Edited by Hari.
Đương nhiên, cuối cùng Bạch Lang vẫn là gian nan ăn xong cây kẹo hồ lô kia.
Nàng biểu tình trên mặt kỳ dị, chua đến phát ghê răng, khóe mắt rõ ràng nhìn thấy tia nước mắt.
“Ngon quá!”
Nàng cường điệu một lần, nước mắt chảy càng thêm dũng mãnh.
Cố Xuân Lăng:......
Hắn nguyên bản muốn nói nếu không muốn ăn thì thôi không cần cố gắng.
Kết quả Bạch Lang lại thề son sắt nói ăn ngon, thậm chí...... nước miếng cũng từ khóe mắt chảy xuống dưới.
Cố Xuân Lăng tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng dưới do dự, lời muốn nói vẫn là không có nói ra.
Dưới cách suy nghĩ của người bình thường, nếu không muốn ăn đều sẽ nói ra.
Hắn ánh mắt dừng một chút.
Nhìn bộ dáng của Bạch sư muội, hẳn là...... cũng không tệ lắm đi?
Bạch Lang nước mắt chảy thực mãnh liệt.
Khi nàng tới trên núi, một cây kẹo hồ lô rốt cuộc đã ăn xong.
Nàng lúc này đôi mắt sưng sưng, càng ăn càng bình tĩnh.
Trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng có một loại cảm giác siêu thoát thế tục, giống như trong nháy mắt thăng hoa rất nhiều.
Cố Xuân Lăng ở ngay bên cạnh lại không cảm giác được.
Nhưng là tiến vào trong điện, Yến Phất Quang lại hơi hơi nhíu mày.
Hắn ánh mắt vốn dĩ là dừng ở trên người Cố Xuân Lăng bước vào điện trước, lúc này không khỏi lại dời qua nhìn về phía Bạch Lang.
Như thế nào cảm giác hơi thở trên người ngốc long này có chút không đúng?
Bạch Lang khi tiến vào điện lùi lại sau một bước, dừng ở phía sau đại sư huynh. Vốn tưởng rằng sư tôn sẽ không chú ý tới nàng, không nghĩ tới vừa nhấc đầu lại đúng lúc đối diện vối sư tôn.
Bạch Lang:......
Thôi, tránh cũng tránh không thoát, liền đối diện sự thực đi.
Nói không chừng sư tôn lúc này đã quên rồi đâu.
Nàng lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên muốn quên sự tình xấu hổ tối hôm qua, trực tiếp đối diện sư tôn, lại phát hiện sau khi đối diện, biểu tình của sư tôn bỗng nhiên có chút cổ quái.
Cố Xuân Lăng còn không biết sự tình phát sinh đêm qua, lúc này thấy sư tôn nhìn về phía Tiểu Bạch, liền mở miệng giải thích nói: “Ta cùng Bạch sư muội vừa rồi ở dưới chân núi gặp được, liền cùng nhau lên đây.”
Bạch Lang lúc này cũng khô cằn nói: “Sư tôn hảo.”
Nàng vừa dứt lời, liền nghe Yến Phất Quang bỗng nhiên nói: “Ngươi vừa rồi đột phá?”
A?
Bạch Lang có chút không có phản ứng lại.
Nàng nguyên bản cho rằng sư tôn sẽ nói cái gì, không nghĩ tới bỗng nhiên tới một câu như vậy.
Đột phá?
Nàng không có a.
Bạch Lang vừa định phủ nhận, lại bỗng nhiên cảm giác ánh mắt đại sư huynh nhìn nàng cũng không đúng.
Như thế nào...... đều nhìn nàng như vậy?
Bạch Lang trong lòng lộp bộp một chút, không biết nghĩ tới cái gì, hít một hơi thật sâu cúi đầu nhìn chính mình.
Qua một lát sau, biểu tình dần dần cổ quái lên.
Ân, hình như là......
Không phải, nàng thật đúng là đột phá?
Tại đây dưới tình huống cực hạn xấu hổ, nàng thế nhưng đột phá?
Bạch Lang có chút không thể tin tưởng, lại có chút ngốc đơ.
Nàng nhớ rõ thời điểm bản thân một lần thình lình xảy ra đột phá như vậy, là khi mới vừa tiến vào Thái Thanh Tông bị lừa tiền, khi đó cảm xúc thay đổi rất nhanh.
Lần này cũng vậy.
