Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 152: Chương 152: Cướp sao?




“Trời ơi!”

“Cướp!”

Đám khách nhân đi ngân hàng rút tiền lập tức hoảng sợ hô hét, nhưng tên này liền quát: “Im không tao bắn!” Kiều Linh, Hiểu My, Thiên Di và mọi người cũng lập tức cúi người ngồi xuống, chỉ có Hoàng Việt vẫn đứng đó.

Để rút kinh nghiệm mấy lần trước khỏi phải mất công triệu hoán một nhúm đất từ Linh Điền Không Gian ra, Hoàng Việt đã hối đoái một viên bi sắt từ hệ thống, lập tức, hắn ném viên bi sắt ra, viên bi bay qua đụng trúng ngay cán súng của tên cướp, sau đó bay vào tường để lại một vết rạn nứt dài mấy chục cm.

“Má ơi!”

“Siêu nhân!”

“Không phải siêu nhân, là người luyện võ!”

Mọi người đều khiếp sợ, nhưng ở đây người sợ nhất không ai khác ngoài tên ăn cướp, hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu với Hoàng Việt, không ngừng van xin: “Anh ơi, tha em, em ở trên còn mẹ già, dưới còn có con nhỏ, xin anh tha cho em lần này!”

Hoàng Việt dĩ nhiên là sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, lúc này khẩu súng đã có một người cầm lên, đi tới gần đưa cho Hoàng Việt, Hoàng Việt thử tháo băng đạn ra thì đây lại là một viên súng bắn đạn bi nhựa mới chết chứ, hic hic.

Hoàng Việt liền nói: “Mọi người đừng lo, là súng giả!”

“Cái đệt!”

“Chó chết!”

“Thằng chó!”

“...”

Lập tức, đám đông bu lại cho tên cướp một trận, tháo khẩu trang ra thì thấy đây là một thanh niên tầm 25 tuổi mặt đầy mụn, mọi người càng kinh tởm hơn.

“Bắt nó lên công an!”

“Anh ơi, cảm ơn anh!” Lúc này có một bé trai chạy đến cảm ơn Hoàng Việt, cậu bé này đi cùng với mẹ mình đi rút tiền.

Nhân viên của ngân hàng lúc này mới thở phào, phải biết nếu như bị cướp thì bọn họ nhất định sẽ bị khiển trách đó a, nhất là bác bảo vệ, lập tức chạy vào cảm ơn Hoàng Việt rối rít.

“Anh chị cần làm giao dịch rút 10 tỷ đúng không ạ!” Sau vài phút, chị nhân viên kia dẫn anh quản lý của ngân hàng tới, lúc này còn chưa nhận thức được là có vụ cướp ngân hàng diễn ra, sau khi nghe mấy người khác kể thì sợ hết cả hồn.

“Đừng đánh... đừng đánh nữa mà!”

“Tha cho con đi... Tha cho con đi!”

Mấy người khách vẫn còn đang đánh đập tên cướp kia, ba Hoàng Việt thấy hắn kêu thảm như vậy thì hô: “Thôi đủ rồi... Giao cho công an giải quyết!”

“Vâng... Thưa chú!” Mọi người không dám làm trái ý của ba Hoàng Việt.

Sau khi rút xong 10 tỷ trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh, quản lý ngân hàng còn tặng cho hai người Kiều Linh và Hiểu My mỗi người một cái cặp đựng tiền, còn muốn Hoàng Việt ở lại để chút nữa cho phóng viên tới phỏng vấn vụ bắt cướp, Hoàng Việt chỉ nói cứ đến địa chỉ nhà hắn phỏng vấn, dù gì sẽ đạt được tích phân, hắn cũng không có lý do gì để từ chối a!

Sau đó, mọi người tách ra về nhà của mình, Kiều Linh và Hiểu My tuy vẫn còn có chút sợ nhưng đã bị niềm hưng phấn thay thế khi mà bây giờ bọn họ xách một cái cặp toàn tiền là tiền, Hoàng Việt còn gọi cho anh Vinh mặt thẹo nhờ anh ấy cho người đi hộ tống hai cô nàng về nữa.

Về đến nhà, vừa vào phòng khách, ba hắn liền hỏi: “Ti, con nói thật với ba, hôm ấy đã xảy ra chuyện gì!”

“Ừm... Là con đã cứu các bạn ấy, ba đừng nói cho mấy bạn ấy nghe nhé!” Hoàng Việt biết muốn giấu gia đình mình sẽ rất khó, tuy rằng có thể nói là hắn thuê người hay gì đó nhưng hắn không muốn nói dối ba mình điều gì, tất nhiên là trừ cái hệ thống này.

“Haiz... Sao con lại có thể bắn người chứ!” Ba Hoàng Việt thở dài.

“Ba à... bây giờ chúng ta đã xem như võ giả, sau này gặp cảnh chém giết sẽ không ít, cũng phải có một chút ngoan độc mới được!” Hoàng Việt nói thêm.

“Ba, anh hai nói đúng, nếu bọn người đó dám bắt cóc chị Linh, con cũng sẽ bắn bọn hắn!” bé Na chen miệng.

“Thôi, chuyện qua rồi, ông đừng nhắc tới nữa!” Mẹ Hoàng Việt nói thêm, tuy rằng ba Hoàng Việt còn rất nhiều nghi vấn nhưng thôi, dù gì cũng đã về nước rồi, sau này không biết bọn họ còn đến London nữa hay không...

