Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 66: Chương 66




Edited by Hari.

Phương Sinh nói cả nửa ngày, lại không nghe thấy đầu bên kia có động tĩnh gì, không khỏi có chút nghi hoặc.

“Làm sao vậy?”

Bạch Lang đương nhiên không thể nói cho hắn rằng, kẻ nấu canh đồng tử niệu sam lộc tiên chính là nàng.

Nghĩ đến bản thân cũng bởi vì cái phương thuốc này mà bị phạt, nàng cảm thấy thập phần công bằng.

Vì thế nói: “Không có gì, ngươi tiếp tục.”

Phương Sinh:......

Sao nghe thấy kỳ kỳ vậy ta.

Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hùng hùng hổ hổ mắng tên tiểu nhân cùng với đám Ma tộc hãm hại mình kia, mắng một hồi mới trở nên thần thanh khí sảng.

Bất quá, chính bởi vì mắng quá mức nhiệt tình, cổ họng đã có chút đau.

Hắn ho khan, nghe rất tê tâm liệt phế.

Bạch Lang cũng không có hứng thú tra hỏi sự tình Nguyệt Loan Tuyền nữa, sau khi làm ra vẻ khách sáo quan tâm vài câu, liền cắt đứt liên hệ với Huyết Thanh Châu.

Huyết Thanh Châu đột nhiên bị cắt đứt, Phương Sinh chưa kịp phản ứng lại.

Bất quá lúc này lại đến lúc hắn phải đắp thuốc.

Hắn đành phải tạm thời đem mẫu châu đặt ở một bên, nghĩ lần sau lại cùng Long Nhật Thiên than phiền vài câu.

Bạch Lang nếu là biết phía đối diện tên kia vẫn ngu ngốc như thế, nhất định sẽ tặng cho hắn một nụ cười mỉm.

Chẳng qua, sau khi cắt đứt liên hệ, nàng nhìn Huyết Thanh Châu, lúc này biểu tình trở nên có chút vi diệu.

Này cũng quá khéo đi.

Canh lộc tiên của nàng cư nhiên bị Ma tộc trộm đi. Hơn nữa người uống còn là Ma Tôn.

Bạch Lang sau khi biết hiệu quả của loại canh này đã kinh ngạc một trận, lúc này nghĩ đến Ma Tôn...... là có thể nghĩ được Phương Sinh bên kia bị đánh rốt cuộc có bao nhiêu thảm.

Khó trách nói chuyện lại thành như vậy.

Có vẻ như bị đánh không nhẹ.

Nàng-không hề có một chút đồng cảm nào-phân tích hiện trạng của Phương Sinh.

Sau đó cơn buồn ngủ lại đánh úp lại.

“Ô ô ô.”

Nếu để Phương Sinh lại nghe thấy thanh âm này lần nữa, khẳng định có thể nghe ra Long Nhật Thiên vừa rồi không phải bởi vì hắn mà khóc thút thít, mà là thật sự buồn ngủ!

Thôi bỏ đi.

Không nghĩ nữa.

Dù sao nồi hắn cũng đã cõng, hẳn là không còn quan hệ gì tới mình nữa?

Bạch Lang lầm bầm lầu bầu.

Đầu chuyển hướng về phía ngọn nến trên bàn.

Lúc này trong phòng ánh nến lập lòe sáng sáng tối tối, sau khi thổi nhẹ, lập tức tắt.

Bạch Lang quấn một vòng chăn, nằm ở trên giường.

Không nổi một lát đã hoàn toàn quên mất đối thủ của mình bên kia, ngủ rồi.

Nàng một giấc này ngủ thực thoải mái, ngày hôm sau tỉnh lại đã qua buổi trưa.

Tiểu sa di đến gọi nàng dùng bữa sau khi gõ cửa cả nửa ngày cũng không thấy ai, liền đem cái khay trong tay đặt ở cửa, nghĩ Bạch thí chủ khi tỉnh dậy thì tự lấy ăn.

Nhưng mà Bạch Lang khi tỉnh dậy, đều không cần dùng bữa sáng nữa rồi.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên người Tiểu Bạch Long đang cuộn chăn nằm trên giường, tạo nên vài phần ấm áp.

Bạch Lang mơ một giấc mơ.

Nàng mơ thấy chính mình trở thành một con rồng cứu thế.

Không thể hiểu được, tất cả mọi người đều đặc biệt sùng bái nàng.

Nhưng nàng cần người khác sùng bái làm gì?

Bạch Lang đắc ý một chút, lại bình tĩnh nghĩ.

