Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 86: Chương 86




Edited by Hari.

Bạch Lang nghe tiếng đàn ngủ cả một buổi tối, quả thực không thể thoải mái hơn.

Nàng hóa thành tiểu long đem thân thể cuộn thành một cục, cái đuôi nhỏ đung đưa đung đưa, khi nghe thấy tiếng đàn dịu nhẹ, thỉnh thoảng còn rì rầm hai câu, giọng nói mềm mại.

Già Ly sau khi đàn một lúc, thấy tiểu long đã hoàn toàn ngủ say, lúc này mới dừng tay.

Hắn tu vi cao thâm, khi ở Vô Đỉnh Tự cũng thường xuyên cả tối đả tọa, có giường hay không với hắn mà nói cũng như nhau.

Chỉ là nhìn bộ dáng Bạch Lang cuộn lại thành một cục bột trắng, sắc mặt hắn nhu hòa chút, không khỏi từ túi Càn Khôn lấy ra một kiện tăng y khoác ở trên người nàng.

Mùi đàn hương nhàn nhạt làm cho Bạch Lang không hề có chút cảnh giác nào.

Tiểu long trong lúc ngủ thậm chí còn thích thú lấy móng vuốt kéo kéo.

Nàng đem chính mình bọc kín mít, dưới tăng y chỉ lộ ra sừng nhỏ trên đầu, nhìn lại so với vừa rồi càng đáng yêu vài phần.

Già Ly chỉ cảm thấy tim vốn đã mềm xuống lại giống như ngâm trong gì đó, làm cho hắn nhịn không được duỗi tay sờ sờ tiểu long giác đang dựng thẳng trên đầu đối phương.

Đó là nơi hắn chưa bao giờ đụng đến.

Khi long giác mềm mại kiều nộn cọ qua đầu ngón tay, người Già Ly giống như bị thiêu đốt.

Cảm giác run rẩy theo lòng bàn tay từ địa phương tiếp xúc truyền đến, ánh mắt hắn lóe lóe, khuôn mặt thanh tuấn ở dưới ánh nến, ngoài thánh khiết thế nhưng mang theo một tia sắc khí...... giống như có thứ gì đó đang lôi kéo hắn.

Cũng may chỉ trong nháy mắt Già Ly đã phục hồi lại tinh thần, khi Tiểu Bạch Long xoay người, nhìn đầu ngón tay của mình, chậm rãi thu hồi tay.

......

Dưới tình huống Yến Phất Quang với Quý Tu cơ hồ suýt bị tức chết, Bạch Lang ngủ một giấc, tới giữa trưa ngày hôm sau, rốt cuộc từ từ tỉnh dậy.

Khi nàng tỉnh lại, Già Ly thánh tăng đã không còn ở đó.

Bởi vì cố kỵ Bạch Lang là nữ hài tử, Già Ly sau khi nàng ngủ đã đi ra ngoài canh giữ ở bên ngoài.

Đánh thức Bạch Lang chính là Huyết Thanh Châu.

Hạt châu kia bởi vì nàng ngủ quá mức tự nhiên, từ túi Càn Khôn lăn ra trên giường, sáng sớm đã lóe lóe sáng.

Bạch Lang sau khi chụp một nhát tiếp tục ngủ, nó lại sáng lên.

“Khụ, này Long Nhật Thiên?”

Phương Sinh sau khi biết mình mèo mù vớ được chuột chết, liền nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá dù sao cũng không nắm chắc, sau khi không thấy Long Nhật Thiên liên hệ với hắn, hắn vừa yên lòng xuống, lại nhịn không được miên man suy nghĩ.

“Ngươi xem tài liệu chưa?”

Phương Sinh có chút lo lắng nàng tìm nhầm, không khỏi thử thăm dò.

Bạch Lang nghe thanh âm ong ong bên tai, trở mình tiếp tục ngủ.

Trong một mảnh yên tĩnh xấu hổ, Phương Sinh ho khan một tiếng, qua một lát lại mở miệng: “Nhật Thiên?”

Bạch Lang đang nửa mơ nửa tỉnh:......

A!

Thực phiền!

Bạch Lang mơ mơ màng màng che lỗ tai lại, biến thành người.

Phương Sinh còn không biết hắn đã ở ranh giới náo tỉnh Long Nhật Thiên.

Hắn ngừng thở, cảm giác bản thân lại lâm vào bầu không khí kỳ quái gì đây.

Giống như lúc trước xấu hổ ngượng ngùng ngón chân cào vào trong đất, hắn không tự giác giữ chặt giày, biểu tình ngưng trọng.

Sao vẫn không thấy nói lời nào?

Chu Chu bên cạnh nhìn hắn một cái, do dự hỏi: “Tông chủ, không phải là......”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Phương Sinh đánh gãy.