Buổi chiều, quả thật là có phóng viên tới phỏng vấn Hoàng Việt, nhưng cũng chỉ là qua loa mà thôi, dù gì tên cướp cũng xài súng giả, nhưng mọi người vẫn tôn vinh đức tính dũng cảm của hắn, còn có đại diện của ngân hàng Vietcombank tới tặng hắn 5 triệu đồng.

Nhưng mà, lúc này, Hoàng Việt chợt nghĩ nghĩ, nếu như cứ để sự việc này qua đi như vậy, có phải tiếc lắm không, khi mà hắn đã nghĩ rả một trò vui có thể thử, chẳng qua cái giá phải trả cũng có đôi chút, haha, mặc kệ, chỉ cần đạt được càng nhiều tích phân, Hoàng Việt sẵn sàng trả bất kỳ giá nào...

Lập tức, hắn gọi điện thoại cho anh Vinh mặt thẹo, nói mấy câu, sau đó ngả người xuống nằm ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, hắn cần thêm thời gian để quên đi chuyến du lịch xúi quẩy này...

Sang sáng thứ 7, hôm nay là ngày 29 tết, Hoàng Việt dậy sớm chuẩn bị phong bao lì xì, sau đó làm một cuộc giao dịch với tên hôm nọ, nhưng hắn sẽ không phong tỏa mấy trang web kia bảy ngày đâu, mà chỉ một hai ngày thôi, cái giá là 10 triệu USD, dĩ nhiên là tên kia không thể từ chối.

Sau đó, hắn đi ra ngân hàng Vietcombank lấy tiền, vẫn là chi nhánh lần bị cướp hôm nọ, Hoàng Việt cũng rút ra 5 tỷ đồng xài chơi, ha ha, quả thật làm đại gia có cái thú của đại gia a, nhìn ánh mắt mọi người khi mình cầm từng cọc tiền 100 triệu đồng quả thật vui sướng à!

Đang chuẩn bị lấy hết tiền, bỗng nhiên một vị khách nhân đeo khẩu trang đứng dậy, hô lớn: “Cướp ngân hàng đây! Mau quỳ xuống giơ hai tay lên!”

“Á!!!!!!!!!!”

“Trời ơi cướp!”

“Má ơi!”

Đám khách nhân vội sợ hãi ngồi xổm xuống, bọn họ đã nghe tin ngân hàng này vừa bị cướp hôm qua, sao hôm nay lại bị cướp nữa rồi, chẳng lẽ tên cướp này không biết hôm nay đã phòng vệ cẩn thận hơn rất nhiều sao, mấy ông bảo vệ đứng một bên thấy vậy thì cực kì kinh hãi, nhưng ánh mắt yên tâm hơn rất nhiều khi thấy hôm nay người đi rút tiền là Hoàng Việt.

Quả nhiên, Hoàng Việt không làm bọn họ thất vọng khi quăng viên bi sắt ra, bắn ngay vào cán súng làm nó rớt xuống đất, lõm vào trên tường, để lại một vết rạn nứt dài mấy cm.

“Cao thủ!”

“Siêu nhân!”

Biểu hiện của những người khách đi rút tiền không khác hôm qua là mấy, còn tên cướp thì vẫn sợ hãi quỳ xuống xin tha: “Xin anh tha cho em! Em trên còn mẹ già, dưới còn con trẻ, xin tha cho em đi!”

Mấy ông bảo vệ khiếp sợ rồi, sao cảnh tượng này giống cảnh tượng ngày hôm qua quá vậy, bộ tên ăn cướp này là đệ tử của tên hôm bữa sao, à... mà đây là súng thật hay súng giả, rất nhanh có một người cầm lên, sau đó đưa cho Hoàng Việt.

Hoàng Việt giả bộ thử đưa lên trời, chuẩn bị bắn, đám khách nhân cùng mấy tên bảo vệ thấy vậy thì lập tức bịt lại lỗ tai, nhưng sau vài giây thì không thấy tiếng súng nào vang lên, bọn họ liền biết đây là súng giả rồi.

“Đệch mịa nó, lại dám giả dạng ăn cướp đến đây cướp ngân hàng!”

“Đánh nó... Bà con mau đánh nó!”

Tên ăn cướp thấy vậy càng van xin lớn hơn: “Tha cho em, tha cho em!””

Hoàng Việt dĩ nhiên là sẽ không để cho bọn họ đánh tên ăn cướp này, liền bảo: “Tha cho nó đi! Chắc là hắn chỉ trêu mọi người thôi!”

“Không dám đâu, hắn làm như thật ấy!” Mọi người bĩu môi, nhưng cũng không dám làm trái lời Hoàng Việt.

“Được rồi, giao cho công an xử lý!” Hoàng Việt cười hề hề, sau đó tiếp tục lấy tiền, rồi sau đó bước ra khỏi ngân hàng trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Vừa bước ra khỏi ngân hàng không bao lâu, điện thoại của hắn vang lên, là anh Vinh gọi, nghe máy, đầu dây bên kia liền nói: “Cậu Việt, đã xong rồi chứ?”

“Ân, anh làm rất tốt!” Hoàng Việt cười khà khà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.