Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 310: Chương 310: Chớp Nhoáng




Đầu tuần sau, khắp phái Võ Đang như một dịp lễ hội, một lôi đài lớn được dựng lên trước quảng trường trong sơn môn, các đệ tử đôi lúc khi nhìn qua lôi đài này, một mặt hướng tới, khi mà ngày hôm sau, Phong Mậu sư huynh sẽ cùng Từ Chính Sơ sư huynh giao thủ.

Trong những ngày này, Yến Đức Nhuận sư huynh vẫn là thường xuyên đến lĩnh giáo Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng không ngại ngần chỉ điểm cho vị sư huynh này chút kỹ năng kiếm thuật, làm người sau cũng được dẫn dắt rất nhiều, đối với người sư huynh này, Hoàng Việt vẫn mang một thái độ rất thiện cảm, người này qua lại với mình gần như vậy, xem ra cũng không để ý lắm tới từ Chính Sơ sư huynh có phật ý hay không.

Tuy rằng Từ Chính Sơ sư huynh và Phong Mậu vẫn là sư huynh đệ, nhưng từ trước đến nay giữa hai người cũng không thân thiết bao nhiêu, nhất là khi lần này Phong Mậu lại là đá cản đường của Từ Chính Sơ, dẫn đến người này mỗi khi gặp mặt Hoàng Việt vẫn là lặng yên không nói gì.

Tuy vậy, Hoàng Việt vẫn có thể tinh tế quan sát được ánh mắt khinh thường chính mình của Từ Chính Sơ, đúng là kiếm kỹ của hắn rất tinh diệu, nhưng bàn về kình lực, Từ Chính Sơ sư huynh hoàn toàn nổi trội hơn hẳn, về lực đạo, Từ Chính Sơ cho rằng, nếu không phải Phương Nguyên đại sư huynh hôm nọ chỉ cùng Hoàng Việt giao thủ về kiếm kỹ, thì huynh ấy chỉ cần dùng chút lực lượng là có thể đánh bay kiếm của Hoàng Việt rồi, khi mà lực lượng của huynh ấy so với Hoàng Việt thì phải nói là gấp 3, gấp 5.

Giống như hai người một người có nắm tay to và nắm tay nhỏ đấu nhau, dĩ nhiên người nắm tay to hơn sẽ có lực lượng mạnh hơn, tuy rằng nắm tay nhỏ thì nhanh nhẹn hơn, nhưng quả đấm ai lớn người đó là đạo lý mà, nắm tay dù lớn và chậm đi nữa thì muốn tránh một đấm cũng không hề đơn giản a...

Trước ngày thi đấu, Hoàng Việt cũng không có chút dao động nào, hẳn là vậy rồi, đối với hắn, Từ Chính Sơ chẳng qua chỉ là một con tôm con tép, nếu là lúc trước khi hắn mới giả dạng thành Phong Mậu, nếu người đi mua đồ ăn là Từ Chính Sơ sư huynh thì có khi còn tốn một ít công phu, nhưng hiện nay, dù cho 10 tên Từ Chính Sơ cũng hoàn toàn không chịu nổi một cái hắt hơi của hắn, bảo sao hắn có thể lo lắng cho được, nếu có điều lo lắng, thì đó là lo lắng cho Phong Mậu sau này đi, sau này khi tên Phong Mậu thật sự về phái Võ Đang rồi, hẳn là sẽ xảy ra không ít cảnh dở khóc dở cười, hắc hắc...

Đôi lúc, Hoàng Việt vẫn là cảm thấy tên Phong Mậu rất đáng thương, tên này bản tính hoàn toàn không xấu, nhưng hiện tại lại trong trạng thái chết giả, xem ra sau này khi mình thần công đại thành, trở thành Võ Lâm Minh Chủ rồi thì sẽ tìm cách bù đắp cho hắn vậy, truyền cho hắn một ít công lực để hắn đột phá Hậu Thiên cũng không phải là không thể đâu à...

Sáng hôm sau, sau một đêm yên giấc, Hoàng Việt dậy sớm thì thấy Yến Đức Nhuận sư huynh đã chờ trước phòng, huynh ấy khá lo cho Hoàng Việt, không biết Hoàng Việt liệu có thể thắng nổi Từ Chính Sơ hay không.

