Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 188: Chương 188: Loại đất đó ở đâu ra?




Lúc này, các nhà khoa học trong Viện Virus học Vũ Hán đang không ngừng phân tích mẫu vắc xin chữa Corona mà Trương Kiệt mang tới, Trương Kiệt cũng đứng ở một bên, không ngừng giảng giải cách điều chế loại vắc xin này.

“Ôi, Trương Kiệt, anh quả thật là thiên tài!” Một vị Giáo Sư đức cao vọng trọng bật thốt lên, ông không thể ngờ được Trương Kiệt lại là một bác sĩ tài ba như vậy.

“Anh đúng là không khác gì Yersin, người tìm ra cách tiêu diệt bệnh dịch hạch, cứu sống hàng trăm triệu người, anh Trương Kiệt, chúc mừng anh vì giải Nobel!” Một vị Giáo Sư khác cũng không ngừng cảm khái, ông ta không cần biết tại sao Trương Kiệt lại có thể biết cách điều chế, thứ ông ta cần là kết quả, là thứ mà mấy ngày hôm nay ông không ngừng bị nhà nước làm áp lực.

“Các ngài quá khen, tôi chẳng qua chỉ là gặp may thôi!”

“Không, không có thử nghiệm, vận may vĩnh viễn sẽ không đến, Trương Kiệt, tôi thật sự khâm phục anh, tối nay, chúng ta cùng hàn huyên tâm sự nhé!”

“Ách...” Trương Kiệt hoảng rồi, chẳng lẽ ông ta định làm gì mình hay sao, vả lại mình cũng không có bao nhiêu kiến thức về Virus, đành phải không ngừng từ chối.

“Xin lỗi, tối nay tôi có việc gấp, vợ tôi sắp sinh, xin ông lượng thứ cho!” Trương Kiệt nói lời này là thật, vợ ông ta cũng sắp sinh, vì Virus mà ông không thể chăm sóc cho vợ mình đây, bây giờ Virus sắp được tiêu diệt rồi, xem ra mình có thể thoải mái đón con cưng chào đời.

“Ồ... Tốt thôi, sau này có dịp, chúng ta nhất định phải thảo luận về Virus mới được!” Vị Giáo Sư có chút tiếc nuối, nhưng lý do của Trương Kiệt đúng là có thể thông cảm được.

“Vâng... Vâng thưa ngài!”

“Đùng gọi tôi là ngài... Cứ gọi tôi là anh Trần là được!”

“Vâng... thưa anh Trần!” Trương Kiệt lau mồ hôi lạnh, phải biết vị Trần Giáo Sư này rất có tiếng nói trong làng Virus học của Quốc Tế đó a, đã có rất nhiều đóng góp cho nền Virus học trong và ngoài nước.

“Tốt lắm, cách điều chế không có vấn đề, quả thật là có thể làm ra Vắc xin đấy!” Sau khi mọi người thảo luận và phân tích, quả thật thấy cách này có khả thi, đúng là làm như vậy thì có thể chế tạo ra Vắc xin ngừa bệnh do Virus Corona rồi.

“Thưa ngài, bao lâu thì chúng ta có thể chế tạo ra Vắc xin ạ!”

“Ồ... Anh nghiên cứu mà không biết sao??”

“À... Ý tôi là có thể lượng sản trên phạm vi toàn quốc!””

“Có lẽ sẽ mất nhiều nhất là nửa năm, không sao, tạm thời có thể cho bệnh nhân uống thuốc kiềm hãm sự nhân lên của Virus, cầm cự nửa năm hoàn toàn không có vấn đề!”

“Vâng, vậy khi nào chúng ta sẽ công bố công trình này ra?”

“Vào tuần sau đi, chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo, mời các báo đài quốc tế, cùng công bố với thế giới luôn, ha ha ha, Trương Kiệt, đến lúc đó anh phải phát biểu về hành trình tìm ra Vắc xin của mình đấy!” Vị Giáo Sư rất rất mừng.

“Vâng... Dĩ nhiên rồi!” Trương Kiệt đã nghe hành trình chế tạo Vắc xin của tên Phạm Ngọc Thành nên việc này đối với hắn không phải vấn đề lớn, hắc hắc, giải Nobel, bây giờ ngươi là của ta... ha ha ha...

...

Sáng hôm sau, khi đi học, Hoàng Việt hoảng rồi, trong trường hắn, các em học sinh lớp dưới bu lại xin chữ ký, đòi chụp ảnh cùng, khi mà hắn đã được lên báo mạng, tất cả mọi người đều đã đọc rồi sao?

“Anh Việt, chụp với em một tấm nào!”

“Anh Việt, cười đi, anh đẹp trai quá à!”

“Anh Việt...”

“Anh Việt...”

Hoàng Việt bó tay rồi, cứ thế này làm sao mà hắn đi học đây, giờ đây hắn còn nổi hơn cả minh tinh nữa, may nhờ có mấy thầy cô giáo ra giải tán đám học sinh hắn mới có thể chạy vào kịp giờ học.

