Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 223: Chương 223: Hung Thần Xa Lộ




Chạy vào bãi giữ xe rồi, Hoàng Việt bế Hiểu My nhảy lên xe, sau đó vút đi luôn, khi đi qua chỉ ném nhanh tờ 50k vào cho tên giữ xe, làm hắn cực kỳ khiếp sợ, khi mà tờ tiền này giống như lá bài bay đến chỗ hắn vậy.

Hoàng Việt liền chạy ra đường lớn, nhưng hắn không biết là, hướng hắn chạy đi, lại đúng ngay chỗ Sơn Rồng Xanh đang hướng tới.

Sơn Rồng Xanh tốc độ rất nhanh, quầy cafe cũng cách đó không bao xa, nhưng nghe đám đàn em nói Hoàng Việt sắp lên xe chạy đi, hắn liền chạy ra ngoài đường, xe của hắn để ở ngoài đó, hắn không có thói quen vào bãi gửi xe để xe, xe của hắn cũng là con mô tô hai ba tỷ, lại còn dán rất nhiều hình rồng, ai mà dám ăn trộm chứ, bộ muốn chết sao??

Tiếng động cơ mô tô của Hoàng Việt càng làm Sơn Rồng Xanh xác định được hướng hắn đi, hắn liếm môi, lẩm bẩm: “Mày đây rồi!” Sau đó nhảy một cái lên xe, đuổi theo.

Hoàng Việt cảm giác rất nhạy, từ xa hắn đã nghe tiếng động cơ mô tô, biết không ổn, hắn ngoái đầu ra sau nhìn lại, thì khiếp sợ rồi, là Sơn Rồng Xanh, phải biết cho dù Sơn Rồng Xanh không dùng súng, nhưng một đòn hắn đánh vào có thể mang theo Ám Kình, nếu như trúng tim sẽ có thể đau đớn không thở nổi, nếu không nhanh hóa giải rất có thể sẽ bị đau tim mà chết đó a...

Hoàng Việt vận hết ga, chạy nhanh đi, Hiểu My lúc này cũng đã rất sợ hãi, ôm chầm lấy hắn, nhất là khi cô nghe thấy có một tiếng mô tô rú ga cũng to như xe của bạn trai mình thì càng khiếp đảm hơn.

“Bộp bộp bộp bộp!” Tiếng động cơ xe mô tô của Hoàng Việt rú lên.

“Anh, có người đuổi theo chúng ta!”

“Em ôm chặt!”

“Dạ!”

“Rẹt rẹt rẹt rẹt!”

Sơn Rồng Xanh lúc này cũng rồ hết ga đuổi theo, dĩ nhiên, là một dân giang hồ lão làng, kỹ thuật lái xe của hắn cũng rất điêu luyện, vả lại, với người cảnh giới Ám Kình như hắn, cho dù có gặp tai nạn giao thông hắn cũng không chết được, vì vậy hắn rất liều.

“Má, điên sao?”

“Giang hồ à!”

“Chạy đếch gì nhanh vậy!”

Người dân đi trên đường ai nấy hoảng hốt, khi mà có hai chiếc xe rú ga ầm ĩ đang đuổi nhau, xe của Hoàng Việt chạy đằng trước, nhưng xe sau cũng chỉ cần khoảng 2 giây, nếu như xe Hoàng Việt dừng lại hoàn toàn có thể bị đuổi kịp, chẳng lẽ đây là vụ thanh toán giang hồ?

Nhất là Sơn Rồng Xanh còn không đội mũ bảo hiểm, nhìn mặt hắn ta, ai cũng biết đây là một người rất hung dữ, nên chỉ mắng nhỏ, cũng không ai dám hét lớn lên.

“Cút hết!” Sơn Rồng Xanh quát lớn, hắn cũng không muốn gây tai nạn, như vậy vừa khiến tốc độ mình chậm đi, vừa có thể sẽ chịu tội, nhưng ngày hôm nay hắn phải xử thằng Hoàng Việt này mới được, phải biết con mình đã là Minh Kính hậu kỳ cao giai mà không xử được nó, nếu để nó thoát đi khác nào thả hổ về rừng.

“Tránh ra!” Hoàng Việt cũng hét lớn.

“Trời ơi!”

Hoàng Việt vượt qua từng chiếc xe đi trên đường, thoáng cái, hắn đã đi đến Ngã Tư Bảy Hiền gần đó, Sơn Rồng Xanh cũng bám sát phía sau, càng ngày khoảng cách giữa cả hai càng ngắn lại, Hoàng Việt lẽ ra có thể chạy nhanh hơn, nhưng hắn lo cho Hiểu My a.

“Hệ thống, hối đoái kỹ năng lái xe máy lên Thần Cấp!”

“Đinh! Kí chủ hối đoái thành công, còn lại 1 tỷ 569 triệu tích phân!”

Lập tức, vô vàn kỹ thuật lái xe truyền vào trong đầu Hoàng Việt, như hắn là hung thần xa lộ vậy, lần này, Hoàng Việt hoàn toàn có tự tin, hắn rồ ga nhanh hết sức có thể, tốc độ thoáng cái tăng lên 300 km/h.

