Edited by Hari.
Ma tộc bại trận là hợp tình hợp lý, không có gì ngoài dự đoán.
Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, mặt trời nhô lên, chiếu sáng chiến trường Phong Nguyệt Thành.
Một bên là thi thể của Ma tộc, ngay cả Thiên Thần cũng không chạy thoát.
Mười hai vị phong chủ, chạy ba tên, còn lại đều bị khốn ma đằng trói chặt, xuyên thành một chuỗi hồ lô.
Khi Phương Sinh túm lấy tên Ma tộc lúc trước tới đập Huyết Thanh Tông của hắn, thấy sắc mặt Ma Tôn Thiên Thần cực kỳ âm trầm.
Bất quá chuyện này cũng có thể lý giải.
Chuẩn bị lâu như vậy, lại có thiên thư trong tay, kết quả trận đầu tiến công năm châu đã thua, không tức giận mới là không bình thường.
Nhưng ngoài dự kiến của Phương Sinh chính là.
Sắc mặt Yến Phất Quang ở một bên đang cầm kiếm chế trụ Thiên Thần cũng có chút cổ quái.
Giống như vừa rồi ở nơi này đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết.
“Đợi đã, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn hậu tri hậu giác hỏi.
Thiên Thần tràn ngập sát ý nhìn hắn một cái, khi Phương Sinh lo lắng hắn có thể đột nhiên tự bạo đồng quy vu tận hay không, đột nhiên nắm chặt tay, mắt không thấy tâm không phiền nhắm hai mắt lại.
Làm đầu sỏ gây tội thiếu chút nữa làm tức chết Thiên Thần, Bạch Lang ho nhẹ một tiếng đưa cho hắn một sợi khốn ma đằng:
“Tới đi, hiện tại cho ngươi một cơ hội được vạn chúng chú mục. Chúng ta đem Ma Tôn trói lại.”
Vài vị chưởng môn thông qua gương đồng đều đang nhìn cảnh tượng nơi đây, trước mắt bao người. Bạch Lang cùng Phương Sinh bình tĩnh cầm dây thừng trói Ma Tôn lại.
Một hồi giao phong tưởng rằng vô cùng kịch liệt đã tiêu tan vô hình.
Mà càng quỷ dị chính là thái độ của Ma Tôn.
Quả thực chính là sắc mặt đen xì, tức giận lại bất lực.
Mặt trời đã chậm rãi nhô lên, nắng sớm ấm áp bao phủ toàn thành.
Những người dân trong Phong Nguyệt Thành lúc tước ẩn nấp chậm rãi đi ra, leo lên trên tường thành. Khi nhìn thấy thi thể của Ma tộc ở ngoài tường thành, chết lặng một chút, lúc này mới cao hứng hoan hô lên.
“Chúng ta thắng!”
“Chúng ta thắng!”
Mọi người cùng binh lính thủ thành ôm nhau hoan hô, thập phần kích động.
Phong Vân Xu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nói phía trước bố trí tỉ mỉ, nhưng dù sao chưa trải qua chuyện này, trong lòng cũng có chút không nắm chắc.
Hôm nay hết thảy đều đã kết thúc, nàng lúc này mới buông xuống hòn đá luôn đè nặng ở trong lòng.
Nhìn chung quanh dân chúng vui mừng bật khóc, ánh mắt nàng nhìn quét bốn phía, hơi hơi nâng mi.
“Đều đã kết thúc!”
Cố Xuân Lăng cũng không bị thương.
Mũi nhọn đều ở phía sư tôn cùng Tiểu Bạch bên kia, hắn nơi này chỉ cần đối phó hai tên phong chủ Ma tộc.
Có đại trận hộ thành cùng thiên hỏa làm lá chắn, thắng cũng không phải chuyện khó.
Hắn đi tới bên cạnh Phong Vân Xu, hơi hơi gật đầu, đột nhiên hỏi.
“Già Ly thánh tăng đâu?”
Phong Vân Xu cũng không biết, lắc lắc đầu.
Trong lòng hai người vừa nghĩ liền thấy binh lính thủ thành phía bắc đi tới.
Lúc này chiến cuộc đã kết thúc, cũng không tồn tại nguy hiểm gì, bất quá đến đây chỉ có một người......
Cố Xuân Lăng nhíu nhíu mày.
“Tại sao chỉ có mình ngươi?”
Binh lính thủ thành kia khom người nói: “Khởi bẩm Xuân Lăng quân, thánh tăng sau khi chiến cuộc kết thúc đem hai tên phong chủ Ma tộc tru sát sau đó liền rời đi. Hắn bảo ta đem tràng hạt này giao cho các ngươi.”
Rời đi.
Phong Vân Xu nhíu mày, mơ hồ đã đoán được nguyên nhân Già Ly rời đi.
