Edited by Hari.
Bạch Lang cuối cùng cũng không nhận được đáp án từ Phương Sinh. Khi nàng hỏi đến vấn đề quan trọng nhất, đối phương chỉ cười cười rồi chuyển đề tài.
Bạch Lang tuy rằng đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng nàng chỉ cho rằng hắn cũng không biết, liền đơn thuần đem hắn trở thành một cái hốc cây để phát tiết.
Sau khi phát tiết xong, tâm tình Bạch Lang đã trở nên thoải mái.
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Nói không chừng sư tôn chỉ là hôm nay khó chịu, ngày mai lại tốt thôi.
Bạch Lang nghĩ như vậy an ủi bản thân, sau khi đem bánh bao cất vào túi Càn Khôn, nàng chuẩn bị cắt đứt liên hệ với Huyết Thanh Châu.
Phương Sinh lúc này bởi vì cuộc giao lưu hôm nay mà tâm tình cũng đặc biệt mỹ diệu, khi nghe thấy Long Nhật Thiên nói muốn đi ngủ còn chủ động nói tiếng chúc ngủ ngon.
Tên ngốc này, còn không biết bản thân đã bị lộ tẩy rồi đi. Đương nhiên đây cũng là lạc thú khi làm đối thủ với một tên ngốc.
Bạch Lang đáy lòng dâng lên thương tiếc, trên tay lại không có nương tay, sau khi cáo biệt liền quyết đoán cắt đứt liên hệ, đem Huyết Thanh Châu ném vào trong túi Càn Khôn.
Bởi vì còn chưa biết 《Học thuật lời nói thành công》 là do Phương Sinh viết, Bạch Lang lúc này vẫn còn đang cho rằng mình thắng, tâm tình thập phần sung sướng, thậm chí đi trên đường bước chân còn hơi nhẹ nhàng một chút.
......
Một nén nhang thời gian sau, Bạch Lang sau khi đã ăn no, mặt mày thả lỏng cầm bánh bao trở về.
Quãng đường từ phòng bếp đến Cô Sơn cũng không ngắn.
Khi Bạch Lang trên đường trở về, ánh trăng dần dần ẩn mất, sương đen ở thời điểm không ai biết đã bao phủ bầu trời đêm.
Đoàn sương đen kia bao phủ ở dưới bóng cây, giống như ác quỷ giương nanh múa vuốt, lúc có lúc không ẩn hiện.
Theo tiếng lá cây xào xạc, có thứ gì đó lạch cạch hạ xuống. Cùng lúc đó, một cái ám ảnh dữ tợn nhanh chóng từ trên đỉnh đầu của Bạch Lang tập kích xuống.
Theo ám ảnh kia dần dần tiếp cận, mới thấy rõ đó là một cánh tay mãnh lệ quỷ màu đen. Trên quỷ thủ kia tản ra lệ khí màu đen, trong nháy mắt theo hắc khí tràn ngập, lộ ra sâm sâm bạch cốt phía trong.
Một kích này nếu như là đánh vào trên thân người, nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này nếu có người thấy quỷ thủ này tới gần, nhất định sẽ bị dọa ngốc ngay đương trường. Nhưng Bạch Lang vẫn đi thực thong thả, hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ cảm nhận được tí tách một chút lại nghĩ rằng trời mưa.
Nàng dừng bước chân, “bá” một cái lấy ra cây dù che đi giọt mưa trên đỉnh đầu.
Quỷ thủ vừa vươn ra liền bị bật lại:......
Tiếng lá cây bị gió thổi càng lúc càng lớn, theo Bạch Lang căng ra dù, thanh âm kia bỗng nhiên đình trệ một lát.
Bóng cây bên đường mòn nhỏ lại giương nanh múa vuốt càng thêm điên cuồng.
Bạch Lang lại không hề liếc mắt nhìn, chỉ một lòng cầm ô hướng phía trước đi.
Trừ phi có cái hố nào không qua được, nếu không khi đi đường Bạch Lang vẫn luôn là một con rồng rất chuyên tâm.
