Võ đường ngày nào cũng rất đông đúc, võ sinh ngoài mấy ngày lễ trong cung và ngày tết thì không có ngày nghỉ nào khác. Bọn họ luyện tập rất chăm chỉ với mong muốn sẽ đột phá lên một cấp độ mới, trở thành người đứng đầu không ai có thể khinh thường.
À thì cũng có vài ngoại lệ, đó chính là gia đình ba người nào đó, đang lúi húi trốn tập, ở một góc vườn ngồi ăn quà vặt tám nhảm.
"Tiểu Kiểu, trước đây ngươi rất chịu khó luyện tập, khi bọn ta rủ ngươi trốn, ngươi đều từ chối, muốn thăng cấp Hoàng công, đuổi kịp đánh bại Trần Trần, giành lại Bình An công tử!" Doãn Hoài nhét một miếng mứt khô vào miệng nói.
Đoạn Kiểu cười xòa: "Cái gì Hoàng công? Giờ ta mới nhận ra, ta không có thiên phú võ học, có luyện tập thì cứ chỉ nhích từng chút một, làm sao đuổi kịp thiên tài như bọn họ? Cuộc đời dài rộng là thế, cứ từ từ mà bước! Thế nào cũng đến nơi!"
"Nghe có vẻ triết lí" Vãn Thanh gật gù "Thong thả chậm rãi, có thể ngắm cảnh ven đường"
"Đúng là tỉ muội tốt!" Đoạn Kiểu vui vẻ "Chỉ có ngươi mới có thể hiểu được chân lí của ta!"
"Chi bằng hôm nay, chúng ta trốn ra ngoài thành chơi bời một phen?" Doãn Hoài hai mắt sáng lên,đưa ra một đề nghị rất có tính suy ngẫm.
Nếu mẫu thân đã nói thế thì, đi thôi...
.
.
.
.
.
.
Ngoài thành cũng tấp nập không kém trong võ đường, từng sạp hàng được bày bán hai bên ven đường rất là đông đúc, người người đi lại chật như nêm cối, đúng là phải thể nghiệm đi chơi ở cô đại một phen! Sạp bánh thơm nức mũi, sạp vải rực rỡ hút mắt, sạp trang sức lóng lánh câu người...
Đúng là muôn màu muôn vẻ!
"Tiểu Kiểu, ngươi rất ít khi trốn ra ngoài, lần nào cũng để ta cùng Tiểu Hoài đi với nhau, giờ thấy thích không?"
"Thích, thích chứ!" Đoạn Kiểu thầm chửi nữ phụ ngu ngốc, cái gì mà chăm chỉ luyện tập, mới có Lục công chứ nhiêu! Chi bằng đi chơi mở rộng tầm mắt!
"Ta có ít bạc vụn, nếu ngươi thích món gì cứ nói, ta mua tặng ngươi!" Vãn Thanh dịu dàng cười.
Hu hu, phụ thân của nàng vừa ôn nhu vừa hào phóng...
Ba người đi tung tăng khắp phố phường, trong khi đó Trần Trần lại chậm rãi đến võ đường. Đám người Đoạn Kiểu chờ khi điểm danh xong mới trốn đi chơi, tính ra Trần Trần đến trễ, nhưng lão sư cũng không nói gì, chỉ ậm ừ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nàng nhìn một vòng quay võ đường, không thấy cái bóng dáng áo xanh nho nhỏ hôm qua đâu. Nàng vốn định cảm ơn một câu cho phải phép, nên tóm đại một tên sư đệ gần đó hỏi:
"Ê tiểu sư đệ, cho ta hỏi Đoạn Kiểu đâu rồi?"
Tiểu sư đệ tốt số nọ mặt đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp:
"Nãy nãy giờ không có thấy"
"Hôm nay cô ấy nghỉ sao?"
"Không lúc nãy lúc nãy thấy có điểm danh mà..."
Trần Trần gật gù, quay bước đi lục lọi xó xỉnh tìm Đoạn Kiểu. Đúng lúc này ngoài cửa thấy tiếng gầm rú của đám nữ nhân rảnh rỗi.
