Edited by Hari.
Tin tức đại hôn của công chúa Long tộc Vô Sinh Hải với Phất Quang chân quân của Thái Thanh Tông truyền thật lâu.
Thẳng đến bốn mùa luân phiên, lá bồ đề đã thay mới, vẫn còn đang truyền.
Già Ly từ khi từ Phong Nguyệt Thành trở về, lấy lí do phá giới, bế quan mười năm.
Đối với người tu chân mà nói, mười năm bất quá là thời gian một chớp mắt.
Ngay cả Ngộ Trần đứng ngoài cửa thủ vệ cho hắn cũng không cảm thấy mười năm dài bao nhiêu.
Thẳng đến một ngày, hắn dọn dẹp trong viện, phát hiện cây bồ đề trong viện đã khô. Lá cây vốn tươi tốt bỗng héo rũ, thân cây lại nhiều thêm một vòng.
Cánh tay cầm chổi của hắn dừng lại.
Bỗng nhiên nghĩ đến Già Ly thánh tăng đã thật lâu chưa ra ngoài.
Là người biết rõ sự tình năm đó, hắn cùng Phương Sinh đại khái là một trong ít người đoán được vị tăng nhân thương xót chúng sinh kia đã từng động phàm tâm.
Suy nghĩ dừng lại ở đây.
Ngộ Trần phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thán tạo hóa trêu người.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong viện, vừa lúc bên ngoài có người tìm, liền rời đi.
Hắn rời đi không lâu.
Qua một lát Già Ly mở bừng mắt.
Trong tĩnh thất chỉ có một mình hắn, cửa sổ ở thiện phòng phía trước lộ ra chút ánh sáng.
Là mặt trời sắp xuống núi.
Bàn tay nắm tràng hạt dừng lại, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Già Ly, lòng đã yên sao?”
Trong lòng có một thanh âm hỏi hắn.
Hắn tu vô thượng Phật đạo, phụng dưỡng Phật Tổ, thương về tâm cảnh còn hại hơn nhiều so với thương về tu vi.
Mấy năm nay, người ngoài chỉ cho rằng Già Ly thánh tăng trong cuộc chiến ở Phong Nguyệt Thành bị trọng thương, lại không biết tâm cảnh hắn khốn đốn, thật lâu không khỏi.
Vết rách Phật tâm kia một ngày chưa lành, sẽ vẫn thêm một ngày hắn giam mình lại.
Già Ly nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cây bồ đề trước cửa sổ cũng chậm rãi khô héo, lặng yên một lát, đuôi lông mày thế nhưng dần dần thả lỏng.
Trước cửa sổ một chú chim không biết tên đang ríu rít kêu.
Hoàng hôn chiếu xuống cảnh sắc trong viện càng nhu hòa.
Già Ly mím môi.
Ngộ Trần đã rời đi một lúc lâu, trong viện giờ phút này chỉ có một mình hắn.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hắn đẩy cửa đi ra.
Vô Đỉnh Tự vẫn là Vô Đỉnh Tự trong dĩ vãng, chỉ là sau khi linh khí khôi phục, càng thêm cường thịnh.
Già Ly ở trong viện đứng một lát.
Mặt trời xuống núi, những đệ tử học lớp muộn đều vội vàng rời đi.
Một mình hắn chậm rãi đi đến dưới tàng cây.
Cách đó không xa tiếng chuông từng tiếng từng tiếng vang lên, tiếng chuông này hắn đã nghe rất nhiều năm.
Hắn bỗng nhiên ngẩn người, dừng bước chân.
Ngộ Trần ăn cơm xong, ngẩng đầu nhìn thấy thánh tăng, không khỏi kinh ngạc.
“Thánh tăng, ngài xuất quan?”
Xuất quan?
Hắn bế quan mười năm, kỳ thật cái gì cũng không làm.
Đáy lòng Già Ly chợt động, nói: “Cũng nên xuất quan rồi. Mấy năm nay làm phiền ngươi dọn dẹp trong viện.”
Hắn nhấp môi hành lễ.
