Chuyển ngữ: Irisbo
***
Khi Thương Lâm tỉnh lại,
vùng vai gáy đau nhức, giống ngư bị ai lấy búa sắt đánh trúng. Cô đưa
một tay xoa bả vai, vất vả ngồi dậy. Lúc này mới có thời gian nhìn ngó
xung quanh.
Đây là phòng ngủ loại
thượng hạng, ba lớp sa trướng phủ bên ngoài, đệm chăn là loại tơ lụa
hình hoa, bên phải có một cái bàn nhỏ bên trên có đặt lò sưởi ấm dát
vàng, khói trắng lượn lờ từ bên trong bay ra, mùi hương rất dễ chịu.
Trên mặt đất có phủ một
lớp thảm màu xanh ngọc bích, Thương Lâm thử bước lên, cảm thấy lớp lông
mao này dài đến độ có thể phủ đến mắt cá chân cô. Nhíu mày suy tư một
chút, cô nhận ra đây gọi là địa y vân nhung, là sản vật ở Vân Tụ phía
nam, vì số lượng không nhiều nên rất quý hiếm, vào thời Tấn được dùng
làm cống phẩm dâng cho hoàng thất.
Thật sự là một phòng ngủ
xa hoa, so với kiểu trang hoàng phòng của Dịch Dương ở thành Hạ Đinh còn xa xỉ hơn. Những người đó thu xếp cho cô ở trong này thật sự là quá
khách sáo.
Thương Lâm xoa bả vai,
nhớ tới chuyện trước khi bị ngất đi, hiểu được hết thảy đều đã được lên
kế hoạch. Dịch Dương mang theo các đại thần đi đến bến tàu, người ở lại
phủ Thái Thú ít đi, sau đó những người đó lại phóng hỏa ở phía đông của
tòa phủ đệ, hướng tất cả mọi người tập trung tới nơi đó, đương nhiên sẽ
không ai chú ý đến động tĩnh của cô.
Vì thế cô lại xui xẻo bị bắt lần thứ ba.
Thở dài một hơi, trong
lòng Thương Lâm vừa buồn cười vừa có chút hậm hực. Cái này phải gọi là
số mệnh, sao những người đó cứ nhắm vào cô mãi không tha?
Lúc trước khi xem mấy bộ
phim Hollywood thì cô tổng kết được quy luật, phần lớn đến cuối cùng nữ
chính có một tác dụng, đó chính là bị nhân vật phản diện bắt đi, sau đó
chờ nam chính nghĩ cách đến cứu. vì thế cô chính là bạn gái trong kịch
bản Spider Man!
Chỉ có một điều duy nhất
đáng vui mừng là, Cao Trầm cũng vậy, Tô Kị cũng thế, sau khi bắt cô thì
vẫn chưa làm gì gây khó dễ cô. Nhìn tình hình trước mắt thì người bắt
cóc cô cũng đối đãi với cô không khác gì mấy, nhưng nghĩ đến suy đoán
trong lòng, Thương Lâm lại không thể lạc quan khiến bản thân tin tưởng
kiếp nạn lần này cũng giống như lần trước, có lo sợ nhưng không có gì
nguy hiểm, mọi chuyện đều được hóa giải.
Cửa phòng mở ra, một thị
nữ mặc áo xanh lướt qua tấm bình phong ba lớp gấp lại rồi tiến vào, khi
nhìn thấy Thương Lâm vốn dĩ đang mê man bất tỉnh đã ngồi dậy cũng không
kinh ngạc gì, bình tĩnh quỳ xuống hành lễ. “Nô tỳ Ninh Tố tham kiến công chúa.”
Công chúa? Thương Lâm sờ
sờ hai má, quả nhiên lớp dịch dung dã bị rửa sạch, một mái tóc dài suông mượt như buông lơi trên vai, nhưng lại cho chút gì đó nhẹ nhàng.
Cho nên cô đúng là bị bắt đến phương Bắc.
“Nơi này là ở chỗ nào? “Là ở thành Truyền Tuy sao?” Cô nhìn Ninh Tố, thản nhiên hỏi.
“Vâng, ở đây là hành cung Truyền Tuy.”
