Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 167: Chương 167: Đi câu




“Haiz, dịch bệnh quả là đáng sợ!” Phạm Ngọc Thành thầm than, may là nó không diễn ra ở Việt Nam, không là cả nước sẽ mất Tết, cũng may là cậu thanh niên kia đưa vắc xin cho mình, chấm dứt nạn dịch này, nếu không không biết sẽ còn có bao nhiêu người phải chết nữa đây...

Phạm Ngọc Thành cũng giả vờ chen vào đám người như muốn xin vào, sau đó khi đến được giữa hàng thì hắn vờ như mệt lắm đành lui ra, cũng có vài người như vậy, quả thật cảnh chen lấn xô xát rất khiến con người ta mệt mỏi a...

Hắn còn cố gắng lại gần những người tỏ ra mệt mỏi nhất, cố gắng hít mạnh những luồng không khí xung quanh bọn họ, đôi khi còn ráng sức chạm vào bàn tay của những người này, làm những người này cũng phải lo lắng cho hắn, phải biết nguy cơ bọn họ nhiễm bệnh không hề nhỏ à!

Ngày virus ủ bệnh đến khi phát bệnh là 14 ngày, vì vậy Phạm Ngọc Thành quyết tâm rồi, mình nhất định phải ăn vạ ở đây đến khi nhiễm bệnh mới thôi.

...

Giờ phút này, Hoàng Việt cũng đã biết tin tên Phạm Ngọc Thành sang Vũ Hán, thầm khen cho đảm lượng của tên này, đúng là hắn đã bất chấp tất cả, với những người bị mất đi sự nghiệp, rớt xuống vực sâu, chỉ cần cho bọn họ một sợi dây thừng, bọn họ sẽ cố hết sức lao lên.

Lúc này thì nhà hắn hoàn toàn rảnh rang, những ngày tết này là dịp để gia đình nghỉ ngơi, Hoàng Việt cũng không hay ở nhà mà hắn thường xuyên sang nhà bà nội bà ngoại thăm hai người, hôm nay, hắn đã có hẹn sẽ đi câu cá cùng ông nội, ông nội hắn muốn thử cần câu mới, dĩ nhiên là Hoàng Việt sẽ đồng ý.

Ông hắn ngồi trên con Ninja Kawasaki của hắn mà cực kỳ khiếp sợ, không ngờ đứa cháu mình lại có con xe đẹp như vậy a! Bây giờ sức khỏe ông đã tốt hơn rất nhiều rồi, các khớp xương không còn nhức mỏi nữa, nhờ luồng chữa thương khí của Hoàng Việt mà ông như trẻ lại thời 50, 60 tuổi vậy á, đúng là Y Tiên mà!

Hắn và ông nội đến khu câu cá Làng Tre, ở Nhà Bè, nơi này ông nội rất thích đi, đó là địa điểm câu cá đã xây dựng 7 năm, có rất nhiều loại cá như cá lóc, cá chim, cá chép, vân vân, có những con to đến 15 kí, dĩ nhiên là ông kéo lên không nổi, ông chỉ câu những con cá nhỏ mà thôi!

Nhưng Hoàng Việt tin chắc, với cần câu đặc chế mà mình đưa cho ông, nhất định ông sẽ câu được, hẳn hôm nay ông sẽ cực kỳ bất ngờ đây.

Hắn cũng hối đoái thêm mồi câu cá thượng hạng từ hệ thống, với mồi câu này, chắc chắn sẽ thu hút được những con cá lớn nhất, gồm nhiều loại mồi câu, mỗi loại cá sẽ có mồi câu riêng biệt.

“Đến rồi cháu ơi, quẹo vô đây!” Ông nội chỉ đường cho hắn, sau đó hai người cùng đi vào trong, nơi đây có khá nhiều cây cối, không gian rất thoáng đãng và mang một màu sắc của thôn quê, rất thích hợp với những người yêu thiên nhiên, yêu cảnh quê hương đất nước.

Ông nội hắn và hắn sau khi mua vé thì được vào, rồi hai người cùng đến hồ câu, Hoàng Việt đưa thêm tiền để được vị trí tốt, ông nội hắn thì cứ bảo hắn hoang phí, dù gì ông cũng chỉ yêu cá nhỏ mà cần vị trí tốt làm gì làm hắn cũng chỉ biết cười hì hì, nói rằng chút nữa sẽ cho ông nội bất ngờ, ha ha.

Trên đường đi, ông nội cứ nhắc mãi tới thời trẻ, có lần ông đã câu được con cả nặng 10 kí, còn bây giờ tay chân yếu rồi, chỉ câu cho vui thôi, hồi còn trẻ, ông còn tham gia mấy hội thi câu cá, được giải khuyến khích nữa kìa.

Hoàng Việt cũng rất mừng cho ông khi ông tìm được thú vui trong cuộc sống, tuy rằng hắn không quá thích cảnh nhàn nhã chờ đợi một con cá cắn câu nhưng với những người già thì đây là lạc thú, vừa ngồi câu vừa chiêm nghiệm nhân sinh, vừa chờ đợi thứ gì đó cũng khá thú vị.