Ngộ Trần vội vàng đáp lễ.
“Thánh tăng có cần ta thông tri mọi người ngài đã xuất quan?”
Già Ly là tượng trưng cho Vô Đỉnh Tự, hắn xuất quan cũng không phải chuyện nhỏ.
Trong lòng Ngộ Trần hơi dừng, lại thấy hắn lắc lắc đầu.
“Không cần, ta chỉ là muốn nhìn bên ngoài một chút. Ngươi nếu có việc cứ đi trước đi.”
Ngộ Trần nhìn hắn không dám nói thêm gì.
Già Ly giờ phút này một thân áo cà sa màu trắng đứng ở dưới tàng cây, cùng năm đó giống lại không giống.
Ngộ Trần luôn cảm thấy thánh tăng dường như đã thay đổi.
Hắn không dám nói lời nào.
Già Ly cũng không nói nhiều, đứng dưới tán cây bồ đề thật lâu.
Theo sắc trời dần tối, đom đóm trong viện cũng bay lên.
Già Ly nhìn về phía rừng trúc bàn đá bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới.
Đã từng rất nhiều lần, hắn từng ở chỗ này đánh đàn.
Khi đó hắn còn không biết mình động phàm tâm, chỉ cảm thấy tiểu long kia thật đáng yêu.
Không nghĩ tới, một lần lại một lần dung túng, mềm lòng chua xót, đều là điềm báo hắn động phàm tâm.
Hắn kỳ thật...... sớm nên biết.
Già Ly chậm rãi rũ mắt xuống.
Bỗng nhiên nghe Ngộ Trần nói: “Thánh tăng, mấy năm trước Vô Sinh Hải đã từng đưa đồ qua, ngài bế quan, chúng ta vẫn chưa từng lấy ra.”
Vô Sinh Hải đưa đồ tới.
Bàn tay cầm tràng hạt hơi dừng, đã biết là ai.
Ngộ Trần ngừng thở, nghe thấy hắn nói: “Đưa cho ta đi.”
Đáy lòng thở dài, rốt cuộc vẫn lấy đồ ra.
Đó là sau khi Bạch Lang thành hôn, tặng lễ cho các bằng hữu làm kỷ niệm.
Nàng không biết chuyện lúc trước, trong lòng đối với việc Già Ly không thể tới tham gia hôn lễ còn có chút khó chịu.
Liền làm một khối gỗ khắc, làm như kỷ niệm.
Trong lòng Già Ly vừa động, thấy một cái mõ nho nhỏ.
Bạch Lang hẳn là lần đầu điêu khắc cái này, làm cũng không ra sao, còn có chút thô ráp.
Nàng khắc cho Phương Sinh một hạt châu.
Nhị sư huynh là thanh tiểu kiếm.
Đại sư huynh là một quyển sách.
Lại cho Cổn Cổn với Vân Xu một cái dây trúc và nhị long diễn châu bản điêu khắc tiêu chuẩn.
Của Già Ly thánh tăng là Bạch Lang làm đầu tiên, khó tránh khỏi ngượng tay.
Cái mõ nho nhỏ kia ở trong tay Ngộ Trần.
Trong lòng Già Ly dừng một chút, cầm lấy.
Hắn nghĩ rất nhiều.
Khi nhìn thấy tiểu mõ này đuôi lông mày lại giãn ra.
Lá rụng lao xao. Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Trên đại lục mấy năm nay có gì biến hóa không?”
Ngộ Trần đem sự tình phát sinh mấy năm nay nói một lần.
Dừng một chút, cuối cùng mới nói: “Tiểu Bạch thí chủ cùng Phất Quang chân quân một năm trước đã vào một kim cung bí cảnh. Hiện tại thực lực tăng lên, hình như đã là thánh tôn.”
Thánh tôn.
Già Ly cũng không ngoài ý muốn.
Khi Ngộ Trần cho rằng hắn sẽ không nói gì nữa, bỗng nhiên nghe hắn nói: “Nàng sống tốt chứ?”