Thì ra là hành cung, thảo nào căn phòng này so với phủ Thái Thú ở Hạ Đinh tốt hơn nhiều đến vậy.
Thương Lâm đứng lên. “Chủ nhân của các người ở nơi nào? Mang ta đi gặp người đó mau.”
“Xin công chúa đừng nóng
vội, đương nhiên người sẽ gặp.” Ninh Tố nói. “Nhưng trước tiên xin để nô tỳ giúp công chúa trang điểm. Bộ dạng của người bây giờ thật sự không
tiện để đi gặp mặt.”
Thương Lâm quay đầu nhìn
vào gương đồng thấy bản thân xõa mái tóc đen dài như thác nước, bộ dạng
không chút son phấn, hừ nhẹ một tiếng liền ngồi xuống ghế đặt trước bàn
trang điểm.
***
Thương Lâm không nghĩ tới bản thân sẽ gặp được Hạ Lan Duệ trong truyền thuyết, là nhân vật có vị
thế đứng thứ hai tại Đại Yến, là tứ thúc tạo nên tấn bi kịch cả đời Hạ
Lan Tích trong tình cảnh thế này.
Cô đến lúc ông ta đang
ngồi trên đài cao pha trà, đó là phía đông hành cung, dựa vào lan can
trông về phía xa có thể nhìn thấy bức tường thành rất cao, cùng với đó
là con sông trắng xóa chảy bên ngoài tường thành.
Trên đài cao gió lớn, áo
choàng màu chàm trên người Thương Lâm bị gió luồn vào, thổi bay hướng ra ngoài, bên trong là bộ quần áo màu vàng nhạt. Cũng may Ninh Tố giúp cô
búi kiểu tóc linh xà kế khá đặc biệt và chắc chắn nên không xuất hiện
tình huống tóc tai bay tán loạn.
Cô chậm rãi tiến tới, đứng trước mặt Hạ Lan Duệ, cung kính thi lễ. “Cháu gái xin ra mắt tứ thúc, tứ thúc bình an.”
Tay cầm ấm trà bỗng để
lưng chừng, sau đó chậm rãi đặt xuống. Thương Lâm nhìn đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của ông ta sờ trên chén sứ trắng như tuyết, trong đầu nháy
mắt nhớ đến đã hình ảnh có tên “Cuộc chiến bàn tay ngọc ngà” đã xem trên Weibo, cảm thấy hình ảnh này thật sự rất đẹp mắt!
Một tiếng cười nhẹ truyền đến, Hạ Lan Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ở thời đại này, Thương
Lâm gặp qua không ít những nhân vật lớn, nhân vật số một ở Ngụy Quốc
chính là ông chồng cô, còn Hoắc Hoằng chính là kẻ thù chỉ hận không thể
róc xương nuốt thịt. Còn có những vị quan lớn, tuy cô chưa từng tiếp
xúc, nhưng mấy ngày nay cũng từ xa nhìn thấy không ít.
Tóm lại, phàm là những
người có học thức, phần lớn đều có một phần khí chất, có sẽ không thể
hiện rõ ra, nhưng cho dù như thế nào, về điểm này luôn có sự sắc bén.
Căn cứ về tin tức về Hạ
Lan Duệ, Thương Lâm đã sớm tưởng tượng ông ta thành một người có khí thế bừng bừng, là một tên vô lại ngang tàng, kiêu ngạo. Nhưng mà hôm nay
nhìn thấy mới biết căn bản ông ta không phải là người như vậy.
Từ khuôn mặt của ông ta
đoán đại khái cũng khoảng bốn mươi tuổi, lông mày rậm đen, mũi cao
thẳng, có thể thấy khi còn trẻ vô cùng anh tuấn. Nhưng tương phản với
khuôn mặt chính là hai bên tóc mai đã lấm tấm hoa râm, ánh mắt của ông
ta không không đáng sợ gì, ngược lại còn có cảm giác hiền lành.
Đây là… nhân vật boss phản diện thứ hai trong truyền thuyết?
“Tiểu Lục à, cuối cùng
con cũng đã tỉnh.” Ông ta cười ánh mắt cong lên, thân thiết nói. “Tứ
thúc còn lo lắng một chưởng kia đánh trúng, không biết có khiến con bị
ảnh hưởng gì không.”