"A a Bình An công tử hôm nay tới võ đường kìa, thật hiếm có"
"Nè nè, ngươi có để ý Trần Trần cái ả lẳng lơ kia cũng vừa tới không? Chẳng lẽ chàng ấy đến chỉ vì ả ta có mặt ư?"
"Thật vậy sao? Đúng là, cô ả cũng giống chúng ta, có gì đâu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua lẳng lơ thành tính, Bình An công tử bị quyến rũ nhất thời thôi"
Từng tiếng đàm luận xôn xao lọt vào tai Trần Trần khiến mặt nàng lạnh đi vài phần. Mấy cô ả nói to như vậy sợ nàng không nghe thấy hay sao? Về sau nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ mới được!
Lúc này, một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào võ đường, một thân trường bào tím nhạt đầy quý phái với họa tiết cầu kì nhìn qua cũng phải có giá trên trời, bên chiếc hông rắn chắc đeo một mảnh bạch ngọc cùng một thanh kiếm, tóc nam tử đơn giản buộc cao, cắm một chiếc trâm bằng gỗ, ngũ quan tinh xảo nam tính mang một chút chính trực sáng sủa.
Chính là cái người cấp trung Hoàng công hiếm có - Trịnh Bình An.
Bình An bình thản lướt qua đám nữ nhân, hướng về phía Trần Trần đang đứng rồi cất tiếng chào đầy lịch thiệp:
"Trần Trần cô nương sáng hảo"
Trần Trần khẽ vuốt tóc mai, che đi một bên trán - nơi mà gân xanh của nàng đang giật giật:
"Bình An công tử sáng hảo"
Nàng giả vờ e thẹn cúi đầu, thâm tâm hận không thể đạp cho Trinh Bình An in dấu giày lên mặt: Giỡn mặt bà đây sao? Vì cái gì hắn thì được chào đón còn bà đây bị gắn mác lẳng lơ, chẳng qua vì bất đắc dĩ, nếu không thì.....xùy xùy, bỏ đi, không chấp đám đàn bà con gái!
Khi Trần Trần ngẩng đầu, Trịnh Bình An bỗng ngạc nhiên nói:
"Trần Trần cô nương lại cao lên rồi"
Lúc này nàng mới để ý ngẩng đầu, Trịnh Bình An sinh trước nàng 4 năm, nghĩa là hơn nàng 4 tuổi, mới đây nàng mới chỉ cao tới cằm hắn, giờ đã xấp xỉ bằng nhau rồi. Cứ cái đà này, hẳn nàng sẽ cao hơn cả hắn!
Nghĩ thế, Trần Trần cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng cũng gạt bỏ buồn bực vừa rồi.
"Đúng vậy, cô ả thật xui xẻo, nữ nhân phải nhỏ bé yểu điệu, người đâu lại to lớn giống như nam nhân vậy!"
"Nhìn mặt cô ả thỏa mãn kìa, đúng là ngu ngốc!"
Vốn định không chấp nhặt, nhưng mình càng nhịn, có người càng được nước lấn tới...
Kinh thành dù ai đến ai đi cũng đều vẫn đông đúc như vậy, ba tiểu cô nương sau khi đi một vòng khắp chợ thì rẽ vào một trà quán nghỉ chân. Trà quán có một cái tên rất mộc mạc: Chiêu quán. Lối trang trí cũng đượm màu làng quê, lấy tông màu chủ đạo là xanh lục, gắn trên những bức tường là những cây tre giả rất sinh động, bàn ghế trong quán hơi cũ, nhưng quán rất đông, dường như đây là chốn ăn chơi giải trí của rất nhiều người.
Ba tiểu cô nương vừa đặt mông xuống ghế, một vị tiểu nhị dáng người nhỏ thó nhanh chân chạy tới, hỏi các nàng muốn dùng gì. Vãn Thanh có vẻ rất hay ghé qua đây, từ tốn nói:
"Cho chúng tôi hai đĩa lạc rang và một bình trà Quan Tích"
Tiểu nhị ngại ngùng gãi đầu:
"Tiểu thư thông cảm, quán chúng tôi vừa mới hết Quan Tích rồi"
"Vậy đổi sang Lan Tước đi"
"Cũng đã hết Lan Tước rồi" Tiểu nhị toát mồ hôi.
