Edited by Hari.
Bạch Lang không biết nhị sư huynh với Già Ly thánh tăng cũng ở hội đèn lồng, lại còn mua mặt nạ giống nhau.
Nàng lúc này đang đi theo sư tôn trái ngó ngó, phải nhìn nhìn.
Vốn còn vài phần xấu hổ, nhưng sau khi ăn kẹo đường, sự xấu hổ bỗng nhiên đã tiêu trừ đi vài phần.
Cũng may nàng vốn dĩ chính là người tâm lớn vô địch, lúc này sau khi thả lỏng, cũng không rối rắm nữa.
“Sư tôn, cái kia.”
Tiểu Bạch Long lắc lắc tay áo trong tay, chỉ hướng đối diện cách đó không xa đang biểu diễn tạp kỹ.
Yến Phất Quang theo ánh mắt nàng nhìn qua, liền thấy người ở không trung biểu diễn phun lửa.
Người nọ dường như có thể tùy ý biến thành hình dáng động vật, lúc này đang biến thành một con phượng hoàng, khi mọi người reo hò, hướng lên trời phun ra ngọn lửa bảy màu.
Bạch Lang vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, trong lòng nghĩ, hiện tại phượng hoàng đều không chú ý như vậy sao? Còn kiêm chức ra ngoài bán nghệ?
Yến Phất Quang tự nhiên biết nàng suy nghĩ cái gì, nhìn nàng nhàn nhạt nói: “Đây không phải là phượng hoàng thật.”
“Người này trong ngũ hành thuật pháp tu luyện chính là ảo thuật. Nếu không cố tình, người bình thường không dùng kim đồng sẽ nhìn không ra hắn ngụy trang.”
Bạch Lang nghe thấy sư tôn nói vậy, nhìn theo, kim sắc trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Lúc này mới thấy rõ phượng hoàng trong biển lửa kia lại là một người.
Nàng chớp chớp mắt, tuy có chút thất vọng không phải phượng hoàng thật, nhưng cũng có chút hứng thú.
“Sư tôn, chúng ta qua xem đi. Xem hắn còn có thể huyễn hóa ra cái gì.”
Nàng lúc này hứng thú bừng bừng, lại khôi phục bộ dáng hoạt bát trong dĩ vãng, Yến Phất Quang tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hai người đi đến gần, liền thấy không ít người ở chiếc sọt phía trước bắt đầu ném linh thạch.
Yến Phất Quang tài đại khí thô cũng thả một khối thượng phẩm linh thạch.
Tu sĩ đang biểu diễn ảo thuật kia thấy thế, càng thêm cao hứng.
“Nhị vị muốn xem gì?”
Ân, cho nhiều tiền, là có thể chỉ định biểu diễn.
Bạch Lang nghĩ nghĩ xem mình muốn nhìn cái gì, nhấp môi nói: “Vậy biến thành mỹ nhân đi. Loại...... quốc sắc thiên hương ấy.”
Yến Phất Quang:......
Hắn nháy mắt liền thấy hối hận, túm lấy gáy Bạch Lang:
“Mỹ nhân cái gì? Ngươi khi nào còn gặp qua mỹ nhân?”
Sư tôn hôm nay vốn đang ôn nhu, ngữ khí bỗng nhiên trở nên nguy hiểm.
Bạch Lang chớp chớp mắt, cảm giác cánh tay sau gáy đang chậm rãi túm chặt, có chút khó hiểu.
“Ở...... trong mộng gặp qua?”
Bạch Lang nghĩ nghĩ nói: “Trong mộng hình như có một mỹ nhân mặc hỉ bào, nằm ở trên giường của ta.”
Nàng đỏ mặt tiếp tục nói: “Còn nói muốn cùng ta chơi trò chơi. Ta lúc trước vẫn luôn nghĩ là sư tôn, nhưng lúc ấy hỏi ngươi, ngươi lại nói không phải.”
Tiểu Bạch Long cũng ủy khuất bá bá nói.
Yến Phất Quang cuối cùng cũng nghe hiểu.
Trong lúc kinh ngạc, ngón tay nhỏ đến khó phát hiện hơi lới lỏng ra.