Tiểu Lục? A đúng rồi, Hạ
Lan Tích là con thứ sáu cho nên Tiểu Lục chắc là tên thân mật. Khoan
khoan, cô là Tiểu Lục, lại là công chúa Yến Quốc, chẳng phải là… Yến
Tiểu Lục[1] sao?
Thương Lâm hít sâu, quyết định chịu nhục. “Tứ thúc lo lắng quá rồi, Tiểu Lục… thật sự không sao!”
“Ngồi đi.” Ông ta chỉ cái đệm đối diện. “Tiểu Lục rời Yến Quốc đã lâu, chắc là rất nhớ trà của
Dục Đô? Hôm nay tứ thúc đã đích thân pha trà cho Tiểu Lục để nhận lỗi.”
“Tứ thúc nói phải, nhưng thật sự cháu gái không hiểu sao thúc lại cần phải nhận lỗi với con?”
“Cho đến thời điểm này,
con không cần phải giấu ta nữa. Chuyện con và Tĩnh Chi, cô cô của con
đều nói ta biết cả. Cũng tại ta khi đó không biết rõ, nếu biết con cũng
Tĩnh Chi đã thương yêu hứa hẹn với nhau thì cũng sẽ không chia rẽ đôi
uyên ương các con làm gì…”
“Xin tứ thúc nói năng cẩn trọng.” Thương Lâm nghiêm mặt nói. “Cháu gái đã xuất giá, đã là thê tử
của người khác. Xin thúc đừng nói những lời gì mà uyên với ương, kẻo lại phá hỏng thanh danh của con.”
Hạ Lan Duệ híp mắt đánh
giá cô trong chớp mắt, vẫn là bộ dáng mỉm cười như trước. “Nhìn kìa nhìn kìa, chỉ mới tùy tiện trò chuyện vài câu mà đã tức giận rồi sao?” Ông
ta đẩy một chén trà qua. “Hạ hỏa nào, có gì thì chúng ta từ từ nói.”
Thương Lâm nâng chung trà lên uống một ngụm, giọng hờ hững. “Thúc chưa nói tiếng nào đã đem con
từ Hạ Đinh đến đây, sau đó còn nói những chuyện không đâu, thúc cảm thấy con không nên tức giận sao?”
Hạ Lan Duệ nhìn thấy đôi
mắt cháu gái không hề có một chút tình cảm thì thấy hứng thú nhướng mày
lên, “Sao con lại như vậy, so với một năm trước như hai người khác nhau
hoàn toàn.”
Hạ Lan Tích của một năm
trước là một bông hoa tơ tằm mỏng manh yếu đuối, đối mặt với sự ức hiếp
cũng sẽ không phản kháng, bây giờ lại thẳng người kiêu ngạo, dám dùng
loại ánh mắt này nhìn tứ thúc ông như vậy. Nếu không phải vẫn là khuôn
mặt, bộ dáng trước kia, Hạ Lan Duệ thật sự cho rằng là bị đánh tráo.
Thương Lâm đối với phản
ứng như vậy đã sớm có chuẩn bị, không mặn không nhạt cười cười. “Nếu
thúc giống con, chỉ trong vài ngày đã bị ném vào lãnh cung lạnh lẽo suốt mấy tháng trời, ngay sau đó lại bị phi tần được sủng ái hãm hại đến
suýt mất mạng, khi đó thúc sẽ hiểu được vì sao con không giống với
trước.” Cô nở nụ cười châm chọc. “Muốn sống sót, muốn sống tốt, làm sao
mà không thay đổi được?”
Trước đây Hạ Lan Duệ gặp
Hạ Lan Tích ở trong Ngụy cung cũng có nghe nói, bây giờ nghe được câu
trả lời cũng hiểu được đó là hợp tình hợp lí, gật đầu nói. “Là tứ thúc
có lỗi với con.”
“Nếu thúc đã khăng khăng
nói như vậy, con cũng không phản đối gì. Thúc chia rẽ con với biểu ca,
cái này cũng không sao, nhưng bây giờ yêu cầu xuất giá hòa thân của thúc con cũng đã làm theo, cớ gì thúc còn không chịu bỏ qua?” Thương Lâm
nhăn mày, rốt cuộc lộ ra biểu tình phẫn uất. “Con chỉ là hi vọng có thể
sống qua mỗi ngày bình an, yên tĩnh, đến cả cái này cũng không thể ư?”