Doãn Hoài rất thích dùng trà, cũng thích Quan Tích và Lan Tước ở đây. Quan Tích vị ngọt, nhưng không gay mà đượm chút đăng đắng. Lan Tích vị thanh, uống vào tuy nhạt nhưng có thể cảm nhận được vị thơm qua đầu lưỡi. Không mấy khi mới trốn ra võ đường, tới quán thì gọi cái gì cũng không có, nàng bực lắm, hậm hực nói:
"Hôm nay có cái gì mà quán nhà ngươi thiếu đủ điều vậy?"
"Tiểu thư thật tinh ý" Tiểu nhị nhìn thấy vẻ không hài lòng trên mặt Doãn Hoài vội vuốt mông ngựa "Hôm nay Chiêu quán mới tiếp đón tiên sinh kể chuyện nổi tiếng khắp châu lục - Minh Quang, cho nên quán hút rất nhiều khách, mọi người dùng hết trà rồi"
Ơ? Quán trà cũng có trò PR như vậy sao? Thời hiện đại có nhạc sống, ở đây có tiên sinh kể chuyện, Đoạn Kiểu rất tò mò, là một người nổi tiếng khắp châu lục, hẳn Minh Quang gì đó nói chuyện sẽ rất thú vị!
"Minh Quang là ai? Sao ta không biết?" Doãn Hoài thực sự không biết, nàng chỉ quan tâm là người kia làm khách đến dùng hết trà của nàng rồi.
Tiểu nhị trăng trối nhìn Doãn Hoài, vẻ không tin tưởng được mà cất lời:
"Tiểu thư đây không biết vị Minh Quang tiên sinh, người đã dùng một câu chuyện để lật đổ cả thái tử đương triều của Nam Quốc ư??"
"Hơ, ta cần phải biết sao..." Doãn Hoài xấu hổ về mớ kiến thức nghèo nàn chằng chịt của mình gân cổ lên cãi thì bị Vãn Thanh cắt ngang.
"Không biết thân phận của Minh Quang tiên sinh như thế nào?"
"Ta nghe nói, Minh Quang tiên sinh họ Trần, xuất thân dòng dõi thư hương, Trần gia ở Tây quốc, năm nay mới ba mươi, gương mặt sáng sủa tuấn tú khiến không biết bao nhiêu cô nương nhất kiến trung tình. Về sau Trần gia từ Tây quốc chuyển tới Nam quốc sinh sống, Minh Quang tiên sinh đỗ trạng nguyên, làm quan trên triều, lúc bấy giờ tuổi trẻ khí thịnh, một cước đá văng đương triều Thái tử dâm loạn xuống khỏi cái ghế thiên tử tương lai..."
Vãn Thanh gật gù, Đoạn Kiểu mơ hồ, đoạn giới thiệu về người này nghe có vẻ rất quen, nhưng nàng không nhớ hắn là ai.
Doãn Hoài nhíu mày:
"Còn trà hoa nhài hay không?"
Tiểu nhị lắc đầu rồi đáp:
"Ba vị không thắc mắc tại sao Minh Quang tiên sinh bỏ ví trí làm quan mà đi ngao du tới Đông quốc chúng ta sao? Hắn cảm thấy triều đình Nam Quốc quá là thối nát, nếu không có kế sách cách tân thanh trừ, sớm muộn gì người trên ghế rồng cũng sẽ đổi họ"
Ồ, thật thẳng thắn, nàng thích.
"Trà hoa hồng còn không? Nếu không còn thì chúng ta đi quán khác" Doãn Hoài hậm hực.
Tiểu nhị dường như muốn tám chuyện thêm, nhưng thấy ba người không ai mặn mà lắm đành nuốt những gì muốn nói đang chực trào lên xuống bụng, cười giả lả gật gù nói còn trà hoa hồng.
"Ta muốn Quan Tích, ta muốn Lan Tước cơ..." Doãn Hoài nằm bò xuống bàn, miệng lầm bầm hồi lâu khiến Vãn Thanh không chịu được, đành phải dỗ:
"Mai ta lại đưa ngươi tới đây, tới sớm để không bị tranh mất chịu không?"
