“Aiii, xem ra cô ta rất hận ta không giết quách Dương Siêu Phong và làm Dương Siêu Quần nhập ma a!!!” Hoàng Việt thở dài
Hoàng Việt cũng không còn tâm trạng thưởng lãm ngắm cảnh nữa, hắn liền quay về mái đình nọ, may là con ngựa vẫn còn, trên đường đi, không thiếu ánh mắt chú ý đến hắn, có điều do Lý Bác Dụ đã xác nhận là Hoàng Việt không thấy dung mạo của Dương cô nương nên ai nấy cũng không quá ghen tị, sau khi lên ngựa, Hoàng Việt liền rời đi trong đêm, lúc này đã khoảng 11 giờ khuya, do thời gian từng người ngâm thơ trên thuyền khá là dài, hơn nữa cũng không thiếu tiết mục đàn ca do mấy tiểu cô nương trên thuyền biểu diễn.
Con ngựa vừa thấy Hoàng Việt quay lại thì mừng hết cỡ, nó còn tưởng rằng người chủ nhân này bỏ lại mình ở đây rồi đây, quả thật nước linh tuyền mà vị chủ nhân tạm thời này cho nó uống rất là ngon a.
Từ nơi này đi đến vòng ngoài, địa điểm mà Minh Vĩ đại nhân bỏ lại Hoàng Việt thì cần khoảng 5,6 ngày, đó là nếu đi nhanh, Hoàng Việt cũng không tính dùng con ngựa này quá lâu, đến một thành trấn khác hắn sẽ đổi một con.
Thật ra, Hoàng Việt cũng có ý định tạm thời quay về vòng ngoài, không hẳn là vì bế quan, mà là hắn muốn nhờ người chuyển một ít tin tức cho người nhà ở đất liền, hoặc giao một ít đồ như công pháp chẳng hạn, dù sao Hải Đường công tử ở trên Thiên Đảo cũng đã hơn 2 tháng, nhất định tu vi có tiến bộ và cũng muốn quay về thăm Nhân đại ca đi, mình chỉ cần nhờ Hải Đường công tử chuyển một ít công pháp cấp cao cho người thân của hắn là được rồi, dù gì để cho người của Quy Tổ bảo vệ cũng tốt nhưng có thực lực mới là vốn liếng lớn nhất để có thể sống sót, nếu không lỡ có người phát điên muốn tìm chết, thà chết cũng muốn nổ súng vào người nhà hắn thì sao, tuy rằng khả năng này rất thấp nhưng Hoàng Việt thà là phòng bị còn hơn để cho bất cứ ai tìm được chỗ hở nào để lợi dụng, nếu như trong nhà của hắn hoặc Kiều Linh, Hiểu My, bất cứ ai xảy ra chuyện, sợ rằng Hoàng Việt cũng không thể an tâm tu luyện được đó à...
Hơn nữa, bây giờ cũng là cuối tháng 5 rồi a, hẳn là ở trên đất liền mọi người học tập cũng rất chăm chỉ đi, không biết tình hình dịch bệnh thế nào, chắc hẳn 1, 2 tháng sau sẽ có vắc xin, chỉ còn 2 tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nếu như lúc đó Hoàng Việt có thể đột phá đến cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên, hẳn là cũng có thể về đất liền tham dự rồi, đến khi đó còn có thể đi Bali cùng Hiểu My nữa, haiz, chỉ có điều Kiều Linh sẽ phải du học, Hoàng Việt nghĩ mà buồn thúi ruột, không biết Kiều Linh bây giờ có tốt không nhỉ? Nếu có thể, hắn muốn cô mãi mãi bé bỏng như vậy, đừng quá biết nhiều về giang hồ chém giết, nhưng đó hẳn là cách bảo vệ không tốt nhất, thà là trao cho Kiều Linh sức miễn dịch, còn hơn là để cho cô mãi mãi ở trong lồng kính, dù sao một ngày nào đó khi hắn đến Dị Giới, cũng đâu thể ngay lập tức đem cô đi cùng?
Hoàng Việt dự định, sẽ đem Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di, Lăng Ba Vi Bộ và hối đoái thêm một ít công pháp cho nữ giới để cho gia đình mình cùng người thân của mình tu luyện a, nhưng những công pháp này nếu để người khác biết Hải Đường công tử có thì nhất định Hải Đường công tử sẽ không sống sót được qua một ngày, vì vậy Hoàng Việt quyết định trên đường mình đi về, sẽ nhờ hệ thống tìm xem Minh Vĩ đại nhân ở đâu, nhờ ngài ấy hộ tống Hải Đường công tử về đất liền là Hoàng Việt có thể an tâm nhất, dù gì Hoàng Việt rất tin tưởng vào nhân phẩm của ngài Minh Vĩ, tuy rằng tính cách của ngài ấy khá cổ quái nhưng luôn nghĩ cho đất nước đầu tiên đó a... ha ha...