“Không có khả năng.”

Ý thức được bản thân quá mức kích động, Phương Sinh cường hành cứu vãn.

“Nhật Thiên có thể là đang cùng ta so định lực.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn ở trong tình trạng xấu hổ này lại nhịn không được bắt đầu hoài nghi bản thân.

Hắn rốt cuộc là tính đúng hay tính sai?

Những tin tức nói cho Bạch Lang đó đều là hắn tùy tiện nói bậy.

Bởi vì trước kia ở trên người Long Nhật Thiên hắn chưa bao giờ tính được chuẩn, Phương Sinh kỳ thật đã muốn từ bỏ kỹ năng bói toán này.

Lần này vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì lớn. Không nghĩ tới lại mèo mù vớ phải chuột chết, thế mà thành công.

Lòng hắn ngứa ngáy cả một buổi tối.

Nhưng không ngờ khi liên hệ Huyết Thanh Châu, Long Nhật Thiên lại không nói gì.

Hắn ngừng thở, chờ a chờ.

“Nhật Thiên?”

“Long Nhật Thiên?”

Bạch Lang bịt kín lỗ tai:......

Tốt lắm, nàng rốt cuộc bị Phương Sinh đánh thức.

Bạch Lang giật giật cái trán, hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, như hắn mong muốn, cầm lấy Huyết Thanh Châu.

“Một nén nhang thời gian, có chuyện mau nói. Nếu để ta biết ngươi không có việc gì lại ầm ĩ làm phiền ta, hừ......”

Giọng nói của nàng ngắn gọn, bùm bùm một chuỗi, Phương Sinh lập tức chùn, qua nửa ngày mới dám nhỏ giọng hỏi:

“Cái kia, Long Nhật Thiên, ta chỉ là muốn hỏi một chút, tài liệu mà ngươi lấy được có tác dụng hay không?”

Bạch Lang thuê hắn chính là để tìm phương pháp tiến vào Nguyệt Loan Tuyền, hiện tại nếu đã lấy được, thù lao này có phải hay không cũng nên trả rồi?

Bạch Lang:......

Hắn không nói cái này Bạch Lang cũng quên mất tiêu.

Bên ngoài thái dương đã lên cao, Bạch Lang thanh tỉnh chút.

Đúng vậy, tài liệu đã lấy được.

Nhưng phương pháp này lại tương đối khó khăn.

Nàng mím môi, ngồi dậy, nghĩ đến chính sự liền châm chước hỏi: “Ngươi có biết phương pháp nào đồ long mà không đau không?”

“Đồ long không đau?”

Phương Sinh có chút cô nghi.

“Đây là cái gì?”

Đề tài thay đổi có chút nhanh, hắn chưa kịp phản ứng lại.

Bạch Lang nghĩ nghĩ ngốc bạch ngọt này khả năng không hiểu ý nghĩa của đồ long, vì thế thô thiển giải thích lại một lần.

“Chính là đoạn căn.”

“Đoạn căn không đau.”

“Ngươi hiểu không?”

Đoạn, đoạn căn?

Phương Sinh cả kinh, hạt châu trong tay thiếu chút nữa ném đi.

Bạch Lang còn ngại không đủ.

“Chính là phương pháp không hề đau đớn, làm người vô tri vô giác đoạn căn, ngươi có biết không? Ta hiện tại cần dùng gấp, ngươi nếu có, ta có thể trả thêm linh thạch.”

Phương Sinh:......

Người đó có thâm cừu đại hận gì với ngươi sao, để cho ngươi một lòng muốn đi cắt chỗ đó của người ta.

Hắn rốt cuộc vẫn xem nhẹ Long Nhật Thiên.

Không nghĩ tới nàng thế nhưng lại khủng bố như vậy.

Nghĩ như vậy, hắn trong lòng bỗng cảm thấy hết sức sùng bái Bạch Lang, nhưng ngoài miệng lại không cách nào áp chế được bản năng, mở miệng nơm nớp lo sợ.

“Ngươi, ngươi muốn thiến ai a?”

“Dù sao cũng không phải ngươi.”

Phương Sinh nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Lang: “Nếu ngươi nguyện ý thì cũng không phải không được.”

Phương Sinh:......

“Không, không, ta không muốn.”

“Cho nên ngươi có phương pháp sao?”

Thấy mình đã tỉnh, Già Ly thánh tăng chắc cũng đã nhận ra, Bạch Lang nắm chặt thời gian hỏi.

Phương Sinh trong nháy mắt cũng quên mất mình muốn cùng nàng thảo luận sự tình trả thù lao, nghĩ nghĩ nói: “Ta có biện pháp.”