"Ngươi nhớ đó nhé, mai ngươi trả tiền" Doãn Hoài quay phắt 180 độ vui vẻ nói.
"..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong sân võ đường, có vài tiểu cô nương mặc đồ võ sinh yểu điệu cười nói với nhau rất rôm rả, chủ đề tất nhiên xoay quanh cái người võ công cái thế đứng đầu võ đường - Bình An công tử.
Chàng trai với mái tóc đen dài buộc cao, gương mặt trắng trẻo thanh thoát cùng ngũ quan tinh mĩ luôn trong tư thể ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, đuôi mắt nhỏ hẹp lướt qua mọi thứ mà giữ nguyên vẻ lạnh nhạt vừa đủ, đối xử với nữ nhân xung quanh rất lịch sự, giúp đỡ mọi người cùng thái độ chuẩn mực. Nói chung là không thể chê vào đâu được.
Các tiểu cô nương càng nghĩ càng đỏ mặt, không khỏi mường tượng đến cảnh cùng chàng tâm sự dưới trăng, đi dạo bên bờ suối thơ mộng, rồi lên xe hoa, cùng chàng vái thiên địa, thề nguyền bên nhau...stop, đi quá xa rồi...
Các nàng thảo luận càng hăng, không để ý tới bóng áo trắng nhẹ nhàng như làn gió lướt qua phía sau lưng, không một tiếng động rời khỏi hiện trường...
Thấm thoát một buổi tối nhanh qua, sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người vực lại tinh thần tới võ đường bắt đầu một ngày luyện tập mới. Đoạn Kiểu dậy muộn, hấp tấp chạy theo (ba mẹ) Vãn Thanh và Doãn Hoài, vừa đi vừa nghe Doãn Hoài kêu ca đủ thứ. Cả ba cứ đinh ninh rằng bị muộn là cái chắc, tất cả là do tính ngủ nướng, tới chết không thể sửa được của Đoạn Kiểu, nhưng hôm nay bọn họ gặp may, vì lão sư chẳng có thời gian điểm danh nữa.
Rất nhiều võ sinh tụ tập một góc bàn tán cái gì đó rất là rôm rả, Đoạn Kiểu tò mò, cũng thở phào, phải biết là tội đến muộn phải đứng tấn hai canh giờ, trên vai gánh hai xô nước, trời thật muốn chết, hai canh giờ là bốn tiếng, không phải là muốn bức tử yếu liễu đào tơ như nàng hay sao!
Doãn Hoài cũng hiếu kì chả kém, xung phong nhận việc đi hóng hớt thông tin, Vãn Thanh lắc đầu thở dài đầy ngao ngán, chậm rãi chạy theo định kéo "thê tử" về, răn dạy một chập. Đoạn Kiểu tìm một gốc cây tán rộng ngồi xuống, thỉnh thoảng có cơn gió nhỏ thổi qua xua đi khí oi ngày hè, nhưng so với không khí điều hòa mát lạnh đầy hoài niệm thì chẳng là gì cả...
Một bóng áo trắng mát mẻ yểu điệu đi tới trước mặt Đoạn Kiểu khiến nàng giật mình đứng bật dậy:
"Sư tỷ..."
Trần Trần mỉm cười dịu dàng đáp:
"Tại sao thấy ta mà làm như hổ đói không bằng, ta có ăn muội đâu!"
Thôi đi, sau buổi tối hôm kia, nàng coi như đã lĩnh giáo đủ độ chua ngoa của nữ chính rồi, nếu trình độ mắng nhiếc khiến người ta hộc máu mồm máu mũi của nàng ấy đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất! Đoạn Kiểu cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không đáp lời.
"Ngồi xuống đi" Trần Trần hạ lệnh, tự mình cũng ngồi xuống cạnh Đoạn Kiểu, bắn những tia nhìn nóng bỏng vào nàng, lẩm bẩm nói: "Ta vẫn không hiểu, tại sao sư muội lại sợ ta như vậy..."
