Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 185: Chương 185: Bọn này tâm có quỷ!




Trước khi ra khỏi phòng, bác sĩ Trương Kiệt ngồi lại giường bệnh, hỏi han Phạm Ngọc Thành đôi chút.

“Này lão Thành, công trình nghiên cứu vắc xin này ông đã công bố với ai chưa?”

“Chưa đâu, tôi lần này đến đây, cũng là mong có thể công bố nó ra với thế giới!” Phạm Ngọc Thành thành thật nói, vị bác sĩ Trương Kiệt nghe vậy, khỏe mắt dấy lên một vòng âm hiểm, sau đó nói: “Ông không cần ở đây nữa, cùng đến phòng tôi đi, chúng ta hàn huyên nhiều hơn, tôi mời ông ăn chút bánh kẹo, mứt và uống trà gừng!” Bác sĩ Trương Kiệt cười hề hề.

“Thôi thôi, tôi ở đây với mấy đồng chí này quen mặt rồi, trò chuyện cũng rất hợp, cám ơn thiện ý của bác sĩ!” Phạm Ngọc Thành liền từ chối.

“Thật ra, tôi mời ông lên để làm thêm một chút thủ tục xuất viện ấy mà, cứ đi theo tôi!” Trương Kiệt tiếp tục yêu cầu.

“Ồ... Thế thì được!” Phạm Ngọc Thành đành phải chấp thuận.

“Cô Mai, cô tiêm vắc xin cho mọi người nhé, nào, đi thôi lão Thành!” Trương Kiệt cười khà khà, kéo tay Phạm Ngọc Thành cùng đi.

Lên phòng rồi, tên Trương Kiệt mời Phạm Ngọc Thành dùng trà nước, bánh trái, sau đó nói rằng mình có công việc, bảo Phạm Ngọc Thành chờ đợi, người sau lúc này cũng gật gù.

Trương Kiệt liền đi vào phòng bệnh, lúc này các y tá đang thăm khám cho bệnh nhân, ông đóng cửa phòng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Mọi người, tôi có chuyện quan trọng phải nói!”

“Chuyện gì thế bác sĩ!” Y tá Mai tò mò.

“Mọi người nghĩ xem, nếu một tên người Việt Nam thành công nghiên cứu ra Vắc xin ngừa Virus Corona thì thế giới sẽ nghĩ Trung Quốc chúng ta thế nào?”

“Dĩ nhiên là kém cỏi!”

“Không có bản lĩnh!”

“Tụt hậu!”

“Không biết dự tính trước dịch bệnh!”

“Xử lý không thích đáng!”

“...”

Các bệnh nhân liên tục đưa ra ý kiến, ai cũng không phải người ngu, bọn họ đã mơ hồ biết ý của bác sĩ Trương Kiệt là gì.

“Đúng vậy, vậy mọi người nghĩ xem, nếu Trung Quốc chúng ta tìm ra Vắc xin chống dịch bệnh, thế giới sẽ nghĩ như thế nào?”

“Nói rằng Trung Quốc chúng ta có tầm nhìn xa trông rộng!”

“Các bác sĩ chuyên môn giỏi!”

Nghe được như thế rồi, Trương Kiệt khoát tay, sau đó nói tiếp: “Tôi muốn mọi người cùng hợp tác, chúng ta phải vì đất nước, chiếm lấy công trình nghiên cứu của tên này!”

“Đúng!”

“Đúng lắm!”

“Tên này không xứng đáng đoạt giải Nobel!”

“Trương Kiệt bác sĩ, anh muốn đạt giải Nobel sao?”

Các bệnh nhân nói dồn dập, đối mặt với câu hỏi, Trương Kiệt có chút động dung, sau đó đáp lời: “Không đâu, tôi không muốn, chuyên môn của tôi còn thấp!” Nhưng biểu cảm thèm khát trên mặt đã bán đứng ông ta.

“Ồ... Bác sĩ Trương Kiệt thật khiêm tốn!”

“Người như bác sĩ Trương Kiệt hoàn toàn xứng đáng đạt giải Nobel!”

“Khi có tiền nhớ chia cho chúng tôi nha bác sĩ!”

Trương Kiệt cười hề hề, xem ra mọi chuyện sắp thành, từ đây vinh hoa phú quý sẽ chờ đón mình đây.

Biết làm sao được, cám dỗ này quá lớn đi, đối mặt với việc mình trở thành công thần cả nước, trở thành danh nhân văn hóa thế giới, cái giá phải trả chỉ là việc cướp đi một công trình nghiên cứu, cho dù là ai cũng khó mà nhịn được.

“Tốt, mọi người phải lưu ý những điều sau...” Trương Kiệt nói thêm một số điều cho mọi người, như nếu có người hỏi thì khai báo như thế nào, rằng tên Phạm Ngọc Thành chỉ là đối tượng đầu tiên được thử nghiệm vắc xin, vân vân, hừ, dù cho ngươi có bào chữa thế nào nữa, người Trung Quốc chẳng lẽ lại đi bênh ngươi sao, dù cho bọn họ có tin thật nhưng vì tự tôn dân tộc cũng sẽ lựa chọn làm trái lương tâm mà thôi.

Trương Kiệt quay lại phòng mình, sau đó hỏi Phạm Ngọc Thành: “Tôi đã liên hệ với phía chính phủ, ông có thể chuyển giao thiết bị chế tạo vắc xin cho tôi được không?”