Những lời này là đang hỏi ai?
Hắn không phải là không biết đáp án, nhưng vẫn hỏi.
Ngộ Trần thở dài nói: “Năm châu đều biết, Phất Quang chân quân cùng công chúa Long tộc là một đôi thần tiên quyến lữ.”
Ánh mắt Già Ly lập lòe, nắm tiểu mõ trong tay thật chặt, cuối cùng lại chậm rãi buông ra.
Không biết khi nào, Ngộ Trần đã rời đi.
Trong viện chỉ còn lại một mình hắn.
Già Ly nhìn bầu trời đêm, hơi hơi mím môi.
Đúng vậy.
Bọn họ là thần tiên quyến lữ, hắn cũng nên buông xuống.
Chỉ là ở Phong Nguyệt Thành, không người nào biết hắn từng ở lúc người nọ đã rời đi, nhìn thấy người trong đồng tâm kính.
Đó là chuyện đến cuối cùng hắn cũng không thể nói ra, vĩnh viễn cũng không nên nói ra.
Già Ly khẽ cười.
Nhận thấy trên tiểu mõ có thiết kế khác, đầu ngón tay dừng một chút, chậm rãi mở ra.
Phát hiện trong đó thế nhưng là một viên kẹo lê.
Viên kẹo kia được bọc cẩn thận.
Vào giờ phút này trong đêm tối lạnh, làm cho Già Ly không tự giác nở nụ cười.
Quả nhiên là nàng.
Hắn dừng một chút, cười cười, chậm rãi lấy viên kẹo bỏ vào trong miệng.
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, Già Ly về lại tĩnh thất.
Hắn chỉ tiếc nuối, không thể biết sớm hơn.
Nếu biết sớm một chút, thì tốt rồi a......
......
Quý Tu cũng thu được quà của Tiểu Bạch Long.
Đại hôn ngày ấy, hắn tuy thu được thiệp mời, nhưng cũng không tham gia.
Lúc ấy Cố Xuân Lăng còn nói với hắn.
Nhưng Quý Tu chỉ nhàn nhạt nhìn hắn: “Ta nếu tham gia, nhất định là đoạt hôn.”
Cố Xuân Lăng:......
Câu này hắn tự nhiên không có biện pháp tiếp lời.
Đành phải để hắn rời đi.
Sư tôn từ sau khi thành hôn thì thường không ở Thái Thanh Tông.
Quý Tu cũng không lưu lại Thái Thanh Tông.
Khi đại lục một lần nữa được khai phá, hắn mang theo một đội đệ tử, phụng mệnh lệnh chưởng môn Minh Di chân quân, đi tìm kiếm các tiên phủ chưa từng hiện thế, tìm kiếm tài nguyên.
Hắn vừa lúc không muốn ở lại Thái Thanh Tông, như vậy cũng coi như là thỏa ý.
Sau khi linh khí hồi phục, Thiên Đạo trọng chưởng càn khôn.
Ranh giới của đại lục Ly Thiên cũng mở rộng ra rất nhiều, xuất hiện thêm nhiều thứ chưa từng thấy qua.
Quý Tu qua lại ở trên đại lục, cũng đi qua một ít hải vực.
Tu vi của hắn sớm đã ở biên giới quyết tử cảnh.
Năm đó bị Già Ly tiên đoán, nếu muốn đột phá thánh tôn, sợ là cửu tử nhất sinh.
Cũng không sai.
Quý Tu từng ở trong hoang mạc bị nhốt một năm, mãi cho đến năm thứ hai đột phá mới ra ngoài.
Ở bên ngoài mấy năm nay, hắn tấn chức thành thánh tôn. Tới vị trí này, có thể không cần tiếp tục bôn ba.
Minh Di chân quân đã từng gửi truyền âm phù cho hắn, hỏi hắn có tính toán xây phủ đệ riêng của mình?
Nhưng lại bị Quý Tu cự tuyệt.
Hắn không đạt được thứ hắn muốn, còn lại những thứ khác, đều không sao cả.