Ta không sợ ngươi, ta sợ chết! - nàng muốn rống to một câu, mỗi tội không dám, đây là quy luật sống mà một nữ phụ xuyên qua cần phải biết, anh có thể đắc tội bất cứ ai, trừ nữ chính, thậm chí nếu ngươi đắc tội nam chính, nữ chính hoàn toàn có thể cứu ngươi, mà cách cứu thì có vô số, chủ yếu nữ chính thường lấy thân...khụ khụ, không nói nữa...
Thấy nàng bần thần không chịu ngồi xuống, Trần Trần nhíu đôi mày, chụp một phát tay nàng, đem đôi mắt ủy khuất đong đầy nước mắt mà nhìn chằm chằm nàng:
"Đừng sợ ta mà, ta thực sự sẽ không làm hại ngươi, ta...ta chỉ muốn có một bằng hữu tâm sự..."
Đoạn Kiểu cảm thấy sét đánh trên đỉnh đầu, toàn thân tê dại, đầu ngón chân đầu ngón tay co quắp...Hu hu, rốt cuộc nữ chính nhìn thấy điểm tốt gì ở nàng, mà muốn thân cận nàng đây? Nàng sửa, nàng hứa sẽ sửa triệt để không được sao?
"Sư sư sư sư tỷ, sư tỷ nói gì vậy? Sao muội lại sợ sợ sợ sư tỷ được chứ..."
Trần Trần lật mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây sau lại có thể vứt bộ mặt như chồng bị cướp, thay vào là khuôn mặt tươi cười:
"Tiểu sư muội, ngồi xuống đây nào~"
Đoạn Kiểu cứng ngắc đặt mông ngồi xuống, người khó chịu như ngồi trên trảo dầu. Lại khẽ liếc dung nhan tuyệt sắc của người kế bên, nghĩ bụng mình nên tìm chuyện gì đó để nói, mở lời:
"Sư tỷ, không biết sáng nay võ đường có chuyện gì mà lão sư lại kêu chúng ta tự học?" Nói là tự học, nếu không có kèm cặp, hẳn là sẽ có người tranh thủ lười, điển hình là nàng đây!
Nàng chỉ thấy Trần Trần nở một nụ cười khó hiểu đầy thâm thúy, thủng thẳng đáp:
"Nghe nói sáng nay phát hiện có sáu nữ võ sinh mất tích, chắc giờ này lão sư đang hối hả đi tìm"
Mất tích!
Sáu người mất tích!
Đoạn Kiểu trợn mắt không tin nổi nhìn Trần Trần, trong truyện, đoạn này là khúc sáu nữ phụ kia góp lời sỉ nhục nữ chính, ngươi một câu ta một câu, đem nữ chính bôi đen đỉnh điểm, khiến nàng ghi thù, nếu không nhầm, giờ này các nàng hẳn là đã trở thành phụ nữ có chồng rồi...Chỉ là chồng các nàng không được tuấn tú giàu sang cho lắm...
Hay nói chính xác, chính là bị nữ chính như trích tiên đây đem bán...
Đoạn Kiểu lén lút nhích mông ra xa khỏi Trần Trần, lại bị nàng phát hiện, lông mày lại cau lại, mông Đoạn Kiểu nhích xa một chút, lông mày Trần Trần lại cau lại một chút, cứ như vậy, khi Đoạn Kiểu cho rằng mình đã ở vị trí an toàn, thì khuôn mặt Trần Trần như mây đen bao phủ...
"Tiểu sư muội, ta không thích phản ứng của muội, tuyệt-đối-không-thích!" Người nào đó nhấn mạnh từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Ơ?
Đoạn Kiểu chỉ thấy giông bão ầm ầm kéo tới, tay chân run lẩy bẩy, người không tự chủ được co quắp lại, nàng tới số rồi đó ư?? Giờ sao? Nữ chính sẽ tung một chưởng đánh nàng hộc máu tại chỗ hay một cước đá nàng bay tới bức tường bên kia, chết cho sảng khoái...
Trong khi Đoạn Kiểu đang suy tính nên lập tức quỳ xuống van nài nữ chính cho mình một lối thoát, về sau nhất định không xuất hiện trước mặt nàng ta nữa; hay nên trực tiếp co giò bỏ chạy, tuyệt đối không xuất hiện trong vòng bán kính 15m xung quanh nàng thì một nhân tố bất ngờ ập tới.
