Edited by Hari.
Yến Phất Quang kêu rên một tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đập cho phun cả máu, ánh mắt tràn đầy lệ khí ngẩng đầu lên nhìn.
Liền...... thấy được Tiểu Bạch Long mấy ngày không gặp?
Hai người ánh mắt nhìn nhau.
Bạch Lang cười cười: “À, cái kia, sư tôn hảo.”
Yến Phất Quang:......
Máu vẫn còn mắc trong cổ họng, hắn thiếu chút nữa tức chết.
“Câm miệng!”
Yến Phất Quang mí mắt giật giật hít một hơi thật sâu.
Bạch Lang còn chưa phản ứng lại đây là chuyện gì xảy ra, đã bị một bàn tay giữ chặt.
Bạch Lang lúc này mới phát hiện mình vừa rồi thiếu chút nữa từ trên người sư tôn trượt xuống.
Sư tôn lúc này đã đứng lên.
Sau khi được sư tôn đỡ được, Bạch Lang nhẹ nhàng thở ra, nghĩ sư tôn hình như cũng không tức giận nhiều lắm, lúc này mới dám lặng lẽ nhìn về phía sư tôn:
“Sư tôn, ngài sao lại ở chỗ này a?”
Yến Phất Quang bị nàng đập vào có chút đau, giật giật khóe miệng, tức giận đem người xách lên: “Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới phải? Vi sư không phải bảo ngươi ngốc ở Vô Đỉnh Tự sao? Sao ngươi lại tới đây?”
Hắn ngữ khí nguy hiểm, trên khuôn mặt tuấn mỹ dừng một chút, cô nghi nhìn nàng.
Bạch Lang nhớ tới sư tôn trước khi đi dặn dò nàng ở lại Vô Đỉnh Tự không cần gây chuyện lung tung, mím môi có chút lúng túng nói:
“Cái kia, sư tôn, ngài trước thả ta xuống được không. Ngài thả ta xuống rồi ta sẽ nói.”
Yến Phất Quang động tác không thay đổi, chỉ cười như không cười nhìn nàng một cái.
Bạch Lang:......
“Được rồi, ta nói.”
Nàng cũng không chê mất mặt, lúc này ủy khuất nói: “Ta là bị Ma Tôn bắt đến Ma giới.”
Nàng nói mấy câu đem sự tình mình khoe khoang đắc tội đèn dưa hấu, à không, Sơn Si, nói một lần, lại nói Ma Tôn âm hiểm nhập vào đèn dưa hấu, đánh hôn mê nàng, vì thế nàng mới có thể xuất hiện ở chỗ này.
Yến Phất Quang vốn còn nghe bình thường, kết quả càng nghe biểu tình càng cổ quái.
Hắn đôi mắt nheo nheo.
“Đây là ngươi nói sẽ không chọc phiền toái?”
Bạch Lang ngậm miệng, cơ trí nói sang chuyện khác: “Sư tôn, ta ở trong phòng phát hiện ám đạo, lúc này mới xuống dưới, ngài sao lại ở chỗ này a?”
Nàng lúc này còn chưa phát hiện Yến Phất Quang thân bị trọng thương.
Tung tăng nhảy nhót.
Thẳng đến khi nghe thấy sư tôn kêu rên một tiếng, khóe môi chảy ra vết máu, Bạch Lang lúc này mới hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống dưới, hóa thành hình người.
“Sư tôn ngài không sao chứ?”
Yến Phất Quang lúc trước toàn dựa vào kiếm chống đỡ, lúc này lắc lắc đầu, lau đi vết máu, hồi tưởng lại lời Bạch Lang vừa nói liền biết.
Hoa sen.
Hắn từng để lại một sợi bạc trên người Tiểu Bạch.
Sợi bạc này cùng hơi thở của hắn tương quan, khi hắn bị thương nó sẽ biến thành hoa sen bảo vệ tâm mạch.
Tiểu Bạch nói đi theo đóa hoa sen này tìm được mình, Yến Phất Quang biết, đây cũng là do sợi bạc kia nối liền hai người.
Hắn mím môi, lau đi vết máu, đã tốt hơn một chút, tức giận giương mắt nhìn Tiểu Bạch Long:
“Không sao, chỉ là mới vừa bị ngươi đập cho một cái.”
Bạch Lang:...... cánh tay đang vươn ra cứng đờ, không thể tin tưởng sư tôn sẽ nói ra những lời như vậy.
Yến Phất Quang lúc này cũng đã đứng lên, xoay người nhìn Bạch Lang.
“Nơi này không thể ở lâu, ngươi chút nữa lại theo lối đó bơi trở về đi.”