Chẳng lẽ nàng là thiên mệnh thể chất gặp suy sụp tất đột phá?
Nếu không phải biết trong sách viết nàng đóng vai một ác long, Bạch Lang đều phải nghi hoặc.
Yến Phất Quang cũng có chút kỳ quái.
Chỉ là công phu một buổi sáng, như thế nào tiểu long này tâm cảnh tăng lên lợi hại như vậy?
Nàng mới vừa tiến đến Yến Phất Quang liền cảm nhận được.
Nếu nói lúc trước linh lực là đạp môn kỳ, mà tâm cảnh còn theo không kịp. Lúc này Bạch Lang tâm cảnh thế nhưng ẩn ẩn có thể cùng linh lực ngang hàng. Chỉ đợi độ một cái tâm ma kiếp là có thể chân chính tiến vào đạp môn kỳ.
Chính là đây cũng là thời điểm khó nhất. Tâm cảnh...... nào có nhanh như vậy tăng lên?
Bình thường loại người phá cảnh mà sinh này đều phải trải qua tâm như tro tàn hoặc là đợi mọi việc kết thúc một thời gian sau mới có thể nghĩ thông.
Tiểu Bạch buổi sáng còn là một tiểu long thiên chân ngốc nghếch, nàng rốt cuộc là như thế nào tới buổi trưa đột nhiên rộng mở thông suốt, đại triệt đại ngộ, trên tâm cảnh tiến bộ vượt bậc?
Chuyện này không chỉ Yến Phất Quang muốn biết, ngay cả Cố Xuân Lăng cũng muốn.
“Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?”
Hắn nhịn không được lo lắng hỏi.
......
Bị hai đôi mắt nhìn.
Bạch Lang giật giật khóe miệng.
Dùng linh lực ở trong cơ thể dạo qua một vòng, đại khái là tìm ra nguyên nhân.
—— Ân, cùng nàng suy đoán lúc trước không sai.
Nàng chính mình xấu hổ mà phá giai tiến cấp rồi.
Dưới sự xấu hổ kia, tố chất tâm lý của Bạch Lang cọ cọ cọ tăng lên, vừa lơ đãng liền theo hướng đại triệt đại ngộ.
Lúc này mới có tình huống hai người nhìn thấy chất lượng tăng vọt.
Bất quá, trình độ xấu hổ của nguyên nhân này nếu nói ra không thua gì sự kiện giả cá tối hôm qua.
Dưới tình huống bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Bạch Lang là thật sự nói không nên lời.
Vì thế nàng lúc này chỉ có thể ho nhẹ, giả mù sa mưa nhấp môi nói: “Đại khái là sư tôn dạy dỗ tốt đi.”
Ý thức được những lời này quá mức thường thường, không có cảm tình.
Bạch Lang dừng một chút, lại cố nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu.
“Thật không dám dấu diếm, tới Thái Thanh Tông trong khoảng thời gian này ta kỳ thật trong lòng đặc biệt cảm động, đặc biệt thỏa mãn.”
“Có lời nói ta lúc trước chưa nói, nhưng là trong lòng lại nhớ rõ.”
“Ta không chỉ có sư tôn lợi hại như vậy, còn có đại sư huynh quan tâm yêu quý ta cho ta kẹo hồ lô, ở dưới bầu không khí ấm áp như vậy, ta không đột phá thì quá không phải người.”
Bạch Lang thanh âm và tình cảm phong phú.
Khi nàng ngẩng đầu, Yến Phất Quang cùng Cố Xuân Lăng lại đều trầm mặc tại chỗ.
Yến Phất Quang nguyên bản còn đang nghe, nghe đến lúc thành rắm cầu vồng (tâng bốc), biểu tình dừng một chút.
Phía sau càng nói càng khoa trương, cơ hồ làm cho hàm răng hắn phát ghê.
Hắn quay đầu lại đi nhìn về phía Bạch Lang, vừa lúc cùng thấy ánh mắt chân thành của đối phương.
Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có chút không biết nói gì.
Yến Phất Quang:......
Tuy rằng Cố Xuân Lăng cũng không quá tin tưởng lời Bạch Lang một phen cảm động đến đột phá kia, nhưng là lúc này thấy bầu không khí có chút kỳ quái vẫn là mở miệng nói: “Sư tôn, có lẽ đây cũng là cơ duyên của Bạch sư muội đi.”