Dọc theo đường đi, nàng xuyên qua từng từng bóng cây.
Nơi nào có tiếng mưa rơi, nàng liền đem dù chuyển qua hướng đó, cực kỳ bình thường.
Quỷ thủ:......
Hắn vẫn không tin!
Hắn hít một hơi thật sâu.
Lúc này đây trong mắt hiện lên một tia âm độc.
Cho dù đây là tên đệ tử Thái Thanh Tông có thể làm cho Cừu Vân thần không biết quỷ không hay mà mất tích, nhưng Ly Quỷ vẫn không có đặt nàng trong lòng.
Hắn tự nhận tu vi còn cao hơn so với Ảnh Ma, tự nhiên không tin mình đường đường chi chủ của một phong lại không làm gì được một tên mới đến Đạp Môn kỳ.
—— Giờ phút này đang hóa thành quỷ thủ đúng là phong chủ của phong thứ mười một trong mười hai phong của Ma Vực-Ly Quỷ.
Mà nguyên nhân hắn tìm tới Bạch Lang chính là vì Ảnh Ma Cừu Vân.
Ma Vực lần này phái tới Thái Thanh Tông cũng không chỉ có một mình Cừu Vân, chỉ là hắn là kẻ sớm nhất tới đây thăm dò tình báo. Vốn dĩ mọi người cho rằng lấy năng lực của Ảnh Ma chắc chắn rất nhanh đã có thể thăm dò ra tình huống của Thái Thanh Tông. Sau khi Ảnh Ma trở về, bọn họ liền có thể căn cứ vào thời gian yêu thú đại khảo mà tiến hành bố trí.
Vốn là kế hoạch cực kỳ chặt chẽ, thời gian lại đã lửa sém lông mày, Ly Quỷ tất nhiên phải sốt ruột.
Hắn vẫn luôn chờ ở sơn môn Thái Thanh Tông, nhưng ngoài một con yêu thú lông hai màu đen trắng thì cái gì cũng không thấy nữa.
Ảnh Ma tiến vào Thái Thanh Tông đã vài ngày mà một tia tin tức cũng không thấy truyền ra, hơn nữa người còn mất tích?
Ly Quỷ chờ đến nôn nóng, trong lòng hoài nghi hay là Ảnh Ma làm phản, liền liên lạc một phong chủ Ma Vực khác đảm nhiệm vai trò trung gian truyền tin tức.
Nhưng mà truyền âm phù mới vừa vang lên, hắn mới Ảnh Ma hai chữ vừa ra khỏi miệng, đã bị xổ cho một tràng.
“Ngươi đừng có nhắc đến cái tên ẻo lả đó trước mặt lão tử! Hắn muốn làm cái gì thì làm!”
Ly Quỷ còn chưa kịp nói xong, truyền âm phù liền bị cắt đứt.
Ly Quỷ:......?
Hắn bị hai tên ngu xuẩn này chọc tức đến sắc mặt vặn vẹo, gian khổ đợi một ngày một đêm không thấy bóng dáng, chỉ có thể tự mình lên núi tìm.
Ly Quỷ vừa đến Thái Thanh Tông, liền nghe thấy được lời đồn đãi cái gì mà “tiểu sư muội nhỏ bé đấu trí với đại ma đầu”, nói cái gì “Ảnh Ma vì yêu mà chấp nhận nứt mông, si tâm khổ ái tiểu sư muội”, các thể loại loạn thất bát tao.
Trán Ly Quỷ giật giật, lao lực vắt hết cả óc mới từ trong đó lựa ra được tin tức trọng điểm.
Ảnh Ma hắn ngã ngựa rồi, bị một nữ tu chỉ mới đến Đạp Môn kỳ hại cho sinh tử không rõ.
Tại thời điểm này, tất cả manh mối đều chỉ hướng một người.
Tam đệ tử Bạch Lang dưới tòa Cô sơn Yến Phất Quang.
Vì để lấy được tin tức về Ảnh Ma, Ly Quỷ không thể không mai phục trên con đường nàng nhất định phải đi qua khi muốn trở lại Cô Sơn.
......