“Nhìn con kìa, tứ thúc đã nói là con hiểu lầm ta rồi mà. Chuyện cuộc chiến quan hệ ngoại giao
giữa hai nước thế này, làm sao tứ thúc có thể quyết định được? Tứ thúc
cũng không thể làm gì được.” Vẻ mặt Hạ Lan Duệ buồn rầu. “Nhưng cũng
hiếm khi thấy con tức giận, ta nghe nói Ngụy Hoàng rất sủng ái con, lần
này hai nước giao chiến, đương nhiên sẽ khiến con rơi vào tình cảnh khó
xử.”
“Người biết thế là tốt rồi.” Thương Lâm nói. “Vả lại Ngụy Hoàng sao lại sủng ái con được, hắn ta chẳng qua là vì…”
Thương Lâm nói tới đấy
bỗng nhiên ngừng lại, rồi nhìn về sông nước mênh mông ở xa xa, khuôn mặt nhỏ nhắn như được làn gió mơn man, cất giấu vô vàn tâm sự.
Hạ Lan Duệ giật mình,
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ Ngụy Hoàng không có sủng ái con sao? Không phải
là con đang xấu hổ với tứ thúc đấy chứ, hắn ta nếu không thích con sao
có thể dẫn quân ra trận đều dẫn con theo?”
“Nói đến việc này…”
Thương Lâm đổi đề tài. “Thỉnh cầu giải đáp thắc mắc cho con, làm sao
thúc biết con không ở hành cung Nam Sơn mà là theo quân ra trận?”
“Cái này con không cần
quan tâm, tứ thúc ắt có cách.” Hạ Lan Duệ cười cười. “Con hãy mau nói
cho ta biết, thật sự là Ngụy Hoàng không hề cuồng si mê dại con sao?”
Đúng rồi, đây chính là
mục đích ông ta bắt cô đến đây, đơn giản chính là định dùng tính mạng
của cô để uy hiếp Dịch Dương, khiến anh muốn đánh kẻ xấu nhưng e ngại.
“Tứ thúc đang kể chuyện
cười sao, đường đường là thiên tử làm sao lại có thể đi cuồng si mê dại
một người con gái?” Cô lắc đầu cười khổ. “Quang cảnh thái bình thịnh
vượng thì khi ở bên nhau sẽ tìm thấy niềm vui, khi thật sự vào thời điểm ta sống ngươi chết đến thì còn trong cậy gì được vào hắn ta sao?” Bỗng
nhiên cô phản ứng lại. “Tứ thúc bắt con đến đây, không phải là muốn dùng con để…”
Hạ Lan Duệ không nói gì,
Thương Lâm vì thế thở dài, dường như cảm thấy mọi điều trước mắt thật
buồn cười. “Thật không dám giấu diếm gì, Ngụy Hoàng bỗng nhiên sủng ái
con vậy, đơn giản là muốn giả vờ cho người khác xem mà thôi. Con tin bây giờ tứ thúc cũng biết, Ngụy Hoàng nhiều năm qua một mực nhẫn nhịn,
chính là chờ đến ngày có thể lật độ Hoắc Đại Tư Mã. Nữ nhi Hoắc gia từ
trước giờ đều là quý phi, hậu cung không có người nào có thể chống lại.
Cha con Hoắc gia một bên thao túng triều chính, một bên thì làm náo loạn hậu cung, Ngụy Hoàng hành sự chốn nào cũng bị cản trở, lúc này mới
quyết định đánh bại từng chút một. Hắn cho con sự sủng ái, cho con quyền lực, chính là muốn lợi dụng con một cách tự nhiên, khéo léo diệt trừ
Hoắc quý phi mà thôi.” Cô nhẹ nhàng cười. “Vốn dĩ con không định nói đến việc này, bởi thật sự nó hơi đáng sợ. Bị chính phu quân mình lợi dụng…
Dù vậy nghe nói tứ thúc thế mà có ý định lấy con đi uy hiếp Ngụy Hoàng,
thật sự là khiến con sợ hãi. Thúc vẫn nên sớm từ bỏ thì hơn, không có
tác dụng đâu.”