Phương pháp tu luyện của mỗi người đều bất đồng, con đường đột phá cũng bất đồng, bằng không cũng sẽ không có nhiều loại đạo pháp như vậy.
Tiểu Bạch tuy rằng tiến giai hơi nhanh, tâm cảnh tăng lên có chút cổ quái, nhưng là cũng là cơ duyên của bản thân.
Thấy đại sư huynh thay nàng nói chuyện, Bạch Lang vội vàng gật gật đầu theo.
Yến Phất Quang không có lập tức mở miệng, chỉ là hít một hơi thật sâu, mới giống như lơ đãng nói:
“Ta nhớ không lầm mà nói, Tiểu Bạch lúc trước tu chính là...... vô tình nhục thể..”
“Vi sư hơi có chút hổ thẹn, mấy ngày nay còn chưa chỉ dạy cho Tiểu Bạch được bao nhiêu, nàng liền tự mình liên tiếp đột phá.”
Hắn nói xong còn thở dài, có chút cảm khái.
Bạch Lang nguyên bản đều không có nghĩ gì, nhưng là khi nghe đến vô tình nhục thể, biểu tình cảm động lại có chút cứng đờ.
Bởi vì nàng lập tức liền nghĩ tới cảnh tượng chính mình tối hôm qua giả làm cá, đưa tới cửa rồi bị ăn.
Cái vô tình nhục thể này liền cảm thấy rất có mùi vị a.
Bạch Lang:......
Bỏ đi.
Gừng càng già càng cay.
Nàng không so được.
Là nàng thua.
Bạch Lang tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trong điện, nhưng là thiếu chút nữa lại nhịn không được bắt đầu cào đất.
Yến Phất Quang nguyên bản cũng chỉ là cảm thấy Tiểu Bạch Long này nhìn có chút không thích hợp.
Không nghĩ tới nhẹ nhàng thăm dò thử một lần như vậy, quả nhiên, liền biết nàng nhớ tới sự tình tối hôm qua.
Bạch Lang ngụy trang biểu tình bình tĩnh trong nháy mắt bị vạch trần thật sự quá mức rõ ràng, muốn cho người khác giả vờ nhìn không ra cũng không được.
Yến Phất Quang giật giật khóe miệng.
Bạch Lang nguyên bản cho rằng sư tôn sẽ cười nhạo nàng.
Ai biết sau khi nói đến đây, hắn lại ngừng lại, thay đổi một đề tài khác, không tiếp tục công khai xử tội Bạch Lang.
“Xuân Lăng, ta nghe nói ngươi hôm nay có chuyện muốn bẩm báo?” Yến Phất Quang đột nhiên hỏi.
Cố Xuân Lăng tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là nhìn sư tôn gật gật đầu.
“Vâng, sư tôn, ta cùng với chưởng môn cùng các chủ sự môn phái khác nhiều ngày nay vẫn đang thương lượng cách xử lý những yêu thú bị bắt. Tạm thời trước hết nghĩ ra một biện pháp, liền muốn hỏi ý kiến sư tôn xem có thể hay không.”
Kế tiếp xử lý yêu thú như thế nào vẫn luôn là sự tình Thái Thanh Tông tương đối lo lắng.
Nhiều yêu thúnhư vậy, cũng không thể cứ luôn nhốt ở thủy lao. Nếu là những yêu thú cấp cao chỉ huy kế hoạch thú triều liền thôi, nhưng đây có một ít yêu thú còn chưa sinh ra linh trí, giống như động vật bình thường, ngày ấy cũng là bị kẻ khác xui khiến mới xông lên phía trước.
Đã nhiều ngày nghe đệ tử trông coi thủy lao nói, những yêu thú cấp thấp đó có không ít đều chịu không nổi hoàn cảnh trong thủy lao, có chút vấn đề.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ đã thương lượng nhiều ngày.
Chuyện này Yến Phất Quang kỳ thật cũng biết.
Sau khi Cố Xuân Lăng mở miệng, hắn chỉ hơi suy tư, liền đoán được kết quả mà bọn họ thương lượng ra.
“Vi sư không đoán sai mà nói, ý tứ của chưởng môn là giáo hóa?”
Đem tính tình hung mãnh trong linh trí giam lại.
Mà có thể giáo hóa được, nhưng thật ra lại có thể cho những yêu thú đó một con đường khác.
Cố Xuân Lăng gật gật đầu.
“Sư tôn quả nhiên nghĩ giống chúng ta.”