Tuy rằng Yến Đức Nhuận sư huynh xếp thứ tư về thời gian nhập môn, và Từ Chính Sơ sư huynh xếp thứ 6, nhưng bàn về võ lực, Yến Đức Nhuận sư huynh còn kém Từ Chính Sơ sư huynh rất nhiều, Yến Đức Nhuận sư huynh về võ lực thì chỉ xếp hạng 9, 10 thôi, trong khi đó Phong Mậu trước đây kém huynh ấy 2,3 hạng a.

Cũng không phải là Yến Đức Nhuận sư huynh không cảm thấy dạo gần đây Phong Mậu cũng chính là Hoàng Việt có hơi cổ quái, nhưng hắn cũng như Thanh Phong chưởng môn thôi, cho rằng không ai có thể giả dạng một người khác mà giống nhau gần như y đúc như vậy được, trừ khi Hoàng Việt chính là anh em sinh đôi của Phong Mậu đó à.

Hoàng Việt cùng Yến Đức Nhuận sư huynh đi đến quảng trường, lúc này các sư huynh khác cũng đã chờ sẵn, Hoàng Việt cũng thấy Từ Chính Sơ đang ngồi một góc, có vẻ như đang chờ chính mình, nhìn thấy Hoàng Việt mặt mũi vẫn còn chưa tỉnh ngủ đi tới làm Từ Chính Sơ có chút không vui, tên tiểu sư đệ này, chẳng lẽ không gặp chút áp lực gì, có thể ngủ ngon vậy sao? Đúng thế rồi, chắc chắn là nó biết không thắng nổi mình, nên không quan tâm đến kết quả trận chiến đây mà, hừ, biết điều thế là rất tốt!

"Mậu sư đệ, đệ tới rồi!"

"Chào các huynh!"

"Mậu sư đệ, cẩn thận đấy!" Một vài vị sư huynh tỏ ra quan tâm, cũng không phải là mọi người đều đứng về phía Từ Chính Sơ, cũng có một vài vị sư huynh rất có hảo cảm với Phong Mậu, tuy vậy bọn họ đều không cho rằng Phong Mậu có thể thắng được, dù sao có chút đột phá về kiếm kỹ, cũng không hẳn là đại biểu cho thực lực, trừ phi, đó là Độc Cô Cửu Kiếm a!

"Vâng, cám ơn sư huynh!"

"Mậu sư huynh, cồ lên!"

"Mậu sư huynh, nhất định phải thắng!"

Cũng có một vài vị sư đệ trong phái là người ủng hộ của Hoàng Việt, những sư đệ này cũng đã nghe qua về việc Hoàng Việt đánh bại Phương Nguyên, nhưng là vẫn chưa tận mắt nhìn xem, nhưng bọn họ cho rằng Hoàng Việt có thể đánh bại Phương Nguyên thì hẳn là có thể đánh bại Từ Chính Sơ chứ, cũng có một phần lớn người ủng hộ Phương Nguyên không muốn Hoàng Việt thất bại, như thế khác nào mang ý nghĩa Từ Chính Sơ sư huynh đánh bại Phương Nguyên sư huynh đâu?

Sau khi các sư huynh đệ cùng những đệ tử khác đến đông đủ, Lữ Đại Hiệp cùng với Phương Ngũ Hiệp cũng từ xa đi đến, đi đằng trước bọn họ chính là Hậu Lục Hiệp, tên Hậu Nguyên Châu, là một trong Võ Đang Thất Hiệp, còn lại những người khác thì cũng giống như Chung Tam Hiệp có việc phải rời núi rồi.

Vị Hậu Lục Hiệp này làm Hoàng Việt liên tưởng đến Ân Lục Hiệp trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký, trong phim không phải vị Ân Lục Hiệp này lấy được con gái của Dương Tiêu sao, nhưng ở ngoài đời thì vị này vẫn còn độc thân a, hầu hết các sư bá của Hoàng Việt đều độc thân cả, bọn họ đều rất chuộng tu luyện, rất ít dính vào nữ sắc.