Nhân tố này chính là Trịnh nam chính - Trịnh Bình An.
Trịnh Bình An hôm nay không diện một thân hoa phục màu tím như mọi khi nữa, chàng vận áo trắng thanh thoát, đai lưng màu ngọc dắt một thanh kiếm dài bằng bạc, đôi mắt vẫn thanh lạnh như mọi khi, mọi động tác đều theo một chuẩn mực nhất định.
Đoạn Kiểu rất vui mừng, nếu nam chính xuất hiện, mình cũng có cớ rời đi rồi, bảo toàn mạng sống, phải qua hôm nay mới nghĩ tới ngày mai được. Nhưng mũi chân nàng còn chưa kịp động, Trần Trần đã dùng sức ba bò chín trâu kéo nàng ngồi cái phịch xuống. Đoạn Kiểu ngỡ ngàng nhìn Trần Trần, theo lí, khi nam chính tới, nữ chính hẳn không vui mừng thì cũng e thẹn chứ, tại sao còn cố tình mắc bóng đèn* ở đây??
*Ý chị là chị biến thành bóng đèn cản trở hai người.
Trịnh Bình An rất nhanh đi tới chỗ hai người, lễ độ chào hỏi, lại liếc về phía Trần Trần rồi nhanh chóng rời ánh mắt đi. Đoạn Kiểu cúi đầu cười trộm, tốt, nam chính chú ý tới Trần Trần, quên đi mình mới tốt, ngược lại cảm thấy, Trần Trần được chú ý quá tới mức sung sướng phát cuồng rồi, sao nàng lại nắm tay mình chặt thế chứ...
"Trịnh công tử, sáu vị cô nương kia đã tìm thấy hết rồi chứ?" Trần Trần mở miệng, giọng điệu có chút lạnh lùng xa cách, khác hẳn với khi nói chuyện với Đoạn Kiểu.
"Sáu vị cô nương kia đúng là số khổ" Hắn thở dài "Bị người ta đem bán cho nhà đồ tể dưới chân núi Tùng, cuộc sống về sau, haiz, thật khó lường"
Biết ngay mà, sáu cô nương, bốn vị đồ tể, cuộc sống đồ tể sau này của bọn hắn chắc vui vẻ nhiều màu sắc lắm đây...
Không khí chợt lâm vào im lặng, không một ai lên tiếng, Đoạn Kiểu tất nhiên không muốn gây chú ý, nam nhân lễ độ đứng ngắm trời nhìn đất, nữ chính tuyệt sắc âm trầm vẻ mặt tựa như không muốn tiếp chuyện hắn...
Cuối cùng, Trần Trần cắn răng mở lời:
"Trịnh công tử có thể để Trần Trần cùng tiểu sư muội tâm sự chuyện khuê phòng hay không?" Ngụ ý chính là hết chuyện để nói rồi ngươi cút đi, đừng có quanh quẩn ở đây nữa.
Trịnh Bình An xoẹt qua một tia bối rối trong ánh mắt, đáp lời:
"Là tại hạ vô tâm nhất thời không để ý..."
Ánh mắt lúc bấy giờ mới nhìn tới Đoạn Kiểu ngồi một bên,một cái bóng đèn to chình ình như vậy mà công tử đây không hề để ý, Đoạn Kiểu cũng biết nhan sắc mình tầm thường, chỉ là khóe miệng giật giật kéo mãi mới lên được một nụ cười vô cùng khó coi...
Ánh mắt Trần Trần vẫn lạnh lùng chiếu qua, chỉ là nàng đứng dậy lặng lẽ che đi tầm mắt của Trịnh Bình An, mỉm cười giả tạo:
"Vậy hẹn gặp lại công tử"
Dứt lời xoay người lôi xềnh xệch Đoạn Kiểu rời khỏi.
"Sư tỷ, nếu tỷ muốn tâm sự với Trịnh công tử, thì đừng để ý tới muội, muội..." Bị kéo đi, Đoạn Kiểu lắp bắp phân bua, rất sợ hãi Trần Trần nghĩ mình không hiểu chuyện.