Nơi này thật sự nguy hiểm.
Lưu tại ở trong phòng, Thiên Thần phải dùng Bạch Lang tới uy hiếp hắn, tạm thời sẽ không động tới nàng.
Đây là suy tính đảm bảo nhất của Yến Phất Quang lúc này.
Nhưng Bạch Lang lại không muốn.
“Sư tôn, ngài bị thương dường như rất nghiêm trọng. Ta không đi. Nếu không, hai chúng ta cùng nhau đi lên?”
Yến Phất Quang:......
Hắn dùng ánh mắt nhắc nhở đối phương, ngươi hình như hiện tại là một tên tù nhân.
Bạch Lang cũng nghĩ tới, vì thế dừng một chút, cẩn thận bổ sung: “Ngài có thể tạm trốn ở dưới gầm giường?”
Yến Phất Quang bị ý tưởng của nàng làm cho tức bật cười.
Bạch Lang thấy thế dứt khoát chơi xấu, ôm chặt cánh tay sư tôn.
“Sư tôn ta không đi. Ta tuy rằng bị phong bế linh lực, nhưng ta vẫn có thể hỗ trợ.”
Nàng vừa lên tiếng, còn chưa nói xong đã bị thanh âm bên trong đánh gãy.
“Rống” một tiếng, từ bên trong vực sâu nhìn không thấy đáy truyền đến, tựa hồ là có chút không kiên nhẫn.
Nơi bọn họ đứng, phía dưới là vô tận hàn đàm, phía trước lại là liệt hỏa trọng thiên.
Theo tiếng gào rống cùng với tiếng xiềng xích leng keng.
Thứ lúc trước bị Bạch Lang ngồi đè lên, chậm rãi từ bên trong đi ra.
Thế nhưng là một con huyết long.
Yến Phất Quang bị nàng quấn nửa ngày.
Lúc này nghe thấy thanh âm, phản ứng đầu tiên lại là nhíu mày che lại đôi mắt nàng.
“Đừng nhìn.”
Huyết long.
Hai chữ này quá mức trầm trọng.
Rồng sống trong máu, bắt buộc phải rút đi long tính, hoàn toàn trở thành dã thú, không có thần thức, không có linh trí, chỉ còn lại thú tính và sát khí vô tận.
Khi Bạch Lang bắt đầu có ý thức đã nghe phụ thân nói qua, một con rồng tình nguyện chết, cũng không muốn trở thành huyết long.
Đây là kẻ thiên phạt bất dung.
Bạch Lang lúc trước vẫn luôn cho rằng huyết long chỉ là người trong tộc khi nàng tuổi nhỏ nói ra dọa tiểu hài tử.
Không nghĩ tới trên đời này thế nhưng thật sự có huyết long.
Lại còn ở Ma Vực.
“Đây là...... Chuyện gì xảy ra?”
Trong lồng ngực Tiểu Bạch Long chớp chớp mắt, ngữ khí tựa hồ như bị dọa.
Yến Phất Quang trong lòng dừng một chút, vẫn là nói: “Huyết long này từ trước khi xây dựng ma cung đã tồn tại.”
“Ta trước khi thành thánh đi qua nơi này, biết chỗ đáng sợ của huyết long này, vì tránh cho nó làm hại nhân gian, liền đem huyết long này chuyển đến Ma Vực. Sau đó, mới có Thiên Thần xuất thế, kiến thành ma cung.”
“Sư tôn là để hắn không gây họa cho nhân gian?”
Bạch Lang nhíu mày hỏi.
Huyết long này theo như mình xem trong thoại bản, lấy năng lực của sư tôn chưa chắc đã không giết được. Tại sao muốn chuyển đến Ma Vực?
Nàng lập tức hỏi tới chỗ mấu chốt.
Yến Phất Quang hàng mi dài run rẩy, tựa hồ đối với thắc mắc của nàng cũng không ngoài ý muốn.
Khi Tiểu Bạch Long đang nghi hoặc, hắn chậm rãi buông lỏng tay ra.
“Bởi vì ta muốn một thứ trên người nó.”
Thứ như vậy, phải dưỡng rất nhiều năm mới có thể xuất hiện.
Huyết long lúc này đã đi ra.
Màu huyết hồng trong mắt không hề có nhân tính.
Ánh mắt lạnh băng nhìn quét qua hai người.
Phảng phất như bọn họ với cột đá trong địa cung không có gì khác nhau.
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.
Bạch Lang tay còn túm chặt ống tay áo của hắn: “Tiểu Bạch, ta không phải người tốt tuyệt đối gì.”
Những lời này của hắn hơi có chút tự giễu, ngữ khí lại có chút nghiêm túc.