“Quý sư huynh, đây là giao sa mới vớt được trên biển.”
Hắn ngồi ở trên nham thạch mài kiếm, những đệ tử cùng ra ngoài với hắn từ dưới nước bơi lên, sau khi kiểm kê xong đồ vật lần này tìm được, lấy rương cất đồ vào.
Mấy năm nay Quý sư huynh luôn mang một ít đồ vật về trong tông, giao cho đại sư huynh.
Trong đó có pháp bảo, cũng có một ít vàng bạc hoa phục linh tinh.
Quý Tu biết tặng đồ cho Bạch Lang khẳng định không vào được tay nàng.
Hai người đều là người có tính chiếm hữu cực kỳ cao, với khả năng ăn giấm của Yến Phất Quang, chỉ sợ Tiểu Bạch còn chưa kịp nhìn thấy, đồ đã bị tiêu hủy.
Vì thế hắn liền nhờ Cố Xuân Lăng đưa giúp.
Mỗi lần lấy được thứ gì mới, đều phân cho mọi người một ít.
Hắn một mình ở bên ngoài, nhưng thật ra không cần dùng đến.
Sau khi chuyển rương đồ về Thái Thanh Tông, mấy đệ tử nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn khuôn mặt Quý sư huynh nhìn không ra cảm xúc, cẩn thận hỏi: “Sư huynh, chúng ta có thể ra ngoài uống rượu không?”
Quý Tu:......
Hắn lúc này mới nhớ tới, lần này đi đã được hai tháng, những đệ tử này cũng đã mệt không chịu nổi.
Hắn tùy ý phất phất tay.
“Đi thôi.”
Mấy đệ tử liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá trước khi đi lại nhịn không được quay đầu: “Vậy, Quý sư huynh, chúng ta buổi tối đốt lửa trại, ngươi muốn tới không?”
Hắn xuất phát từ lễ phép hỏi một tiếng.
Quý Tu hẳn là lười đến đi.
Hắn thích an tĩnh, thích giết chóc, mấy năm nay càng thêm không có nhân khí.
Thanh niên đang lau kiếm quay đầu liếc mắt một cái, những đệ tử kia vội ngậm miệng.
“Ha ha ha, chúng ta nhất định tận lực không làm ồn đến Quý sư huynh.”
Mãi cho đến khi thanh âm ồn ào nhốn nháo bên cạnh đã không còn, Quý Tu mới thả lỏng, thu hồi lệ khí.
Trên đảo ban đêm cũng không tốt lắm, chỉ có một vầng trăng sáng treo ở chân trời.
Quý Tu ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Trong lòng bỗng nhiên lơ đãng nghĩ.
Nàng khi đó chờ hắn ở cửa, dường như cũng là bóng đêm như này.
Nghĩ đến đây, hắn hơi hơi giật mình.
Bất quá buồn cười chính là, cho dù biết Tiểu Bạch lúc trước nói chúc mừng sinh nhật hắn là giả, nhưng Quý Tu luôn cảm thấy, buổi tối đó thật tốt.
Ánh mắt hắn lóe lóe, ngẩng đầu ngắm trăng, trong lòng chậm rãi buông xuống.
Nàng hiện tại còn chưa phi thăng.
Bọn họ còn ở cùng một phiến thiên địa.
Ít nhất...... Còn ở cùng một phiến thiên địa.
Quý Tu nắm chặt tay, nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt biển, như là nhớ tới chuyện gì, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Nếu để những đệ tử đó thấy vị Diêm La ngày thường mặt đầy sát khí sẽ cười như vậy, nhất định sẽ bị hù chết.
Kiếm trong tay thu lại.
Quang mang kia giống hệt như màu vảy trên người bạch long.
Quý Tu nhìn nhìn, thẳng đến khi ánh trăng đã trốn mất, trời cũng sắp sáng, mới dựa vào trên nham thạch.
Nàng hiện tại đang làm gì?
Tiểu long kia luôn có thể làm cho người khác vui vẻ.
Đáng tiếc...... Hắn đã thật lâu không gặp nàng.