Hắn mày nhăn lại, nói tiếp: “Ta nơi này có một loại dược mua từ Nam Chiếu, có thể tạm thời ngăn chặn cảm giác đau. Có dược này, chỉ cần ngươi thao tác hợp lý, đoạn căn không là vấn đề.”

Cái này giống như ma dược mà các sư tỷ Hồi Xuân Đường nói.

Bạch Lang đã hiểu.

Nàng hiện tại chính là lúc cần loại dược này.

Sau khi cùng Phương Sinh ước định địa điểm, hai người lại định ra giao dịch tiếp theo, đến cả tiền nợ lần trước, dưới ngữ khí thần bí của Long Nhật Thiên, Phương Sinh cũng không nhớ tới, mãi cho đến khi mẫu châu đã hết sáng, Phương Sinh mới từ trong thỏa thuê đắc ý mình vừa làm một đơn sinh ý lớn phục hồi lại tinh thần, mà Chu Chu không thể không nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

“Tông chủ, chúng ta không có tiền ở trọ.”

Phương Sinh:......

Bạch Lang cũng mặc kệ Phương Sinh nghĩ như thế nào, sau khi thuê một tu sĩ làm chân chạy đi lấy dược, nàng liền rời giường mở cửa.

Già Ly nghe thấy nàng thức dậy, nhưng lại không nghe thấy động tĩnh bên trong, lúc này không khỏi đứng dậy.

“Tiểu Bạch thí chủ.”

“Thánh tăng, ngươi ở bên ngoài thủ một đêm sao?”

Bạch Lang thấy bạch y hắn dính sương sớm, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Ánh mắt Già Ly dừng ở trên khuôn mặt nàng, khi nhìn thấy Tiểu Bạch Long tinh thần sung mãn, khẽ cười cười.

“Không sao.”

Hắn ngữ khí ôn hòa, làm cho Bạch Lang càng thêm ngượng ngùng khi muốn nói với thánh tăng mình phải trở về.

Nhưng nàng ở địa phương khác tá túc cả đêm. Sư tôn bọn họ khẳng định đã tức giận, nếu còn không quay về......

Bạch Lang nghĩ đến nói không chừng mình về sau lại phải làm bạn với Thái Thanh Kinh, lúc này dưới do dự, vẫn quyết tâm nói: “Đa tạ thánh tăng thu lưu ta. Bất quá ta nên trở về rồi.”

Nàng cau mày, trong ánh mắt có chút ngượng ngùng.

Chiếm giường của người ta ngủ cả đêm, nàng cái gì cũng chưa hồi báo đã muốn đi.

Cảm giác giống như là chiếm tiện nghi của thánh tăng vậy.

Già Ly nhìn ra tâm tư của nàng, trong lòng dừng một chút, lại lắc đầu cười nói: “Không sao. Tiểu Bạch thí chủ về trước đi. Phất Quang chân quân cùng Quý sư điệt cũng lo lắng ngươi.”

Bạch y tăng nhân ngữ khí ôn nhu.

Bạch Lang thật sự cảm thấy Già Ly thánh tăng quả thực là một người tốt!

“Đa tạ thánh tăng.”

Đôi mắt nàng sáng lên, mở miệng.

Già Ly nhẹ giọng nói: “Bần tăng những ngày này vẫn luôn ở trên lầu, Tiểu Bạch thí chủ nếu không có việc gì, có thể lại đây tìm ta.”

Đúng vậy, bọn họ chính là ở tầng trên.

Nhưng bởi vì Già Ly ngăn cách hơi thở trong phòng, Yến Phất Quang cùng Quý Tu cũng không tìm được.

Khuôn mặt thanh tuấn lịch sự tao nhã của Già Ly hơi mang ý cười, làm cho Tiểu Bạch Long càng thêm ngượng ngùng, vì thế mở miệng bảo đảm:

“Thánh tăng yên tâm, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi!”

......

Yến Phất Quang ở trong phòng ngồi một đêm.

Không phải không ngủ được, mà là phiền.

Hắn đã sớm đoán được Già Ly không thích hợp, nhưng không nghĩ tới hòa thượng kia thật sự sẽ đến Phong Nguyệt Thành.

Hắn không thể không biết hành động của mình đại biểu cho cái gì.

Thế nhưng vẫn tới, hơn nữa...... còn mang con rồng ngốc kia đi.

Yến Phất Quang nắm chặt tay, bưng chén trà cười nhạo một tiếng.

Thánh tăng Vô Đỉnh Tự có ý niệm không đúng.

Hắn sẽ không giống đám lừa trọc kia nói cái gì hầu Phật, chỉ là Già Ly không nên đem tâm tư đánh tới trên người tiểu long.