Khi nãy vừa vươn tay đã bị ngăn trở, Ly Quỷ hơi khựng lại, quỷ hỏa màu lam lập lòe sáng tối.
Hắn híp híp mắt, nhìn phía sau lưng Bạch Lang, quỷ thủ hoạt động hai cái, tính toán vị trí huyệt vị ở sau lưng có thể làm người lập tức hôn mê, tinh quang trong mắt lập loè.
Bạch Lang đang đi tới, cảm nhận được một trận âm phong đánh úp lại, trên giày tựa hồ có dị vật gì đó.
Nàng cúi đầu nhìn, thì ra là một con nhện nhỏ.
Quỷ thủ phía sau đã sắp đánh úp lại.
Bạch Lang do dự một chút, khom lưng đem con nhện đẩy ra.
Ly Quỷ lại bắt hụt.
Sắc mặt hắn lúc này đã khó coi đến không tả nổi.
Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra hắn?
Nhưng hắn nhìn bộ dáng Bạch Lang sau khi đẩy con nhện ra lại thản nhiên tự đắc, hình như cũng không giống a.
Mắt hắn lóe lóe, thấy Bạch Lang đã sắp đi ra khỏi đường mòn, cũng không hề che giấu nữa, quỷ hỏa trên người hắn thiêu đốt lên, theo mưa rơi thấm vào bùn đất, chậm rãi có máu tràn ra.
Từ góc độ của người ngoài nhìn vào sẽ thấy Bạch Lang đang đi trên con đường tràn đầy máu tươi.
Nhưng Bạch Lang lại lấy khí thế như đang đi thảm đỏ, mắt nhìn thẳng, cũng không nhìn xuống phía dưới.
“Trên đầu ngươi có hoa sao?”
Ly Quỷ rốt cuộc không nhịn nổi nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạch Lang đột nhiên nghe thấy thanh âm, còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tên Ma tộc có mái tóc cực kỳ mượt mà, tay đang lay động một mảnh lụa trắng, quay đầu nhìn nàng.
Người này lớn lên thật là quỷ phủ thần công (quỷ phủ: rìu của quỷ, thần công: thần chế tạo, ý nghĩa là do quỷ thần tạo ra, kỹ thuật cao siêu, không phải thứ con người có thể làm được).
Ý nghĩa như trên mặt chữ.
Giống như là có người lấy rìu chém một nhát ở trên mặt, nhưng lại có loại mỹ cảm quỷ dị.
Thấy Bạch Lang nhìn chằm chằm mình, trên mặt Ly quỷ lộ ra một nụ cười âm trầm.
“Không phải sợ, một lúc sau ngươi sẽ biến thành bộ dáng giống như ta bây giờ.”
Hắn nói, vì để đạt được hiệu quả khủng bố, còn dùng một tư thế thập phần kỳ lạ tự vặn gãy cổ mình.
Bạch Lang:......
Tên này có bệnh hả?
Còn phải ngươi biến sao?
“Ngươi cho rằng ta không biết vặn cổ chắc?”
Mọi người đều là tu sĩ, nói cứ như là không ai biết làm không bằng.
Bạch Lang đang chuẩn bị cũng vặn một cái cho hắn xem. Đang lúc nàng chuẩn bị động thủ, trên bầu trời mây đen bỗng nhiên từng tầng từng tầng biến thành màu dỏ máu. Ánh trăng vốn đã bị che khuất rốt cục hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Máu tươi theo bùn đất chảy ra, cảnh tượng chung quanh hết thảy đều thay đổi, Bạch Lang vừa ngẩng đầu, lập tức đã bị kéo vào trong một ảo cảnh.
Âm phong bên tai gào rít giận dữ.
Bóng cây cũng biến thành quỷ.
Huyết nguyệt treo trên cao, trong những bụi hoa lay động chung quanh, từng cánh tay đứt đang vươn ra. Ngay cả con nhện vừa bị Bạch Lang đẩy ra cũng đã hóa thành quỷ.
Rõ ràng vẫn là ở chỗ cũ, nhưng là chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều thay đổi.