Xem ra Tiểu Bạch Long này nhớ tới hình ảnh trong tâm ma cảnh.
Hắn khẽ nhíu mày.
Sau khi biết nàng không phải đang nghĩ đến người khác, toàn thân lại tốt lên, buông lỏng tay biểu tình bình tĩnh: “Nga, vậy xem đi.”
Bạch Lang cô nghi nhìn hắn một cái.
Yến Phất Quang mặt không đổi sắc.
Bất quá...... tu sĩ ảo thuật lại có chút khó xử.
“Này...... Tại hạ chưa bao giờ biểu diễn biến thành người, huống chi còn là biến thành một mỹ nhân. Ta trước đây biểu diễn đều là biến thành động vật a.”
“Không sao, ta miêu tả bộ dáng cho ngươi, ngươi theo đó biến là được.”
Tu sĩ kia còn có chút do dự, Bạch Lang lại thập phần dứt khoát.
Yến Phất Quang cười to liếc mắt nhìn hắn, lại bỏ thêm một khối linh thạch.
Vậy, cũng được.
Tu sĩ ảo thuật chưa bao giờ được nhiều tiền như vậy, mơ mơ hồ hồ đáp ứng.
Người chung quang vừa thấy đại sư vừa biến thành động vật giờ muốn biến thành mỹ nhân đều nổi lên hóng hớt.
Một đám đều chờ mong không thôi.
Bạch Lang ho nhẹ một tiếng mở miệng miêu tả.
“Mỹ nhân kia mặc hỉ bào màu đỏ, đi giày màu đen. Vóc dáng...... đại khái cao gấp đôi ngươi.”
Rất tốt.
Căn cứ theo nàng miêu tả, một hình mẫu cơ bản xuất hiện.
Yến Phất Quang nhìn tu sĩ kia giật giật khóe miệng, Bạch Lang lại tiếp tục nói: “Trên tay hắn cầm một thanh kiếm.”
“Khuôn mặt......”
Di, khuôn mặt trông như thế nào a?
Bạch Lang bỗng nhiên không nhớ ra.
Nàng trong đầu trống rỗng.
Nghĩ nghĩ, hỉ bào mỹ nhân kia cuối cùng phẫn nộ rời đi, vậy hẳn là tính tình không tốt lắm.
Kiểu lớn lên thực lạnh lùng đi.
“Tiên tử, khuôn mặt như thế nào?”
Biến được một nửa, tu sĩ nhịn không được hỏi.
Yến Phất Quang nhướng mày nhìn về phía Bạch Lang, để Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt hắn, ít nhất là phải tuấn mỹ.
Tên tuổi của Tu Chân giới đệ nhất nhân cũng không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống a.
Sau khi hắn trong tối ngoài sáng ám chỉ.
Bạch Lang nghĩ nghĩ, chắc chắn nói: “Lớn lên có chút lạnh lùng, giống như khối băng!”
Khối băng?
“Chính là hung dữ đến mức trên mặt đều kết băng.”
Ảo thuật sư chưa từng biến thành người kinh ngạc trong chớp mắt, nghĩ thực sự có người như vậy sao?
Hắn nhanh chóng động não.
Sau đó ở trước mắt bao người, biến chỗ ngũ quan trống không kia thành băng.
Như vậy là được rồi.
Tu sĩ vóc dáng rất cao, khí chất nổi bật, trên mặt mọc ra mấy cái mụn băng.
“Ặc.”
Mọi người vây xem đột nhiên không kịp phòng ngừa không thể tưởng được hắn có thể biến thành như vậy, đều bị dọa lui về phía sau một bước.
Yến Phất Quang biểu tình đang phong khinh vân đạm bỗng cứng đờ, chậm rãi mở to hai mắt.
Ảo thuật sư hỏi.
“Tiên tử, khuôn mặt này có đủ lạnh không?”
Bạch Lang nhấp môi nghiêm túc: “Đây thật đúng là quá lạnh rồi. Chính là kiểu này. Ngươi biến thêm tóc nữa.”
Ảo thuật sư lúc này mới chú ý tới hắn đã quên không biến tóc.
Vì thế ở trên khuôn mặt băng, lại biến thêm ba sợi tóc.
