Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 140: Chương 140: Chưởng môn khiếp sợ




Hoàng Việt không ngừng tấn công, hết quyền đấm thì cước đá, ngay cả đầu gối và cùi chỏ cũng sử dụng, nhưng thầy chưởng môn võ sư Văn Minh vẫn dễ dàng hóa giải, quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, cảnh giới của chưởng môn Văn Minh đã vượt xa Minh Kính hậu kỳ, xem ra là một cao thủ không kém gì đại ca cộm cán của giang hồ, Sơn Rồng Xanh.

Đánh đấm đã đời 5 phút, chưởng môn Văn Minh vỗ nhẹ một cái, liền bức Hoàng Việt lui lại phía sau mấy bước, có vẻ thầy ấy ra tay cũng rất nhẹ nhàng, không cần dùng quá nhiều lực, sau đó thầy Văn Minh hô: “Tiếp tục! Có chiêu gì cứ xuất ra!”

Hoàng Việt càng bị dấy lên đấu chí, lần này hắn không chỉ dùng Vovinam mà dùng luôn cả Thái Cực Quyền, thầy Văn Minh cũng không bất ngờ vì điều đó, có lẽ thầy đã nghe thầy Danh nói từ trước, tuy lần này thầy có chút phải dùng lực mạnh hơn nhưng vẫn là nhẹ nhàng hóa giải.

Hoàng Việt phê lắm rồi, hắn chưa bao giờ được triển lộ và bật hết sức của mình một cách thoải mái đầm đìa đến vậy, cũng không chút lưu lại dư lực mà vận ra tất cả nội công, nhưng vẫn không thể bức thầy Minh lui lại nửa bước, quả nhiên là chưởng môn một phái a, là Đại Tông Sư chứ chả chơi...

“Tốt, đủ rồi!” Thầy Văn Minh hô, sau đó quát lớn, Hoàng Việt cũng lập tức dừng lại động tác.

“Chiêu thức rất tinh diệu, nhất là Thái Cực Quyền, con tập môn võ này bao lâu rồi?” Thầy Văn Minh có vẻ khá ngạc nhiên.

“Dạ, 5 năm thưa Thầy!” Hoàng Việt nói đại.

“Ừm... Ta có quen nhiều võ sư cũng luyện tập môn Thái Cực này, nhưng chiêu thức của bọn họ rất nhẹ nhàng, không mang tính thực chiến mạnh như con, võ của con là do ai truyền thụ!”

Hoàng Việt bối rối, chẳng lẽ hắn phải nói là do hệ thống truyền thụ sao, tất nhiên là không được, do Trương Tam Phong truyền thụ? Lại càng không được, nói ra câu đó có khi hắn sẽ bị thầy Văn Minh cho vô nhà thương điên mất...

“Dạ.... là con tự mày mò ra từ căn bản đó ạ!” Hoàng Việt bẽn lẽn nói.

“CÁI GÌ???” Lần này không chỉ thầy Minh mà cả thầy Danh ngồi ở đó nhìn cũng hét lớn lên.

“Dạ... thật ra cũng có một vài tiền bối hướng dẫn ạ!” Hoàng Việt liền nói tiếp, lúc này thầy Minh và thầy Danh mới ậm ừ, thế mới hợp lý chứ.

“Được... Con dùng võ gì thầy không quan tâm, nhưng nhất định phải đem Vovinam vào trong đó, để ta dạy con một vài thế tấn công cơ bản, nâng cao, chỉ cần 1 tháng, nếu con có thể luyện thành, chức quán quân lần này có hi vọng!”

“Vâng, đa tạ chưởng môn!” Hoàng Việt lập tức bái tạ.

Sau đó, thầy Minh liền diễn luyện cho hắn vài thế tấn công, cố gắng diễn luyện chậm hết sức có thể, để cho hắn quan sát kỹ, trái với suy đoán của thầy Minh, Hoàng Việt hầu như không đưa ra bất cứ nghi vấn nào, mỗi một thế công hắn chỉ nhìn một lần là yêu cầu sang thế công khác.

“Con thật sự đã nắm vững rồi sao?”

“Đúng thế thưa thầy!”

Hoàng Việt tự tin nói, sau đó hắn thử diễn luyện lại cho thầy Minh xem, thầy Minh nhìn mà đôi mắt tỏa sáng, nhặt được bảo rồi a, kỳ tài võ học là đây chứ đâu, thiên phú quá mức xuất chúng.

“Tốt lắm, rất rất tốt! Em quả nhiên có thể đào tạo, ha ha, thiên hữu Vovinam phái chúng ta a!” Thầy Minh cười rộ lên, thầy Danh cũng không nhịn được nét vui sướng trên mặt.

“Được rồi, tiếp đó tôi sẽ dạy em những thế thủ, những thế thủ này em phải nắm thật kỹ, đối thủ của em là một người chuyên về tấn công, chỉ cần em nắm vững các thế thủ này coi như đã đứng ở thế bất bại!” Thầy Minh nghiêm túc nói.

