Edited by Hari.
Chung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Yến Phất Quang cười như không cười nhìn về phía Phương Sinh.
Phương Sinh:......
Hắn tại sao lại mọc ra cái miệng này a?!
Tại sao a?!
Hắn mẹ nó tại sao lại mọc ra cái miệng này, tại sao lại nhận thức Long Nhật Thiên thứ cẩu đồ vật này!
Hắn tức giận muốn vỡ cái lồng ngực, chỉ hận không thể lập tức phá vỡ ảo cảnh, không cho mọi người nhìn nữa.
Nhưng chung quy đã chậm một bước.
Trước mắt bao người, hắn ở trong ảo cảnh tỏ ra ngốc bức, vẻ mặt tự tin quay đầu.
Sau một trận gợn sóng, rốt cuộc hình ảnh trong gương đã hiện ra.
Nguyên lai người tâm duyệt trong lòng Phương Sinh cư nhiên là ——chính hắn.
Người trong gương có gương mặt y hệt như hắn, mặc y phục màu bạch kim, trong tay cầm hạt châu, ở trong đồng tâm kính làm ra 365 loại tư thế, cuối cùng còn đắc ý vặn vẹo mông.
Bạch Lang cũng thấy cay mắt thay hắn.
Yến Phất Quang vốn còn muốn trào phúng Phương Sinh vài câu, nhưng vừa thấy một màn này lại trầm mặc, vẫn là một lời khó nói hết thu hồi ánh mắt.
Cũng may trong ảo cảnh Bạch Lang cũng không có làm cho Phương Sinh quá mức xấu hổ.
Sau một trận tĩnh mịch, vỗ tay an ủi theo kiểu hải cẩu.
“Cái gương này xem ra rất chuẩn. Bờ mông của ngươi như vậy, đáng giá để bản thân ngươi yêu thích!”
Phương Sinh:......
Phương Sinh xấu hổ giận dữ muốn chết.
Lúc này mới biết bản thân bị hố rồi.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Long Nhật Thiên, ở loại thời điểm này chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
“Khụ, chính là dùng như vậy, ngươi đi lên đi.”
Hắn khi nói lời này, đều có thể thấy được những ánh mắt khác thường xung quanh.
Tiểu tử này lớn lên cũng không khác gì người thường, không nghĩ tới lại tự luyến như vậy.
Con người hiện tại thật là......
Tiếng nghị luận truyền vào trong tai.
Bạch Lang lúc này mới quay đầu hỏi thánh tăng: “Thánh tăng ngươi muốn chơi thử cái này không?
Già Ly vốn không hiểu.
Lúc này đã biết thứ trước mắt chính là để kiểm tra chân tâm của con người.
Hắn chậm rãi nắm chặt hạt châu.
Nghĩ đến ý nghĩa tồn tại của luân hồi ảo cảnh này.
Kiểm tra chân tâm.
Ngay tại lúc Tiểu Bạch tới kỳ động dục muốn tìm người khác đến, hắn cũng đã biết được bản thân là chân tâm.
Như vậy Bạch Lang thì sao?
Chân tâm của nàng là ai?
Già Ly biết, một khi biết được người này là ai, ảo cảnh này sẽ sụp đổ.
Hắn chậm rãi nắm chặt tay, ánh mắt thâm trầm phức tạp.
Bạch Lang không biết thánh tăng bị làm sao.
Nàng không biết nghĩ tới cái gì, mặt hơi hơi đỏ.
“Cái kia, thánh tăng, ngươi nếu không muốn thử thì có thể đứng dịch ra một chút được không, ta muốn thử xem.”
Khi nàng nói như vậy, tiểu giác đã chậm rãi biến thành màu hồng nhạt.
Hiển nhiên là bởi vì nghĩ tới cái gì đó mới có thể muốn thử như vậy, cũng không phải là nhất thời hứng khởi.
Yến Phất Quang nhìn ảo cảnh.
Bạch Lang không biết vì sao, sau khi biết được đồng tâm kính kia có thể hiện ra người mình thích, liền mạc danh nhớ tới ngày ấy ở Ma Vực mình vì sư tôn làm hô hấp long tạo, tuy là bởi vì cứu người.
Hơn nữa phụ vương đã từng nói qua, kỳ động dục của Long tộc chỉ có ở thời điểm động tình mới có thể tới.
Chuyện này nàng chưa từng nói với bất kỳ ai.
Nàng đã động tình, cho nên mới động dục.
Nhưng, người nàng thích......
Tiểu Bạch mơ hồ có chút phỏng đoán.
Lại cảm thấy thân phận hai người kém có chút lớn.
Tuy nói sư tôn đối với mình rất tốt, nhưng cũng từng là kẻ thù của mình.
Nàng vì sao sẽ bất tri bất giác đối với sư tôn động tâm đây?