"Câm miệng!" Giọng nói lạnh lùng của người đi đằng trước vọng xuống, như hàng ngàn mũi tên băng cắm vào trái tim thấp thỏm của nàng. Trời ạ! Hôm nay nữ chính nhà người ta tức giận không phải là nhẹ!
"Sư tỷ, đều là muội không tốt, tỷ đừng giận muội, được không?" Hồn bay phách lạc nghĩ rằng nữ chính đang tìm chỗ vắng người thủ tiêu mình, Đoạn Kiểu bật khóc ngay tại đương trường, nghe tiếng nức nở, Trần Trần ngỡ ngàng quay đầu.
"Tiểu Kiểu, sao muội lại khóc?"
Còn không phải do ngươi sao? Đoạn Kiểu ấm ức nghĩ, miệng lại nói một nẻo:
"Trần sư tỷ, tỷ đừng giận muội nữa được không?" Cũng đừng giết muội - lặng lẽ bổ sung.
"Ta đâu có giận gì muội chứ?" Trần Trần cúi đầu, tay thò vào tay áo, toan rút khăn tay hoặc khăn mùi xoa hay gì đó tương tự, nhưng rất tiếc chẳng có gì, nàng bối rối đưa tay lau nước mắt cho Đoạn Kiểu "Ta không giận nữa, muội nín đi được không?"
Đoạn Kiểu lập tức dùng sức khóc dữ hơn.
"Được rồi được rồi, nín đi muốn gì ta cũng cho muội" Trần Trần luống cuống buông một câu.
Muốn gì cũng được? Đúng là Đoạn Kiểu chỉ chờ có câu này thôi!
"Từ rày muội không đến gần tỷ nữa, có được không?" Nàng thỏ thẻ đáp.
Vẻ mặt của Trần Trần, cứ phải gọi là vô cùng đặc sắc...
Khi Doãn Hoài và Vãn Thanh quay trở lại, sớm đã không thấy bóng dáng của Đoạn Kiểu, hai người họ rất lo lắng, Doãn Hoài lại trách móc dông dài:
"Tiểu Thanh a, sao ngươi lại để Tiểu Kiểu một mình ở lại chứ!"
"Tiểu Kiểu đâu còn nhỏ nữa, với cả không phải ngươi đi gây chuyện, ta đâu có đuổi theo" Vãn Thanh không cho là đúng nói, lại ráo rác đi tìm xung quanh "Ở võ đường chắc không có gì nguy hiểm đâu..."
"Ai biết trước được!" Doãn Hoài nhíu chặt đôi lông mày "Vừa rồi ngươi không phải không nghe thấy, sáu cái nữ võ sinh kia, mới mất tích đêm hôm qua, hôm nay cuộc đời đã qua một trang mới rồi!"
Rõ là nghĩ xa mà....
.
.
.
.
.
.
.
.
Ở trong một đình viện vắng người, xung quanh đình viện là một cái ao lớn, trong ao có những con cá nho nhỏ bằng hạt cơm, chốc chốc lại bay lên khỏi mặt nước, Đoạn Kiểu bình tĩnh nhìn mặt hồ, suy tính có hay không nên nhảy xuống hồ tự sát trước, trong lòng lại nảy sinh một sự bất công - tại sao mình lại không phải con cá kia?
"Sư muội, có phải muội nên quay mặt lại đây và giải thích cho tỉ nghe câu-nói-nho-nhỏ-vừa nãy của muội không?" giọng nói trầm thấp lấp sau là một ngọn lửa đang phừng phừng thiêu rụi mọi thứ.
Đoạn Kiểu dở khóc dở cười run rẩy quay đầu lại, nở một nụ cười lấy lòng vô cùng giả tạo:
"Sư tỷ, tỷ đừng hiểu nhầm, muội tuyệt đối không phải chán ghét tỷ..."
"Thế thì vì sao?" Trần Trần chặt đứt câu nói của nàng "Vào ngay chủ đề chính!"
"À, là muội nghĩ chúng ta thực ra...cũng không thân không quen gì..."
"Câm miệng!"
