Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 272: Chương 272: Còn không mau bái sư?




“Liên tỷ, cảm tạ tỷ rồi!” Hoàng Việt nói lớn, hắn cũng muốn phân rõ quan hệ, tuy rằng hắn cũng khá thích Huỳnh Liên tuy nhiên lái máy bay thì hắn chưa thử bao giờ, vả lại đã có Kiều Linh và Hiểu My, hắn cũng không mong gì hơn, ừm, tốt nhất là vậy đi, dù gì dính vào nhiều đứa con gái quá có khi cũng không tốt.

“Không được, gọi Liên cô nương đi!” Huỳnh Liên giờ phút này có vẻ không vui, làm những võ giả đứng xem ai nấy đều mộng bức, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn hú hét đòi gọi tỷ, tại sao bây giờ lại muốn gọi là cô nương rồi.

“Chuyện này là thế nào?”

“Ai giải thích cho tôi hiểu với!”

“Hoàng Việt xem ra không thích Huỳnh Liên a, như vậy mới gọi tỷ!”

“Ngươi ngốc quá, đây gọi là lạt mềm buộc chặt!”

“Ách...” Hoàng Việt nghe đám đông võ giả xì xào bàn tán, trong lòng lúng túng không thôi, ngay cả chưởng môn Vân Du và Hồng Liên Sư Thái cũng không biết nên nói gì đây, đây rốt cuộc là trận đấu, hay màn làm quen của hai người.

“Thật không ra thể thống gì!” Chưởng Môn Thiên Nhất của phái Nhất Việt quát khẽ, có vẻ ông ta rất không vừa lòng.

Nhưng người hiện tại không vừa lòng nhất ở đây bây giờ chính là Vũ Nam, nhìn mặt hắn bây giờ, ai mà không biết hắn đang nổi khùng, hẳn là nếu như được đổi vị trí với Huỳnh Liên, Hoàng Việt khó mà tránh khỏi một trận đòn bầm dập.

“Hắc hắc, Việt đệ thật trâu!” Chỉ có Hải Đường công tử là hú lên, còn về Nguyên Hùng đội trưởng, ông ta cũng có chút ghen tị, được một cô nương như Huỳnh Liên yêu cầu như vậy, xem ra Huỳnh Liên đã có chút tình ý với Hoàng Việt rồi a...

“Liên tỷ, đừng như vậy, đệ còn rất nhỏ mà!” Hoàng Việt gãi gãi đầu nói, lúc này hai người đã tạm dừng chiến, đứng đối diện lẫn nhau, nhưng Huỳnh Liên vẫn thủ thế dường như muốn tấn công, chỉ là Hoàng Việt làm như không thèm để ý, vẫn giang hai tay ra không thèm phòng thủ mà thôi.

“Hừ, đệ còn nhỏ, vậy thì phải nghe lời, sau này cứ gọi Liên cô nương, quyết định vậy đi!”

Huỳnh Liên cương quyết nói, phong thái nữ nhi anh tư hiên ngang làm cho Hoàng Việt thật sự cũng có chút xúc động, chẳng lẽ thật sự phải lái máy bay sao, xem ra cô nàng này cũng không dễ bỏ cuộc đâu à...

“Được, Liên cô nương cẩn thận rồi!” Hoàng Việt cũng không tiện phản đối nữa, lần này hắn muốn chiến cho sảng khoái, mượn Huỳnh Liên để đào móc tất cả tiềm lực của mình, tranh thủ nhất cứ đột phá nửa bước Hóa Kính.

“Ya!!!!!” Tiếng hét khi ra chiêu không ngừng vang lên, hai người không ngừng giao thủ quyền pháp, cước pháp, cước pháp của Huỳnh Liên cũng rất tinh diệu, kình lực của cô không ngừng tăng dần, từ yếu đến mạnh, không ngừng bức lui Hoàng Việt, nhưng đôi lúc cô cũng chủ động phòng thủ lui ngược về đề Hoàng Việt tấn công, cứ thế cứ thế, đến 5 phút sau, cả hai vẫn chưa phân ra thắng bại.

“Huỳnh Liên đây là sao, muốn nhường sao?”

“Thật là...”

Chỉ có những Tông Sư, Đại Tông Sư nhìn ra môn đạo.

“Hạo Nhiên huynh, không thể tranh với ta đâu à!” Lúc này, Hoàng Quân Đại Tông Sư đã không kìm được mà đứng bật dậy rồi, giờ đây ông mới nhìn ra Hoàng Việt chưa đột phá đến bán bộ Hóa Kính a, mới chỉ là Ám Kình hậu kỳ cao giai đại thành, vậy mà đã có chiến lực như thế rồi, người này, không thể không gia nhập phái của ông được.

“May là ngài Minh Vĩ không đến!” Hoàng Quân Đại Tông Sư mừng thầm trong lòng, nhưng còn chưa chờ ông vui, Hạo Nhiên Đại Tông Sư đã nói: “Xem quyết định của cậu ta đi!”