Nếu không phải người nọ nói.
Bạch Lang nghĩ tới người khác lại hoàn toàn không có cảm giác.
Nghĩ nghĩ, nàng vẫn quyết định tiến lên phía trước, tới đồng tâm kính thử một chút.
Dù sao thứ này có vẻ vẫn rất chuyên nghiệp.
Chẳng qua: “Thánh tăng ngươi có thể tránh đi một lát được không?”
Tiểu Bạch Long quay đầu lại nói.
Già Ly tay lần tràng hạt dừng một chút, chậm rãi gợi lên một nụ cười.
“Được“.
Trong bóng đêm Bạch Lang không thấy rõ hàm nghĩa của nụ cười kia.
Tuy nghe thanh âm hắn khàn khàn, nhưng thánh tăng vẫn cười giống như trước đây, vì thế cũng nở nụ cười.
Trong ảo cảnh Già Ly sau khi nhắm mắt, tránh đi.
Đuôi mắt Yến Phất Quang giật giật, thấy Bạch Lang tiến lên phía trước.
Một màn này hắn phía trước đây cũng không nhìn thấy.
Ba người đều yên tĩnh theo dõi.
Phương Sinh tuy rằng vừa rồi bị mất mặt, nhưng lại có chút không xác định Long Nhật Thiên lần thứ hai ở trong ảo cảnh từ đồng tâm kính có nghiệm ra được kết quả giống nhau hay không.
Trong lòng khó được cũng có chút tò mò.
Trong ảo cảnh cũng thực an tĩnh.
Bởi vì sự tình Phương Sinh lúc trước thử nghiệm, người chung quanh đều đã rời đi hết, nơi này chỉ còn lại Bạch Lang với Già Ly.
Tim nàng đang đập thình thịch.
Sau khi tự cổ vũ bản thân không nên hoảng, cố lấy dũng khí tiến lên.
Chậm rãi nhắm mắt lại đem tay đặt ở trên mặt gương.
Giống như ở hiện thực.
Một trận gợn sóng hiện lên, trong gương chiếu ra một đạo thân ảnh mặc hỉ bào.
Đúng là hình ảnh Yến Phất Quang trong tâm ma cảnh ngày ấy.
Trong lòng Phương Sinh nghĩ quả nhiên là như thế.
Trần ai lạc định.
Hắn cũng có chút không dám nhìn sắc mặt Già Ly bên cạnh.
Đồng tâm kính nghiệm ra, sẽ không thể là giả.
Thậm chí còn có thể là người tận sâu trong tiềm thức vẫn luôn che dấu.
Hạt châu trong tay cắt đứt ngón tay.
Già Ly ở ngoài ảo cảnh nhắm mắt lại, rốt cuộc thu hồi nụ cười.
Bạch Lang quay đầu lại định nói gì đó, bỗng nhiên trời đất quay cuồng.
Khi lần nữa mở mắt ra đã thoát khỏi ảo cảnh.
Tầng phật quang bao vây quanh người chậm rãi rút đi.
Lúc Yến Phất Quang xuất hiện trong đồng tâm kính, Già Ly liền biết mình đã thua.
Luân hồi luân hồi.
Ý nghĩa chính là thay đổi.
Nhưng lại cũng có một tầng hàm nghĩa khác, vô luận thay đổi nhiều hay ít, kết quả cũng vẫn sẽ giống như trước.
Thích chính là thích.
Không thích chính là không thích.
Hắn cố ý ngăn cách hai người tiếp xúc, nhưng đáp án vẫn là như vậy.
Khi ảo cảnh bị phá vỡ, Già Ly tay nắm chặt tràng hạt, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu.
Ảo cảnh sụp đổ.
Phật quang tan đi.
Ký ức của Bạch Lang cũng chậm rãi trở lại.
Đoạn ký ức trong luân hồi ảo cảnh bị chặt chẽ phong bế.
Nàng cho rằng mình vừa rồi chỉ là ngủ một giấc.
Bạch Lang sau khi thoát ra ngoài còn chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn thấy sư tôn với Phương Sinh còn cực kỳ kinh ngạc.
“Di, sư tôn ngươi sao cũng ở chỗ này?”
Nàng một chút cũng không nhớ được chuyện xảy ra trong ảo cảnh.
Yến Phất Quang nghĩ nghĩ liền hiểu.
Hơn phân nửa là do đoàn phật quang kia.
Hắn nhìn về phía Già Ly, thấy sắc mặt đối phương không thay đổi, không khỏi hơi gật gật đầu.
“Ta thấy ngươi mãi chưa trở lại, sợ rằng có chuyện gì xảy ra, nên tới nhìn xem, không nghĩ tới ngươi lại ở chỗ này ngủ.”