Phạm Ngọc Thành nghe thế thì rất mừng: “Nguyên liệu chế tạo vắc xin tôi đã dùng hết, thiết bị thì tạm thời tôi không thể cung cấp được do tôi lỡ làm hư hết rồi, nên các anh muốn lượng sản thì phải dùng công nghệ của mình làm ra thôi!” Phạm Ngọc Thành lấp lửng nói, ông không phải là người chế tạo vắc xin làm sao cung cấp thiết bị được chứ.

Trương Kiệt nghe thế thì càng mừng hơn, nói: “Tốt lắm, tạm thời chính phủ yêu cầu ông ở lại Vũ Hán một tháng, sau đó sẽ công bố tin này ra nước ngoài!”

“Vâng, vâng, cảm ơn cậu!” Phạm Ngọc Thành biết mọi chuyện đã thành, không còn trông mong gì hơn.

Sau đó, Trương Kiệt mới tiến hành liên hệ với phía chính phủ, bên kia rất nhanh thì yêu cầu cùng hắn gặp mặt.

“Anh, anh nói sao, anh có vắc xin điều trị corona virus?”

“Không sai, có điều thiết bị điều chế của tôi vô tình bị cháy! Tôi chỉ còn lại 10 ống vắc xin, xin gửi cho mọi người!”

“Quá tốt rồi, thế cách điều chế vắc xin như thế nào?”

“Rất phức tạp, bản nghiên cứu của tôi cũng đã bị cháy rồi, nhưng các ông chỉ cần phân tích mẫu thì sẽ tìm ra được thôi!” Trương Kiệt nói, hồi nãy hắn cũng đã hỏi Phạm Ngọc Thành chi tiết cách điều chế, Phạm Ngọc Thành thấy hắn ham học hỏi như vậy thì cũng hướng dẫn tận tình, Trương Kiệt rất thông minh, hắn nghe một lần là đã nhớ tám chín phần mười, thầm nhủ để chút nữa hỏi lại Phạm Ngọc Thành là được.

“Rất tốt, thế vắc xin đã thử trên người chưa?”

“Rồi thưa ông, đã có công hiệu 100%!”

“Anh... Anh đúng là công thần của nước chúng ta, anh đã cứu sống hàng triệu người!” Đại diện của chính phủ rưng rưng nước mắt.

“Ha ha, ngài quá khen!”

“Anh mau đi theo tôi, chúng ta cùng đến viện Virus học Vũ Hán!”

“Xin ông cho tôi một ngày, tôi còn có chuyện gấp phải xử lý!”

“Được, được, càng nhanh càng tốt!” Việc gấp mà Trương Kiệt muốn xử lý dĩ nhiên là hỏi lại cách điều chế từ miệng Phạm Ngọc Thành.

Sau đó, hắn cũng xóa đoạn video camera ghi hình lại cuộc nói chuyện của mình và các bệnh nhân, các y tá về việc chiếm nghiên cứu của Phạm Ngọc Thành, hắn cũng đã hứa hẹn nếu vụ này trót lọt, sẽ gửi tặng cho mỗi người 50 ngàn tệ, mọi người đều hết sức thỏa mãn, phải biết con số này cũng là hơn 150 triệu VNĐ chứ chả đùa.

“Cách điều chế là thế này... Anh ghi lại đi, nhung tôi không được cùng nghiên cứu cùng các nhà Virus học của viện Vũ Hán sao?”

“Xin ông thông cảm cho, đây là quyết định của chính phủ, tôi không thể can thiệp!”

“Được rồi... được rồi, vậy tôi có thể công bố kết quả nghiên cứu lên tạp chí khoa học thế giới chứ, ý tôi là, các anh giúp tôi công bố?”

“Xin lỗi ông, sau khi mọi việc hoàn thành chúng ta mới có thể công bố, đây là yêu cầu của phía chính phủ!” Trương Kiệt tìm cách trì hoãn lại.

“Rắc rối vậy sao... Haiz, chúc các anh sớm thành công!” Phạm Ngọc Thành quả thật không chờ đợi nổi, hắn đã biết Trung Quốc là một quốc gia rất phức tạp nhưng không ngờ lại phiền phức đến cỡ này a.

Trương Kiệt thấy Phạm Ngọc Thành còn xoắn xuýt, liền an ủi: “Ông nghĩ xem, bây giờ chúng ta đã có vắc xin, nhưng chỉ chích cho 10 người, người khác biết sẽ có phản ứng như thế nào, vì vậy chỉ khi chúng ta chế tạo được vắc xin, mới có thể công bố!” Hắn cố tìm lý do biện hộ.

“Anh nói cũng đúng, tôi sẽ chờ vậy!” Phạm Ngọc Thành thở dài.

Sau khi Trương Kiệt rời khỏi phòng, Phạm Ngọc Thành lấy điện thoại ra, bấm bấm số Hoàng Việt, sau khi Hoàng Việt nghe máy rồi, ông nói:

“Chuyện đã thành, cám ơn cậu!”

“Vậy khi nào có thể công bố với thế giới?” Giọng Hoàng Việt khá hưng phấn.

“Bọn họ nói phải chờ một đoạn thời gian khá dài!”

“Đệt, bọn này tâm có quỷ!” Hoàng Việt mắng to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.