Bạch Lang sửng sốt một chút.
Khi sư tôn quay đầu lại, mới dùng ngữ khí kinh hách nói: “Sư tôn, ngài đã từng là người tốt sao? Sao ta không biết?”
Lấy Bạch Lang xem qua thoại bản, còn có lý giải của bản thân thời gian này.
Sư tôn giống như...... Tuy rằng không phải người xấu, nhưng cũng không hề có lúc nào tốt đi?
Nàng chớp chớp mắt.
Tiểu Bạch Long cơ hồ theo bản năng trả lời, làm cho Yến Phất Quang hơi hơi giật mình
Hắn qua thật lâu, cười khẽ một tiếng, tuy rằng thân bị trọng thương, tâm tình lại chậm rãi tốt lên.
Sư tôn đây là làm sao vậy?
Bạch Lang chớp chớp mắt có chút nghi hoặc.
Nàng còn chưa phản ứng lại, liền nghe sư tôn nói: “Ngoan, hóa thành nguyên hình ở trong tay áo vi sư nghỉ ngơi một lát.”
Bạch Lang chỉ thấy sư tôn nháy mắt liền đem nàng biến thành bộ dáng tiểu long vừa rồi, nhét vào trong tay áo.
Yến Phất Quang sau khi xác định Tiểu Bạch không sao, mới thu ánh mắt lại.
Nghe thanh âm của huyết long, đứng lên, chậm rãi rút kiếm.
Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm bình thường, ở trong tay hắn lại phảng phất hàn ý có thể phá hủy hết thảy.
Mặc dù huyết long kia không hề có ý thức, cũng không khỏi nhận thấy được nguy hiểm, dừng bước chân.
Bạch Lang từ trong tay áo ló đầu ra nhìn, thấy một màn như vậy, lập tức đoán được sư tôn muốn cái gì.
“Huyết long đan.”
Sư tôn muốn lấy huyết long đan.
Huyết long đan được xưng một viên có thể có được một ngàn năm tu vi, nhưng thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có người gặp qua.
Mổ lấy long đan tàn nhẫn, nhưng khi đã trở thành huyết long thì cũng là kẻ tội ác tày trời, không đáng đồng tình.
Sau khi Bạch Lang biết sư tôn muốn làm gì, cũng không kiêng dè, ngược lại nghiêm túc nhìn.
Cái đầu mềm mại trong ống tay áo làm cho ánh mắt Yến Phất Quang nhỏ đến khó phát hiện trở nên nhu hòa, nhưng khi ngẩng đầu, ánh mắt kia trong nháy mắt đã bị che dấu.
Đối mặt với huyết long chỉ còn lại có sát ý lạnh lẽo.
......
Bên kia, Quý Tu cũng đã tới Ma Vực.
Hắn hóa thành một ma binh bình thường lẻn vào Ma Vực.
Bởi vì lúc trước có thân phận là một sợi hồn của Thiên Thần, hắn hiểu biết đối với Ma Vực cũng coi như là sâu xa, khi ngụy trang thành ma thế nhưng không một người nhận ra, chỉ nghĩ rằng hắn vốn chính là như thế.
Việc Thiên Thần đem đệ tử Thái Thanh Tông bắt tới Ma Vực ở bên ngoài khiến cho sóng to gió lớn.
Nhưng ở bên trong người biết đến lại không nhiều lắm.
Quý Tu vốn cho rằng việc tìm hiểu cũng không khó.
Nhưng chờ đến khi hắn không dấu vết soát hồn mấy tên ma binh, lại phát hiện bọn họ cũng không biết gì, thậm chí Ma Tôn ở đâu cũng không rõ ràng lắm.
Quý Tu mím môi, áp xuống lệ khí nơi chân mày, vừa thu hồi tay liền nghe thấy một trận tiếng bước chân.
“Ngươi ở đó làm gì vậy? Phong chủ có phân phó, còn không chạy nhanh lại đây.”
Thấy Quý Tu vừa lúc đứng ở một bên, ma binh tới tìm người liền mở miệng phân phó.
Phong chủ?
Quý Tu vốn không kiên nhẫn, nhưng khi nghe đến tên Sơn Si, lại chậm rãi nhăn lại mi.
Sơn Si.
Hắn nếu như nhớ không lầm, Vô Đỉnh Tự nói kẻ cuối cùng ở cùng Bạch Lang trước khi mất tích chính là Sơn Si.
Hắn ánh mắt âm u, kiềm chế lại tâm tư, khi ngẩng đầu lên lại biến thành bộ dáng bình thường.
“Được, lập tức tới.”
Hắn đi theo ma binh một đường đi tới chỗ ở của Sơn Si.