Hạ Lan Duệ vẫn im lặng
nghe Thương Lâm giải thích, bộ dạng rất nhàn nhã, giờ phút này thấy cô
nói xong mới cười nhạo một tiếng. “Con rất thành thật.” Ông ta trầm ngâm một lát. “Theo như lời của con, có vẻ như mọi chuyện đều đúng như vậy.
Nhưng ta sao lại cảm thấy hình như đã quên một chuyện?”
“Hả?”
“Không phải là con đã
quên trong bụng mình còn mang thai huyết mạch của Ngụy Hoàng, thái tử
danh chính ngôn thuận của Ngụy Quốc chứ?”
Huyết mạch… Thái tử…
Chết tiệt cô đã quên mất!
Cô xấu hổ giật giật khóe miệng, gượng cười nói, “Phải rồi… đúng vậy.”
Aaa! Đúng là chết người mà! Uổng cho cô nói nhiều như vậy, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng thế này!
Nhưng làm sao có thể trách cô được? Cô giả mang thai chứ đâu phải mang thai thật! Ai rãnh mà nhớ cái này mỗi ngày!
Khoan khoan, lúc trước vì để có tính thuyết phục, đáng tin hơn, Dịch Dương đã thỉnh danh y giúp
cô giả mạch tương. Lúc đó ăn một loại thảo dược gì đó, chẳng lẽ bây giờ
mạch tượng vẫn chưa khôi phục lại bình thường sao?
“Không biết trong thời gian cháu mê man, tứ thúc có cho thầy thuốc bắt mạch cho con không? Đứa bé… có khỏe không?”
“Con yên tâm, thầy thuốc
đã bắt mạch, thân thể con rất tốt, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.” Hạ Lan
Duệ nói. “Thật ra con có thể yên tâm, tứ thúc sẽ không làm gì con và đứa bé. Con chỉ cần giúp tứ thúc một chuyện, nửa đời sau ắt sẽ phú quý yên
vui.”
Thương Lâm ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ông ta đã nhử người ta
rồi giờ lại không nói cho rõ ràng, ngược lại còn cười nói. “Trước tiên
thì con đi nghỉ đi. Phải chăm sóc bản thân, có việc thì tứ thúc sẽ cho
người đi mời con.” Ông ta tỏ ra bộ dáng ông chú hiền lành bác ái.
[1] Yến Tiểu Lục: Nhân vật trong phim Võ lâm ngoại truyện, có gương mặt ngố ngố, luôn có hành động và lời nói rất khó đỡ
Thương Lâm ở trong phòng
suy nghĩ một hồi cho đến thời gian cơm chiều, có thể xác định sở dĩ Hạ
Lan Duệ có thể phát hiện cô ở Hạ Đinh là nhờ vào Hoắc Hoằng giúp đỡ. Còn Hoắc Hoằng làm sao mà phát hiện ra cô thì kì thực không rõ. Đúng ra với cách phòng hộ kín đáo của cô và Dịch Dương, không chỉ sắp xếp hoàng hậu giả ở hành cung Nam Sơn, dọc đường đi cô cũng là cải trang, ngay cả chỗ ở cũng giống các thân vệ khác, quả thực không thể lộ ra dấu vết gì.
Xem ra chỉ có thể nói là đạo cao một thước, ma cao một trượng để giải thích.
Trong lúc cô ngẩng người, Ninh Tố vẫn im lặng đứng một bên. Thương Lâm có ý để cô ta đi ra ngoài
nhưng lời nói mới đến miệng, cô ta thờ ơ nhắc lại một câu: “Tề Vương
điện hạ phân phó nô tì hầu hạ công chúa thật tốt, nô tì không dám rời
khỏi vị trí.”
Thương Lâm hừ lạnh một tiếng, không hề mở miệng.
Coi như cô đã hiểu được
Hạ Lan Duệ, một con người nham hiểm, thoạt nhìn thì khách khí không tức
giận nhưng trên thực tế còn khó đối phó hơn cả Hoắc Hoằng. Rơi vào trong tay một người nham hiểm như vậy, con đường phía trước của cô thật sự là khó khăn.