“Hừ!” Hoàng Quân Đại Tông Sư hừ lạnh, quyết định phải cho Hoàng Việt đãi ngộ cao nhất, nhận đứa bé này làm đệ tử chân truyền, ông tin rằng võ công của môn phái mình nhất định sẽ phù hợp với đứa bé này, dù gì tính nó cũng không phải hạo nhiên chính khí như tôn chỉ của phái Hạo Việt, nếu gia nhập phái của Hạo Nhiên Đại Tông Sư chưa chắc sẽ có thể giúp nó phát triển tới mức tối đa.

Ở một góc khán đài, Minh Vĩ Đại Tông Sư không ngừng tấm tắc, liếm liếm môi, dường như đã tìm được món mồi ngon, ông lẩm bẩm: “Việt Nam có cứu tinh, ha ha ha!”

“Ha ha ha!” Tiếng cười của ông không nhịn được vang lên khắp khán đài.

“Trời ạ!”

“Là ai?”

“Vì sao giọng cười lại mang theo nội lực thâm hậu như vậy!”

Lúc này, ba vị Đại Tông Sư cũng biến sắc, lập tức thành kính hô: “Cung nghênh Minh Vĩ Đại Nhân!”

Toàn trường im thin thít, lúc này mọi người mới nhận thức được vấn đề, riêng Minh Vĩ, ông ta chợt hoảng, chết rồi, cao hứng quá không kìm nén nổi, nhưng lúc này không thể trốn được rồi, bèn lập tức phi thân, cước bộ dường như dẫm trên trời cao, bay đến giữa lôi đài.

Mọi người vừa thấy được thân ảnh và thân pháp này, ai nấy quỳ một gối xuống, đối với Minh Vĩ, bọn họ cảm tạ không hết ân huệ của ông ta, phải biết, nếu không có Minh Vĩ Đại Nhân, giờ phút này giang hồ Việt Nam có khi đã bị ép phải rời đi Thiên Đảo.

Minh Vĩ Đại Nhân, cũng không phải hoàn toàn học võ công Việt Nam, nghe đồn hồi nhỏ ông ta là anh tài nhân kiệt, đã từng có thời điểm được cao nhân Tiêu Dao Phái chỉ điểm, từ đó học được Quy Tức Công, người học môn công pháp này có thể thu liễm hơi thở, cao thủ giang hồ cho dù muốn bắt được ông, cũng là điều không thể, nhờ đó, người Trung Quốc đối với Minh Vĩ cũng rất dè chừng, bọn họ không sợ ông đánh bại những cao thủ đỉnh tiêm của mình, nhưng sợ ông giết những thiên tài hạt giống của môn phái bọn họ, cho nên mới không dám động đến Việt Nam, cũng vì vậy mà người giang hồ Trung Quốc rất ghét phái Quy Việt, gọi phái Quy Việt là Rùa rụt đầu, tiếc là phái Tiêu Dao rất mạnh nếu không có khi bọn họ cũng trút lửa giận lên người cao nhân của phái Tiêu Dao cũng nên.

Lúc này, Minh Vĩ Đại Nhân đã nhảy lên lôi đài, Huỳnh Liên lập tức khom người, lòng tự trọng của cô rất cao, tuy rằng rất kính trọng ngài Minh Vĩ nhưng cũng không muốn quỳ, Minh Vĩ Đại Nhân cũng không bao nhiêu phật ý, nhìn cô khẽ nói: “Tiểu nữ hài, khá lắm!”

Sau đó, ngài nhìn sang Hoàng Việt, ánh mắt quét nhìn Hoàng Việt từ trên xuống dưới, đôi mắt sáng lóng lánh như sao trời, từ trong ánh mắt này, Hoàng Việt không khó nhìn ra người này hiện đang rất mừng rỡ.

“Bái kiến Minh Vĩ Đại Nhân!” Hoàng Việt cũng khom người bái chào, với người bảo hộ đất nước, hắn luôn luôn rất coi trọng.

“Tiểu tử, muốn làm đồ đệ của bản tọa chứ?”

Lời của Minh Vĩ Đại Nhân vừa nói ra, toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh, được Minh Vĩ Đại Nhân nhận làm đồ sao, đây là vinh hạnh lớn bực nào, phải biết Minh Vĩ Đại Nhân đã rất lâu không nhận thêm đệ tử rồi a, người nào cho dù xuất sắc lắm cũng chỉ được ngài ấy thu nhận vào môn phái Quy Việt thôi à...

“Xin lỗi Minh Vĩ Đại Nhân, tiểu bối đã có sư thừa!” Hoàng Việt bình thản nói, sau đó nhìn về Vân Du Chưởng Môn.

“Hồ đồ!” Vân Du Chưởng Môn quát lớn, lập tức nhảy lên lôi đài, sau đó nói to: “Còn không mau cảm tạ đại nhân ban ơn, mau làm lễ bái sư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.