Mọi chuyện trong ảo cảnh chỉ là một giấc mộng, Yến Phất Quang cũng không cố tình nói ra.
Dù sao từ nay về sau, Già Ly sẽ không dám lại vượt Lôi Trì nửa bước.
Hắn làm thánh tăng của hắn, mà Tiểu Bạch Long chỉ cần vĩnh viễn tự tại vui vẻ như vậy là được.
Bạch Lang xoa xoa trán, tựa hồ cảm thấy có chút mỏi mệt.
“A, như vậy a. Ta đã nghĩ tại sao ta lại buồn ngủ như vậy.”
Vừa từ trong luân hồi ảo cảnh thoát ra, không có tinh thần cũng là bình thường.
Bạch Lang trì độn không phát giác, bầu không khí giữa Già Ly thánh tăng với sư tôn có chút không đúng.
Yến Phất Quang lặng yên không một tiếng động dùng linh lực thăm dò, sau khi thấy thân thể Tiểu Bạch không có vấn đề gì, mới quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Nếu những gì thánh tăng cần nói đã nói xong, vậy ta đây đưa Tiểu Bạch đi trước.”
Phương Sinh ngay tại lúc Long Nhật Thiên thoát ra khỏi ảo cảnh đã dự cảm được điều gì đó đáng sợ, sợ tới mức tranh thủ lúc người không chú ý trốn vào trong huyết thanh châu.
Ngụm máu đến cổ họng bị mạnh mẽ nuốt xuống, Già Ly quay đầu lại nhìn về phía Bạch Lang.
Ánh mắt hai người đối nhau.
Bạch Lang mạc danh cảm thấy Già Ly thánh tăng lúc này hình như có gì đó không giống.
“Thánh tăng ngươi......”
Nàng do dự, không biết có nên quan tâm một chút hay không.
Già Ly cười cười, đầu ngón tay đau đớn: “Không có gì, Tiểu Bạch thí chủ, ta vừa rồi...... chỉ là bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác.”
Hắn dừng một chút, chậm rãi nói:
“Nếu Phất Quang chân quân đã tới tìm ngươi, vậy ngươi hãy cùng chân quân trở về đi.”
Hắn lần này không nói thêm gì, phảng phất như đã từ bỏ.
Yến Phất Quang lại liếc tới ống tay áo dính máu của đối phương.
Ở đây chỉ có Bạch Lang không biết đã xảy ra chuyện gì, quay trái ngó phải, thấy giống như là không có chuyện gì thật, lại có chút cô nghi.
Tăng nhân bạch y ôn nhu nắm chặt tay, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng.
Yến Phất Quang lấy tay che đi tầm mắt của Tiểu Bạch Long.
“Thái Thanh Tông gửi thư tới, nói là có chuyện muốn thương lượng.”
Hắn lúc này nhìn về phía Già Ly, nhàn nhạt nói: “Nếu Già Ly thánh tăng không có chuyện gì, vậy ta đây liền mang Tiểu Bạch trở về.”
Bạch Lang đột nhiên bị chắn tầm mắt, quay người đã được ôm lên mây, cuối cùng lúc rời đi chỉ có thể hướng Già Ly phất phất tay.
“Vậy, thánh tăng ta đi trước. Ngươi nếu như có chuyện gì, có thể tới Thái Thanh Tông tìm ta.”
Thanh âm của Tiểu Bạch Long bị bao phủ ở trong tầng mây.
Sau khi người rời đi, Già Ly rốt cuộc nhịn không được nữa phun ra một ngụm máu.
Vết máu phun ở trên bạch y, thần sắc hắn mỏi mệt, lại gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Bạch Lang rời đi.
Đã đánh cược thì phải chịu thua.
Vô luận có phải đánh cược hay không, hắn đều phải chịu thua.
Hắn cầu được kết quả, nhưng lại không thay đổi được kết cục.
Tràng hạt trong tay bỗng nhiên đứt rơi, theo cổ tay trượt xuống đất, phát ra một trận tiếng vang.
Già Ly rũ mắt xuống, nhìn về đám tràng hạt trên mặt đất.
......
Bạch Lang sau khi bay lên mây mới được mở mắt ra.
Trước mắt nàng mơ hồ, tiểu giác cũng dựng cả lên.
“Sư tôn ngươi làm gì vậy? Ta vừa rồi còn chưa kịp nói xong lời tạm biệt đâu.”
Yến Phất Quang cũng cảm thấy hành động vừa rồi có chút nóng nảy, sẽ làm cho người hoài nghi.
Nhưng hắn từ trước đến nay bất động thanh sắc.
Khi Tiểu Bạch Long mở miệng oán giận, lại xoa xoa tay áo, thập phần bình tĩnh chuyển dời đề tài.
“Tiểu Bạch, nghe nói người ngươi nhìn thấy trong đồng tâm kính là ta.”
