Nhiêu quay đầu
lại nhìn thì thấy một cô gái cao to, gương mặt vàng vọt, mặc quần áo
cung nữ nhưng nàng ta chưa từng nhìn thấy.
“Ngươi là…” Hoắc Tử Nhiêu trợn tròn mắt.
Cô gái kia chỉ mỉm cười,
không hề có chút sợ hãi như khi cung nữ nhìn thấy quý phi, giọng nói hết sức ôn hòa. “Nô tì là ai không quan trọng, nô tì ở đây là vì muốn giúp
nương nương một việc.”
Hoắc Tử Nhiêu cảm thấy
chuyện này hơi hoàng đường, cô gái tướng mạo xấu xí này cư nhiên xông
vào cung điện của nàng ta, nói là muốn giúp nàng ta?
Trong đầu nghĩ như thế,
nhưng có một sức mạnh dẫn dắt nàng ta, khiến nàng ta hỏi ra nghi hoặc
trong lòng. “Ngươi có thể giúp bổn cung chuyện gì?”
Cô gái kia ngẫng đầu lên, nhìn vào mắt Hoắc Tử Nhiêu với vẻ kiên định. Lần này, giọng của nàng ta không che giấu được sát khí, lạnh lùng thấu xương, khiến người ta khiếp đảm.
“Giúp nương nương diệt trừ người mà nương nương không muốn nhìn thấy.”