Sau khi mưa đã hơi tạnh, Hoàng Việt cũng có thể thấy được từ xa xa có một con thuyền lớn đang chậm rãi trôi tới, con thuyền này không khác gì mấy chiếc du thuyền cỡ bự, có thể chứa được chắc cũng khoảng vài trăm người.
“Đến rồi!” Tên thư sinh nọ mừng rỡ hô, khắp nơi, có thể thấy ở hàng chục mái đình trú mưa, vô số người đang vẫy vẫy tay, muốn để người trên thuyền chú ý tới đón họ lên thuyền.
Hoàng Việt nhìn thì cũng có thể biết, tên thư sinh này hẳn là có chút địa vị giang hồ, khi cảnh giới của hắn là Ám Kình hậu kỳ, không kém là bao so với Nguyên Hùng đội trưởng, tuy rằng tuổi tác hắn cũng lớn hơn Hoàng Việt, nhưng cảnh giới thế này đã là khá lắm rồi, phải biết dù cho là Phong Mậu của phái Võ Đang cũng chỉ có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ mà thôi a!
Còn những người đang trú mưa ở trong mái đình này, cũng chỉ có cảnh giới Ám Kính trung kỳ mà thôi, hẳn là chỉ có tên thư sinh này mới có danh ngạch lên thuyền đi, dù sao nhìn hắn cũng rất nho nhã, chắc hẳn ôm một bụng thơ văn trong người.
Hoàng Việt cũng cởi áo rơm ra, đặt xuống đất, lúc này tên thanh niên mới nhìn rõ được dáng người Hoàng Việt, quả thật thân hình Hoàng Việt so với hắn thì cường tráng và cao ráo hơn rất nhiều, làm hắn cũng có chút ghen tị, thật ra, tên này đang dự định mượn Hoàng Việt để khiến cho mình trở nên có chút nổi bật khi lên thuyền, dù gì nếu dẫn theo một tên nam tử khôi ngô tuấn tú lên thuyền biết đâu được Dương cô nương chú ý thì sao, dù sao Hoàng Việt cũng không biết làm thơ, chắc chắn sẽ không lọt mắt Dương cô nương được, người ta là người cực kỳ yêu thơ luôn đó à...
“Đi thôi, tiểu huynh đệ!”
“Ân!” Hoàng Việt cùng đi với tên thư sinh này ra mép sông, nơi đó đang có rất nhiều người đứng chờ được lên thuyền, ai nấy cầm theo một tấm vé mời, Hoàng Việt cũng nhờ vào mấy người này bàn tán mà biết được đây là buổi tụ hội được tổ chức đột xuất, nội dung của chủ đề lần này hình như là về tên nam tử tên là Ngang Phong Mậu đã đánh bại Dương Siêu Phong, cũng chính là hắn cải trang, còn Dương cô nương đây muốn làm một buổi thi thơ luận anh hùng, luận về người nam tử này, làm Hoàng Việt cũng có chút cảm thấy kì quái, cô nương này cũng họ Dương, nhưng hắn nhớ Dương Siêu Quần làm gì có con gái?
“Này huynh đài, vị Dương cô nương này có lai lịch gì vậy?” Hoàng Việt vỗ vỗ vai tên thư sinh, vội hỏi.
“Ngươi không biết sao, Dương cô nương là một cao thủ võ lâm ẩn thế, không ai biết lai lịch rõ ràng của nàng, cũng chưa có ai được thấy dung mạo nàng ta, chỉ biết là nàng ta có giọng nói như chim oanh yến, rất dễ nghe, còn rất giỏi thơ ca, đàn hát, ta đã từng nghe nàng ấy đàn qua một khúc nhạc mà lưu luyến quên về!” Tên này nhỏ giọng nói, dường như cũng rất không muốn người khác biết mình và Hoàng Việt có quan hệ quá sâu, không phải sao, Hoàng Việt vừa hỏi xong câu kia, đám tài tử đứng xung quanh đó ai nấy đều nhìn về hắn giống như nhìn kẻ ngu, tên thư sinh này lúc này có chút hối hận rồi, tại sao lại mời một tên ngu ngốc này cùng mình lên thuyền a!
Hoàng Việt cũng có thể cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn mình, nhưng hắn cũng chẳng thèm lý đến, vẫn bình thản nhìn về xa xa, con thuyền này rất đẹp, giăng đèn kết hoa, bây giờ trời cũng đã chiều tà, chắc hẳn hội thơ ngày hôm nay có khi sẽ được cử hành đến nửa đêm, Hoàng Việt cũng không biết đến khi mình quay lại mái đình kia, con ngựa của hắn có còn hay không nữa?
