Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 255: Chương 255: Nhẹ nhõm đánh bay




“Hạo Nhiên huynh, huynh chấm tiểu tử này rồi à?” Phượng Uy Đại Tông Sư nghe Hạo Nhiên Đại Tông Sư nói vậy, có chút nghiền ngẫm.

“Không sai, thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, có chút ngông cuồng vẫn là chấp nhận được, nhưng cũng không kém bản sự, nếu thu nạp vào Hạo Việt phái của ta, nhất định sau này sẽ là một trụ cột của bản phái!” Hạo Nhiên Đại Tông Sư cười hắc hắc nói.

Lúc này, những võ giả ở xung quanh đang chú ý đến trận đấu này cũng có chút bất ngờ, tuy rằng họ không nhìn ra môn đạo được như các Đại Tông Sư, nhưng cũng thấy chiêu thức của Hoàng Việt đánh rất ảo diệu, nếu là để cho bọn họ lên đài tỷ thí, cũng chẳng biết phải đón đỡ như thế nào.

“Huỳnh Minh nguy rồi!” Ở hàng ngũ của Minh Việt phái, chưởng môn Minh Dương lau lau mồ hôi, ngay cả ông cũng có thể nhìn ra cảnh giới Yến Phi Quyền của Hoàng Việt đã vượt qua tầng thứ Tông Sư, có lẽ chỉ kém một bước là có thể tiến nhập Đại Tông Sư, ngang bằng với Vân Du Chưởng Môn của Vân Việt phái, phải biết người nào luyện được một môn võ công đến cảnh giới Đại Tông Sư ai mà không phải thiên tài trong thiên tài, xem ra lần này Vân Việt phái nhặt được bảo.

Trên lôi đài, tuy rằng Huỳnh Minh của Minh Việt phái cố gắng lùi lại, thu hồi chưởng pháp, nhưng Hoàng Việt được thế không tha người, thấy đối phương lùi bước thì liền lao lên tấn công, quyền pháp tung ra như vũ bão, làm Huỳnh Minh không biết đâu là động tác thật, đâu là hư chiêu.

“Liều!” Huỳnh Minh quyết định rồi, lập tức lấy công làm thủ, cố gắng vỗ ra hai chưởng vào người Hoàng Việt, thà là bị trúng đòn mà đánh lui đối phương, còn hơn là cứ mãi lùi về, dù gì thằng nhóc này cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới nửa bước Hóa Kính, tuy rằng trúng đòn thì hơi mất mặt nhưng còn đỡ hơn là cứ mãi thủ mà không dám liều chiến.

“Hắc hắc!”

Hoàng Việt dĩ nhiên không hề lo ngại đòn đánh của Huỳnh Minh chưởng vào mình, hai quyền của hắn rất nhanh thì chạm vào người đối phương, kình lực mang theo Âm Dương Chi Khí va chạm vào kình lực trong cơ thể Huỳnh Minh, cùng nhau tương bính.

Lúc này, dưới đài, chúng võ giả quan sát trận đấu im thin thít, do sự ngông cuồng của Hoàng Việt mà giờ phút này hầu như ai cũng muốn biết kết quả trận đấu này thế nào, tuy rằng bọn họ không tin Hoàng Việt có thể thắng nhưng cũng muốn biết Huỳnh Minh sẽ ứng đối ra sao.

Vân Du Chưởng Môn, Minh Dương Chưởng Môn, Hồng Phong chưởng môn, tất cả chưởng môn của các phái cũng mặc kệ đệ tử của môn phái mình ra sao, ai nấy ngưng thần quan sát kỹ, xem rốt cuộc Hoàng Việt có thể bức lui được Huỳnh Minh chút nào hay không, tuy rằng về kình lực thì Hoàng Việt thua chắc nhưng đòn thế đánh ra rất có phong phạm, uy lực hẳn là sẽ được tăng thêm bội phần.

Trong tíc tắc, khi luồng kình lực của Hoàng Việt vừa truyền vào cơ thể Huỳnh Minh không lâu, chỉ nghe một tiếng “A!!!!!!” vang lên, vốn mọi người cho rằng đó là tiếng la của Hoàng Việt, nhưng những người của Minh Việt phái thì nào xa lạ với thanh âm này, đây chính là giọng của đại sư huynh bọn họ a.

“Minh nhi!” Chưởng môn của Minh Việt phái không nhịn được mà hô lớn, lúc này khán giả ở dưới đài cũng đã nhận ra được, Huỳnh Minh bị hai đấm của Hoàng Việt đánh cho bay ra đến mép lôi đài, ngã ngửa xuống sợi dây thừng, thở dốc hồng hộc.

“Ta thua!”