“Vâng, thưa chưởng môn!”

Sau đó, Hoàng Việt quan sát thầy Minh diễn luyện các thế thủ, thầy nhắm vào môn võ Vịnh Xuân Quyền của đối phương cùng một các thế võ khác, dạy Hoàng Việt cách làm sao hóa giải những đòn hiểm, thường thường, để học thuộc những đòn thế này ít nhất phải tốn một vài tháng, đối với người có thiên phú cao thì có thể rút ngắn lại một vài tuần, nhưng Hoàng Việt thì lại chỉ cần một tiếng đồng hồ mà thôi...

“Thế nào, nắm giữ được mấy thành!” Thầy Minh đầy chờ mong hỏi.

Không để cho thầy Minh thất vọng, Hoàng Việt hào hùng nói: “Nắm giữ toàn bộ thưa thầy!”

“Đâu, tôi tấn công, em thử phòng thủ nhé!” Thầy Minh liền bảo.

“Vâng, thưa thầy!” Hoàng Việt làm ra thủ thế mời.

Thầy Minh lập tức lao lên tấn công, ban đầu ông tấn công còn hơi chậm, nhưng dần dần đẩy cường độ lên cao hơn, cho đến như phong ba bão táp, điều làm ông đầy khiếp sợ chính là Hoàng Việt vẫn có thể thong dong ứng đối, má ơi, đây có phải là nhân loại nữa không vậy, không, đây chính là cái gọi là quái vật rồi...

“Tốt rồi, bây giờ em thử kết hợp tấn công và phòng thủ đi!” Thầy Minh vui mừng nói.

“Vâng, thưa chưởng môn!” Hoàng Việt lập tức tấn công, trong lúc hắn tấn công thầy Minh cũng phòng thủ xen lẫn phản đòn, ban đầu thầy điều chỉnh nhịp độ cho khá chậm, dần dần thấy Hoàng Việt đã quen dần thì bắt đầu lại tiếp tục tăng cường độ lên.

Thầy Danh từ nãy đến giờ nhìn mà trợn mắt ngoác mồm rồi, ông không thể tin tưởng được những gì diễn ra ngày hôm nay, phải biết những thế công thủ này ông cũng đã được chưởng môn truyền dạy, nhưng phải mất hơn 2 năm ông mới có thể nắm giữ thành thạo a! Mà cậu bé Hoàng Việt này hiện nay còn nắm giữ chúng thuần thục hơn cả ông nữa...

Bây giờ không còn là Hoàng Việt được thầy Minh chỉ bảo nữa rồi, mà là hai người đang giao thủ, quyền cước trao đổi qua lại, Hoàng Việt kết hợp thế võ Thái Cực Quyền cấp Đại Tông Sư của mình vào đòn đánh, khi không dùng nội lực thì hắn hoàn toàn có thể giao thủ ngang tay, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn so với Đại Tông Sư Vovinam chưởng môn Nguyễn Văn Minh, làm người sau ẩn ẩn có chút kinh sợ, không thể tin được về mặt chiêu thức chính mình có thể thua kém một chàng trai mới 18 tuổi.

“STOP... STOP!” Thầy Minh quả thật quá mất mặt, không còn gì để nói nữa, liền ra hiệu cho Hoàng Việt dừng lại, quả thật đã rất lâu rồi ông mới đấu võ với một người có thể làm mình cảm thấy bất an.

“Đinh! Kí chủ nhận được 8591231 tích phân!” Hệ thống thông báo làm Hoàng Việt mừng hết lớn, xem ra làm người đức cao vọng trọng như võ sư Văn Minh bất ngờ được rất nhiều điểm tích phân a!

“Thôi, chúng ta cùng uống trà, đàm đạo, chơi cờ một chút, cậu biết đánh cờ không?”

“Dạ không thưa thầy!” Hoàng Việt tuy rằng có thể hối đoái kĩ năng chơi cờ từ hệ thống nhưng hắn không muốn lại làm thầy Minh mất mặt, mà nếu đã đấu thì dĩ nhiên hắn không muốn thua, cho nên nói không biết chơi là tốt nhất.

“Được, để tôi gọi bà nhà tôi đem cơm lên cho hai ta cùng dùng, cũng đã tối rồi, cậu trai, tôi tin chắc cậu sẽ đạt quán quân giải đấu võ thuật lần này!” Thầy Minh đầy tự hào, tuy rằng Hoàng Việt không phải sử dụng là Vovinam thuần chất nhưng trong Thái Cực có Vovinam, trong Vovinam có Thái Cực a, còn là cấp Đại Tông Sư nữa.

“Vâng, cám ơn chưởng môn ạ!” Hoàng Việt cười hề hề, sau đó dùng bữa uống trà với vị chưởng môn Vovinam phái, phải biết đây là một vinh hạnh rất lớn khi ông là một người rất có tiếng nói trong làng võ thuật Việt, phải nói là chim đầu đàn cũng không quá đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.