“Thuyền đến rồi!”
“Ha ha!”
“Ta đã chuẩn bị vài bài thơ, nhất định sẽ được Dương cô nương ưa thích!”
“Hoa Hạo, ngươi đang mơ sao, ai chả biết ngươi làm thơ chả ra gì!”
“Hừ, ngươi cứ chờ đó!” Tên nam tử tên Hoa Hạo không cho là đúng bĩu môi.
Hoàng Việt có thể cảm nhận được, người chèo con thuyền này, là hai cao thủ cảnh giới Hóa Kính trung kỳ, chỉ bằng vào hai người bọn hắn, đã có thể chèo con thuyền này đi, xem ra vị Dương cô nương này có thân phận không hề đơn giản, phải biết cao thủ Hóa Kính trung kỳ tuy không quá lợi hại, nhưng cũng không phải ai cũng có thể mời được.
Thuyền vừa đến gần đất, đám thư sinh ai nấy nhảy lên thuyền, do đều là võ giả nên nhảy rất xa, từng người sau đó lấy ra thư mời, một ít còn dẫn hảo hữu cùng đi, cũng không có tên nào dám mạo phạm vị Dương cô nương này, ai nấy đều có thư mời, Hoàng Việt cũng được tên thư sinh nọ bảo đảm cho tham dự, lúc này hắn mới biết tên thư sinh tên là Lý Bác Dụ, là một đệ tử của môn phái nhỏ, nhưng cũng là người giỏi thơ ca nhất trong môn phái đó, hắn cũng nói cho Hoàng Việt biết mình cũng phải đến đây rất nhiều lần rồi mới được Dương cô nương đồng ý cấp cho thư mời.
“Rốt cuộc mục đích của buổi luận thơ này có thật đơn giản như vậy không?” Hoàng Việt cũng có chút tò mò, tại sao lại trùng hợp như vậy đây, mình vừa đi qua đây định ngắm cảnh, lại xuất hiện một buổi hội thơ bàn luận về chủ đề đúng là mình, tuy rằng Hoàng Việt có thể lập tức hỏi hệ thống xem kết quả thế nào nhưng hắn vẫn là muốn tự mình khám phá hơn.
Sau khi hàng chục người nơi đây lên thuyền, thuyền tiếp tục được chèo đi, đến từng bến nhỏ của hồ đón thêm khách mời, Hoàng Việt có thể thấy được trên thuyền có vô số ca kỹ đàn ca, tiếng đàn hát vang lên réo rắt, tuy hẳn không phải là tiếng đàn của Dương cô nương nhưng nghe cũng rất thoải mái, lúc này mưa cũng đã tạnh rồi, trời cũng đã bắt đầu chuyển dạ, đèn hoa hẳn là sắp được đốt lên.
Hoàng Việt không biết nên nói chuyện gì với tên Lý Bác Dụ, nói về thơ từ, thật sự hắn dốt đặc, tuy rằng nếu mua từ hệ thống thì vẫn được, nhưng mấy thứ này Hoàng Việt vẫn là không muốn mua, dù gì đây cũng không phải là sở thích quá lớn của hắn, biến mình thành một Lý Bạch nhờ hệ thống thì chẳng có gì tài ba, nếu như muốn trở thành văn nhân giỏi, Hoàng Việt thà là tự mình tìm tòi, như vậy không phải trong cuộc sống sẽ có thêm nhiều thú vui sao.
“Tiểu huynh đệ, ngươi hẳn là cũng nghe qua về Ngang Phong Mậu chứ?”
“Ân! Có nghe sơ sơ!” Hoàng Việt lạnh nhạt nói.
“Ừ... Tin này đã được truyền ra khắp nơi, hẳn là không tới một tuần sau, toàn bộ Trung Châu đều sẽ biết, thậm chí ngay cả những nước nhỏ như nước Việt cũng sẽ biết nữa kìa, tên này đáng sợ lắm, nghe đồn có thể đứng trước mặt Dương Siêu Quần hò hét, lại còn đánh bại cả Dương Siêu Phong của Minh Giáo, ít nhất hắn cũng có cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ a!” Lý Bác Dụ vừa nói, trong lòng không giấu nổi ngưỡng mộ, người như Ngang Phong Mậu, quả thật chính là bậc anh kiệt thật sự, bọn hắn đây sở dĩ mê làm thơ văn, cũng là do thiên phú không tốt, chứ ở trên Thiên Đảo này, người nào mà chẳng ngưỡng mộ những người võ công cái thế hơn?