Di, đây là năng lực gì?
“Có người không?”
Bạch Lang thử thăm dò hỏi, lại phát hiện chính mình đột nhiên không phát ra được thanh âm.
“Đây là Ly Quỷ lấy thân làm giới tạo một cái quỷ vực. Trong này hết thảy đều bị Ly Quỷ khống chế, trừ phi phá vực mà ra, nếu không hết thảy đều là vô dụng, ngược lại còn đưa tới tà ám.”
Bạch Lang chớp chớp mắt, quay đầu lại thì thấy Già Ly thánh tăng một thân tăng y màu nguyệt bạch, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở nơi này, trong tay hắn còn cầm tràng hạt, lúc này thần sắc nghiêm túc chỉ vào môi, hơi hơi lắc lắc đầu.
Bạch Lang lúc này mới ý thức được, vừa rồi thánh tăng là dùng linh lực truyền âm cho nàng.
Nàng thử há miệng, lần thứ hai vẫn không làm được mới lại nhìn về phía thánh tăng.
Nói thật, tại loại thời điểm này, đi ở trên đường vừa mới cùng Ma tộc chào hỏi xong đã bị kéo vào quỷ vực, quay đầu lại đụng phải thánh tăng.
Là người đều cảm thấy có chút không đúng.
Bạch Lang tuy rằng không phải người, nhưng cũng cảm thấy không đúng.
Cho dù Già Ly thánh tăng trước mặt này trên gương mặt là thanh nhiên không chút bụi trần, nhìn không ra điều gì kỳ quái, nhưng Bạch Lang vẫn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt lấy một cái.
Già Ly tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ gì, hơi hơi lắc lắc đầu.
“Tiểu Bạch thí chủ không cần khủng hoảng, ở trước mặt ngươi không phải chân thân của ta, chỉ là một sợi thần hồn mà thôi.”
Hắn mấy ngày trước ở ngoài Thái Thanh Tông phát hiện được dấu vết của Ma tộc. Những ngày này cũng đã tra được ngoài Ảnh Ma ra, vẫn còn một vài tên Ma tộc cũng đang lẩn trốn ở trên núi, đã sớm đoán trước được sự việc ngày hôm nay.
Vô Đỉnh Tự trừ ma nhiều năm, đối phó với những Ma tộc này tất nhiên cũng có biện pháp.
Khoảnh khắc Ly Quỷ xuất hiện, Già Ly đang ở trong phòng khác đả tọa cũng đã nhận ra.
Hắn ánh mắt lóe lóe, phân ra một sợi thần hồn đuổi tới chỗ Ly Quỷ.
Vì thế liền có cảnh tượng Già Ly thánh tăng cùng nhau tiến vào quỷ vực mà Bạch Lang đang nhìn thấy này.
Nhưng mặc dù là nói như vậy, Bạch Lang vẫn có chút không tín nhiệm.
Vạn nhất đây chỉ là do tên Ma tộc vừa đe dọa nàng kia biến ra thì sao?
Nghe nói nhưng tên ma đầu này am hiểu nhất chính là đùa bỡn nhân tâm.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, Bạch Lang nhíu nhíu mày, cũng học bộ dáng của hắn, dưới đáy lòng truyền âm.
Lúc ấy ở đây chỉ có ba người bọn họ.
Bạch Lang rất tự tin, ám hiệu này nếu Già Ly biết, vậy hắn là thật.
Vì thế khi thánh tăng giương mắt nhìn nàng, nàng hơi hơi mím môi, nhỏ giọng truyền âm: “Cáp Mô Công?”
Ba chữ này vừa ra, cho dù đang ở trong quỷ vực loại địa phương lạnh giá như thế này, nhưng không khí vẫn như cũ trầm mặc xuống.
Già Ly thánh tăng bàn tay đang lần Phật châu cũng hơi dừng một chút, chân mày cau lại, môi mím chặt không nói gì.
Hắn không biết sao?
Thánh tăng trước mặt này thật là do Ma tộc biến thành?
Bạch Lang lui về phía sau một bước, vừa mới chuẩn bị cất bước chạy, ngay sau đó, chân đã bị người bắt được.