Sư tôn ở ngay bên cạnh.
Bạch Lang vốn đang muốn truy cứu sự tình vừa rồi, nghe đến đây người liền cứng đờ.
Đợi đã, sư tôn làm sao mà biết được?
Nàng cô nghi ngẩng đầu lên.
Yến Phất Quang tùy ý để nàng nhìn, nhàn nhạt nói: “Thành chủ Phong Nguyệt Thành nói cho ta biết.”
Vân Xu?
Bạch Lang rất nhanh đã bị lừa, cho rằng về sau Phong Vân Xu thực sự đoán được người trên đồng tâm kính, đi nói cho sư tôn.
Chuyện về Già Ly thánh tăng thật nhanh đã bị vứt sang một bên.
Bạch Lang giả vờ như không có việc gì ho nhẹ một tiếng.
Tuy rằng chuyện cực kỳ thân mật hai người cũng đã làm, nhưng lúc này nàng vẫn có chút thẹn thùng.
“Cái kia, đúng thì thế nào? Ngươi không cần quá đắc ý.”
Yến Phất Quang nhướng mày, nghe Tiểu Bạch Long giả bộ mạnh mẽ nói: “Ta chính là tới kỳ động dục mới thích ngươi, kỳ động dục qua đi sẽ không thích nữa!”
Trên thực tế Bạch Lang đương nhiên là đảo lộn thứ tự.
Nàng chính là do đã thích sư tôn, cho nên mới trải qua kỳ động dục. Không phải bởi vì đang ở kỳ động dục mới thích.
Nhưng điểm này Tiểu Bạch Long tuyệt đối không muốn nói ra.
Nàng chính là Long Nhật Thiên!
Làm sao có thể chịu yếu thế!
Giọng nói của nàng tỏ vẻ hung dữ, chỉ kém kêu sư tôn đừng nên suy nghĩ nhiều, điển hình cho hình tượng tra long chỉ ngủ không nhận người.
Trong lòng Yến Phất Quang buồn cười không chịu nổi, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tiểu xuẩn long này không phát hiện ra hắn động tâm trước sao?
Cả quãng đường hắn không nói chuyện, chỉ giả bộ bị lời nói của nàng làm thương tổn, hơi nắm chặt tay.
Trên đám mây, khuôn mặt tuấn mỹ của cẩm y kiếm tu hơi hiện ra một tia cô đơn.
Khi Bạch Lang nói chuyện vẫn luôn chú ý tới sư tôn, thấy thế trong lòng lại lộp bộp một chút.
Đợi đã, nàng có phải...... nói quá nghiêm trọng rồi hay không?
Yến Phất Quang nhìn biểu tình của nàng, lại lơ đãng nghĩ tới chuyện khác.
Kỳ thật nói không bị hành động của Già Ly chọc giận là không có khả năng.
Nhưng lần này rốt cuộc cũng để cho hắn biết, Tiểu Bạch Long ngày đó vì sao mà đột nhiên thông suốt.
Tầng ngăn cách giữa hai người trước khi vào Nguyệt Loan Tuyền đã bị đâm thủng.
Yến Phất Quang vẫn luôn lo lắng Tiểu Bạch vì cứu hắn, dùng biện pháp mạnh mẽ làm cho lưỡng tình tương duyệt.
Lúc này sau khi nhìn thấy hình ảnh trong đồng tâm kính, lo lắng rốt cuộc cũng buông xuống.
Sau khi tử khí bị loại trừ, hắn lần đầu tiên nhẹ nhàng thở ra.
Hình ảnh trong đồng tâm kính vẫn luôn hiện lên trong đầu.
Trong lòng Yến Phất Quang chợt khựng, thay đổi phương hướng ngự vân.
Bạch Lang không phát giác ra, còn tưởng hắn đang thương tâm.
Nàng ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bướng bỉnh.
Tuy rằng cảm thấy mình thập phần không có cốt khí, nhưng vẫn do dự, do dự chậm rãi kéo kéo ống tay áo của hắn.
“Cái kia, chúng ta hiện tại đi đâu vậy a?”
......
“Hay là, ta lại kéo dài thêm một chút thời gian. Hết kỳ động dục vẫn thích ngươi thêm một đoạn thời gian nữa?”
Ân, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Tiểu Bạch thích sĩ diện.
“Chỉ một chút, không thể nhiều quá!”
Yến Phất Quang bị nàng giữ chặt lấy ống tay áo, tiểu giác cũng đang đỏ bừng, sửng sốt một chút, bỗng nhiên trầm thấp nở nụ cười.
Khi Tiểu Bạch thẹn quá hóa giận, một bộ nghiêm trang đàm phán điều kiện:
“Ân, vậy vi sư bồi ngươi ngủ để trao đổi có được không?”