Kia đâu chỉ là một mỹ nhân.
Quả thực diễm quang bắn ra bốn phía mắt nhìn không thấy.
Yến Phất Quang khóe miệng run rẩy nắm chặt tay, lại có chút không khống chế nổi bản thân.
Người chung quanh sau khi nhìn thấy thành phẩm đều không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước.
Nhưng Bạch Lang lại cùng ảo thuật sư giao lưu thực vui vẻ.
“Tuy rằng kém một chút so với tưởng tượng của ta, nhưng như vậy cũng giống tới tám phần. Ngươi bắt đầu biểu diễn đi. Liền dùng bộ dáng mỹ nhân này nhảy một bài đi.”
“Được.” Ảo thuật sư ứng tiếng, bắt đầu vác khuôn mặt băng nhảy.
Hắn học dáng nhảy chuột túi, bước nhảy còn liêu xiêu.
Yến Phất Quang:......
Thôi!
May mắn mỹ nhân này không giống hắn!
Hắn sắc mặt xanh mét.
Bạch Lang lại một chút cũng không phát hiện ra.
Thẳng đến khi khí lạnh bên người bỗng nhiên càng ngày càng nặng.
“Di, sư tôn, ngươi có cảm giác có chút lạnh hay không?”
“Hửm? Vi, sư, không, cảm, thấy.”
Yến Phất Quang nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Lang quay đầu, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, lại nghe thấy một đạo thanh âm.
“Quý sư điệt?”
Quý sư điệt, là nhị sư huynh sao?
Hắn cũng tới?
Bạch Lang cũng quay đầu qua.
Già Ly thánh tăng mua mặt nạ, quay đầu lại vừa lúc thấy Quý Tu.
Trên tay hai người đều đang cầm mặt nạ, không khỏi chết lặng.
Khi hắn lên tiếng, ánh mắt Quý Tu cũng hơi hơi lóe.
“Già Ly thánh tăng cũng ở đây sao?”
Mặt nạ giống hệt nhau kia cơ hồ đã làm cho lòng người hiểu rõ nhưng không nói ra.
Già Ly mím môi, vừa chuẩn bị mở miệng, lại lướt qua Quý Tu nhìn thấy...... một người quen thuộc.
Phất Quang chân quân.
Thấy hắn không nói lời nào, Quý Tu theo ánh mắt hắn nhìn qua, không khỏi trong nháy mắt nắm chặt tay.
Nơi náo nhiệt nhất của hội đèn lồng.
Yến Phất Quang một thân cẩm y màu đen đứng ở trong đám người, mà bên cạnh đúng là Bạch Lang.
Hai người đều chậm một bước.
Ánh mắt Già Ly dừng lại.
Quay đầu, đã thấy người thanh niên kia thần sắc thoáng chốc trở nên lạnh lùng, tay siết chặt mặt nạ.
Quý Tu nắm kiếm, ngẩng đầu nghe thấy được thanh âm của Bạch Lang.
“Nhị sư huynh ngươi cũng tới?”
Trên mặt nàng đã mang một chiếc mặt nạ khác.
Là mặt nạ san hô.
Yến Phất Quang nghe thấy động tĩnh ngoái đầu nhìn lại, liền thấy nhị đệ tử của hắn.
Ngay cả Già Ly thánh tăng cũng tới hội đèn lồng nho nhỏ này.
Yến Phất Quang nhìn về phía mặt nạ trên tay hai người, mày nhảy lên.
“Thật là trùng hợp.”
Già Ly không tỏ ý kiến.
Quý Tu lại nhìn về phía Bạch Lang: “Trên mặt ngươi......”
Trên mặt nàng?
Bạch Lang sờ sờ mặt.
Nga, là mặt nạ a.
Tiểu Bạch Long bừng tỉnh đại ngộ: “Đây là sư tôn mua.”
“Nhị sư huynh, ngươi cùng thánh tăng cũng mua sao?”
“Vừa rồi nhìn các ngươi ở trước quầy hàng chọn thật lâu.”