"Thái Sư Phụ!"

"Bái kiến Lữ sư bá, Phương sư bá, Hậu sư bá!" Hoàng Việt và một vài sư huynh chắp tay chào.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Lần lượt những đệ tử của tam vị đại hiệp lên tiếng, Yến Đức Nhuận sư huynh thì lại gần Phương Ngũ Hiệp, còn Từ Chính Sơ sư huynh thì đi đến bên Lữ Đại Hiệp, hai người cười nói gì đó.

"Bắt đầu được rồi!" Thanh Phong chưởng môn thấy Hoàng Việt và Từ Chính Sơ sư huynh đã trong trạng thái sãn sàng, liền yêu cầu bọn họ lên lôi đài.

"Từ sư huynh, xin chỉ giáo cho!"

"Mậu sư đệ khách khí!"

Hoàng Việt cũng không quá có hảo cảm với đối phương, dường như Từ Chính Sơ sư huynh cũng giống như hắn, hai người không nói gì nhiều, Hoàng Việt không vội tấn công mà đứng yên một chỗ, hắn cũng muốn xem thực lực của đối phương ra sao.

"Đệ lên đi!"

Nhưng không cho Hoàng Việt như ý, Từ Chính Sơ sư huynh buông lời, sau đó chỉ kiếm về Hoàng Việt, dường như muốn xem hắn có thể làm được những gì.

"Đắc tội rồi!" Cười lạnh một tiếng, Hoàng Việt cước bộ tiến lên, thi triển Thái Cực Kiếm Pháp, đã đối phương muốn xem mình có thể làm gì, vậy thì cho hắn biết một chút môn đạo là được, hắn liền thi triển từng chiêu thức tấn công, hư chiêu trộn lẫn với thực chiêu, làm Từ Chính Sơ nhìn mà hoa mắt.

"Keng!"

Một tiếng kiếm ngân vang lên, Từ Chính Sơ lúc này ngoài mơ hồ ra thì không cảm nhận được gì cả, kiếm của hắn lúc này đã văng ra đằng xa, cắm xuống dưới mặt đất, còn kiếm của Hoàng Việt, thì đang trực chỉ thẳng tim hắn.

Chuyện quái gì vậy, không phải lúc này mình đã đoán đúng hướng kiếm của đối thủ rồi sao, tại sao tên sư đệ này lại có kiếm chiêu biến ảo khó lường như vậy, hơn nữa lực đạo của mình mạnh hơn, dù cho đối phương có thắng được về chiêu thức cũng không thể hất bay kiếm của mình được chứ, cảm giác đôi tay đau nhức này là như thế nào, lẽ nào đối phương đã đột phá đến Hóa Kính trung kỳ sao?

Lúc này, trong đầu Từ Chính Sơ như có thiên quân vạn mã lao qua, hắn bàng hoàng, không biết nên nói gì, khuôn mặt tái nhợt, hắn cực kỳ xấu hổ, không dám nhìn về phía sư phụ mình, trong khi đó, Hoàng Việt vẫn giữ bộ dáng bình thản, còn treo một nụ cười thản nhiên trên môi.

"Ồ..."

"Nhanh vậy sao?"

Toàn trường sau vài giây mới kịp hồi thần lại, ai nấy đều quá đỗi ngạc nhiên, vốn tưởng đây sẽ là một trận chiến kịch tính, cả hai ngang sức ngang tài, ngờ đâu Hoàng Việt lại đáng sợ như vậy, nhưng lúc này, kinh hãi nhất không ai khác ngoài Lữ Đại Hiệp, vừa rồi một chiêu kiếm kia, sợ là ngay cả ông ta, cũng khó mà đỡ nổi đi.

"Hay, hay lắm!" Thanh âm hào hùng của Phương Ngũ Hiệp vang lên, mọi người liền nhìn về người này, quả thật, nếu như hôm nay Hoàng Việt đánh thua, ông cũng không có mặt mũi nhìn Lữ sư huynh của mình, nói cách khác, ông sẽ cảm thấy khó chịu khi chạm mặt Lữ sư huynh, khi mà đồ nhi của đối phương đánh bại người đánh bại con của mình a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.