Cái khác không nói, chỉ nhìn Ninh Tố hắn phái tới tới hầu hạ “trông chừng” cô hẳn là không đơn giản, chắc chắn là một cao thủ.
Tâm trạng cô buồn bực vì
thế cơm cũng không ăn nhiều. Ai ngờ Ninh Tố lại rất tận tâm, thấy cô
không ăn đồ này nọ còn ân cần hỏi han: “Nô tì nghe nói thời gian mang
thai khẩu vị thường không tốt lắm, có phải công chúa không thích những
thức ăn này? Người có muốn ăn thứ gì khác không?”
Thương Lâm chống cằm,
lạnh lùng mà nhìn cô ta “Mang cho ta một phần DQ trà xanh hạnh nhân cùng với sô cô la Brownie, trà xanh hạnh nhân thì cho nhiều hạnh nhân, sô cô la Brownie thì cho nhiều sô cô la. Thanks.”
Ninh Tố: “…… Cái gì?”
Thương Lâm phiền chán quay mặt đi. “Được rồi, ngươi đi xa một chút để cho ta yên tĩnh một mình. Nhìn thấy liền phiền.”
Ninh Tố không nói gì, chỉ trở về trong góc phòng, cùng Thương Lâm cách xa một khoảng cách.
***
Thương Lâm ở trong hành cung đến buổi chiều ngày thứ ba thì gặp Cao Trầm.
Lúc ấy cô đang được Ninh
Tố “hộ tống” ra ngoài hóng gió. Đúng vậy, tình cảnh của cô hiện nay
không khác với tù nhân là mấy. Dọc đường thưởng thức dòng nước chảy qua
cây cầu nhỏ, cây cỏ hoa lá bên trong hành cung. Sau đó, nháy mắt quay
đầu lại, vừa lúc thấy khuôn mặt quen thuộc của Cao Trầm.
Vẫn khôi ngô tuấn tú như
trước đây, chỉ có điều ánh mắt càng thêm u sầu, khí chất cũng càng thêm
trầm ổn. Bóng dáng cao lớn đứng cạnh hoa và cây lá sum suê làm cho
Thương Lâm xuất hiện ảo giác những cây hoa cỏ kia đều vì hắn mà sinh ra.
Dường như hắn cũng không
ngờ tới lại gặp Thương Lâm ở chỗ này, giật mình một hồi lâu rồi mới đi
tới, nắm lấy tay cô. “Tích Nhi, là muội sao? Sao muội lại ở chỗ này?”
Thương Lâm nuốt nước bọt, định rút tay lại nhưng không được. “Cao đô úy…”
“Thật là muội….” Cao Trầm nhìn thấy cô, trong mắt là vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. “Ta một mực
nghĩ nếu hai nước thật sự tuyên chiến thì muội sẽ phải làm thế nào nên
đã nghĩ cách sắp xếp vô số kế hoạch rút lui cho muội. Hiện giờ muội lại ở đây, thật sự là quá tốt.”
Hắn nói xong cũng không
để ý có người ở bên cạnh, lập tức giơ tay ôm lấy cô, cằm để trên đỉnh
đầu cô. “Đừng sợ, bất luận xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ che chở cho muội, sẽ không để muội xảy ra chuyện.”
Thương Lâm bị hắn ôm vào trong ngực, không thể giãy giụa.
Ninh Tố là thị nữ trông
coi bên cạnh cô, nhìn thấy tình huống này nhưng lại không xen vào, thậm
chí còn hiểu ý lánh sang bên cạnh một chút. Cô ta nghe lệnh Hạ Lan Duệ,
cho nên cô cùng Cao trầm gặp nhau “ngẫu nhiên” thế này là do ai sắp đặt
thì quá rõ ràng rồi.
“Khụ khụ…”
Một trận ho khan cố ý
truyền đến, hai người đồng thời nhìn qua, đã thấy Hạ Lan Duệ đứng ở đó
với gương mặt tươi cười. “Ta quấy rầy hai ngươi ư?”
“Cậu.” Cao Trầm kêu lên. “Đây là có chuyện gì? Tích Nhi sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là người… mang muội ấy trở về?”