Mình là kẻ muốn trở thành một con ma long, những cảm xúc vô dụng đó đối với nàng không hề có ý nghĩa gì.

Những người này chẳng lẽ cho rằng sùng bái nàng là có thể cùng nàng làm bằng hữu sao?

Trong mơ, bạch long xinh đẹp nghĩ như vậy.

Trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

Theo ý thức Bạch Lang dần dần thanh tỉnh, mặt mũi những người khen nàng kia cũng đều dần dần hiện rõ.

Có chút giống các sư huynh sư tỷ ở Thái Thanh Tông.

Sau khi lộ mặt, bọn họ thậm chí càng ra sức thổi phồng nàng.

Bạch Lang:......?

Thổi trời thổi đất, thổi Bạch Lang.

Cuối cùng nhìn thân rồng của nàng dưới ánh mặt trời thon dài xinh đẹp, còn hai mắt sáng lên nói:

“Tiểu Bạch không hổ là chúa cứu thế duy nhất trong mấy vạn năm tới. So với Phất Quang chân quân còn lợi hại hơn!”

Không biết là người nào nói, cũng quá không chân thực rồi.

Bạch Lang nheo mắt, cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi.

Sao thế công lại mãnh liệt như vậy?

“Ta biết ngay có Tiểu Bạch ở đây, thế giới sẽ không bị hủy diệt.”

A, đó là đương nhiên.

Trong mơ bạch long nguyên bản là bị rắm cầu vồng thổi lâng lâng, sau khi đáp ứng, mới nghe thấy bản thân vừa rồi đáp ứng cái gì.

Bạch Lang:......

Đã nói là ma long đâu?

Thôi bỏ đi, lời nói trong mơ không tính.

Nghĩ như vậy, Bạch Lang lại yên tâm thoải mái hưởng thụ rắm cầu vồng.

Thẳng đến khi bị ánh nắng chiếu vào, hơi hơi nhíu mày.

Chim tước đậu trên khung cửa sổ không ngừng ríu rít, ồn ào làm cho người không sống yên.

Qua một lát sau, Bạch Lang rốt cuộc mở mắt.

Nàng mới vừa mở mắt, còn có chút phân không rõ hiện thực hay trong mơ.

Thẳng đến khi nhìn thấy thái dương bên ngoài, mới hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần.

A, nguyên lai đều là mơ a.

Dọa chết ta.

Nàng làm sao có thể đi cứu vớt thế giới đâu.

Nguyên lai là mơ.

Nàng như vậy an ủi bản thân, thả lỏng xuống, mở cửa sổ, rửa mặt, lúc này mới thanh tỉnh.

Đúng lúc này, truyền âm phù vang lên.

“Đã thức dậy chưa? Lại đây cùng ta dùng cơm trưa.”

Là thanh âm của sư tôn.

Bạch Lang có chút kỳ quái sư tôn sao biết nàng đã dậy, bất quá cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ứng thanh.

“Sư tôn ngươi chờ một chút, ta lập tức tới.”

Yến Phất Quang tay bưng rượu lẳng lặng dựa vào ghế mây, nhìn hồ nước phía trước không biết đang nghĩ gì, sau khi nghe thấy truyền âm, đuôi lông mày giãn ra.

Một nén nhang thời gian sau, Bạch Lang lặng lẽ đem đồ ăn sáng dịch sang một bên, ra khỏi cửa.

Sư tôn ở chỗ hồ nước giữa hai sân chờ nàng, Bạch Lang liếc mắt một cái liền thấy, không khỏi vội vàng đi qua.

“Sư tôn.”

Nàng lên tiếng chào, Yến Phất Quang dừng một chút.

“Ngồi xuống ăn đi. Ăn xong cơm chay, vi sư có chuyện muốn nói với ngươi.”

Bạch Lang vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng sư tôn nghiêm túc như vậy.

Hắn nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi hơi có chút ngưng trọng, tay cầm chén rượu vẫn luôn thất thần.

Kỳ thật không chỉ có Bạch Lang buổi tối nằm mơ.

Yến Phất Quang...... cũng nằm mơ.

Chẳng qua, giấc mơ của hắn cùng Bạch Lang hoàn toàn tương phản.

Ở trong mơ, “hắn”, không, có lẽ là kẻ có khuôn mặt giống hệt hắn kia, giết rất nhiều người.

Yến Phất Quang rất rõ ràng bản thân.

Cũng rất rõ ràng năng lực của mình.

Ngoại giới luôn đồn đãi nói hắn “nhất kiếm bình sơn hải”, là thánh tôn trẻ tuổi nhất.