Thân là thánh tăng Vô Đỉnh Tự, lại cố tình động phàm tâm.
Đáng tiếc cũng là tạo hóa trêu người.
Tiểu Bạch sớm đã có người trong lòng.
Cố Xuân Lăng tiếp nhận tràng hạt.
Liền nghe thấy tiếng Già Ly nhắn lại trên đó.
“Cố sư điệt, Phong thành chủ. Nơi đây chiến đấu đã kết thúc, bần tăng cũng nên trở về. Trên tràng hạt này ta có khắc kinh văn siêu độ, Phong Nguyệt Thành trải qua chiến đấu, khó tránh khỏi có oan hồn. Đem tràng hạt này để ở trong thành, siêu độ vong hồn, bảo hộ thành bình an.”
Thanh âm của hắn trước sau như một.
Hư ảnh trong phật quang nhạt dần, Cố Xuân Lăng biết tràng hạt này rất quý trọng, hành lễ bảo đảm sẽ sử dụng cẩn thận.
Già Ly gật gật đầu.
“Như thế bần tăng có thể yên tâm rồi.”
Hắn sau khi nói xong, nhìn hướng đông, nắm chặt tay.
Rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ là thu hồi ánh mắt, chậm rãi tan đi.
Bạch Lang đến giữa trưa mới phát hiện không thấy Già Ly thánh tăng đâu.
Giữa trưa, mọi chuyện trong thành đều đã xử lý xong.
Đám Ma tộc cũng đều bị áp giải về Thái Thanh Tông, trong Phong Nguyệt Thành lúc này mới khôi phục chút bộ dáng ngày thường.
Bạch Lang cầm thiên thư, lại chọc tức Thiên Thần một hồi.
Từ thiên lao đi ra, thấy sư tôn đứng ở cửa. Nàng trộm liếc bốn phía, sau đó mở miệng: “Sư tôn, phụ vương ta không tới đi?”
Yến Phất Quang tự nhiên biết tiểu long có tật giật mình này đang sợ hãi chuyện gì, cố ý nhướng mày: “Bạch Trần long quân đang trên đường tới.”
Bạch Lang:......
“Lời nói của ta lúc ấy không có ai nghe thấy đi?”
Bởi vì có liên quan đến an toàn của Tiểu Bạch, kỳ thật những lời nàng nói chọc giận Thiên Thần lúc ấy chỉ có ba người bọn họ biết, Yến Phất Quang đã trực tiếp che chắn những người chính đạo quan chiến lúc đó.
Nhưng Tiểu Bạch lại không biết.
Hắn cố ý liếc đối phương một cái, dọa nàng: “Nên nghe thấy hẳn là đã nghe thấy được.”
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời.
Thân thể Tiểu Bạch Long liền cứng đờ, bước chân dừng lại, giữ chặt ống tay áo của hắn, bỗng nhiên cười nói: “Sư tôn, ta cảm thấy lưu lại Phong Nguyệt Thành cũng không còn việc gì rồi. Chúng ta hay là về Thái Thanh Tông trước đi.”
Phong Vân Xu vừa tới nghe thấy một câu này của nàng, không khỏi nói:
“Tiểu Bạch, thánh tăng mới vừa đi, hiện tại thế nhưng ngươi cũng muốn đi.”
Yến Phất Quang còn chưa đợi thả câu được rồng.
Lực chú ý của Bạch Lang đã bị dời đi.
“Đợi đã, thánh tăng rời đi rồi?”
Nàng mở to hai mắt, có chút đáng tiếc, không nghĩ tới cư nhiên mặt của thánh tăng cũng còn chưa nhìn thấy, người đã đi rồi.
Tiểu Bạch Long nhíu nhíu mày, mất mát trên mặt thập phần rõ ràng.
Khí lạnh đột nhiên xuất hiện trên người Yến Phất Quang. Cảm thấy tiểu long này quả nhiên không thể nuông chiều.
“Nghe ngữ khí của ngươi thực đáng tiếc a?”
Hắn nhíu mày nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh sương lạnh.
Bạch Lang:......
Phong Vân Xu nháy mắt với Bạch Lang, Tiểu Bạch mới phản ứng lại, lập tức ho nhẹ một tiếng nói: “Không có không có. Còn không phải là do có tình cảm cùng nhau giữ thành sao, nghĩ sau khi kết thúc mọi người có thể tụ tập lại tâm sự chút.”
Nàng hiện tại còn không biết sự tình luân hồi cảnh.
Ấn tượng đối với thánh tăng vẫn luôn rất tốt, thấy hắn đi rồi thực có chút đáng tiếc.
Yến Phất Quang thấy thế giật giật khóe miệng.
Nhịn không được nhéo nhéo tiểu long giác của nàng: “Người ta tất nhiên có việc cần làm. Một con rồng như ngươi quan tâm cái gì.”