“Đương nhiên là ta mang
nó trở về”. Hạ Lan Duệ nói. “Nó là công chúa của Đại Yến ta, là con gái
của bệ hạ, không đưa trở về chẳng lẽ để nó ở Ngụy Quốc mặc cho người ta
nhục mạ sao? Cho dù ta bằng lòng ngươi cũng không bằng lòng mà.”
“Cảm ơn cậu, đại ân đại
đức của người con xin ghi tạc không quên, ngày sau có cơ hội sẽ báo
đáp!” Cao Trầm vui vô cùng, ngay cả khi nói chuyện âm thanh cũng có chút run rẩy.
Hạ Lan Duệ thấy bộ dạng
này của hắn, thầm nghĩ thuộc hạ của hắn nói quả nhiên là đúng, cháu trai hắn vào những việc khác là thông minh cơ trí, chỉ có vấn đề liên quan
đến Hạ Lan Tích là cực kì hồ đồ. Lần này ông ta đối với hắn ta có ơn,
hắn tất nhiên mang ơn ông ta.
Mỉm cười, hắn nói: “Thằng bé này nói ngốc nghếch gì vậy, đều là người một nhà, sao lại khách khí
như vậy? Ta còn là thúc thúc của Tiểu Lục, vì nó lo lắng là điều nên
làm.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Lâm, đã thấy sự thờ ơ phẫn nộ trên mặt hai ngày trước đã thay
đổi, có chút mâu thuẫn lại có chút giãy giụa, phần nhiều vẫn là thương
cảm cùng bất đắc dĩ. Giống như mọi thứ kiên trì trong lòng giờ đã bắt
đầu lung lay…
Hắn nghĩ nếu như lúc này
hắn nói với cô, chỉ cần cô nghĩ cách ám sát Ngụy hoàng liền có thể ở bên cạnh Cao Trầm, có lẽ cô sẽ đáp ứng ngay.
“Cậu, rốt cuộc người đã làm thế nào vậy?” Cao Trầm hỏi.
“Ở đây không phải là chỗ
để nói chuyện, con theo cậu tới thư phòng, vừa lúc ta còn có một chuyện
quan trọng hơn muốn hỏi con.” Hạ Lan Duệ nói.
“Nhưng…” Cao Trầm nhìn Thương Lâm, dường như có chút do dự.
“Tiểu Lục có cậu phái
người chăm sóc, chẳng lẽ con còn lo lắng?” Hạ Lan Duệ nhíu mày. “Con cứ
an tâm đi theo ta, trở về muốn gặp Tiểu Lục thì thông báo một tiếng, cậu sẽ sắp xếp cho các con.”
Cao Trầm nghĩ nghĩ, rốt
cục gật đầu. “Dạ.” Hắn nói với Thương Lâm. “Vậy muội tự chăm sóc bản
thân mình, hôm khác ta lại đến thăm muội.”
Thương Lâm không trả lời, hắn dường như cũng không chờ mong Thương Lâm trả lời, xoay người liền theo Hạ Lan Duệ rời đi.
“Biểu ca.” Mắt thấy mọi người sắp biến mất ở chỗ rẽ, Thương Lâm bỗng nhiên gọi một tiếng.
Cao Trầm quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn cô.
“Nếu huynh muốn lên cổng
thành tuần tra, để ý một chút. Cung tên không có mắt, có lẽ sẽ có mật
thám của Ngụy Quốc đánh lén.” Cô nói.
Mắt Cao Trầm từ từ sáng lên, lúc này rõ ràng rất vui sướng. “Muội yên tâm, ta sẽ tránh, ta nhất định sẽ không làm muội lo lắng.”
Hạ Lan Duệ nhìn bọn họ
nói chuyện, trong lòng càng thêm chắc chắn, tin tưởng đã biết chiêu này
dùng là đúng rồi. Dùng Cao Trầm dao động tâm tư Hạ Lan Tích, trở về bàn
bạc chuyện gì cũng dễ dàng rất nhiều.
“Tốt lắm, các con còn
trẻ, về sau ngày tháng còn dài, có chuyện thì từ từ nói, không cần phải
nhất thời nóng lòng.” Hắn cười nói. “Tĩnh Chi, con vẫn nên mau chút theo cậu đến thư phòng xem bản đồ đi.”