Bạch Lang:......
Quỷ thủ này cũng mất hứng quá đi.
Nàng cúi đầu, liền thấy một cái quỷ thủ không biết là xuất hiện từ khi nào giống như bắt được chiến lợi phẩm mà hung hăng bắt lấy nàng.
Quỷ thủ không giống nhau người, ở chính giữa cánh tay kia còn mọc ra một con mắt, nhìn cực kỳ khủng khiếp.
Bởi vì bắt được Bạch Lang, cái khe trong lòng bàn tay kia còn hiện lên một tia đắc ý, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Bạch Lang hóa thành một đống máu loãng.
Nhưng mà nó còn chưa kịp dùng sức, ý cười dữ tợn nơi đáy mắt liền cứng đờ, giống như con gà bị bóp cổ, bỗng nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Sợi bạc ở cổ tay Bạch Lang như ẩn như hiện.
Sau một đạo ánh sáng, quỷ thủ kia đã bị chấn rơi xuống, không biết có phải bị bỏng hay không, trên quỷ thủ kia máu chảy đầm đìa, không ngừng run rẩy, dường như là cực sợ hãi cái gì, vội vàng chui lại vào dưới bùn đất đang máu huyết sôi trào.
Già Ly ánh mắt chợt lạnh, một đạo phật quang đánh qua, phiến huyết thổ đang sôi trào kia rốt cuộc an tĩnh xuống.
Bạch Lang xoa xoa cẳng chân vừa bị túm có chút đau, thấy trước mặt xuất hiện một đạo bóng trắng, vừa chuẩn bị nhảy đi trốn, liền nghe thấy một tiếng thở dài.
Nàng ngẩng đầu lên, âm thầm cảnh giác.
Già Ly trong mắt là bất đắc dĩ, dưới ánh mắt kiên trì của Bạch Lang, chỉ đành gian nan nói ra câu ám hiệu làm cho hắn khó có thể mở miệng kia.
“Xuân, cung, đồ.”
Là thánh tăng!
Bạch Lang trong mắt đột nhiên kinh hỉ.
Vị tăng nhân mặc tăng y nguyệt bạch bị ánh mắt thanh triệt vui sướng của nàng nhìn, trong lòng hơi ngưng, cảm giác khó chịu khi nói ra từ giới ngôn kia thế nhưng lại tan vài phần.
Già Ly thánh tăng mím môi, thời điểm Tiểu Bạch Long giữ chặt lấy ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.
“Tiểu Bạch thí chủ đợi một chút. Quỷ thủ này có thể có độc.”
Một nén nhang thời gian sau.
Sau khi Già Ly dùng linh lực thanh tẩy một chỗ sạch sẽ, Bạch Lang ngồi trên tảng đá bên cạnh, nhẹ nhàng đem váy kéo lên.
Da nàng thực trắng.
Lúc này bởi vì đối phó với địch, tiểu long giác cũng lặng lẽ nhô ra, đang dựng lên, mềm mềm.
Theo ánh mắt Già Ly dời xuống, trên một mảnh da truyết trắng thình lình xuất hiện một dấu tay màu tím.
Màu xanh tím đan xen cùng màu tuyết trắng, khiến cho người nhìn bỗng có cảm giác tim đập nhanh một cách khó hiểu, có thể dễ dàng kích khởi ý muốn bảo hộ và...... ý muốn phá hủy của con người.
Già Ly mí mắt vừa giật, lại nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn,: “Đắc tội.”
......
Bên kia, Yến Phất Quang vốn dĩ chuẩn bị trở về, kết quả lại bỗng nhiên cảm nhận được tim giật một cái.
Đây là...... sợi bạc?
Sợi bạc kia tương liên với Yến Phất Quang, có gió thổi cỏ lay đều có thể cảm thụ được.
Khi bị ma khí ăn mòn, cảm giác tim đập mạnh liền truyền đến.
Tiểu Bạch gặp nguy hiểm?
Yến Phất Quang trên mặt trở nên nghiêm túc, đột nhiên mở mắt ra.