Tay hắn không nặng, lại niết Tiểu Bạch ai da một tiếng, che lại tiểu giác.
Rõ ràng là ghen, Phong Vân Xu lại cảm thấy mình bị cho ăn cẩu lương.
Yến Phất Quang cảnh cáo xong lại khẩu thị tâm phi thay Tiểu Bạch Long xoa xoa tiểu giác mới mở miệng: “Phong thành chủ, khốn cảnh của Phong Nguyệt Thành đã giải quyết. Ta với Tiểu Bạch hôm nay cũng nên đi.”
Phong Vân Xu sớm biết như vậy, cũng chỉ đành gật gật đầu.
Lần này Thiên Thần tuy rằng bị lưu lại, nhưng còn ba tên phong chủ Ma tộc chạy thoát. Nếu bọn hắn ở Ma Vực lại lần nữa gây sóng gió, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Thái Thanh Tông là thiên hạ đệ nhất đại phái, đám Ma tộc kia đều phải áp giải về Thái Thanh Tông.
Việc này nên sớm không nên muộn.
Bất quá......
Nàng lưu luyến nhìn về phía Tiểu Bạch Long.
“Tiểu Bạch, Phất Quang chân quân phải rời đi, ngươi không bằng ở lại thêm mấy ngày, sách trong thư phòng ta ngươi còn chưa xem hết đâu.”
Sách trong thư phòng là cái gì, trong lòng hai người biết rõ ràng.
Tiểu Bạch cũng thực động tâm.
Nhưng nàng vừa rồi đắc tội phụ vương, phụ vương lại đang trên đường tới Phong Nguyệt Thành.
Nàng ở lâu thêm một chút, liền nhiều thêm một chút nguy cơ bị đánh.
Vì thế chỉ có thể nhìn về phía sư tôn.
Yến Phất Quang cười như không cười nhìn nàng, ý tứ trong mắt thập phần rõ ràng.
Được rồi.
Bạch Lang chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt Phong Vân Xu.
“Thôi Vân Xu, chúng ta trước đem Ma Tôn áp tải về, sau này lại gặp. Luôn có cơ hội gặp lại a.”
Ma Tôn cũng không giống như những tên Ma tộc khác, tu luyện công pháp đặc thù, căn bản không thể giết chết, chỉ có thể phong ấn.
Nếu để hắn lưu lại Phong Nguyệt Thành ngược lại không phải chuyện tốt. Lúc này cũng chỉ có Thái Thanh Tông mới có thể áp chế được hắn.
Huống hồ sự tình thiên thư còn chưa minh bạch, xác thật là chính sự quan trọng hơn.
Tiểu Bạch bẻ đầu ngón tay tính tính.
Mới vừa còn lưu luyến không rời, ngay sau đó lại trở nên lãnh khốc vô tình.
Phong Vân Xu:......
Mắt thấy hai người còn chưa dứt.
Yến Phất Quang rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Các ngươi cũng không cần lưu luyến như vậy, có lẽ không lâu sau sẽ gặp lại.”
Hắn nói xong lại nhàn nhạt nhìn Phong Vân Xu liếc mắt một cái.
“Đến lúc đó Phong thành chủ chuẩn bị một phần hậu lễ là được.”
Yến Phất Quang nói xong liền lôi kéo Tiểu Bạch rời đi.
Phong Vân Xu ngay từ đầu còn chưa phản ứng lại lời này là có ý gì.
Chờ đến khi phản ứng lại, đột nhiên mở bừng hai mắt.
Không lâu sau nhất định gặp lại, còn muốn chuẩn bị một phần hậu lễ?
Đợi đã, đây còn không phải là...... Tiểu Bạch sẽ thành hôn?
Nàng cứng đờ tại chỗ, cảm thấy bị cẩu lương nhét đầy một miệng.
Nhưng trong đầu lại nhanh chóng vận chuyển, nghĩ sau khi Ma tộc lui bước, phải chuẩn bị quà gì cho Tiểu Bạch mới tốt đây.
......
Hai người đi ra ngoài thành.
Sự tình đã xong, Cố Xuân Lăng bên kia cũng kiểm kê xong những đệ tử Thái Thanh Tông lần này đưa đến. Để lại một bộ phận ở Phong Nguyệt Thành, sau đó ở cửa thành chờ sư tôn và Tiểu Bạch.
Cổn Cổn cũng đang chờ Bạch Lang.
Nó đã lâu không gặp Tiểu Bạch, gần đây lại trực tiếp đi nằm vùng.
Trong lòng sớm đã sốt ruột không được.
Vừa thấy Tiểu Bạch đi ra, liền lập tức đứng dậy vẫy vẫy tay.