Quý Tu nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, đã nghe thấy Bạch Lang nói: “Ai? Ngươi cùng thánh tăng cư nhiên mua cho mình hai cái giống nhau. Các ngươi sao không đeo lên a?”
Nàng cho rằng hai chiếc mặt nạ này là Quý Tu và Già Ly mua cho chính bọn hắn, lúc này có chút kỳ quái.
Yến Phất Quang trong lòng nghĩ tiểu long này quả nhiên trì độn, lại chậm rãi yên tâm.
Dưới ánh đèn náo nhiệt, ánh mắt Tiểu Bạch Long quan tâm.
Già Ly nhìn nàng một cái.
Dưới ánh mắt trào phúng của Yến Phất Quang, bỗng nhiên đeo mặt nạ lên.
Mặt nạ bạch long đeo lên trên mặt.
Tăng y kia cũng có vẻ không quá nổi bật như vậy nữa, ngược lại có một loại ôn nhiên vân đạm phong thanh.
“Tiểu Bạch, trước mặt có một trò chơi, hình như là chỉ có hai người cùng mang mặt nạ mới có thể cùng đi. Ngươi nguyện ý đi với ta không?”
Yến Phất Quang không dự đoán được phía sau còn có một màn như vậy, không khỏi nhăn mi.
Quý Tu thấy thế cũng mang lên mặt nạ, trầm giọng nói:
“Ta cũng có thể cùng chơi với ngươi.”
Ba người, cũng chỉ dư lại Yến Phất Quang không có mặt nạ.
Bạch Lang quay đầu nhìn về phía sư tôn.
“Sư tôn, nếu không......”
“Câm miệng!”
......
Một nén nhang thời gian sau.
Hai người đi dạo hội đèn lồng biến thành bốn người đi dạo hội đèn lồng.
Bạch Lang đứng ở giữa, bên cạnh là Quý Tu cùng Yến Phất Quang.
Mà Già Ly...... tùy ý đi ở phía ngoài.
Bạch Lang cảm thấy lần trước Già Ly thánh tăng còn an ủi nàng, để hắn đi ở phía ngoài có chút ngượng ngùng, vì thế thỉnh thoảng lại cùng thánh tăng nói chuyện.
Loại tổ hợp này của bọn họ ở hội đèn lồng thập phần nổi bật. Một đường đi tới thu hút không ít ánh mắt.
Mặc dù là Bạch Lang thần kinh thập phần thô thiển, cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Khụ, nếu không chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút?”
Bằng không đợi chút thả đèn còn chưa bắt đầu, nàng đã bị nhìn phát mệt rồi.
Quý Tu tất nhiên sao cũng được.
“Góc đường có một gian tửu lâu.”
Bởi vì trong thành tổ chức hội đèn lồng, mọi người đều ra phố chơi, làm cho tửu lâu có vẻ thập phần trống trải.
Bạch Lang không muốn bị vây xem, vội vàng gật đầu: “Vậy chọn nơi đó đi, chúng ta đi vào nghỉ ngơi một lát đi.”
Yến Phất Quang hừ lạnh một tiếng, khi Bạch Lang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên giữ tay nàng lại.
Bước chân Già Ly dừng một chút, nhìn hai người đang nắm tay, quay đầu đối diện với ánh mắt của Yến Phất Quang.
Một bên bình tĩnh đạm nhiên, một bên khác...... cũng không chút nào nhường nhịn.
Bạch Lang đã quen bị sư tôn kéo, lúc này cũng không phát giác ra điều gì, thẳng đến khi đi vào, ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung ở trên người bọn họ.
Bạch Lang:......
Ánh mắt này làm cho nàng muốn an ủi bản thân rằng bọn họ không phải đang nhìn nàng cũng không được.
Phong Vân Xu hôm nay cũng cải trang tới hội đèn lồng, không nghĩ tới trùng hợp như vậy.
Nàng vừa ra khỏi cửa vừa mới chuẩn bị ở trong tửu lâu bên bờ sông tìm một chỗ ngồi xem, liền thấy cô nương yêu tu lúc trước gặp qua chỗ quầy bán xuân cung đồ.