Một tiếng nói nghèn ngẹn vang lên từ cổ họng Huỳnh Minh, hắn tràn đầy sợ hãi nhìn về Hoàng Việt, phảng phất như chuột gặp mèo, vừa rồi khi kình lực của hắn va chạm với kình lực của đối phương, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức tuy ôn hòa nhưng vẫn chứa Dương chi khí, tinh thuần hơn so với Dương khí mà hắn tu luyện rất nhiều, đây hẳn không phải tâm pháp của phái Vân Việt, phải biết hắn đã từng giao thủ với Tường Lam, hắn rất rõ, Vân Việt phái chỉ luyện tập môn công pháp Vân Việt Công, môn này không có gì lạ, chỉ tăng lên kình lực thông thường, không hề kèm theo thuộc tính, trước khi giao thủ với Hoàng Việt, hắn chỉ hơi lo lắng Vân Du Công của đối phương có thể khiến hắn tốn chút sức, ai ngờ đâu, Hoàng Việt lại tu luyện một môn công pháp cổ quái đến vậy, trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, lại cực kỳ tinh thuần.

“Đa tạ!” Hoàng Việt không nói gì thêm, lập tức nhảy xuống võ đài, đi về phía hàng ngũ của môn phái mình, lúc này trọng tài cũng hô to: “Lôi đài số 11, phái Vân Việt thắng!”

Mọi khán giả lúc này vẫn chưa kịp hồi thần lại, trận đánh vừa rồi phải nói là quá lạ kỳ đi, một môn phái nhỏ không có gì lợi hại lại đánh bại môn phái ứng cử viên hàng đầu cho hạng nhất vòng loại đại hội lần này, thằng nhóc kia, chẳng lẽ nó cũng là nửa bước Hóa Kính hay sao?

“Thú vị, thú vị!” Hoàng Quân Đại Tông Sư cười lớn nói, làm cho các chưởng môn đều hoảng hồn, phải biết Hoàng Quân Đại Tông Sư vốn là một người rất kiệm lời, rất ít nhân tài được ông ta khen ngợi, thằng bé này, chẳng lẽ đã lọt vào mắt xanh của Hoàng Quân Đại Tông Sư rồi sao.

“Khốn khiếp!” Trên lôi đài số 2, Hồng Huy của phái Hồng Việt một mặt hoảng hồn, mắng to.

“Ách!” Ai ngờ đâu, vừa mắng xong, đối thủ của hắn lập tức tận dụng thời gian hắn phân tâm, tung ra đòn hiểm.

“Không!” Hồng Huy chỉ kịp thầm hét trong lòng, lập tức trước mặt hắn tối sầm, đòn này quá hiểm, một cú đá thẳng vào mặt.

“Ha ha!” Đại diện của phái Tinh Việt cười hắc hắc, hắn cũng có nghe qua thù oán giữa phái Hồng Việt và phái Vân Việt, biết rằng đối phương hẳn sẽ quan tâm đến kết quả trận đấu này, nên đã canh me từ nãy tới giờ, chỉ chờ đối phương lộ ra sơ hở.

“Lôi đài số 2, phái Tinh Việt thắng!” Trọng tài của lôi đài số 2 hô.

“Lôi đài số 4, phái Mẫn Việt thắng!”

“Lôi đài số 15, phái Yên Việt thắng!”

“...”

Lần lượt là những tiếng tuyên bố kết quả vang lên, dần dần, chỉ khoảng 10 phút sau, tất cả lôi đài cũng đã phân định người thắng cuộc, chuẩn bị bước vào lượt đấu thứ hai.

Hôm nay, các phái sẽ tổng cộng đấu 8 lượt, những trận tiếp theo, Hoàng Việt lần lượt gặp phái Ý Việt, Hồ Việt, Nhân Việt, Phong Việt, Dương Việt, phái Kim Kê, phái Hồng Hà.

Dĩ nhiên, không phải môn phái nào cũng có chữ Việt ở trong, tỷ như Kim Kê phái, nhưng những môn phái này cũng không hề được chú ý là mấy, sở dĩ hầu hết các môn phái đều thêm chữ Việt ở trong đó, là vì muốn dương cao ngọn cờ đất nước, muốn nhắc nhở các môn sinh luôn phải nhớ tới mình là người Việt, phấn đấu vì nước Việt, vượt qua người Trung Hoa, đến khi nào các môn phái Việt Nam có thể vượt qua phái Trung Hoa, người Trung Hoa sẽ biết sự đáng sợ của đất nước mình, còn những môn phái như Kim Kê phái, đa phần các người trong phái có một phần môn sinh là người gốc Hoa, hoặc có lẽ chưởng môn có quan hệ với người Hoa, nên bọn họ đặt tên như vậy để người Hoa có thể gia nhập, còn những phái có chữ Việt ở trong, các môn sinh tất cả đều là người Việt cả.

Đây cũng là hành động trả đũa của Việt Nam đối với Trung Quốc, người Trung Quốc hạn chế không cho người Việt Nam gia nhập môn phái của Trung Nguyên, người Việt Nam cũng ngầm không cho người Trung Quốc gia nhập môn phái của mình, tuy rằng ở Thiên Đảo, mâu thuẫn giữa hai quốc gia không hiện ra ở ngoài sáng nhưng trong tối thì vẫn luôn tiếp diễn, những chuyện người Trung Quốc khinh thường người Việt, muốn bá chủ, thậm chí muốn đuổi người Việt khỏi Thiên Đảo vẫn là đã từng xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.