Giáo hóa yêu thú là biện pháp duy nhất hiện tại.
Yến Phất Quang không nói gì, ngược lại đem ánh mắt chuyển hướng Bạch Lang, dừng một chút lại hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạch Lang đang đoán sư tôn rốt cuộc có biết hay không việc mình đã nhớ ra.
Thần trí đang ngao du ở cõi thần tiên, thình lình bị điểm danh, sau khi được đại sư huynh nhắc nhở, mới ý thức được hai người đang nói cái gì.
Bất quá, Bạch Lang biểu tình có chút kỳ quái.
Không nghĩ tới sư tôn cư nhiên sẽ ở loại sự tình như thế này hỏi ý kiến nàng.
Chẳng lẽ...... là cảm thấy nàng cũng không phải người, cùng những yêu thú kia cảm xúc có thể có chút giống nhau?
Bạch Lang suy nghĩ một lúc lại không nghĩ ra.
Bất quá nàng nhớ rõ trong cốt truyện Thái Thanh Tông hình như là có thực hiện điều lệ quản lý yêu thú.
Khi đó Ma Vực ăn mòn năm châu, có không ít yêu thú cuối cùng đều trở thành tọa kỵ của nhân loại, cùng nhau kề vai chiến đấu.
Có lẽ chính là từ lúc này tiến hành giáo hóa?
Nàng chớp chớp mắt, dưới ánh mắt ôn hòa xem kịch của Cố Xuân Lăng, nhấp môi nói: “Ta cảm thấy biện pháp đại sư huynh nói này có thể thực hiện.”
“Nhiều yêu thú như vậy, cứ nhốt lại cũng không phải biện pháp.”
Yến Phất Quang làm như đã sớm dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, cũng không ngoài ý muốn.
“Chỉ là những yêu thú nào có thể thả, những yêu thú nào không thể thả, cần phải cẩn thận suy xét, miễn cho có những yêu thú chưa hết hung tính, làm ra sự tình đả thương người.”
Hắn buông chén trà, khi thấy Bạch Lang thở phào nhẹ nhõm lại hỏi: “Các ngươi có quyết định ra phương pháp sàng chọn chưa?”
Cố Xuân Lăng mới đầu là muốn lấy thí nghiệm hung tính với trình độ khai hoá linh trí để quyết định thả hay nhốt, lúc này nghe sư tôn nói như vậy, lại dừng một chút, bổ sung.
“Có thể cho chúng nó ở trong thủy lao trước học tập sách vỡ lòng của Nhân tộc, những yêu thú chưa mở linh trí đó liền giống như trẻ con Nhân tộc, nếu là coi chúng nó trở thành người để bồi dưỡng, cho chúng nó biết lễ nghi, hiểu thị phi, lại tổ chức thi cử liền sẽ làm cho chúng cùng những hung thú khác phân ra.”
Biện pháp này nhưng thật ra khá hoàn thiện.
Yến Phất Quang cũng không phải là loại người đối với dị tộc đuổi tận giết tuyệt.
Lúc này chỉ tự hỏi tính khả thi của kế hoạch này, mày liền giãn ra một chút.
Cố Xuân Lăng lần này tới chính là vì chuyện này, sau khi đạt được hồi đáp, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Lang nghe như lọt vào trong sương mù.
Đối với lời bọn họ nói hoàn toàn không hiểu.
Nàng rốt cuộc chỉ là thô sơ giản lược biết được cốt truyện, nếu hướng sâu vào thì hai mắt chính là bị bịt kín rồi.
Bất quá, cũng may mục đích của Bạch Lang là tới trộm bí kíp phi thăng của sư tôn, cũng không phải xưng bá đại lục làm giáo hóa, cho nên cũng không có để ý cái gì.
Thẳng đến khi đại sư huynh bỗng nhiên lại nhắc tới nàng.
“Giáo hóa yêu thú là sự tình có công đức, Bạch sư muội vừa lúc gần đây muốn độ tâm ma kiếp, không bằng làm Bạch sư muội tới ở một bên hiệp trợ ta, giúp ta. làm lần này khảo thí.”
Từ từ, như thế nào một cái hai cái đều phải hỏi nàng?
Bạch Lang tâm tình mới vừa buông lỏng lại bị nhắc lên.
“Không, đại sư huynh ta kỳ thật......”