“Tiểu Bạch, bên này!”
Phương Sinh giật giật khóe miệng, cảm thấy con gấu này thật sự mất mặt.
Nhưng Bạch Lang không cảm thấy vậy.
Dù sao bộ dáng của Cổn Cổn so với nhân loại không có lông đáng yêu hơn nhiều.
Cổn Cổn so với lần trước gặp đã to hơn một chút, vừa thấy chính là mấy ngày nay ăn rất ngon miệng.
Bạch Lang sau khi đi tới, nhìn xung quanh người hắn, thiệt tình tán thưởng:
“Không nghĩ tới a Cổn Cổn, ngươi thế nhưng lên làm thủ lĩnh!”
Cổn Cổn hàm hậu cười cười, cũng có chút ngượng ngùng: “Bản thân ta kỳ thật cũng không nghĩ tới. Khả năng là bọn họ quá yếu đi.”
Hai vị đại lão đứng đầu chuỗi thức ăn đứng chung một chỗ nói chuyện, các tiểu yêu thú chung quanh run bần bật.
Bạch Lang nhìn thấy Cổn Cổn rất có cảm giác tiểu đồng bọn của ta thật có tiền đồ.
Hai người hàn huyên xong, Cổn Cổn lấy ra một túi linh thạch.
“Tiểu Bạch, ngươi yên tâm, chúng ta lần này đi ra ngoài chơi sẽ không thiếu linh thạch. Ta hiện tại rốt cuộc cũng tính là kẻ có tiền.”
Đây chính là lúc trước Cổn Cổn ở Thái Thanh Tông làm thú cát tường được đám hài tử nhà giàu bao dưỡng kiếm được.
Sau khi kết thúc thời gian phạt, nó không thầy dạy cũng hiểu chủ động dựa vào việc này làm kiếm tiền, cũng coi như là đã thu lại một phần của cải phi nghĩa.
Tiểu đồng bọn tài đại khí thô đưa ra lời mời khách, Bạch Lang đương nhiên không thể cự tuyệt.
Một rồng một gấu ghé vào cạnh nhau lén lút thương lượng nửa ngày.
Cố Xuân Lăng bất đắc dĩ: “Sư tôn?”
Yến Phất Quang giật giật khóe miệng: “Không sao. Kệ bọn họ đi thôi.”
Thuyền mây để trở về lúc này đã thu thập xong.
Mấy người đi qua Vân Châu.
Sắc mặt Yến Phất Quang trầm xuống, bỏ thêm tầng pháp thuật giam giữ đám Ma tộc.
Thiên Thần nhìn thực thiết thú lừa mình lại đứng cùng tiểu long kia, thiếu chút nữa lại nôn ra một búng máu, chỉ đành ngồi ở trên boong thuyền nhắm mắt điều tức.
......
Bạch Lang kỳ thật đang nói về vấn đề thân thế của mình với Cổn Cổn.
Hai người mỗi người một tay thịt khô, sau khi đã ăn thỏa thích lại thở dài: “Cổn Cổn, ngươi nói ta nếu thật là thiên mệnh chi tử thì nên làm gì bây giờ?”
Phụ vương của nàng tuy rằng thích vô cớ gây rối, nhưng tổng thể kỳ thật cũng không có gì không tốt, vạn nhất nàng thật sự không phải thân sinh.
Ai......
Nghĩ đến cái này liền đau đầu.
Cổn Cổn lại không có điều phiền não này.
“Nỗi buồn của thiên tài các ngươi ta không hiểu.”
Nó uống một ngụm sữa, liếm liếm lông.
Bạch Lang lắc đầu, giáo dục hắn: “Cổn Cổn, ngươi không thể nói mình như vậy, ngươi cũng là thiên tài. Ngươi ngẫm lại xem, loài gấu các người có kẻ nào tuổi trẻ đã nhất thống yêu thú như ngươi vậy sao? Ngươi có phải là kẻ đầu tiên hay không?”
Hình như phải ồ.
Cổn Cổn nghe thấy rất có đạo lý.
“Nói như vậy ta cũng là hùng tài rồi?”
Nó đặc biệt cao hứng.
Vừa cao hứng vừa an ủi Bạch Lang: “Tiểu Bạch ngươi cũng đừng lo lắng, ngươi có phải thân sinh hay không, cái này trở lại Thái Thanh Tông hỏi một câu sẽ biết. Dù sao phụ thân ngươi hiện tại đang ở Thái Thanh Tông chờ.”
Lời này.
Đợi đã.
Thích ý của Bạch Lang bỗng nhiên cương cứng ở trên mặt, hậu tri hậu giác phản ứng lại.
“Ngươi nói cái gì? Phụ vương của ta đang ở Thái Thanh Tông? Hắn không phải ở Phong Nguyệt Thành sao?”