Chỉ thấy Trần Trần hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, nàng ngước mắt nhìn Đoạn Kiểu đang co lại một cục không khỏi thở dài: "Được rồi nói tiếp đi"
"A, không không, là là là là tỉ tỉ chẳng qua chỉ muốn cảm ơn muội việc muội cứu giúp bằng hữu...tuyệt đối không phải là do yêu thích..."
"Im đi!"
Trần Trần không nhịn được ngắt lời, ông trời ơi, sao hôm nay vị tiểu muội này lại nói khó nghe vậy chứ, nàng chỉ một xông tới bóp chết luôn! Nhưng mà...Tiểu Kiểu như mọi khi đã rất sợ mình rồi, nếu mà mình biểu hiện quá khích, nàng có khi còn không dám nói chuyện với mình mất!
Trần Trần tự trấn an mình, lại hít sâu một hơi, lấy giọng rồi chuẩn bị tâm lí một hồi lâu, mới nhẹ nhàng kéo Đoạn Kiểu tới gần, để nàng ngồi cạnh mình, ôn nhu nói:
"Tỉ biết là muội hơi bất ngờ, là tỉ đột ngột, trước kia đột ngột, bây giờ cũng vậy, muội không quen cũng dễ hiểu..."
Đoạn Kiểu liều mạng lắc đầu, đổ tội cho nữ chính sao? Nàng chưa có cái gan đó...
"Tuy thời gian quen biết chưa lâu, bất quá tỉ rất có cảm tình với muội!" Trần Trần đo đúng vòng cung, khuôn mặt nghiêng bốn mươi lăm độ một góc sát thương cực lớn, chậm rãi nở một nụ cười ôn nhu ôn nhu ôn nhu một trăm lần...
Đoạn Kiểu chỉ thấy mắt mình sắp trở nên đui mù, ánh nắng buổi sớm từ phía sau nữ chính như tôn lên vẻ đẹp như trích tiên của nàng, đôi mắt như vầng trăng khuyết cong cong, lông mi dài như cánh quạt rung rung, khuôn mặt thon dài, đôi môi mỏng, làn da mịn màng cùng cánh tay...ơ cánh tay...
Đoạn Kiểu như sực tỉnh khỏi giấc mộng Nam Kha, vì...vì...vì bàn tay nữ chính đang ở nơi nao ngao du vậy?
Cánh tay trắng trắng như con rắn nhỏ bò lên eo Đoạn Kiểu từ bao giờ khiến nàng không biết phải phản ứng lại ra sao. Khi bị sàm sỡ, nữ tử cổ đại sẽ làm thế nào?
Trường hợp một, tiểu nữ tử lùi ra sau hai bước dài như hai bước nhảy, đôi con ngươi đong đầy nước mắt, ủy ủy khuất khuất lắp bắp được hai chữ: "Ngươi...dám...!" Đằng sau dĩ nhiên là dọa nạt người thân ta sẽ xử lí ngươi như thế này như thế kia...
Trường hợp hai, nữ nhân chua ngoa sẽ gầm lên như tát vào mặt ngươi mà rằng: "Đồ sắc lang! Đồ đại sắc lang! Đồ sắc lang! Đồ đại sắc lang! Đồ sắc lang! Đồ đại sắc lang..." sau đó? Dĩ nhiên không có sau đó!
Trường hợp thứ ba thì hơi hiếm, thiếu phụ sẽ ôm chầm lấy hái hoa tặc, gào khóc đến nỗi cả kinh thành có thể nghe thấy: "Bớ người ta! Bớ làng nước ơi! Tên sắc lang này dám chạm vào cái móng tay đã cắt của tôi! Hắn sàm sỡ tôi!"
Suy tưởng qua đi, Đoạn Kiểu vẫn chưa tìm được cách nào phù hợp với mình, mà những cách trên đều không thể dùng được, nhìn đối tượng người ta là nữ nhân coi như không đáng nhắc tới, người ta còn xinh đẹp như vậy, ai mà tin rằng là mỹ nhân xâm phạm ngươi, chứ không phải là ngươi xâm phạm nàng?
Thứ duy nhất hôm nay Đoạn Kiểu nàng học được, chính là một chân lí: Khi bị nữ nhân xàm sỡ, sờ mó, tốt nhất hãy ngồi chờ nàng làm cho xong đi rồi nói tiếp...