Khi nàng phản ứng lại, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, kết quả còn không kịp nói lời cự tuyệt, liền nghe sư tôn nói:
“Xuân Lăng nói cũng có chút đạo lý.”
“Tiểu Bạch tới Thái Thanh Tông lâu như vậy còn chưa rèn luyện qua, vậy liền từ lần giáo hóa này bắt đầu đi.”
Hắn ngữ khí nhàn nhạt, nhưng một khi mở miệng liền không thể nghi ngờ.
Bạch Lang lời nói muốn cự tuyệt bị nghẹn lại, cũng chỉ có thể nuốt xuống đi lĩnh mệnh.
“Đa tạ sư tôn.”
Tựa hồ là thấy rõ Tiểu Bạch Long tuyệt vọng, Yến Phất Quang bỗng nhiên dừng một chút lại nói: “Không chỉ những yêu thú cấp thấp đó có thể.”
“Những yêu thú cao giai vô hại cũng có thể tham gia lần khảo thí này.”
Yêu thú cao giai vô hại.
“Sư tôn là nói......?”
Bạch Lang trừng lớn mắt ngẩng đầu lên.
Nếu yêu thú cao giai vô hại cũng có thể tham gia, vậy Cổn Cổn......
Nàng ánh mắt dừng một chút.
Yến Phất Quang sau khi cho nàng một tia hy vọng lại thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Bất quá hết thảy đều phải đợi đến chúng nó có thể thông qua khảo thí mới được.”
“Thái Thanh Tông ta không thể chào đón những tên yêu thú lòng mang ý nghĩ xấu xa.”
Bạch Lang:...... Cho nên, đây là ý tứ Cổn Cổn có thể tham gia đi?
Nàng dừng một chút, lúc này ở dưới ánh mắt của sư tôn, ngữ khí trịnh trọng:
“Sư tôn người yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt lần khảo thí này!”
......
Yến Phất Quang:......
Hắn còn không được yêu thích bằng một con yêu thú?
Hắn hơi hơi nhíu mày.
Thấy bộ dáng Bạch Lang đột nhiên cao hứng lên, lại có chút bực bội.
Sớm biết thế liền không nói......
Hắn mới vừa dâng lên cái ý niệm này, liền nghe Bạch Lang lại ngọt ngào bổ sung: “Sư tôn thật là anh minh thần võ!”
Lần này so với mấy lời khen sáo rỗng lúc trước thật lòng hơn rất nhiều.
Yến Phất Quang động tác dừng một chút, mày thả lỏng xuống, cuối cùng vẫn là không nói gì thêm.
Thôi một con yêu thú mà thôi, đã là chính bản thân nói ra, so đo cái gì.
......
Bạch Lang khi ở trên núi hoàn toàn không nghĩ tới lúc mình từ trên núi đi ra còn có thể đạt được một tin tức tốt như thế.
Này cũng coi như là trong bất hạnh có vạn hạnh rồi.
Tuy rằng nàng đến bây giờ cũng không rõ ràng lắm sư tôn rốt cuộc có phát hiện ra là nàng đã nhớ ra chuyện tối hôm qua hay không, nhưng Bạch Lang tình nguyện tin tưởng là chưa.
Đúng vậy.
Chắc chắn là chưa phát hiện ra.
Nàng không thể suy nghĩ tiếp nữa.
Nàng phải làm một con rồng siêu tục, đại triệt đại ngộ.
Rồng như nàng, không nên bị phàm trần cùng cảm giác ngượng ngùng trói buộc.
Cho nên xấu hổ gì đó, đều gặp quỷ đi thôi!
Bạch Lang dời đi lực chú ý, đem tinh thần tập trung ở trên người Cổn Cổn.
Vẫn đang ở trong thủy lao, Cổn Cổn cũng không biết hắn ngày mai phải tham gia khảo thí.
Hắn chỉ là thập phần ưu sầu vấn đề sữa uống thời gian gần đây.
Hắn đã thật lâu không được uống sữa rồi.
Hơn nữa Tiểu Bạch cũng không biết đang bận cái gì, làm hắn một con gấu ở trong thủy lao nhàm chán vô vị.
Thời điểm hắn đang nghĩ ngợi, đại sư huynh của Tiểu Bạch lúc trước có thấy qua vài lần tới đây, phía sau còn mang theo một đống đệ tử.
Khi nhìn thấy hắn, Cố Xuân Lăng dừng một chút, nghĩ đến sư muội hình như cùng con thực thiết thú này quan hệ không tồi, liền cũng cho Cổn Cổn một quyển sách.