Nhưng xui làm sao, ở ngay Ngã Tư Bảy Hiền, có mấy người cảnh sát giao thông đang đứng đó, Hoàng Việt vừa chạy tới, bọn họ nghe được tiếng động cơ như pháo nổ, lập tức dí theo.

“Móa, muốn chết à!”

“Chở gái lại còn chạy như vậy!”

“Bắt được phải phạt cực nặng!”

Mấy người cảnh sát giao thông không ngừng chửi tục.

“Bộp bộp bộp bộp!”

“Rẹt rẹt rẹt rẹt!”

Hai tiếng động cơ khác nhau vang inh ỏi trên đường phố.

“Mẹ... Lại còn một người dí theo nữa!” Bọn họ lúc này cũng đã nhận ra là có một chiếc mô tô khác dí theo phía sau rồi.

“Đua xe sao????’

Mấy người cảnh sát giao thông này cũng chạy mô tô, nhưng dĩ nhiên là mô tô không bao nhiêu tiền, tăng tốc cũng không thể đuổi kịp được.

“Không sao, khúc vừa rồi có Camera ghi hình, chút nữa xem biển số là được!”

Thấy không đuổi kịp, bọn họ mới tự an ủi mình, nhưng đúng là gặp mấy tên này thì không nên dí, nếu dí theo, lỡ mấy tên đó hoảng loạn, càng dễ gây ra tai nạn hơn đó a...

Với kỹ thuật lái xe của mình, Hoàng Việt gần như có thể không giảm tốc mà chạy thẳng vào các con hẻm, các đường nhỏ, trong khi Sơn Rồng Xanh phải giảm tốc độ mới chạy vào được, vì vậy thoáng cái, Sơn Rồng Xanh bị Hoàng Việt bỏ xa, tuy rằng hắn cũng rành đường Tân Bình đấy, nhưng tốc độ không bằng thì phải chịu thôi.

“Mẹ kiếp!” Sơn Rồng Xanh mắng thầm, quay đầu xe, chạy về công viên luôn, hắn phải xem con mình như thế nào rồi...

Lúc này, ở công viên, Tiểu Năm Cam đang một mặt cực kỳ tức tối, chuyện là cảnh giới của hắn đã rớt lại về Minh Kính hậu kỳ trung giai rồi, công sức cả năm nay a, bây giờ muốn trùng kích lại phải tu luyện rất lâu, phải chờ bình cảnh buông lỏng một lần nữa, bảo sao hắn không khó chịu cho được.

“Đại ca đừng lo, bang chủ nhất định sẽ phế được thằng nhóc đó!”

“Đúng vậy, bang chủ chạy xe phải nói là vua tốc độ, làm sao thằng nhóc đó có thể thoát được!”

Đám đàn em không ngừng an ủi Tiểu Năm Cam, người sau nghe được cũng cảm thấy có lý, ba của mình đã có mấy chục năm kinh nghiệm chạy xe phân khối lớn, vả lại hồi nãy thằng nhóc đó chạy đúng hướng của ba mình, từ nãy đến giờ ba hắn không tới đây, chắc chắn là đang xử lý thằng nhóc đó rồi.

“Nhưng mà nó có súng xuyên giáp, nếu ép nó vào đường cùng cũng chẳng xong!”

“Không sao đâu đại ca, hắn dám dùng súng bắn người, tù 20 năm là ít, hơn nữa dù là dùng súng cũng khó mà bắn chết bang chủ được!”

“Ừ!” Tiểu Năm Cam nghe vậy, lúc này mới an tâm hơn, từ nãy đến giờ có mấy tên người dân không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ giễu cợt hắn, dĩ nhiên đều bị đám đàn em đánh cho bầm dập rồi.

“Lâu thế nhỉ!” Tiểu Năm Cam tưởng rằng chỉ cần vài phút, ba mình có thể quay về rồi chứ, nãy giờ đã hơn 5 phút rồi, chưa thấy ba gọi điện thoại lại báo tình hình, có khi nào có chuyện không hay xảy ra hay không.

Nhưng hắn chờ khoảng 3 phút sau, thì thấy Sơn Rồng Xanh chạy đến chỗ mình, lập tức, Tiểu Năm Cam hỏi: “Ba, xử được nó chưa!”

“Để nó thoát rồi!”

“Nó có thể thoát khỏi ba sao?”

“Đừng hỏi nhiều!”

“Tao không muốn đánh đứa con gái, chứ tao mà lấy cục đá ném vào đứa con gái, thì nó còn dám chạy nhanh nữa sao?”

Tiểu Năm Cam thở dài, hắn biết Sơn Rồng Xanh cũng không phải là người giống như hắn, Sơn Rồng Xanh là một người giang hồ có quy tắc, không đánh con gái, không đánh già yếu, không đánh trẻ con, nói chung là một dân giang hồ tốt, chỉ là đối với người trong giang hồ thì ông ấy rất nhẫn tâm.

“Thôi, lần sau làm tuyệt đi, đừng cho nó một cơ hội nào nữa là được!” Sơn Rồng Xanh cũng không có bao nhiêu thất vọng, chỉ là ông thấy con mình nay đã tìm được đối thủ, thằng nhóc này không thể để nó sống tiếp nữa rồi.

“Vâng, ba!” Trong mắt Tiểu Năm Cam hiện lên một vòng quyết tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.