Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 136: Chương 136: Cả nhà ăn khóc




Trong bếp, bé Na liên tục rửa thịt, khổ qua, rau, cà chua, sau đó đưa cho Hoàng Việt, hắn cũng nêm nếm gia vị, sau đó bắt đầu cắt thịt, rau, đưa lên nồi nấu.

“Anh hai, anh hai biết nấu ăn không đó, hay để bé nấu giúp anh ngen!” Bé Na tinh nghịch thè lưỡi ra trêu.

“Hì hì... bé Na không tin tưởng anh hai sao, anh hai nói là biết nấu mà!” Hoàng Việt xoa xoa đầu cô bé.

“Hừ... anh hai nấu không ngon bằng bé là cái chắc!” Bé Na vô cùng tự tin.

“Được rồi, mau ra ngoài đi, chút nữa sẽ cho bé bất ngờ!”

“Không... bé muốn coi anh hai nấu làm sao!”

“Không được... để lần khác đi!”

“Hứ... đồ keo kiệt!” Nói rồi chạy ngay ra ngoài.

Hoàng Việt liền tiếp tục công việc bếp núc, hắn nấu rất chuyên tâm, do đầy là lần đầu tiên gia đình ăn món ăn do mình nấu nên phải làm đặc biệt một chút mới được, về khẩu vị của gia đình hắn thì hắn rành lắm rồi cho nên hẳn là không có vấn đề, sau khoảng hơn 1 tiếng thì các món ăn cũng đã nấu xong.

“Bé Na!!!!” Hoàng Việt gọi to, bé Na liền từ trên lầu chạy xuống.

“Anh hai... Wa... thơm quá à... anh hai biết nấu ăn thiệt nè!” Bé Na cười khúc khích.

“He he... ăn xong còn thấy ngon hơn nữa đó... nào... mang ra ngoài đi, gọi cả ba mẹ cùng vào ăn!”

“Nhưng mà khách còn đông lắm đó!”

“Tạm đóng cửa đi, hôm nay là ngày đặc biệt, hì hì!” Hoàng Việt nói xong, bé Na lập tức ra ngoài, treo bảng đóng cửa, không nhận thêm khách nhân nữa.

Sau khi múc nốt vài tô phở cho những khách nhân cuối cùng, ba mẹ Hoàng Việt để quầy cho chị phụ bán trông, ngoài ra còn có anh võ sinh tên Huy nọ cũng đang phụ bán quán phở cùng.

Món ăn được dọn ra, mùi thơm ngon nức mũi, ba mẹ Hoàng Việt nhìn mà thòm thèm, bọn họ thích ăn nhất là món Cà ri gà, đây cũng là món mà Hoàng Việt thích nhất, khi hắn còn nhỏ, cứ mỗi buổi sinh nhật là hắn được ba hắn nấu Cà ri gà cho, hôm nay hắn làm Cà ri gà cũng có phong cách gần tương tự như ba hắn, còn có ngon hơn hay không ư, phải ăn mới biết được.

Ba Hoàng Việt gắp lên một miếng thịt kho, sau đó cho vào miệng.

“Ừm... ưm!” Vừa nhai thử, ba Hoàng Việt há to miệng, cảm xúc của ông so với lần đầu tiên Kiều Linh ăn miếng sườn hấp của Hoàng Việt không khác là mấy, ông lập tức rơi lệ khóc hu hu.

“Ba, sao ba lại khóc, món ăn dở lắm sao?” Bé Na lập tức hỏi.

“Không... ngon lắm... ngon lắm... bé Na... mẹ nó... mau ăn đi!” Ba Hoàng Việt lập tức lấy tay ra hiệu mọi người mau mau dùng bữa.

Bé Na và mẹ Hoàng Việt vừa ăn xong cũng khóc luôn, quá ngon rồi, bé Na ăn một miếng cà chua xào trứng, còn mẹ Hoàng Việt gắp một miếng gà, ăn mà không kiềm chế nổi cảm xúc luôn á!

“Há há...” Hoàng Việt cười hề hề, hắn đã dự đoán trước biểu cảm của ba người khi vừa ăn xong, quả nhiên là món ăn mình làm ra đã đủ để đánh bại tất cả đầu bếp trên thế giới.

“Ngon quá...” bé Na không nhịn được, lập tức gắp thêm một miếng cà chua xào trứng.

“Ăn từ từ thôi... con còn nhỏ phải giữ dáng!”

“Ba mới phải giữ dáng đó, con phải ăn sạch!”

“Hôm nay mẹ hơi thèm cà ri gà, mọi người đừng ai ăn chung với mẹ nhé!”

“Ách...” Hoàng Việt bó tay rồi, không ngờ tình cảm gia đình mình dễ bị mua bằng thức ăn như vậy a.

“Mọi người yên tâm, sau này mỗi ngày con sẽ vào bếp nấu cho cả gia đình mình!”

“Anh hai hứa rồi đó nha, phải dạy bé nấu nữa!”

“Ha ha... Ok!”

“Con đó... dạy cả mẹ nữa, món Cà ri gà thật tuyệt!” mẹ Hoàng Việt cũng tấm tắc khen.