Hoàng Việt và ông mình liền chọn vị trí câu, quả thật Hoàng Việt không quá rành, nhưng sau khi nghe ông hắn nói thì còn biết được rất nhiều điều thú vị về cách chọn vị trí, ông không hổ là dân chuyên nghiệp, nào là phải canh chỗ Tán cây, vì nó che bớt ánh nắng chói chang, cùng là nơi hoa quả hạt rơi xuống hồ, sẽ thu hút nhiều cá.

Ngoài ra còn phải canh cổng nước ra vào của hồ, hướng gió, chỗ nước lăn tăn hoặc lặng lẽ, vân vân, quả thật câu cá cần có rất nhiều kỹ thuật đó a.

Sau khi ông hắn dẫn hắn chọn vị trí tốt rồi, hai người cùng bắt đầu gắn mồi, buộc lưỡi câu, sau đó thả câu, ông hắn lúc này nói:

“Để xem ông và cháu ai câu được trước nhé!”

“Vâng ạ!” Hoàng Việt cười hì hì, dĩ nhiên là hắn muốn ông mình vui, để ông thắng mình, nhưng câu cá quan trọng nhất là vận khí, nên ai thắng vẫn chưa biết được.

Sau 10 giây, dây câu của Hoàng Việt đã động rồi, hắn lập tức kéo lên trong ánh mắt ngạc nhiên của ông nội: “Trời, sao hôm nay cá cắn câu nhanh thế!”

Ông nội hắn hoảng hốt cũng phải, vì hôm nay dùng mồi câu đặc chế, bảo sao cá không thèm như điên, nếu ông nội có thể nhìn xuống dưới đáy nước, có thể thấy ở dưới đó hiện này có một đàn cá cực kỳ đông.

Đúng là vậy, chỉ chưa tới 1 giây sau, cần câu của ông nội cũng rung lên, có một con cá cắn câu: “Trời, cá nhỏ quá!” ông nội Hoàng Việt thầm than.

Hoàng Việt câu được một con cá cỡ vừa, sau đó ông nội hắn kéo lên thì liền hết hồn:

“Má ơi, cá to!”

“Ha ha, ông thắng rồi!”

“Hì hì!” Hoàng Việt cười hề hề, còn ông hắn thì đang ngạc nhiên tại sao cá to như vậy mà dùng cần câu kéo lên thì lại nhẹ bẫng đây.

“Ha ha, thôi tính là hòa đi, cháu câu nhanh hơn, nhưng ông câu được cá lớn hơn!” Ông nội Hoàng Việt hào sảng cười nói.

“Vâng ạ, thưa ông!”

Hai người không ngừng câu được cá, ông nội hắn lúc này đã biết sự đáng sợ của cần câu xịn rồi, nó dường như gia tăng sức lực cho ông, lúc này ông liền nói với Hoàng Việt bằng giọng nghẹn ngào: “Xem ra ông lại có thể tham gia hội thi câu cá rồi, với loại cần câu này, dù là cá nặng 50 cân ông cũng câu được!” Quả thật loại cần câu này giảm hết 9 phần lực cần thiết để kéo rồi đó a, nói cách khác, cá mười kí thì ông chỉ cần dùng lực lượng khi kéo cá một kí lên thôi, cá 50 kí thì cũng chỉ bằng cá 5 kí, ông hoàn toàn có thể kéo được.

“Vâng ạ, con chúc ông sẽ thi tốt!” Hoàng Việt tin chắc với mồi câu hảo hạng đặc chế của hệ thống, ông nội hắn nhất định sẽ được giải cao.

Sau khi câu xong đủ thỏa thuê rồi, hắn và ông nội đưa cá cho hội quán Làng Tre chế biến, ở đây cũng là một quán ẩm thực, có chế biến các loại cá mà khách nhân câu được, hai người cùng dùng bữa, vừa nói chuyện rôm rả:

“Ông nội, ngoài câu cá ra ông dạo này còn làm gì không?”

“À, ông còn luyện vài bài thể dục dưỡng sinh, nhờ vậy mới có đủ sức khỏe!”

Hoàng Việt đoán không sai mà, sức khỏe ông rất tốt, không thể không quy công cho thể dục, tuy rằng hắn rất muốn dạy ông Thái Cực Quyền nhưng Thái Cực Quyền của hắn là để chiến đấu a, những bài Thái Cực dưỡng sinh mà người khác dạy có lẽ thích hợp với ông hắn hơn.

“Cháu học hành tốt lắm phải không, mà cháu bây giờ đẹp trai như vậy, hẳn là được nhiều cô gái thích lắm đúng chứ?” Ông nội hắn bây giờ đã nhìn rõ mặt mũi Hoàng Việt rồi, ông không ngờ được cháu của mình lại đẹp như vậy, nhưng vẫn có một nét gì đó rất giống con trai của mình.

“Vâng, thưa ông, thật ra thì có hai người ạ!” Hoàng Việt cười hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.