Hắn mím môi, sắc mặt khó coi, thẳng đến khi có người lặng lẽ gõ gõ cửa.

Bạch Lang sau khi từ chỗ tiểu ca chân chạy lấy được thuốc tê, mới lặng lẽ trở về.

Nàng vì sư tôn suy nghĩ đến tóc cũng sắp bạc.

Lúc trở về còn phải cẩn cẩn thận thận.

“Sư tôn?”

Thanh âm mềm mại của Tiểu Bạch Long cách cánh cửa truyền tới.

Yến Phất Quang nắm chặt chén trà, nghĩ đến nàng còn biết trở về, nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó lại nghiêm mặt: “Còn biết trở về? Vi sư còn tưởng ngươi ở chỗ Già Ly thánh tăng nơi đó vui đến quên cả trời đất đâu.”

Bạch Lang:......

Ngữ khí này sao lại thấy quái quái.

“Ta chỉ là không có chỗ đi, ở nơi đó của thánh tăng tá túc một đêm.”

Nàng thật sự nghi hoặc:

“Sư tôn, ngài tức giận như vậy làm gì?”

Con rồng ngốc này!

Yến Phất Quang bực hết cả mình, bị ngữ khí nghi hoặc của nàng làm nghẹn họng.

Khi Bạch Lang đang nghĩ sư tôn đúng là không thể hiểu được, nếu không mở cửa, vậy nàng đi qua xem nhị sư huynh, lúc này cửa “kẽo kẹt” một chút bị mở ra.

“Đứng lại, tiến vào.”

Bạch Lang:......

Sư tôn sao biết nàng muốn đi?

Bất quá tuy rằng như thế, nghĩ đến chuyện hạ dược, nàng vẫn phải ngoan ngoãn đi đến.

“Sư tôn buổi sáng tốt lành. Ta đi ra ngoài còn mua đồ ăn sáng cho sư tôn.”

Yến Phất Quang thoáng nhìn, mới thấy trong tay Bạch Lang cầm một gói bánh, trong lòng hơi ngừng, tức giận mới tiêu đi một chút.

Nghịch đồ này tuy rằng trì độn, nhưng còn xem như có tâm.

“Tự ngươi buổi sáng đi mua?”

Hắn ngữ khí nhàn nhạt, Bạch Lang gật gật đầu.

“Sư tôn, ngài nhanh ăn đi. Lạnh sẽ ăn không ngon nữa.”

Yến Phất Quang nhìn nàng một cái.

Có lẽ là bởi vì biết mình đêm không về ngủ là sai, Tiểu Bạch Long lúc này thực ngoan, sau khi ngồi lên ghế, lại rót một chén nước, mở gói bánh ra.

Hương vị bánh nóng hôi hổi phiêu tán khắp phòng, vừa thấy xác thật là mới làm.

Tuy rằng lúc này đã là giữa trưa, nhưng tiểu long này còn có thể nhớ mua đồ ăn sáng cho hắn......

Yến Phất Quang trong lòng dừng một chút, dưới ánh mắt ngoan ngoãn lấy lòng của Bạch Lang, hỏi: “Bánh này chỉ cho ta?”

Không có phần của Già Ly, Quý Tu?

Lần này Bạch Lang lập tức liền nghe hiểu ý hắn.

“Sư tôn yên tâm, bánh này chỉ mua cho ngài, những người khác đều không có.”

Những người khác cũng không cần a.

Nhị sư huynh với thánh tăng bọn họ lại không bị thương, không cần đoạn căn, bánh này chỉ mua một phần, hạ dược cho sư tôn ăn là được.

Tiểu Bạch Long nói như chém đinh chặt sắt.

Yến Phất Quang không khỏi có chút cô nghi:

“Thật sự?”

“Thật sự!”

Bạch Lang gật đầu.

“Sư tôn ngài nhanh ăn đi.”

Thấy nàng như thế, Yến Phất Quang lúc này mới duỗi tay lấy một miếng bánh.

Bạch Lang ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Lần đầu tiên hạ dược sư tôn, trong lòng nàng cũng khẩn trương không chịu nổi.

Bất quá nghĩ đến sau khi sư tôn ăn, nàng tối có thể cầm dao phay hạ thủ, Bạch Lang vẫn có chút rụt rè.

Tiểu Bạch, bình tĩnh bình tĩnh.

Trọng trách đoạn căn còn ở trong tay ngươi.

Bất quá...... phải cắt từ chỗ nào đây?

Ánh mắt Bạch Lang trộm liếc xuống dưới.

Yến Phất Quang sau khi ăn một miếng, vốn nghĩ bảo Tiểu Bạch cùng ăn, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Bạch Long nhìn chằm chằm dưới bụng mình, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khó hiểu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.