“Vâng... mẹ!” Hoàng Việt cũng cùng dùng bữa với gia đình, nói thì nói vậy chứ gia đình hắn vẫn rất nhường nhịn nhau, ba của Hoàng Việt gắp cho mẹ hắn vài miếng thịt, mẹ hắn cũng gắp một cái đùi gà qua cho ông.

Bé Na thì vẫn điên cuồng ăn món cà chua xào trứng, làm ba mẹ hắn lườm nguýt cô, lúc này cô mới chịu ăn một quả trứng thịt kho, sau khi cắn một miếng không nhịn được liền nhai ngồm ngoàm.

“Đúng là con của ba, thông minh rồi học gì cũng giỏi!” Ba Hoàng Việt cực kỳ vui mừng, cho rằng những cách nấu ăn này là con ông học được trong sách vở.

“Hì hì!” Hoàng Việt cũng không giải thích thêm, sau khi cả nhà hắn ăn hơn một nửa, liền gọi chị trông quán và anh Huy võ sinh cùng vào dùng bữa với gia đình.

“Nào, hai con cùng ăn đi, em Việt nấu đó!” Mẹ Hoàng Việt vội nói.

“Vâng, thưa bác!” Anh Huy võ sinh và chị phụ bán phở tên Vân cũng rất vui, nhìn mặt mũi ba mẹ Hoàng Việt là hai người biết món ăn rất ngon rồi.

Sau khi gắp một miếng thịt cùng một miếng cà chua lên ăn, hai người cũng chảy cả nước mắt.

“Hu hu... từ nhỏ đến lớn con chưa từng ăn miếng cà chua xào trứng nào ngon như vậy!”

“Con cũng thế, miếng thịt này thật là ngon quá!”

Hai người không nhịn được giơ lên cho Hoàng Việt một ngón tay cái, người sau cười hì hì, gắp cho hai người mỗi người một miếng thịt gà.

“Anh chị nếu thích, sau này em sẽ làm thêm một chút cho cả hai mang về mời cô bác dùng!” Hoàng Việt hào sảng nói.

“Được thế thì cảm ơn em nhiều lắm!” Hai người cũng rất vui, tuy rằng còn muốn học cách nấu nhưng nếu nói ra thì hơi đường đột, công thức nấu ăn ngon như vậy giá trị hẳn là cũng không ít tiền, dù gì tiền lương ở đây cũng rất cao rồi, bọn họ không thể đòi hỏi thêm nữa.

Sau đó mọi người cùng ăn canh khổ qua, quả thật vị đắng của khổ qua dường như mang một vị gì đó giống như thuốc bắc, nhưng ăn rất có vị, khổ qua còn nhồi thịt, thịt ở trong ăn cực kỳ ngon, mắt của mẹ Hoàng Việt sáng lên, bà rất thích ăn món canh này, có lẽ vì vậy mà Hoàng Việt chọn nấu nó.

“Ba, mẹ, con lên phòng đây!” Hoàng Việt ăn xong, sau đó lên phòng nằm nghỉ một chút, hắn cầm điện thoại ra, nhắn tin với Hiểu My:

“Em đang làm gì!”

“Thở!”

“Ha ha... anh cũng vậy... nhưng anh còn nhớ em nữa!”

“Hừ... đồ xấu xí!” Hiểu My bĩu môi, cô vẫn còn nhớ lại buổi ái muội hôm bữa, hừ, bàn tay của tên này cũng lớn lắm, gần như tóm gọn hết bộ ngực của cô vậy...

Kiều Linh thấy Hoàng Việt online thì cũng nhắn tin sang:

“Em nhớ anh...”

“Hì hì... anh cũng nhớ em!”

“Em muốn ôm anh...”

“Anh cũng thế!”

“Ôm!”

“Ôm! haha”

“Ngày mai mình ra công viên chơi đi!” Kiều Linh đề nghị.

“Ừm... Được đó!” Hoàng Việt tất nhiên sẽ không từ chối.

“Anh... em muốn ngày mai mình đi xem phim... mình còn phim Diệp Vấn chưa coi đó!” Hiểu My lúc này cũng nhắn qua.

“Mai anh phải đi chơi với Kiều Linh rồi...” Hoàng Việt bối rối.

“Không đi với em được sao?”

“Để anh hẹn Kiều Linh sớm, rồi về đi với em!” Hoàng Việt cũng không muốn làm Hiểu My buồn.

“Ừm... Thế cũng được... hi hi!” Hiểu My cực kỳ khoái chí.

Sau khi hẹn Kiều Linh lúc 6 giờ, Hoàng Việt liền uống một viên thuốc ngủ, hắn muốn ngày mai có tinh thần và thể trạng tốt nhất, dù gì cũng là buổi đi chơi với người mình yêu, phải thể hiện tốt một chút chứ đúng không, vài phút sau hắn liền chìm vào giấc mộng.

Sáng sớm hôm sau, sau khi chở Kiều Linh đến trường, Hoàng Việt vào lớp học, sau khi học đến giờ ra chơi thì bỗng nhiên thầy Tú vào, gọi hắn ra, làm hắn không đi xuống căn tin dùng bữa cùng Kiều Linh được, trên đường đi thì thầy bảo với hắn là có chuyện tốt, thầy hiệu phó muốn gặp hắn, còn là chuyện tốt gì thì phải vào đó mới biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.