“Đây là một quyển sách của Nhân tộc, đêm nay xem xong, chúng ta ngày mai phải tham gia một hồi khảo thí, nếu ngươi có thể thông qua khảo thí, như vậy là có thể ra khỏi thủy lao.”
Cổn Cổn:......
Cổn Cổn kỳ thật cũng không muốn ra ngoài lắm.
Hắn chỉ muốn có sữa uống mà thôi.
Sau khi nghe đại sư huynh nói, hắn gật gật đầu, nghĩ có thể trước ra ngoài uống một bữa sữa lại trở về, vì thế liền nhận lấy sách.
Cố Xuân Lăng thấy yêu thú này quả nhiên linh tính ngoan ngoãn, không khỏi thả lỏng tâm tình.
Lần giáo hóa này chỉ là một cái thí nghiệm.
Những yêu thú chưa mở linh trí xem không hiểu văn tự, cho nên khẳng định vô pháp tham gia khảo thí. Cho nên sách này kỳ thật là chuyên môn cấp những yêu thú đã mở linh trí.
Những yêu thú mang ác ý đối với nhân loại như Hắc Sơn Hùng trực tiếp đã bị bài trừ.
Cổn Cổn trong đám yêu thú tham gia khảo thí lần này có bối phận tối cao, lại cóthực lực mạnh nhất, lập tức trở thành đại biểu phái ôn hòa.
Cố Xuân Lăng hy vọng lần giáo hóa này có thể thành công, bởi vậy đối với lần đầu tiên thí nghiệm liền phá lệ coi trọng một chút, cường điệu nói quy tắc vài lần.
Cũng may tất cả yêu thú sau khi mở linh trí cũng đều nghe hiểu được.
Sau khi ở thủy lao giảng giải một canh giờ, Cố Xuân Lăng mới rời đi.
Cổn Cổn cầm sách trong tay ăn mà không biết mùi vị gì.
Qua một lát, lại nghe thấy tiếng xiềng xích thưa thớt vọng tới.
Cửa thủy lao bị mở ra, lại một người vào.
Hắn duỗi dài cổ, muốn nhìn xem có phải hay không là có người mang sữa đến, kết quả lại cái gì cũng không phát hiện ra.
Hắn thất vọng đặt mông ngồi trở về, liền bỗng nhiên bị người vỗ vỗ bả vai.
“Ê, là ta.”
“Tiểu, Tiểu Bạch?”
Cổn Cổn kinh ngạc nhảy dựng, quay đầu lại.
Quả nhiên liền thấy Bạch Lang bưng một bát sữa tươi tới.
“Ngươi yên tâm, đây là ta trộm lấy, không có thêm linh tinh.”
“Mau uống, chỉ có một bát này thôi.”
Không đợi nàng nói xong, Cổn Cổn liền lập tức duỗi tay qua lấy bát sữa, ôm ở trong ngực uống một hơi cạn sạch.
Bạch Lang còn chưa kịp lên tiếng:......
Cổn Cổn thẳng đến sau khi uống xong mới xoa xoa miệng, thỏa mãn nói: “Tiểu Bạch, ngươi không hổ là huynh đệ tốt của ta!”
“Ngươi mà không đưa sữa tới, ta đều phải dựa vòa tự mình học tập để ra ngoài.”
Bạch Lang theo lời Cổn Cổn nói nhìn về phía quyển sách hắn đặt ở trên giường rơm, giật giật khóe miệng.
Hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói: “Ta lần này tới chính là tới nói cho ngươi chuyện ngày mai khảo thí.”
“Ngươi lại đây, ta giúp ngươi ôn tập một chút.”
“Ngươi ngày mai nhất định phải thi đạt đó.”
Cổn Cổn vừa muốn nói gì, liền nghe thấy: “Đi ra ngoài mới có sữa uống, hơn nữa ngươi còn muốn làm bằng hữu với ta không?”
“Vậy được rồi.”
Hắn lại ủy ủy khuất khuất ngồi xuống.
Cả đêm thời gian, Bạch Lang dùng hết sở học bình sinh của nàng tới nói cho Cổn Cổn một kẻ “đóng giả người tốt” đủ tư cách là như thế nào.
Đại sư huynh ra đề mục nhất định sẽ suy xét đến tính tình của yêu thú.