***
Ninh Tố vẫn như âm hồn
không tiêu tan, mà quan trọng là cô đã bắt được điểm này nên tận tình
biểu diễn một phen tâm thần không yên, trăm nghìn phiền muộn thực đúng
hình tượng người con gái đáng thương. Tin chắc nàng ta sẽ đem sự thật
chứng kiến được bẩm báo cho Hạ Lan Duệ, cũng sẽ không uổng phí cô vất
vả.
Đến lúc trăng lên cao, sau khi cô diễn đã mệt, rốt cục nói với Ninh Tố: “ Ngươi bưng nước vào giúp ta, ta muốn đi ngủ.”
“Dạ”. Ninh Tố nghe lệnh
đi tới cửa, phân phó với thuộc hạ bên ngoài, sau đó nhanh chóng đi ngược vào. Đến lúc hầu hạ Thương Lâm rửa mặt xong, nàng ta vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, Thương Lâm rốt cục không nhịn được nữa mà ngẩng đầu. “Tề Vương
điện hạ phái ngươi tới chăm sóc ta hay là tra tấn ta?”
“Công chúa nói gì vây? Nô tì đương nhiên là tới chăm sóc người.”
“Nếu là chăm sóc ta thì
đương nhiên lấy cơ thể ta được bình an làm trọng. Ta hiện tại thực phiền lòng, ngươi cứ đi tới đi lui trước mặt ta như vậy là sao? Chẳng lẽ
ngươi canh giữ ở ngoài cửa, ta có thể làm ra chuyện gì sao? Ta sẽ đào
một cái lỗ từ nơi này chạy trốn sao?”
Cô răn dạy một trận với
câu từ sắc bén, như là nhẫn nại lâu ngày rốt cục bùng nổ, cũng như là
dựa vào việc này mà phát tiết tức giận trong lòng.
Ninh Tố sớm đoán được cô
hôm nay thấy Cao đô úy liền tâm phiền ý loạn cho nên giờ phút này thấy
cô phát hỏa cũng không bất ngờ. Trong đầu cân nhắc một phen, cảm thấy
vẫn là không cần quá đáng, đắc tội vị công chúa này, miễn cho tương lai
cô xoay mình lại thì sẽ trừng trị mình.
Hơn nữa theo như lời cô nói, để lại cô một mình ở trong phòng một đêm cũng sẽ không gây ra chuyện đại sự gì.
“Nô tì hiểu, nô tì ra bảo vệ ngoài cửa, người có gì cần sai bảo nói một tiếng, nô tì rất tỉnh
ngủ, bất cứ khi nào cũng trở vào hầu hạ.”
Nàng đi ra ngoài, Thương
Lâm chầm chậm đi đến bên cạnh cửa ngồi xuống, xác định không có ai nhìn
trộm ở cửa sổ, lúc này mới chậm rãi từ đai lưng lấy ra một viên thuốc
màu đen.
Buổi chiều khi cô bị Cao Trầm ôm vào trong lòng, hắn kín đáo đưa cho cô vật này.
Kỳ thực cẩn thận nghĩ lại liền cảm thấy được điều bất thường, nghĩ đến cô cùng Cao Trầm ở chung
mấy ngày, hắn là người trầm ổn mà lạnh lùng, mọi việc thích giấu ở trong lòng, làm sao chiều này vui mừng hờn giận đều thể hiện ra mặt, chàng
trai si tình? Rõ ràng là cố ý giả vờ.
Viên thuốc rất tròn, cô dùng sức một cái bóp vỡ nó, quả nhiên ở bên trong thấy một tờ giấy nhỏ lồi ra.
Cao Trầm sáng sớm liền
chuẩn bị vật này, nói cách khác hắn biết cô bị Hạ Lan Duệ bắt đến đây,
càng biết Hạ Lan Duệ sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp lại.
Hắn rõ ràng cái gì cũng
đều nắm được, lại ở trước mặt Hạ Lan Duệ làm ra bộ dáng như hoàn toàn
không biết gì cả. Như vậy, trong màn âm mưu này, hắn tốt cuộc đảm nhiệm
vai diễn gì?