Nghĩ vậy, Hoàng Việt liền hỏi: “Hệ thống, Minh Vĩ đang ở đâu?”
“Kí chủ, hắn đang cách kí chủ khoảng 3 ngày đường! Ở địa phận phái Tung Sơn!”
“Hắn ở đó làm gì?”
“Hắn đang tu luyện Dịch Cân Kinh mà kí chủ khắc lên hòn đá ở phái Tung Sơn thưa kí chủ!”
“Ách!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, xem ra tên này cũng nghe được tin tức rất nhanh đó a, Hoàng Việt không chờ được, lập tức quất ngựa, đi nhanh đến Trung Kiếm thành, đây là tòa thành của phái Tung Sơn, hẳn là tên Minh Vĩ đang ở đó uống rượu đi, dù gì tên này cũng rất mê rượu, haiz, tên này cũng thật khổ a, chỉ có mỗi môn Quy Tức Công là có thể sử dụng được, vừa nghe thấy Dịch Cân Kinh liền hai mắt sáng lên rồi...
“Chỉ có tầng 1 thì có thể làm được gì chứ?” Hoàng Việt nghĩ đến bộ dạng của tên Minh Vĩ nếu như mình ném cho hắn bí kíp đầy đủ của Dịch Cân Kinh, hẳn là hắn sẽ không nhịn được mà khiếp sợ đi, dù gì đây cũng là công pháp bất truyền của Thiếu Lâm, hơn nữa Hoàng Việt còn tính cho hắn mang theo những công pháp mà mình muốn hắn đem tới đất liền, với thiên phú của Minh Vĩ hẳn là muốn tu luyện được chút thành tựu cũng không quá khó...
Rất nhanh, không tới 3 ngày sau, Hoàng Việt đã đi nhanh đến thành Trung Kiếm, ở tòa thành này, Hoàng Việt đi vào cổng thành thì vệ binh tuy có chút khó chịu nhưng cũng không ai cản hắn, dù gì chính phái cũng không như Minh Giáo, tuy bài xích người ngoại lai nhưng những người ngoại lai nếu như vượt qua tường rào đến được vòng trong thì hẳn là có chút bối phận, có khi là đệ tử của môn phái cấp trung cũng nên.
Hoàng Việt dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, đến một tửu điếm lớn ở trong thành này, nơi này theo hệ thống nói, là nơi Minh Vĩ đang dùng rượu, haiz, người Việt Nam ở vòng trong Thiên Đảo, môn phái lớn thì không vào được, môn phái nhỏ thì Minh Vĩ vào cũng chẳng có ích gì, nên hẳn là hắn chỉ đi du ngoạn và la cà mà thôi...
“Thiếu hiệp, mời vào dùng thức ăn!” Hoàng Việt dạo bước đến cổng tửu điếm, mấy cô nương thấy hắn là tiểu thịt tươi, ai nấy chèo kéo, thay nhau chạm vào người hắn, nhìn khuôn mặt mấy ả này là Hoàng Việt biết bọn họ rất muốn thưởng thức mình rồi, hắn cũng không muốn va chạm với mấy người này, rút ra mấy tờ tiền sau đó đi lên lầu luôn.
“Nãy lão già, ngươi thật sự cho rằng Võ Đang có thể thắng được Minh Giáo sao?” Chưa kịp lên lầu, Hoàng Việt đã nghe thấy có tiếng chất vấn của một võ giả trung niên, người bị nói hình như là một lão già, mà không biết có phải là lão Vĩ không nữa.
“Ân, không sai, tà phái rồi cũng sẽ bại, tà bất thắng chính!” Một giọng nói ồm ồm vang lên.
“Ha ha, đúng là lão Vĩ rồi!” Hoàng Việt mừng thầm trong lòng.
“Đúng lắm, lão nói đúng lắm, lũ Minh Giáo còn định đánh đến Ngũ Nhạc Kiếm Phái chúng ta, tưởng rằng Dương Siêu Quần ngon lắm sao? Dương Siêu Quần mà dám đến, chưởng môn của phái Tung Sơn ta nhất định se cho hắn biết tay, ha ha ha!” Mấy tiếng cười hào sảng vang lên, dường như có vẻ rất đồng lòng với ý kiến của Minh Vĩ.
Hoàng Việt vừa bước lên lầu, mấy người này cũng không ai chú ý đến hắn, Hoàng Việt cũng biết bộ dáng sau khi lão Vĩ cải trang trông như thế nào, vì vậy lập tức nhận ra người quen, hô to: “Lão Vĩ!”