Nhưng không chỉ có vậy.

Yến Phất Quang còn chưa công bố với bên ngoài, tu vi của hắn kỳ thật đã tiếp cận thánh tôn hậu kỳ viên mãn.

Ly Thiên đại lục này cơ hồ không có ai là đối thủ của hắn.

Cũng bởi vậy, nếu như hắn làm việc ác, mới càng thêm đáng sợ.

Trong giấc mơ kia là tình huống hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Hắn muốn —— huỷ hoại thế giới này.

Cảnh tượng trong mơ bỗng nhiên hiện lên ở trước mắt.

Yến Phất Quang siết chặt cái ly, cho đến khi rượu tràn ra một ít mới hồi phục lại tinh thần.

“Sư tôn, ngươi làm sao vậy?”

Tay Bạch Lang đã ở trước mặt lắc qua lắc lại thật lâu, thấy hắn phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Trên ngón tay mềm mại trước mắt dính một chút dương quang.

Yến Phất Quang dừng lại, chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Hắn vốn không muốn nói cho Bạch Lang những việc này, hắn cảm thấy tử khí trong tâm ma cảnh bắt đầu từ phần ký ức mà chính Bạch Lang cũng không biết kia, chuyện này quá phức tạp, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.

Nhưng nhìn ánh mắt Tiểu Bạch Long hướng qua đây, hắn mím môi, đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, vi sư bảo hộ ngươi được không?”

Bảo hộ?

Bạch Lang nghĩ nghĩ.

“Không được.”

Nàng từ nhỏ được giáo dục để trở thành một con rồng trên rồng.

Tuy rằng mấy ngày nay ở Thái Thanh Tông không gặp được cái gì nguy hiểm, nhưng Long Nhật Thiên vẫn là Long Nhật Thiên, sẽ không có một chút xíu nào thay đổi.

Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Sư tôn có thể giúp ta, nhưng không thể bảo hộ ta.”

Dù sao, nàng tương lai sẽ trở thành con ma long lợi hại nhất!

Nàng ánh mắt thanh triệt, nhưng sự nghiêm túc trong đó tuyệt không phải là giả.

Yến Phất Quang nhìn nàng thật lâu, trong lòng cười nhạt một tiếng, cười nhạo bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Tu sĩ vốn chính là nghịch thiên mà đi.

Nếu hắn cứ luôn đem Tiểu Bạch bảo hộ trong tay, điều đó cũng không phải điều Tiểu Bạch nguyện ý nhìn đến.

Dù sao con rồng nhỏ này ngay lần đầu gặp mặt đã dám truyền âm mắng hắn.

Sương mù trên mặt Yến Phất Quang tan đi một chút.

Khi Bạch Lang đang nghi hoặc tại sao hắn lại hỏi như vậy, Yến Phất Quang tâm tình thả lỏng, thấy nàng tò mò, khó được có chút hứng thú trêu chọc nàng: “Vi sư chỉ đang nghĩ nếu vi sư biến thành một người không có cảm xúc, không có tư duy, cả người tràn đầy tử khí, Tiểu Bạch sẽ làm sao?”

Yến Phất Quang vốn là muốn hỏi xem thái độ của Bạch Lang, không nghĩ tới nàng lại hiểu sai.

Đợi đã.

Không có cảm xúc, không có tư duy, cả người tràn đầy tử khí.

Đây còn không phải là người chết sao?

Liên hệ đến đề tài bảo hộ vừa rồi, Bạch Lang kinh ngạc phát giác bản thân đã xem nhẹ chuyện gì.

Khó trách sư tôn gần đây đối với nàng tốt như vậy, ngày hôm qua còn cố ý miễn phạt chép sách cho nàng, hôm nay lại giữa trưa gọi nàng tới dùng bữa.

Nguyên lai là......

Yến Phất Quang nhìn biểu tình của nàng đột nhiên thay đổi, trực giác cảm thấy có chút không đúng.

Biểu tình thăm dò hơi ngưng lại, bưng chén rượu: “Ngươi suy nghĩ gì vậy?”

Con rồng nhỏ này......?

Hắn trong lòng nghi hoặc.

Bạch Lang cũng quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của hắn.

Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chính mình, buột miệng thốt ra:

“Sư tôn ngươi đang sắp xếp hậu sự sao?”

Yến Phất Quang:......

Tốt lắm, hắn hiện tại một chút cũng không lo lắng cho mình sẽ mất đi ý thức.

Hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi ngóng trông vi sư sắp xếp hậu sự như vậy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.