“Phù phù...” Hoàng Việt thở dốc, đúng là đáng sợ a... Hắn biết cảm giác của những siêu sao Hàn Quốc khi đi trên đường rồi, haiza, kiểu này sau này ra đường phải đeo khẩu trang thôi...

Vừa vào lớp, Kiều Linh và Hiểu My nhìn hắn cười hì hì, còn tên Minh Anh thì nhìn hắn mà đầy ghen tị, tại sao lại xuất hiện một chàng trai hoàn hảo đến vậy, mình ở trước mặt anh ta hoàn toàn mất đi vầng hào quang thường thấy rồi...

“Việt... Mày cừ lắm, hát càng ngày càng hay!” Thằng bạn Hoàng Tuấn ngồi dưới hô to, làm Hoàng Việt thật là rất ngại, hắn có gì cừ đâu, cũng may nhờ có hệ thống mà thôi... Hắc hắc...

“Các em, cất sách vở đi, hôm nay kiếm tra đột xuất!”

“Vâng ạ!”

Lại là một bài kiểm tra, với Hoàng Việt thì nó không có chút thử thách nào cả, hắn vẫn làm để lấy điểm 9.5 thôi, lúc này người học giỏi nhất lớp đã không còn là Kiều Linh nữa rồi, người giỏi nhất không ai khác ngoài Hiểu My của Hoàng Việt.

Giờ ra chơi, Hoàng Việt quả thật không dám ra ngoài, Kiều Linh và Hiểu My phải đem đồ ăn vào lớp, do là lớp chuyên, các thầy cô rất dễ tính với học sinh nên cũng không quản, mọi người ở trong lớp trò chuyện.

“Anh, hát cho em nghe đi!”

“Hì hì... bài gì!”

“Hồng Nhan!”

Kiều Linh và Hiểu My một mặt mong ngóng, bọn họ đã nghe clip Hoàng Việt hát không biết bao nhiêu lần rồi a...

“Và dòng thư tay em gửi trao anh ngày nào...” Hoàng Việt cất tiếng hát, các bạn khác trong lớp cũng xúm lại nghe, ai nấy đều một mặt thỏa mãn, có bạn còn quay video lại, Hoàng Việt cũng không phản đối, đây là cách giúp hắn càng nổi tiếng hơn nữa à...

Đến giờ ra về, vừa lấy xe, đi ra khỏi cổng trường, bỗng nhiên Hoàng Việt bị người ngăn lại, Hoàng Việt chú tâm quan sát người này, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, hắn nhận ra rồi, đây chính là tên hôm bữa khinh thường hắn ở rạp xiếc đây mà, tên này đến đây có ý gì, chẳng lẽ...

“Đúng, là tôi đây, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu!” Tên này một mặt nghiêm túc nói, sau đó không chờ Hoàng Việt trả lời, nhảy lên đằng sau xe luôn.

Hoàng Việt biết tên này muốn thương lượng chuyện gì rồi, nhất định là chuyện nhúm đất hôm trước, nhưng hắn có ý tốt hay ý xấu thì phải để chút nữa mới biết được.

Hai người quẹo vào một con hẻm, sau khi nhìn thấy xung quanh không có ai, Hoàng Việt bảo: “Có chuyện gì, ông có thể nói rồi đó!”

“Loại đất đó... Cậu lấy ở đâu ra?”

“Xin lỗi... tôi không thể nói!”

“Tôi là người của chính phủ, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm khó cậu!”

“Tôi vẫn không thể nói!” Hoàng Việt nói cương quyết.

“Cậu chỉ cần nói ra, chính phủ bảo đảm thân nhân của cậu sẽ an toàn, tôi biết cậu có dính dáng với giang hồ, nếu thêm một đồng minh vẫn tốt hơn chứ?” Người này không bỏ cuộc, quả thật thứ đất đó có ý nghĩa rất quan trọng, cấp trên đã ra lệnh cho mình hôm nay bằng cách nào cũng phải biết được nguồn gốc của loại đất này.

“Người nhà của tôi, tôi có thể bảo hộ, ông có thể đi được rồi!”

“Vậy xin lượng thứ!” Người này đập một phát lên gáy Hoàng Việt, muốn khiến hắn bất tỉnh, đáng tiếc, gáy Hoàng Việt cứng như thép.

”Ông làm vậy là quá đáng lắm rồi!” Hoàng Việt nhảy xuống xe, tung ra một chưởng vào bụng ông ta, làm ông ta la một tiếng “Oa!”.

“Minh Kính trung kỳ!” Người này thầm hét trong lòng, biết hôm nay không thể làm được gì Hoàng Việt, liền chạy đi mất.

Hoàng Việt cũng không đuổi theo, hừ, người của chính phủ thì muốn làm gì thì làm sao, liền quay xe đi về nhà, nhưng trong lòng cũng có chút cảm khái, đúng là nổi tiếng không có gì tốt mà, bây giờ để người ta đến tận cửa chèn ép, sau này không biết phải thế nào nữa.

Không phải hắn không muốn đóng góp, cống hiến cho nước Việt Nam nhưng chuyện Linh Điền Không Gian hắn không thể nói ra ngoài a, bịa ra một địa điểm lấy đất thì cũng được đi, nhưng hắn không thích bị uy hiếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.