Vì thế một nén nhang sau, Bạch Lang hỏi: “Nếu trên đường gặp được có người té ngã thì phải làm sao?”
“Đáp án một: đi qua đỡ, hai: lạnh nhạt rời đi, ba: đi lên dẫm thêm một dẫm.”
Cổn Cổn hàm hậu cười: “Ta có thể nằm ở bên cạnh hắn không?”
Bạch Lang:......
“Ngươi không thể nói như vậy, câu này chọn đáp án một.”
Cổn Cổn cái hiểu cái không gật gật đầu. Bạch Lang cũng không quan tâm được nhiều như vậy, sau một hồi rót não thậm chí mạnh mẽ cố định đáp án, mới yên lòng.
“Nga, đúng rồi, ngày mai còn có một câu đề tự thuật.”
“Chính là giới thiệu bản thân, ngươi biết làm không?”
Cổn Cổn gật gật đầu, mắt sáng rực lên: “Cái này ta biết!”
Tốt lắm, Bạch Lang rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ngàn dặn vạn dò cho Cổn Cổn ngày mai phải cẩn thận làm bài, trước khi đi còn đem Tinh Vũ Bút bản thân khi rời Long Cung lấy được từ tư khố của Huy Dạ thánh quân đưa cho Cổn Cổn.
......
Các yêu thú khác trơ mắt nhìn thực thiết thú trên có ô dù, không khỏi đủ kiểu đỏ mắt hâm mộ, lúc này vì không khi thi bị thua kém liền vội vàng đọc sách.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Bởi vì giáo hóa yêu thú là mấy môn phái cùng nhau thương lượng ra. Cho dù là lần đầu tiên thí nghiệm, cũng phải có người ở đây, vì thế trừ bỏ Bạch Lang, Cố Xuân Lăng còn mời Vô Đỉnh Tự Già Ly thánh tăng cùng nhau đến.
Dựa theo quy tắc hôm qua, sau khi tịch thu sách vở liền bắt đầu khảo thí.
Trong những quyển sách đó viết đến một số quy tắc mà con người cần phải tuân thủ.
Những yêu thú trải qua kiểm tra tính tình ôn hòa nếu như có thể học được những quy tắc này, liền đạt được điều kiện bước đầu trong quá trình giáo hóa làm người.
Bạch Lang đảm nhiệm chức vụ hỗ trợ bên cạnh, thiết diện vô tư đứng ở bên cạnh Cố Xuân Lăng, không hề có một tia nào nhìn ra ngày hôm qua thế nhưng sẽ đơn độc bổ túc cho một con yêu thú.
“Già Ly thánh tăng, có thể bắt đầu được chưa?”
Cố Xuân Lăng hỏi.
Ánh mắt bạch y tăng nhân nhìn chung quanh, đang nhìn đến một đám yêu thú đang khẩn trương, chậm rãi nhíu mi.
“Có thể bắt đầu rồi.”
khi thanh âm của hắn rơi xuống, Bạch Lang liền bắt đầu phát bài thi.
Lần này tham gia giáo hóa lần đầu tổng cộng có hai mươi con yêu thú, đều là loại không đả thương người.
Sau khi bài thi được phát xuống, cả đám vì để được ra khỏi thủy lao, đều không hẹn mà cùng cầm lấy bút bắt đầu viết.
Bạch Lang lúc mới bắt đầu còn thường thường chú ý đến Cổn Cổn, xem hắn có làm bài được hay không, nhưng là sau thấy thời gian khảo thí quá dài liền lại từ bỏ.
Mặt trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu.
Bạch Lang chóp mũi chảy ra một ít bọt nước.
Già Ly thánh tăng ngồi ở một bên, ánh mắt hơi hơi lóe, khi Bạch Lang đã nóng đến không chịu nổi phải lấy tay quạt quạt, bỗng nhiên duỗi tay đưa qua một chiếc khăn.
“Tiểu Bạch thí chủ nếu thấy nóng quá thì lấy lau đi.”
Ánh mắt hắn thông thấu, lẳng lặng nhìn Bạch Lang, làm cho nàng hơi sửng sốt một chút.
Cuối cùng vẫn là nói: “Đa tạ Già Ly thánh tăng.”
Già Ly thánh tăng hơi lắc đầu.
“Không ngại.”
“Hôm nay xác thật nóng hơn so với mọi ngày.”