Sơn Si là thi khí thành ma, địa phương cư trú cũng là ở trong thi hải (biển thi thể).
Quý Tu mặt không đổi sắc đi xuyên qua thi hải.
Ở chỗ dưa hấu ven đường nhìn nhiều hơn một chút, thẳng đến khi bị người thúc giục, mới cùng nhau đi vào.
Sơn Si bị Bạch Lang chọc một bụng tức, mấy ngày nay thật sự là không muốn lại đi trông coi nàng.
Hôm nay chỉ có một buổi trưa, đã làm tốn mất bao nhiêu linh thạch của hắn. Ai biết ác long kia ngày mai lại muốn ăn cái gì?
Hắn nếu không thỏa mãn đối phương, có khi nào khi Ma Tôn tới, lại bị ác nhân cáo trạng trước.
Sơn Si nghĩ lại nghĩ, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy.
Hắn ngày mai tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt Bạch Lang nữa.
Vì thế hắn liền đem chủ ý đánh vào trên người đám ma vệ.
Phái ma vệ đi qua canh chừng......
Ác long kia dù có yêu cầu gì cũng không can hệ gì tới hắn.
Hắn nghĩ hay lắm, rất nhanh đã phái thuộc hạ đi tìm.
Chỉ chốc lát sau liền có người mang theo hai tên ma vệ lại đây.
Quý Tu cúi đầu, học theo tên kia hành lễ.
Hắn biến đổi dung mạo, lúc này Sơn Si cũng không nhận ra hắn.
Sau khi nghĩ ra chủ ý, Sơn Si cao hứng thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Bất quá, trước mặt thuộc hạ, hắn vẫn cần duy trì uy nghiêm phong chủ của bản thân, hừ lạnh một tiếng, làm bộ làm tịch nói:
“Các ngươi có biết hôm nay gọi các ngươi tới làm gì không?”
Có chuyện gì?
“Thuộc hạ không biết.” Quý Tu thấp giọng nói.
Sơn Si mày giãn ra.
“Đây là sự tình tôn thượng phân phó xuống dưới, làm tốt tuyệt đối có thưởng, nhưng nếu là làm không xong......”
Hắn dừng một chút: “Các ngươi tự mình hiểu lấy.”
“Tôn thượng gần đây lệnh cho ta giam giữ một người. Bổn phong chủ ngày mai có việc muốn ra ngoài, hai người các ngươi ngày mai liền tạm thời thay ta đi trông coi.”
Thời điểm nghe đến giam giữ, Quý Tu liền đoán được là ai.
Tay hắn nắm chặt, sắc mặt lại không thay đổi, chỉ cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Nghe thấy hắn ứng tiếng, Sơn Si lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
“Tốt lắm, ngày mai ta sẽ đưa các ngươi tới nơi đó.”
“Ngày mai cần phải vực dậy tinh thần, tên phạm nhân kia xảo trá vô cùng, tuyệt đối không thể để lọt hố của hắn.”
Xảo trá vô cùng.
Bởi vì ngày mai là có thể nhìn thấy Tiểu Bạch, Quý Tu lúc này chân mày đã giãn ra.
Bất quá biết hắn đang nói là ai, khi nghe đến xảo trá vô cùng, biểu tình của hắn hơi hơi trở nên có chút cổ quái.
Tên ma vệ còn lại không có nội liễm như hắn, lúc này cẩn thận hỏi.
“Xảo trá? Phong chủ có thể nói cho chúng ta biết phạm nhân này xảo trá như thế nào không? Để tránh chúng ta nhẹ dạ mắc mưu.”
Nhưng những lời này của hắn vừa mới nói ra không biết là chạm vào nỗi đau gì của Sơn Si.
Hắn sắc mặt tức khắc lạnh xuống.
Chung quanh biết phong chủ là như thế nào trở về Ma tộc, run bần bật, ai thán tên xui xẻo này như thế nào cái hay không nói, nói cái dở.
Mắt thấy phong chủ đen mặt không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng đem ánh mắt nhìn về phía mình, tên tùy tùng đành phải uyển chuyển nói:
“Tên phạm nhân này yêu thích lấy tra tấn Ma tộc làm vui, tội ác tày trời, tính cách tàn nhẫn, còn thích...... nhục, nhục nhã thi thể.”
“Tóm lại các ngươi cẩn thận một chút.”
Nhục nhã thi thể......
Chẳng lẽ là nàng thích X thi?
Nghĩ đến sắc mặt phong chủ, tên Ma tộc vừa hỏi nháy mắt dường như lĩnh ngộ ra cái gì, không thể tin tưởng mở to mắt.