Yêu tu kia đeo một chiếc mặt nạ thủy san hô, làn da tuyết trắng, sắc môi đỏ như cánh hoa, thập phần ngon miệng, vừa nhìn đã biết vừa rồi mới làm chút sự tình không thể nói nào đó.
Nàng bưng chén trà, như đang suy tư điều gì, dễ dàng bị ăn như vậy, tiểu yêu tu này lúc trước còn muốn đoạn căn của ai?
Ôm lòng hiếu kỳ, Phong Vân Xu nhìn về phía ngoài cửa.
Sau đó liền thấy, thiếu nữ Long tộc kia, bên cạnh còn đi theo ba nam tu.
Phong Vân Xu đột nhiên không kịp phòng ngừa phun ra một ngụm trà.
“Thành chủ, mọi người đều đang nhìn ngươi đấy.”
Thị vệ bên cạnh cảm thấy mất mặt nhắc nhở.
Phong Vân Xu ho nhẹ một tiếng, phục hồi lại tinh thần, chỉ là ánh mắt lại vẫn không tự chủ được đảo quanh trên người Bạch Lang.
Chậc chậc.
Không hổ là Long tộc.
Thiên phú dị bẩm a.
Cư nhiên có thể một đêm ngự tam lang.
Bạch Lang thập phần xấu hổ.
Hơn nữa, phía sau càng đặc sắc hơn, đúng lúc này một cánh tay khác của nàng cũng bị người kéo lại.
Quý Tu thấy sư tôn không buông tay, liền duỗi tay kéo một cánh tay khác của Tiểu Bạch.
Bạch Lang bị kẹt ở giữa, thập phần khó xử.
Vừa vặn trong tay áo Già Ly lúc này hơi hơi giật giật, hóa ra là Huyết Thanh Châu phá được chút phong ấn đang làm ầm ĩ.
Phương Sinh ở bên trong chửi ầm lên, ánh mắt Già Ly tối thẫm, dùng linh lực cấm ngôn hắn.
Chờ đến khi bên trong đã dừng lại, hắn không biết là nghĩ tới cái gì, hướng vào phía trong truyền âm, đem người thả ra, dừng một chút nói:
“Tiểu Bạch thí chủ hiện tại còn chưa hiểu về tình yêu, ta không muốn để người hiểu lầm. Nếu như ngươi có thể đem bọn họ tách ra, ta liền cho phép ngươi ra ngoài một ngày.”
Đây là lời nói của Già Ly với Phương Sinh.
Phương Sinh vốn không cam lòng thỏa hiệp, nhưng vì hắn đánh không lại, mắng thì lại bị cấm ngôn.
Vì để được thả ra đành phải nhẫn nhục đáp ứng.
Bỏ đi, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Còn không phải là đem Long Nhật Thiên với những người khác tách ra sao?
Này có gì khó!
Thẳng đến khi Phương Sinh được thả ra, thấy Tu La tràng trước mắt......
Già Ly ở phía sau, Yến Phất Quang cùng Quý Tu một tả một hữu túm lấy Bạch Lang.
Phương Sinh trầm mặc một lát, liền thấy vị thánh tăng ôn nhuận kia ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, trong tay áo còn giữ hạt châu.
Bộ dáng chính là nếu làm không được, thì chịu phong ấn đi.
Phương Sinh:......
Mẹ nó.
Già Ly tên ngụy quân tử này!
Hắn biết ngay đối phương không có hảo tâm!
Trong lòng hắn hùng hùng hổ hổ.
Ánh mắt do dự nhìn Tu La tràng ba người trước mặt.
Cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí, hít một hơi thật sâu.
Tiến lên một bước đi đến bên cạnh, cắn răng kéo tay Yến Phất Quang.
Yến Phất Quang đang nhíu mày nhìn về phía Quý Tu, để Bạch Lang phải từ hai người họ chọn ra một người.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, tay phải trầm xuống.
Hắn quay đầu lại, liền thấy một nam nhân tóc tai tán loạn, biểu tình dữ tợn bi tráng kéo tay hắn.
Phương Sinh gắt gao nắm lấy tay Yến Phất Quang, ngẩng đầu lên giải thích:
“Khụ, ta thấy bên cạnh ngươi còn thiếu một người.”
Yến Phất Quang:......