“Bất quá qua một lúc nữa khả năng trời sẽ mưa, đến lúc đó hẳn là có thể tốt hơn một chút.”
Trời mưa?
Bạch Lang biểu tình dừng một chút.
Di, nếu nàng nhớ không lầm mà nói, ngày hôm qua Huyết Thanh Châu bấm đốt ngón tay nửa ngày rõ ràng là nói hôm nay trời sẽ không mưa a.
Nàng nghĩ như vậy, tâm niệm vừa động.
Sau khi Già Ly thánh tăng thu hồi ánh mắt, lại liên hệ hạt châu hỏi một lần.
“Ngươi xác định hôm nay trời nắng?”
Phương Sinh đợi một ngày, rốt cuộc chờ tới lúc Bạch Lang tìm hắn.
Hắn nhìn thời tiết bên ngoài hừ lạnh một tiếng.
“Như thế nào, nhìn thấy trời nắng biết sự lợi hại của ta?”
“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay không chỉ trời nắng, còn là ngày vĩnh tinh, thời gian mặt trời xuất hiện cơ hồ phải đến tám canh giờ.”
Hắn đắc ý dào dạt, Bạch Lang nhìn mặt trời lớn bên ngoài, vốn là đã tin.
Bên ngoài nóng như vậy, nhìn qua hẳn là sẽ không mưa đi.
Nàng vẫn là chờ Cổn Cổn khảo thí xong, kêu Phương Sinh tính cho nàng vụ lần trước một lần đi.
Kết quả cái ý niệm này vừa mới dâng lên trong lòng Bạch Lang, ngay sau đó trời quang sét đánh, ầm vang một tiếng chấn vang phía chân trời.
Không trung lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tối sầm xuống.
Còn không đợi Bạch Lang kinh ngạc, liền rầm rầm bắt đầu mưa to xuống.
“Đây là ngày vĩnh tinh mà ngươi nói......?”
Nàng dừng một chút, mở miệng hỏi.
Huyết Thanh Châu không nói.
Phương Sinh không thể tin tưởng nhìn bầu trời, trong đầu “Oanh” một phát nổ tung.
Mưa, trời mưa rồi?
Ngay sau khi hắn nói hôm này là ngày vĩnh tinh trời liền mưa?
Giày của hắn đã hãm sâu xuống đất, so với ngày hôm qua còn muốn xấu hổ hơn nhiều.
Mà lúc này ở hiện trường, theo mưa to rơi xuống, không ít yêu thú đều bắt đầu vận khởi linh lực bảo hộ bài thi.
Mọi người đều là người tu đạo, phản ứng rất nhanh, sau khi biến ra chiếc ô, liền ngăn cách mưa ở ngoài.
Cổn Cổn ngồi ở tận cùng sát tưởng bên trong thủy lao, vừa hay là nơi duy nhất phía trên có mái che, mưa có to cũng hoàn toàn không cần lo lắng.
Hắn nhìn bộ dáng chật vật của đám yêu thú, nhịn không được cộc lốc cười lên tiếng.
“Ngươi trào phúng ta?” Một con yêu thú mới làm được một nửa bài thi trợn mắt tức giận nhìn.
Cổn Cổn lắc lắc đầu: “Ta chỉ là cảm thấy mọi người trốn mưa có chút thú vị mà thôi.”
Những lời này của hắn càng làm cho đám yêu thú phòng bên cạnh tức muốn chết.
Bộ dáng bọn chúng luống cuống tay chân với thực thiết thú nhàn nhã tạo nên một hình ảnh đối lập, làm cho người muốn mắng cũng đều mắng không nổi.
Cuồn cuộn sau khi nhìn cảnh luống cuống của mọi người một lát, lại nhàn nhã thu hồi ánh mắt, hướng về bài thi bản thân vẫn còn chưa làm xong.
Kết quả này vừa thấy, lại trợn tròn mắt.
Chữ đâu?
Hắn vừa rồi viết suốt một bên mặt bài thi đâu?
Vừa rồi bài thi còn rậm rạp đầy chữ, giờ phút này biến thành trống rỗng.
Cổn Cổn không thể tin tưởng.
Tinh vũ bút, gặp trời quang thì hiện, gặp trời mưa thì tiêu tan, chỉ nháy mắt công phu, những thứ hắn viết lúc trời quang, liền nháy mắt đã không còn......
Cổn Cổn mở to hai mắt, ý cười hàm hậu cứng đờ ở trên mặt.